Gió Đông Say Múa


“Ngươi hiểu không? Tô Thiếu Sơ.” Thân ảnh lướt qua bóng trăng rơi vãi trên sàn nhà, không khỏi nhớ tới những lời mà Huyền Hồng Địch Thành đã nói. “Ngươi có biết sau khi động tâm, động tình, chính là cảm giác ngày đêm mong nhớ hay không?”
Đi ngang qua những cành liễu, những cánh hoa hồng đang nở rộ, nàng không khỏi dừng bước ngắm nhìn, gió may lay động làm cành cây chập chờn, cánh hoa nhuộm ánh trăng, có lẽ vì nở rộ quá độ mà mang theo một cảm giác, như thể sau khi nở rộ xong, nó sẽ tàn lụi vậy, ánh trăng và gió nhẹ, thay nhau giành giật cánh hoa, cuối cùng, làm cho nó càng thêm đẹp đẽ.
“Tâm và tình có thể tách ra sao?” Không tự chủ được, nàng khẽ nhắc lại những lời này.
Đưa tay tiếp lấy cánh hoa bị gió đung đưa rơi xuống, cánh hoa không mang theo chút mùi vị nào, nhưng sắc hoa tiên diễm, đủ làm động lòng người.
… Ta muốn ngươi hơn bất kỳ kỳ trân dị bảo nào trên đời, cũng không có bất kỳ dị bảo quý báu bằng Tô Thiếu Sơ ngươi…
“Đối với ngươi, ta thật sự không biết nên như thế nào, bởi vì ta không cách nào tách hai cảm giác này ra, đặt một thứ vào ngươi được.”
Cánh hoa đặt trong lòng bàn tay rơi xuống, tròng mắt của Tô Thiếu Sơ tỏ vẻ lạnh nhạt.
“Bản thân chỉ là một con cá nhỏ nhoi, cần gì phải vương vấn bụi trần.”
“Tứ thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.” Nhìn bóng nàng trở về, tỳ nữ nói.
“Được rồi, các ngươi lui ra hết đi, tiện thể nói với Tam Huyền kiếm, tối nay không cần phòng thủ, tất cả đều nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mấy hôm nay, nàng đều không thể bình tĩnh được, lúc này, nàng chỉ muốn an tĩnh, để bản thân yên lặng lắng đọng.
Các hạ nhân khác đều đã lui xuống, nàng bước vào sau tấm lụa mỏng, trong thùng gỗ lớn, nhiệt khí bay lên, làm cho cả phòng đều mơ mơ màng màng.
Ngọn đèn dầu ánh lên gương mặt thanh tú, hai hàng lông mày nhíu lại, nàng thật sự mệt mỏi.
Tốt nhất là nên rời khỏi Trung Nguyên, rời khỏi hết thảy bụi bặm này, nàng không muốn phải suy nghĩ, phải tính kế nữa, cũng không muốn mệt mỏi vì những dây dưa chồng chất này nữa, lúc này, nàng chỉ động một tí là phạm lỗi, có Hoàng hậu vào, Chu Dục lúc nào cũng rình mồi, một chút sơ sẩy, sẽ mang đến phiền toái lớn cho Tô gia.
Ngươi không hiểu được, so với Chu Dục, người không muốn hy sinh, cũng không có tình cảm, ngươi, mới thật sự là một người vô tâm vô tình, uổng cho ngươi luôn miệng chỉ trích người khác, Chu Dục, ít ra còn tốt hơn ngươi vài phần.
Chu Dục còn tốt hơn nàng? Nàng không thể không nhìn ngọn lửa dấy lên trong mắt hắn, khi nhìn nàng lùi xa, trong mắt hắn xuất hiện đau đớn và âm trầm đan xen, thật sự, trong lòng nàng không có ý nghĩ gì, chỉ là không có ý định hy sinh tình cảm với hắn, vậy tại sao phải tiến thêm một bước, biểu hiện giả dối?
Nên làm như thế nào, trong lòng của ngươi sẽ có ta? Nên làm như thế nào, mới có thể khiến ngươi chú ý đến ta? Nên làm như thế nào, mới có thể trở thành người trong lòng của ngươi?
Thay vì nói nàng không có đáp án, chi bằng nói nàng căn bản không hy vọng Chu Dục sẽ là đáp án của nàng, tình cảm của hắn tựa như dây mây hút máu người vậy, làm cho người ta không thể hít thở được.
“Cuộc đời bất quá chỉ cầu tiêu dao, tội gì phải chấp nhất cánh hoa giả dối.” Thở dài, nàng mỉm cười. “Có lẽ ta thật sự là người vô tình.”
Một tiếng thở dài thật dài, nàng đứng dậy, cởi áo khoác ra, đặt áo khoác lên bình phong, nàng liền cảm giác được một hơi thở nhẹ nhàng đang hít thở cùng một bầu không khí với nàng, nhìn thấy thân hình quen thuộc đằng sau bình phong, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt nóng bỏng, đã hoàn toàn tố cáo người vừa đến là ai!

Căn phòng rất ấm áp, nhưng cảm giác lạnh lẽo lại dâng lên từ sống lưng. Trong hô hấp mang theo một phần kinh hoàng nhỏ, lại dường như không để ý đến, lấy tay vuốt ve mái tóc dài, nàng đến gần bàn trà đặt đồ tắm kế bên.
Đợi hơi thở đến gần, nàng đột nhiên xoay người lại, quay đầu muốn kéo dài khoảng cách, chạy ra khỏi tấm lụa mỏng, nhưng vừa vọt ra được một bước, thân thể mạnh mẽ ép nàng vào tường, làm cho nàng không có bất kỳ hành động gì nữa, cả người đều bị bức lui vào vách tường.
“Thiếu Sơ yêu đệ, muốn hét to cứu mạng sao?”
Chu Dục khôi phục lý trí và hồn phách của nàng, nhưng nàng hoàn toàn bị vây khốn rồi!
“Ta chỉ nghĩ… Khách quý lâm môn, Thiếu Sơ lại áo rách quần manh, thật thất lễ.” Nhếch môi nở nụ cười, nàng nói.
Không thong dong bình thản như lúc trước, tối nay, đôi mắt của Chu Dục bỗng trở bén nhọn, làm cho người ta run sợ, giống như từ sâu trong đôi đồng tử ấy, có hai ngọn lửa đang lóe lên, hàm chứa dục diễm và điên cuồng, tuấn nhan đẹp đẽ chỉ cười, nhưng cười âm trầm nguy hiểm vô cùng.
“Bổn hoàng tử lại cực kỳ thích nghi lễ tiếp khách áo rách quần manh này của ngươi.” Gương mặt tuấn mỹ cúi gần xuống hai gò má của nàng, thích thú nhìn trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, giống như cảm giác được gì, tóc tai hai người ma sát nhẹ vào nhau. “Thậm chí, sau này ở trước mặt bổn hoàng tử, ngươi không cần mặc quần áo cũng được.”
“Tam hoàng tử… đêm khuya đến ‘Vân Sấu trai‘’ chỉ để nói những điều này sao?” Hai tay dù không bị kiềm lại, nhưng bị nàng đặt ở phía sau, dường như không đề phòng hắn.
“Giữa thu sẽ đến Đông Vực, hoàn thành chuyện đám cưới.” Chu Dục dò lưỡi liếm láp mồ hôi trên gò má nàng, khẽ nhả ra từng câu từng chữ. “Thiếu Sơ yêu đệ, vừa từ chối bổn hoàng tử xong, quay đầu một cái đã đồng ý đám cưới với người khác, ngươi thích thú lắm sao?”
Tuấn nhan đặt gần sát gò má trở nên dữ tợn, tay Tô Thiếu Sơ đặt phía sau từ từ kích chưởng, trong nháy mắt, đánh về phía hắn, làm cho hắn lui về sau một bước, nàng nhân thời cơ đứng lên, cầm lấy áo khoác phi thân nhảy qua người Chu Dục, nhưng đột nhiên, một ngón tay điểm vào huyệt đạo, làm cho chân nàng mềm nhũn, hoàn toàn rơi xuống thùng nước!
Trong lòng thầm kêu hỏng bét, bàn tay cuồng nộ của Chu Dục đã dò xét hai vai của nàng, cứ như vậy nâng nàng lên, làm cho hai chân của nàng cách khỏi mặt đất, đau đến tận xương, làm Tô Thiếu Sơ nói không nên lời.
“A… Ngươi vốn là thích làm chuyện xấu, không ngoan như vậy.” Chu Dục khẽ cười, vô cùng hưởng thụ nét mặt nàng lúc này. “Làm như sao để ngươi biết, xem bổn hoàng tử không ra gì sẽ có kết quả thế nào đây?”
“Buông tay…” Nàng căm tức nhìn hắn, đau đớn nói.
“Quả nhiên chỉ có lúc đau, ngưoi mới nhìn thẳng vào ta, chỉ lúc ấy, mới có thể thấy đau đớn trong nó, ngươi có biết, cặp mắt đó… không cho phép nhìn nam nhân khác!”
Lực đạo mạnh mẽ thấu xương, làm Tô Thiếu Sơ đau đớn kêu lên!
Bị Chu Dục ôm vào trong ngực, ngay cả hít thở nàng cũng thấy đau đớn, tuấn nhan xinh đẹp lần nữa cọ xát vào hai má của nàng, vỗ vỗ lưng giúp nàng.
“Thiếu Sơ yêu đệ ngoan ngoãn đi, đáp lại bổn hoàng tử thì hai cánh tay này sẽ không bị phế, được không?”
Hắn lấy làm đau lòng nhìn cánh môi của nàng, sau khi nổi giận thì dịu dàng dụ dỗ hỏi, nếu như không phải hai vai đau đớn không thôi, thật đúng là khó tin tưởng bộ dạng nổi giận ban nãy của hắn là có thật.
“Người ngồi trong xe ngựa là ai? Ngươi ngồi với hắn trong đó đến trưa mới xuống sao?”
“Ngươi… Buông tay đi… Chuyện không phải như ngươi nghĩ.” Nét dữ tợn trong mắt hắn làm nàng không còn hứng thú kích thích hắn nữa.
“Hắn là ai, nói!” Không chiếm được đáp án, nét mặt dữ tợn lần nữa xuất hiện, hắn nắm chặt nàng. “Trò chơi từng chơi với bổn hoàng tử, giờ ngươi lại chơi với nam nhân khác, đúng không?”

“Chu Dục… buông ra!” Lời của hắn làm nàng tức giận hét lên. “Đừng dùng ý nghĩ hẹp hòi của ngươi làm ô nhục ta.”
Hai người nhìn nhau, hắn thả nàng ra, nhưng lại lần nữa đẩy nàng vào tường.
“Ta muốn kiểm tra thân thể của ngươi!”
“Cái gì?” Tô Thiếu Sơ không thể tin được những gì nàng vừa nghe thấy.
“Kiểm tra thân thể của ngươi, mỗi một tấc da, tấc thịt của ngươi!”
Hắn đi về phía nàng, nét điên cuồng tàn bạo trong mắt hắn làm cho Tô Thiếu Sơ sợ hãi.
“Ngươi là người của bổn hoàng tử, trong mắt của ngươi chỉ có thể có bổn hoàng tử, lòng của ngươi không được có người khác, thân thể của ngươi không được có hơi thở của người khác.”
Chu Dục bắt lấy nàng, áo khoác còn lại duy nhất trên người Tô Thiếu Sơ bị xé ra, một phần lưng lõa lồ hiện ra, hắn ném áo khoác đi, chiếm lấy thân thể đang muốn tránh né khỏi hắn, hai đầu nhũ của nàng cũng từ từ lộ ra.
“Để cho ta xem… thân thể này là thuộc về ta…”
Ban nãy bị hắn nắm chặt vai vẫn còn đau, nàng rụt người về, liếc nhìn áo khoác bị vứt lên bình phong, nàng cắn răng, chậm rãi kéo hai tay đặt trên ngực xuống, nghênh nhìn người trước mắt.
“Tam hoàng tử…” Tô Thiếu Sơ chợt gọi, nhịn đau đưa tay lên xoa môi hắn, cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn như thể muốn đốt cả bàn tay của nàng, nóng hâm hấp.
Hành động này làm cho Chu Dục mỉm cười thích thú.
“Thân thể này chỉ có hơi thở của ngươi, mỗi một chỗ ngươi có, ta còn chưa kịp… tắm, có giữ dấu vết của người khác hay không, ngươi có thể kiểm tra.”
Hít một hơi, nàng cầm tay Chu Dục, đặt lên một đầu nhũ.
“Trên người Thiếu Sơ vẫn còn… dấu vết của ngươi hôm ấy.”
Giống như ném ra một miếng mồi, lời nói nhẹ như không để ý đến, mời hắn nghiên cứu.
Chu Dục gầm nhẹ một tiếng, tiếng thở dốc theo bàn tay của hắn vuốt ve đến những dấu vết hôm ấy.
Nàng lặng lẽ đưa tay gỡ lấy áo khoác trên bình phong, ở đây có mê hương mà đại vương tử đưa cho nàng, nhân lúc hay chưa chuẩn bị…
“Ngươi thích được dụ dỗ như thế, thì ta cho ngươi một kích trí mạng.”
Tầm mắt nguy hiểm giơ lên, làm cho Tô Thiếu Sơ kinh hãi muốn đẩy người bên cạnh ra, cổ tay bị nắm lấy!

“Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi hiểu rất rõ, với năng lực của ta, phong bế võ công của ngươi không cần tiếng trống.”
Mượn cổ tay, lực đạo mạnh mẽ kích vào đại huyệt khắp cả người nàng, làm cho la lên, túi mê hương trong tay cũng rơi xuống thùng nước nóng!
Cả người trong nháy mắt trở nên suy yếu, gân mạch trong cơ thể như rời khỏi người vậy, Tô Thiếu Sơ thử cử động thân thể, đau đớn híp mắt nhìn Chu Dục.
“Thiếu Sơ yêu đệ, cũng là ngươi không tốt, ngươi không nói với ta, trừ cách làm ngươi đau ra, thì không còn cách nào để ngươi chú ý đến ta nữa.”
“Ngươi…” Nàng yếu ớt tựa vào thùng nước, muốn nói chuyện nhưng ngay cả tiếng cũng không phát ra được.
Chỉ thấy hắn bắt đầu cởi y phục ra, từng lớp từng lớp đều được mở ra, thân thể mãnh liệt quen thuộc trong trí nhớ hướng về phía nàng.
“Không… Ta không muốn…”
Biết rõ ý đồ của hắn, nàng bấu víu vào thùng gỗ, muốn đứng lên, nhưng tứ chi suy yếu làm cho nàng lảo đảo, chỉ có thể nói rất nhỏ, không muốn! Ta không muốn có gì liên quan đến ngươi nữa…
Hắn đi đến phía sau nàng, mút vành tai và hai gò má của nàng, vừa cảnh cáo, vừa uy hiếp.
“Thiếu Sơ, đừng phản kháng bổn hoàng tử nữa, ngươi hiểu rõ, ta sắp bị dục vọng hành hạ đến điên rồi, nếu ngươi dám phản kháng nữa, thì đừng trách bổn hoàng tử biến ngươi thành phế nhân.”
Đỡ nàng dậy, sau đó đẩy thân thể của nàng dựa vào thành thùng, dục vọng to lớn đẩy vào nơi âm nhu ôn nhuận của nàng từ phía sau.
“Không, dừng tay… A…”
Giống như trừng trị thân thể muốn kháng cự của nàng, hắn bắt chéo hai tay nàng ra phía sau, vật to lớn kia vẫn ngang nhiên tiến sâu vào.
“Tam… Hoàng tử…”
“Thân thể này chỉ được thuộc về ta, sau này vĩnh viễn cũng chỉ có thể in dấu của bổn hoàng tử. Cho dù phải tốn bao nhiêu lâu, bổn hoàng tử cũng phải cho ngươi biết, thân thể này là của ta.”
Ngôn ngữ nóng nảy tuôn ra theo thân thể yếu ớt của nàng, thân thể phe phẩy nghiêng sang một bên, cánh tay được tự do, nắm chặt vào thành thùng, mặt nước phản xạ lại gương mặt thống khổ của nàng, rong ruổi truyền đến từ phía sau, xuyên qua làm cho nàng không kháng cự được, mồ hôi theo sợi tóc, rơi xuống mặt nước.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không được rời khỏi bổn hoàng tử, bổn hoàng tử sẽ đưa ngươi rời khỏi đế đô, rời khỏi Hoàng Thành, chúng ta sẽ đến nhân gian, chơi trò mai danh ẩn tích, Thiếu Sơ yêu đệ cảm thấy thế nào?”
“Ngươi… đang nói bậy bạ gì đó!”
Tiến công chưa từng ngừng nghỉ, hắn ngoan độc lắc lư qua lại, thở dốc đậm đặc hấm vào trong tóc nàng, cho đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ của nàng mới chịu bỏ qua.
“Mỗi ngày đều uống một chén thuốc giúp hoài thai, hảo hảo sinh ra một tiểu quận chúa hoặc tiểu vương gia, đến lúc đó, trở về đế đô, mẫu hậu nhất định sẽ rất hưng phấn, đúng không? Bổn hoàng tử đi xa một chuyến, khi trở về có phi tử và con cho bà bế, đến lúc đó, để xem ngươi còn nói đây là một giấc mộng, một lần say hay không… ngươi còn xem bổn hoàng tử không ra gì không… ưm…”
Trả thù thô bạo, lui ra rồi lại vào, dục vọng cứ xỏ xuyên qua cơ thể của nàng, mang theo kích tình cuồng dã, như thể định đoạt, cơ thể này chỉ có hắn mới được xâm phạm.
“Đúng rồi, dứt khoát đi Nam Nguyên một chuyến, bái kiến em rể tương lai Tô Tuyết Sơ, để xem, khi biết ngươi đã hoàn toàn thuộc về bổn hoàng tử, hắn sẽ có phản ứng gì!”
Tô Thiếu Sơ không đáp lại lời của hắn, bên dưới không ngừng xỏ xuyên qua nàng, nàng chỉ nghĩ, tối nay, nàng vì muốn không có ai làm phiền mình, mà nhất thời tạo thời cơ cho Chu Dục đến điên cuồng săn đoạt nàng.
“Thiếu Sơ yêu đệ, cứ yên lặng như vậy, thừa nhận bổn hoàng tử không được sao?” Giọng cười quỷ dị hỏi.

Tô Thiếu Sơ nghiêng người, gương mặt cúi xuống làn nước đã thâm mê hương, khi nàng sắp bất tỉnh mê man, thì nhìn thấy gương mặt cạnh bên tóc tai nàng, đôi mắt tàn bạo chỉ biết cướp đoạt kia, hai đầu lông mày lỗ mãng, mà cũng nói đến chuyện con cái với nàng sao.
Dường như sợ mất đi nàng, hắn dùng thân thể của hắn giữ chặt nàng, hai ngực của nàng, hông của nàng, và nơi bí ẩn bên dưới của nàng, đều dùng thân thể của hắn giữ lại chặt chẽ!
“Thiếu Sơ…” Một tiếng gọi thấp như muốn xác định sự tồn tại của nàng, nóng đến mức cơ hồ làm cho vành tai nàng bị bỏng.
Người chiếm đoạt lại còn đau khổ hơn người bị chiếm đoạt sao?! Là vì bất an sao? Hay là sợ bản thân không thể nhận một lời từ chối? Rốt cục cũng có thể trao tình cảm ra, nhưng lại bị khước từ không thể đến gần, làm cho hắn trở nên điên cuồng sao?
Hoàng tử Thiên gia tôn quý một đời, từ nhỏ cái gì cũng có, mà nay, cảm giác đau khổ xa lạ này, làm cho hắn sợ hãi như một đứa bé?!
“Ha ha ha…”
Bên dưới thân thể không ngừng bị cướp đoạt, nàng lại không nhịn được khẽ cười.
Ngươi hiểu sao? Tô Thiếu Sơ…
Nàng, quả thật không hiểu, nhưng có thêm một đứa bé bước vào trò chơi cũng tốt lắm, để xem, một người vừa trao ra tình cảm, có thật sự chịu nổi bị người trong lòng từ chối hay không!
Lòng của nàng, hắn muốn sao?
Ít nhất, hắn đã hiểu cảm giác của mình từ lúc nàng muốn giết hắn, còn kế tiếp…
Có lẽ đây là một câu chuyện đáng mong đợi, để xem, rốt cuộc là ai thắng ai thua! A…
“Ngươi cười cái gì?”
Tô Thiếu Sơ quay đầu, đồng tử vì dục vọng mà trở nên xinh đẹp như hoa, tươi đẹp đến tận xương tủy, làm cho Chu Dục nhìn thấy, giật mình si mê nhìn.
“Thiếu Sơ…”
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách]
Nàng hôn lên môi của hắn, yêu kiều nói nhỏ bên tai hắn: “Tam hoàng tử, nhẹ nhàng một chút, đừng làm ta bị thương, nếu không, sau này Thiếu Sơ không thể cùng ngươi say nữa đâu!”
Khóe môi mang theo nụ cười, nàng bất tỉnh ở dưới thân của hắn.
“Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi quả nhiên là người giảo hoạt nhất.” Ôm lấy nàng, Chu Dục hôn lên đôi môi đỏ mọng, khẽ cắn nhẹ một cái, nói.
Cầm quần áo bên cạnh, dịu dàng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi bên má giúp nàng.
Đêm đó, Tô Thiếu Sơ ở Tô phủ “Vân Sấu Trai” mất tích, ngày thứ hai truyền ra tin tức Tam hoàng tử Chu Dục tạm biệt đế đô, hắn đã báo cáo với Hoàng thượng và Thái tử, dự tính đi đến khắp mọi nơi ở Trung Nguyên, để xem nhân dân khó khăn như thế nào, để tương lai có thể có thêm kinh nghiệm phò trợ Thái tử.
Đến xế chiều, lời đồn mới nổi lên khắp đế đô, bởi vì Vương lão đầu ban đêm đi bán gần Tô gia, thề trước bình minh thấy một công tử che kín mặt mũi, ôm theo một người được bảo bọc rất kỹ, mà người tựa vào công tử đó, chính là Tô Tứ thiếu.
Nhưng ở cửa thành, Lý lão bá đi bán sớm một chút cũng thề, Tô Tứ thiếu là bị một tình nhân mới đưa đi, bởi vì lão phát hiện có một đám nhân mã, thoạt nhìn rất giống phú thương, xuống ngựa mua đồ rồi ra khỏi thành, lão ta thấy Tô Tứ thiếu bị một nam tử, nhìn tựa tựa như Tam hoàng tử ôm vào trong ngực, nhưng Tam hoàng tử luôn chói lóa lập lòe, còn trên người nam tử tuấn mỹ kia không có nhiều châu báu, cho nên nhất định không phải là Tam hoàng tử. Lời đồn mỗi ngày mỗi khác, cho đến khi có lời đồn khác thay cho nó, vì vậy có thể nói, lời đồn có một lực sống rất mạnh.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận