Gió Đông Tiều Tụy

“Không sao, chỉ là chứng phong hàn thông thường thôi, để ta kê cho cụ chút thuốc giải nhiệt, về nhà ngủ một giấc, đổ mồ hôi ra sẽ khỏe ngay.” Dứt lời chàng thanh niên mỉm cười, lấy một mảnh giấy trắng viết xuống mấy hàng chữ mỹ lệ rồi đưa cho vị lão bá đi xem bệnh.

“Vị kế tiếp.”

Một thân hình cao lớn liền ngồi vào chỗ.

Người thanh niên sau khi ghi đơn thuốc xong vẫn chưa ngẩng đầu lên.

“Xin đưa tay ra.”

Ngón tay thon dài trắng trẻo đặt lên mạch cổ tay thô to rắn chắc.

“Bề ngoài mạch đập rất mạnh, can hỏa trong người rất thịnh, thật ra không có triệu chứng gì cả. Gần đây có chuyện gì không được vừa ý–” Người thanh niên vừa nói vừa ngẩng đầu lên, thanh âm bỗng chốc khựng lại.

“Có đó.” Nam tử nọ đanh mặt, khuôn mặt anh tuấn lộ ra ý dọa dẫm khiến người ta không dám nhìn thẳng. “Gần đây nương tử của ta say mê đi chữa bệnh miễn phí cho thiên hạ, báo hại ta về nhà chỉ đối diện bốn bức tường, đây có tính là chuyện không vừa ý không?”

Sắc mặt chàng thanh niên phớt ửng đỏ càng khiến bề ngoài thanh tú vừa phải thêm xinh tươi quyến rũ lòng người, y khẽ gắt: “Ai là… nương tử của ngươi chứ?” Lúc nói hai chữ đó y cố hạ giọng thật thấp.

Nam tử nhếch miệng gian tà nắm chặt tay y: “Ngươi còn e thẹn cái gì? Cả Đào Hoa thôn này ai còn lạ gì quan hệ giữa ta và ngươi?”

Chàng thanh niên lần theo ánh mắt hắn, chỉ thấy nam nữ lão ấu đứng xếp hàng chẩn bệnh bên vách tủm tỉm cười ám muội, một đứa bé còn vỗ tay la to: “Nhạn Thạch ca là lão bà của A Ưng!”

Đoàn Phi Ưng còn da mặt dày cười phá lên kéo Trầm Nhạn Thạch vào lòng, y đỏ mặt tránh sang bên: “Ngươi đi trước đi, đợi ta khám bệnh cho dân làng xong đã.”

“Vậy ta ở đây với ngươi.” Đoàn Phi Ưng quay sang nhìn đám đông, gương mặt hung thần bặm trợn, “Ai muốn xem bệnh nữa, mau tới đây!”


Còn ai dám nói muốn xem nữa chứ? Bị ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Đoàn Phi Ưng lướt qua khiến bọn họ ào ạt lui xuống, ai cũng phe phẩy tay cười gượng: “Chúng ta sực nhớ ở nhà vẫn còn chuyện chưa làm xong, hôm khác lại đến, hôm khác lại đến vậy!”

“Tề bá, lưng của bá–”

“Chỉ là bệnh cũ thôi, hai ngày nữa tới cũng vậy mà.”

“Ngô thẩm, chứng phong thấp của thẩm–”

“Ta về ngâm nước nóng là được rồi, không quấy rầy hai người… nữa.” Trong lúc nói chuyện những người liên can đã nhanh chân lui ra ngoài, còn tốt bụng đóng then lại.

Trầm Nhạn Thạch bặm môi trừng mắt nhìn Đoàn Phi Ưng: “Ngươi coi ngươi đi, người bệnh đã bị ngươi dọa chết khiếp hết rồi.”

Đoàn Phi Ưng vốn lường trước ánh mắt quen thuộc này, không những không tỏ ra áy náy mà còn hừ một hơi: “Coi như bọn chúng cũng thức thời. Có bệnh sao không tìm đại phu lại đi kiếm loại nửa mùa như ngươi chứ?”

“Ai là nửa mùa hả? Tuy rằng ta nửa đường chuyển nghề thật, nhưng luận về y thuật ta cũng chẳng kém đại phu treo biển hành nghề bao nhiêu. Bây giờ ngay cả người ngoài thôn cũng đến tìm ta xem bệnh.”

“Phải rồi phải rồi, y thuật của ngươi vừa giỏi lại không thu phí chẩn bệnh, tự dưng sẽ có con bệnh ngập cửa. Nhưng Nhạn Thạch à, còn ta thì sao hả? Ngươi có nghĩ tới đã bao lâu rồi ngươi không có săn sóc ta không hả?” Vẻ mặt trách móc của Đoàn Phi Ưng không kém bộ dáng phụ nữ ấm ức là bao, còn ráng cọ xát người Trầm Nhạn Thạch mấy cái hệt con chó lớn con bị ủy khuất.

Nửa năm trước, những tưởng nỗi mong mỏi Đoàn Phi Ưng còn sống đã tiêu tan thì đột nhiên hắn xuất hiện trước Đào Hoa thôn, đứng trước mắt Trầm Nhạn Thạch đúng theo lời hắn: “Ta biết ngươi đang chờ ta thì cho dù có chết tới chỗ Diêm Vương đi nữa, ta cũng lật đổ cả điện Diêm La trở về tìm ngươi.” Rốt cuộc hai người cũng có thể ở bên nhau.

Còn sống sau nạn kiếp nhưng tính tình của Đoàn Phi Ưng không mảy may thay đổi, vẫn cái thái độ bá đạo ngang như cua. Nhưng bất luận hắn có bá đạo cỡ nào đi nữa, ở trước mặt Trầm Nhạn Thạch cũng đành nằm gọn trong lòng bàn tay y.

Hắn vì không muốn Nhạn Thạch phải chịu cực khổ, mà cái lý do quan trọng trên hết chính là đề phòng cái ả hổ đói rình mồi Thanh nhi gì đó, nên hắn tự thân tự giác cáng đáng trách nhiệm đánh cá nuôi gia đình. Hắn biết Trầm Nhạn Thạch rất thích đọc sách nên ra bộ dạng chăm sóc mua về hàng đống sách cho y xem, mục đích để y đắm mình trong đống chữ đó không có thời gian bận tâm tới cái khác.

Nhưng Đoàn Phi Ưng nào ngờ mưu ma chước quỷ hắn cho là thông minh này lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng khiến hắn phải ân hận, biết vậy đã chẳng dại gì mà làm. Trầm Nhạn Thạch không chỉ say mê kỳ hoàng chi thuật mà còn muốn hành y cứu đời một cách nghiêm chỉnh.


Hắn đã bận mà Trầm Nhạn Thạch còn bận hơn. Người bệnh đến chen chúc trong phòng tới nỗi báo hại hắn mất luôn chỗ ở. Mà điều hắn không thể nào tha thứ nhất chính là Trầm Nhạn Thạch vì thế mà tiêu hao *** lực hết biết. Y vừa ăn cơm xong đã mệt lả đến thiếp mắt, làm cảnh tượng ngày đêm nhu tình mê ý hắn chờ mong toàn bộ bay sạch.

Cứ như vậy mãi “hạnh phúc tự nhiên” của hắn phải tìm đâu hả? Nhẫn nhịn cực độ rồi, cuối cùng Đoàn Phi Ưng cũng quyết tâm ra tay tự cứu lấy mình, có xua đuổi cũng phải tống cổ hết mấy thứ ngáng chân ngáng cẳng đi hết!

Trông thấy tên nam tử mãnh hổ hùng ưng này ôm dính mình như kẹo đường nũng nịu, Trầm Nhạn Thạch vừa tức giận vừa thấy buồn cười. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì mấy ngày nay đúng là có xao lãng hắn thật, hắn chịu đựng được bao lâu cũng là hay lắm rồi.

Không phải y không muốn ở cạnh hắn, chẳng qua Đào Hoa thôn cách thị trấn quá xa, khi cần đại phu chữa bệnh thật sự rất khó khăn. Nhìn dân làng cố nén cơn bệnh thật tình là không đành lòng, nên y mới quyết tâm chữa bệnh miễn phí. Mặt khác trong lòng Trầm Nhạn Thạch cũng nuôi một suy nghĩ, người trong Bích Du Cung đã gây cảnh máu rơi khắp nơi, không biết đã tạo bao nhiêu sát nghiệt mà nguyên do đều từ hai người bọn họ. Y không lo lắng cho bản thân nhưng lại sợ Đoàn Phi Ưng còn nợ chưa trả dứt, trong lòng chỉ nghĩ một điều: bản thân cứu được một người thì tội nghiệt của hắn có thể giảm bớt phần nào. Chỉ là tâm tư này vẫn giấu kín trong lòng chưa nói với Đoàn Phi Ưng lần nào.

Y khẽ cười: “Được rồi, hôm nay cái gì cũng nghe lời ngươi hết, nhưng phải buông ta ra trước đã.”

Đoàn Phi Ưng mừng rỡ khôn xiết, định buông tay lại nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, một người liều lĩnh xông vào:

“Nhạn Thạch ca, ca mau đến xem– A, hai người đang— hi hi, hai người đang mắc bận, mắc bận rồi.”

Phanh một tiếng, cánh cửa khép lại.

Trầm Nhạn Thạch ngẩn người: “Là tiểu Tam bên cạnh nhà mà, thằng nhóc chắc hiểu lầm rồi, cũng tại ngươi bám dính lấy ta thôi.”

Sắc mặt Đoàn Phi Ưng kéo dài thườn thượt: “Cái thứ đần độn đó, óc chật ních không biết đang nghĩ cái gì.” Hắn đi ra thấy tiểu Tam đứng ngoài giữ cửa, mặt mày đỏ au đang khúc khích cười.

“Đứng đó cười ngớ ngẩn gì đó? Có gì nói mau đi.”

Tiểu Tam thấy sắc mặt xám xịt của Đoàn Phi Ưng thì không dám nói nhiều, lè lưỡi lách vào trong: “Nhạn Thạch ca, đệ mới nhặt được con cún này, hình như nó bị thương thì phải.”


Trầm Nhạn Thạch nhìn sang quả nhiên thấy thằng nhóc ôm một con chó nhỏ đen tuyền trên tay. Con chó này chừng bốn năm tháng tuổi là cùng, đôi mắt tròn xoe lay láy vừa to vừa sáng, nằm trong tay tiểu Tam mà bộ dáng không yên cứ vùng vẫy muốn nhảy xuống.

Trầm Nhạn Thạch vươn tay ra: “Nó bị thương chỗ nào?”

“Ca cẩn thận đó, nó hung dữ lắm, hồi nãy chút nữa đệ bị cạp một phát rồi.”

Vậy mà con chó nhỏ này lại thích Trầm Nhạn Thạch vô cùng, nó để y tùy nghi xoa đầu mình, thi thoảng còn ư ử mấy tiếng.

“Ô, coi bộ nó thích ca rồi đó.”

Trầm Nhạn Thạch cũng cảm thấy thú vị, xem xét chỗ vết thương thấy con chó đã gãy một chân vội ôm nó đi băng bó.

Tiểu Tam nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mắt thấy Trầm Nhạn Thạch đang bận bịu chữa trị con chó, lại liếc thấy sắc mặt hầm hực của Đoàn Phi Ưng, bỗng nhiên phì cười một cái: “Nhạn Thạch ca, ca có thấy con chó nhỏ này giống A Ưng không vậy?”

“Hả?”

“Ca coi cặp mắt với cái dáng vẻ kia kìa, còn nữa, bọn họ đối với ai cũng nhe nanh hung dữ thấy sợ, duy chỉ có thấy ca là ngoan ngoãn nghe theo răm rắp, còn không giống y chang là gì?” Thằng bé nhịn hết nổi cười phá lên.

Trầm Nhạn Thạch lén nhìn đôi mắt của Đoàn Phi Ưng, thấy sắc mặt hắn càng lúc càng âm u thì biết hắn đã sắp điên tiết, vội nói: “Con chó này cứ giao cho ca. Tiểu Tam, đệ mau về nhà đi không mẹ sẽ mắng đó.”

Tiểu Tam sợ nhất là mẹ của nó, vừa nghe xong mặt cắt không còn hột máu ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Đoàn Phi Ưng bước qua từng bước: “Nè.”

“Gì?”

“Ngươi đang lén cười.”

“Ta không có.”


“Ngươi rõ ràng có cười mà!”

Trầm Nhạn Thạch cố nén cười: “Không có mà.” Thực sự nhịn không nổi nữa, y bèn ôm con chó nhỏ vào phòng trong, một lát sau mới đi ra, “Chúng ta–”

“Chúng ta nuôi con chó này được không hả?” Đoàn Phi Ưng đã tiếp lời y, “Ta không chịu.”

“Ưng!”

Bởi vì mặt rất mỏng nên ngày thường giáp mặt, Trầm Nhạn Thạch cũng không gọi thẳng tên Đoàn Phi Ưng, chỉ dùng mấy chữ “này, nè” đại loại để thay thế. Y ngẫu nhiên lỡ lời làm Đoàn Phi Ưng nghe mà trong lòng xốn xang.

Hắn trưng cái vẻ mặt đúng chuẩn sắc lang mà rằng: “Vậy ngươi phải làm sao hả?”

Trầm Nhạn Thạch thở dài, đi tới hôn lên mặt hắn một cái. Y rất ít khi chủ động nên gương mặt xấu hổ ửng đỏ cả lên, khẽ hôn xong là tách ra ngay nhưng đã bị Đoàn Phi Ưng ôm chặt lấy.

Đoàn Phi Ưng phả hơi vào tai y, đắc ý nhìn thân thể trong lòng thoáng run lên, hắn khẽ cười: “Ngươi đừng tưởng qua quít như vậy là xong. Nhạn Thạch, đã lâu rồi chúng ta không có thân mật với nhau.” Bàn tay sói đã sờ soạng khắp nơi không ý không tứ gì sất.

“Đừng… A!” Trầm Nhạn Thạch vừa muốn vùng ra đã kêu một tiếng thất kinh, ra hắn đã ẵm ngang y vào lòng.

Đoàn Phi Ưng nhẹ nhàng day day vành tai nhỏ xinh của y, tà mị cười khẩy: “Đã ở tình thế này rồi ngươi còn muốn trốn sao?”

Trầm Nhạn Thạch bị hắn đùa bỡn đến bủn rủn toàn thân, ngay cả mang tai cũng ửng đỏ theo, khẽ nói: “Cửa…”

“Đã cài then rồi.”

“Ngươi…” Lời tiếp theo đã bị ngăn nơi môi.

Gió đêm hây hẩy lướt, ý xuân đang đượm nồng…

[Hoàn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận