Giấc Mơ Dài

- Khẹc khẹc~Chẳng hay mĩ nữ nhắn tôi ra đây là có chuyện gì?

Lục Nhĩ xoa tay cười nham nhở tiến vào căntin.Đây là thời điểm sắp tan học nên trong căntin chỉ có duy nhất một nữ sinh đang ăn uống nhồm nhoàm.Trông thấy Lục Nhĩ cô ta phất tay ý bảo gã ngồi xuống rồi uống một ngụm lớn Pepsi để thức ăn thuận lợi đi xuống dạ dày,sau đó…cúi mặt tiếp tục ăn.

- …

Gã kiên nhẫn chờ đợi Thanh Dương ăn đến khi sạch đĩa,cười nhạt nói:

- Cô nương thật biết cách tận hưởng cuộc sống a.

Thanh Dương cười gượng chống chế:

- Xin lỗi.Tại cậu đến sớm quá đó mà.Vậy giờ chúng ta bàn chuyện chính được chứ?

Lục Nhĩ chống tay lên bàn sấn đến cười tà mị:

- Đương nhiên.Có phải cô nương thấy tại hạ vừa rồi quá soái,muốn hướng ta tỏ tình?

Thanh Dương nhớ lại cảnh gã bị té dập mông trên võ đài khi nãy,khóe miệng co quắp nói:

- Tôi thấy cậu rất biết tấu hài.

Nụ cười nhiệt tình trên mặt Lục Nhĩ vụt tắt:

- Có chuyện mau nói,có rắm mau thả.

- Vô duyên!

Thanh Dương bĩu môi nói:

- Tôi thấy thân thủ của cậu không tệ.Tôi muốn nhờ cậu theo dõi người vừa cùng cậu đánh trên võ đài.

Lục Nhĩ hơi nhăn mặt khi nhớ đến bộ dạng chán đời của hắn,buồn bực nói:

- Thằng ấy á?Cái thằng mặt như đâm lê mắt như cá chết đấy á?

Cảm thấy sự việc có chút khôi hài gã không nhịn được thêm vào một câu đùa:

- Đừng nói ngươi thích hắn nhé?!

- Sao biết?

Thanh Dương chớp mắt nghi hoặc nói:

- Biểu hiện rất rõ ràng sao?

Lục Nhĩ vội giơ tay ra hiệu Thanh Dương im lặng,trầm tư nói:

- Ngươi…nói thật?Hắn?Con mắt nào của ngươi thấy hắn đẹp trai hơn ta?

Thanh Dương không kiên nhẫn gạt tay Lục Nhĩ qua một bên buồn bực nói:

- Lắm mồm vậy?Tôi bảo sao thì cứ làm như vậy là được.Sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.

(Khốn khiếp!Tổ tông ngươi cũng không dám cùng lão tử nói chuyện như vậy đâu!)

Lục Nhĩ nổi khùng vỗ bàn đứng phắt dậy định há miệng chửi ầm lên nhưng nghĩ đến kế hoạch còn chưa đâu vào đâu thì đành phải hạ giọng:

- Ok.Cậu cứ tin tưởng tôi.Mọi chuyện nhất định sẽ cứ là ok!

Đôi mắt nâu trong veo của Thanh Dương nghi hoặc nhìn Lục Nhĩ một lúc,nói:

- Đứng dậy làm gì?Cậu vội à?

- Ờ thì…Cũng có hơi…

- Vậy đem trả cái đĩa này hộ tôi.Tôi muốn ngồi suy nghĩ thêm một chút.

Dứt lời cô liền đặt cái đĩa lên tay Lục Nhĩ rồi phẩy tay ý bảo gã cút xéo.

(Thanh Dương đúng không?Ra đường cẩn thận bị ma lùm ma xó vặn cổ nghe con.)

Lục Nhĩ cay độc nghĩ thầm trong khi ngoài miệng thì nở nụ cười hiền lành thân thiện.Thật đúng là một diễn viên đầy tiềm năng của nền điện ảnh nước nhà.

- Thanh âm đó…Vẻ mặt lạnh lùng…Thật quá soái a!

Thanh Dương chống cằm nghĩ ngợi,thỉnh thoảng lại mỉm cười ngây ngô khiến đám học sinh đi ngang được một phen lạnh gáy.



- Yo.

Hắn đẩy cửa phòng giáo viên bước vào,nghi hoặc nói:

- Trưng dụng phòng này là hợp pháp đúng không?Ta không muốn mới ngày đầu đã bị viết bản kiểm điểm đâu.

Cô gái tóc trắng đeo mặt nạ rồng đưa tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống cái ghế gần đó.

- Thôi khỏi.Ta quen đứng.

Hắn lắc đầu rồi quan sát cái tổ hợp bốn người kia.Đầu tiên là con bé tóc ngang vai đang ngồi xổm dùng ngón út ngoáy tai phía bên trái,cứ dựa theo góc nghiêng khiêm tốn trên ngực thì đây hẳn là con Mèo không lệch đi đâu được.Còn đứa vừa ra hiệu cho hắn,con bé tóc trắng dài chấm lưng ngồi vắt vẻo trên bàn tròn mà mấy cô thầy dùng để họp thì hẳn là con Rắn.Đứa đang tu nước hoa quả ừng ực mà không thèm đeo mặt nạ che dấu thân phận mà ăn mặc như siêu sao âm nhạc kia hẳn là con Gà.Cuối cùng là con bé tóc trắng cao một mét bẻ đôi ngồi xe lăn,người này chắc khỏi nói vì ai cũng đã biết rồi.

- Chắc cậu đang rất hoang mang vì bị gọi tới đây?Đừng lo,chúng tôi không có ý định xử phạt cậu vì chuyện vừa rồi.Dù sao thì cũng chưa có tai nạn đáng tiếc nào xảy ra.

Lu Lu lạnh lùng quan sát hắn từ đầu đến chân:

- Tuy nhiên các cậu đã làm hư hại cơ sở vật chất của nhà trường.Vậy nên hiển nhiên các cậu có trách nhiệm phải bồi thường.

Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh,ngoại trừ hắn cùng bốn con giặc này thì đâu còn ai khác?

- Các cậu?

Hắn chỉ vào khoảng không,lặp lại:

- Các cậu hỏi chấm?

Cặp lông mày thanh tú của Lu Lu hơi nhíu lại sau lớp mặt nạ:

- Lục Nhĩ đã cố ý bỏ qua lệnh triệu tập.Bọn tôi sẽ hạ hạnh kiểm của cậu ấy.

- Vậy hạ hạnh kiểm của ta luôn đi.Ta không rảnh đến mức đi đú với mấy cái yêu cầu khắm bựa của các ngươi.

Còn chưa nói hết thì hắn đã mở cửa đặt một chân ra bên ngoài.Thấy hắn bất cần như vậy Lu Lu vội nói:

- Tôi muốn cậu theo dõi Queen.

Thấy hắn quả nhiên đã dừng bước,Lu Lu đắc ý nói:

- Tôi đã thấy ánh mắt của cậu.Cậu rất ái mộ cô ta đúng không?Chỉ cần đồng ý,chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi điều kiện thuận lợi.Thế nào?

Hắn trầm tư một lúc rồi lên tiếng:

- Đây có phải mượn việc công làm việc tư không?

Lu Lu nhún vai bình thản nói:

- Cậu gọi thế nào cũng được.Nếu cậu không muốn làm cũng chẳng sao,chúng tôi có thể tìm ai đó mạnh và soái ca hơn.Nên nhớ,cậu chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào đây,và cơ hội thì không đến hai lần đâu.

Bốn mắt trừng nhau một lúc,và bởi ba nữ nhân kia không làm việc riêng thì cũng ngủ gật nên áp lực của hắn nhẹ đi không ít.Cuối cùng hắn nói:

- Ta không muốn ở cái kí túc xá gần trường cùng mấy thằng nửa thẳng nửa cong của các người.

- Tốt.Bạch Hổ!

Con bé tóc ngắn đang thiu thiu ngủ thì bị thanh âm của Lu Lu khiến cho giật mình tỉnh dậy,ngơ ngác nhìn quanh:

- Đến giờ cơm rồi à?

Lu Lu lạnh lùng nạt:

- Đưa chìa khóa cái nhà đấy cho hắn.

Zu Zu mù mờ lặp lại:

- Nhà đấy?Nhà nào?A!Cậu là tên vừa rồi ở võ đài,có muốn đánh một trận không?

Lu Lu túm tóc con rồ này lại để ngăn nó nhảy xổ vào hắn,mệt mỏi thở dài:

- Đưa chìa khóa nhà số 4 cho hắn.

Zu Zu nghe vậy thì nhảy dựng lên kinh hãi nói:

- Không đươc đâu!Ai mà sống được trong…Ưm ưm!

Lu Lu vươn tay bịt mồm con nhỏ nhiều chuyện lại,tay còn lại mò mẫm trong áo Zu Zu khiến căn phòng bỗng tràn đầy thanh âm không hợp thuần phong mĩ tục.Cảnh tượng tàn bạo và suồng sã này kéo dài gần hai phút đồng hồ sau đó Lu Lu đưa cái chìa khóa móc vào một con thỏ bông lớn bằng ngón tay cái.

Thấy hắn nheo mắt nhìn chằm chằm con thỏ ướt nhẹp kia khiến Lu Lu có hơi bối rối:

- Thỉnh thoảng con ngốc này có lôi thứ đó ra ngậm.Tôi sẽ mang đi rửa sạch cho cậu.

- Thôi khỏi.

Hắn vươn tay nhận lấy chìa khóa:

- Cái nhà bị một đống oán linh bu quanh đúng không?

Không đợi câu trả lời hắn liền quay lưng rời đi.Cánh cửa đóng sầm lại khiến Lu Lu đang ngây ra bỗng giật mình tỉnh lại.

- Hắn có phải tên ngốc không?Biết nhà bị ám mà còn nhận vụ này.

Cô gái ăn mặc sang chảnh bây giờ mới lên tiếng,thanh âm dịu dàng dễ nghe khác hẳn với vẻ ngoài bóng bẩy lồng lộn.

Lu Lu cởi xuống mặt nạ,cười nhạt nói:

- Ai biết.Cơ mà hắn có vẻ rất mạnh.

- Vậy thì là một tên vừa mạnh vừa ngốc.




- Số 4…

Trên đường đi học hắn đã thấy căn nhà đặc biệt đó nên tìm lại không phải việc gì khó khăn.Điều khiến hắn lưu tâm lúc này là…Mà điều này cũng quá hiển nhiên rồi gì,còn thứ gì khiến một thằng nhóc tuổi ăn tuổi lớn bận tâm ngoài gái chứ.

(Dương Dương…Gần ngay trước mắt…)

Trong đầu hắn vô thức hiện lên những gì hai người từng trải qua,những ngày đen tối đến cùng cực,những lần chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái đó chết trên tay hắn,những sai lầm tồi tệ và đáng tởm của hắn khi còn là một con người…Chúng giống một loại phóng xạ đáng sợ chậm rãi xé rách từng tế bào trong hắn.

Đã quá trễ rồi.Quá trễ để sửa chữa toàn bộ.Cho dù hắn có sống lại cả trăm tỷ lần,mà sự thực là hắn đã sống lại còn nhiều hơn cả con số đấy,nhưng tiếng khóc của Dương Dương vẫn không dừng lại.Nó chỉ lớn dần theo thời gian,át đi tiếng cười dịu dàng trong trẻo của nàng.

Thời gian không chữa lành,cũng không xoa dịu,nó chỉ chậm rãi thúc đẩy kí ức đầu độc từng tế bào của hắn mà thôi.

- Đm thằng ngu này!Mày đi đứng kiểu gì đấy?

Hắn ngẩng đầu nhìn thằng nhãi mặt mũi bặm trợn mà mình vừa đụng phải.Chính xác hơn là một ông chú,cơ mà vì đối với hắn ai cũng chỉ như đứa bé mới sinh nên…

- Mày nhìn cái gì?Ở trường dạy mày trừng mắt như thế à?

- Ngươi bị ung thư phổi.Chín năm năm bảy tháng mười ngày nữa sẽ chết,tính cả thời gian điều trị.

Hắn tránh qua một bên định đi tiếp nhưng lại bị một bàn tay thô ráp túm lấy cổ áo:

- Đụng người không xin lỗi mà còn dám trù bố mày à?Có tin tao giết mày luôn không thằng khốn?

Người qua đường đã bắt đầu bu lại bàn tán xôn xao khiến hắn có hơi khó chịu:

- Trong lúc ta suy nghĩ thì phải biết đường né ra chứ.Bị ngu à?

- Được!Được lắm!

Tên kia ngây ra một lúc rồi cười gằn sau đó lôi cổ hắn vào một con hẻm gần đấy:

- Tao ngứa mắt với đám học sinh chúng mày lâu rồi,lúc nào cũng vo ve trước mắt tao.Hôm nay…Ặc…Khụ…Ááá~

Chưa đầy mười giây sau hắn phủi tay áo rồi điềm nhiên bước ra ngoài.

- Thằng khốn…Mày làm gì…chân tay tao…

- Đứt vài khối thịt không chết được đâu.

Hắn quay lại mỉm cười ấm áp sau đó phủi đít đi thẳng.



Năm phút sau hắn đứng trước một ngôi nhà cổ kính và có phần quá rộng để một người có thể ở.Tuy nhiên nếu so với mấy căn cứ ở Nam Cực của hắn thì cũng có thể coi là “ngôi nhà nhỏ xinh với thùng thư trước cửa”.

- Lâu rồi mới thấy thứ kiến trúc thùng thư này.Để coi bên trong có gì.

Hắn lấy ra một phong thư có bìa màu đỏ tươi từ trong đống thư mục nát chất đầy bên trong sau đó mở ra cẩn thận xem một lượt.

[Chết]

[Chết]

[Chết x 3,1415926535897]

Bên trong bức thư là một đống chữ “chết” cũng màu đỏ còn đang ướt nhẹp và bốc lên thứ mùi tanh hôi như chứa cả một cái lò mổ ở bên trong.Hắn nhìn bức thư một lúc sau đó quay sang sinh vật chảy máu đầm đìa dưới chân:

- Con mẹ nó ngươi rảnh quá à?

Sinh vật đó giật mình hú lên một tiếng quái dị rồi bò bằng bốn chân thoát cái đã xuyên qua cánh cửa của ngôi nhà sau đó biến mất.

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi rũ mạnh bức thư trên tay.Lập tức mấy chữ “chết” trong thư đều biến mất,bìa thư cũng trở lại thành màu trắng.

[Tôi biết đề nghị này có chút đường đột,tuy nhiên tôi dám khẳng định đề nghị của tôi đối với anh chỉ có lợi mà không có hại.]

Câu mở đầu ấn tượng khiến hắn gật gù mấy cái rồi vừa mở cửa vừa đọc.

[Trường YYY cần một thủ lĩnh biết nhiều hơn là đánh nhau và hổ báo cáo chồn.Tuy nhiên để hạ bệ Queen thì cần tìm ra nguồn gốc sức trâu của cô ta,bởi vậy tôi cần cậu theo dõi và tìm cách khắc chế sức mạnh của cô ta.Ngày trường YYY đổi chủ cũng là ngày đời cậu thăng hoa,và đương nhiên bọn này không thiếu mưu hèn kế bẩn để khiến Thanh Dương rơi vào tay cậu.Nếu cần hỗ trợ cậu có thể gọi vào số điện thoại:19001xxxxxx ]

Hắn gấp thư lại nhét vào túi quần sau đó đi một vòng quanh nhà xem thử.Loại nhà gì mà chỉ nói một câu liền tùy tiện đem cho,thật đúng là khiến người ta không thể không thể không nghi ngờ.

Lạch cạch~

Tiếng ồn phát ra từ tủ lạnh thu hút sự chú ý của hắn.Vài giây sau tiếng ồn đó lại tiếng tục vang lên kèm theo sự rung động dữ dội của cái tủ lạnh như thể đang có một đám người lùn quậy tưng bừng bên trong.

- Hi vọng bên trong có chocolate.

Đang định mở tủ lạnh thì hắn giật mình khi nghe tiếng ai đó đấm thình thình vào cửa.

- Gì nữa đây?

Zu Zu chớp chớp cặp mắt đáng thương nhìn hắn:

- Ở nhờ được không?

Hắn quan sát đầu tóc rối bù của con bé,lại nhìn đến một bên mắt trái tím bầm,thở dài nói:

- Lại trêu mấy con giặc cái rồi bị đánh hử?

Zu Zu ngoan ngoãn gật đầu.

- Lại bị đuổi ra đường?

Zu Zu vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu.

- Mấy hôm?

- Bốn.

Hắn thở dài rồi ngoắc tay gọi Zu Zu đi vào.Sông có lúc,người có một khúc,rảnh rỗi thì cũng nên tích chút công đức cho con cháu.Mặc dù hắn cũng chả có con hay cháu.

Đóng lại cánh cửa gỗ nặng nề sau đó hắn quay lại hỏi:

- Vậy hôm nay mấy đứa lại cãi nhau vì cái gì?

Zu Zu chỉ đợi có vậy liền mếu máo than khổ:

- Tui chỉ nói là không nên lừa cậu đi vào cái nhà này thôi mà…

Hắn nghe vậy thì khẽ nhíu mày.Tuy mấy con bé này có hơi khùng khùng nhưng làm gì mà khó tính đến mức đấy.

- …Bu Bu nỡ lòng nào nhân cơ hội lén ăn mất cái bánh pudding tui để dành từ hôm qua!

Tuy câu chuyện có chút hụt hẫng nhưng vì hắn đã lỡ vào vai người tốt nên đành lựa lời an ủi:

- Thôi thì chuyện gì rồi cũng sẽ qua.Cơ mà chỉ thế thôi thì cũng đâu đến mức bị ra đường?

Zu Zu mặt xám xịt nói:

- Tại trong lúc đánh nhau với Bu Bu tui bị ngã rồi vô tình chụp phải mũ trùm đầu của Su Su…

Hắn cười nhạt nói:

- Đâu có gì nghiêm trọng.

- …và làm rách nó.

- Thôi bỏ mẹ rồi.

Zu Zu ôm eo nhỏ rên rỉ:

- Đúng đấy.Cậu ấy sút tui một cú suýt gãy lưng sau đó đấm tui bay ra ngoài.Lu Lu nói là sẽ cố gắng thuyết phục để tui có thể về nhà sau bốn ngày.Cơ mà chắc bốn năm sau Su Su cũng vẫn chưa có tha thứ cho tui đâu.

Hắn mở cặp sách lấy ra một chai Pepsi đưa tới trước mặt Lu Lu,chặc lưỡi:

- Nghĩ nhiều quá rồi đấy.Các ngươi là một gia đình mà.Nói cái gì mà tha thứ với chả không tha thứ.

Zu Zu nhận lấy chai Pepsi,cúi đầu trầm tư nói:

- Gia đình…Được vậy thì đã tốt. Mà thôi kệ đi!Cậu cho tui chai nước này à?

Hắn nheo mắt nói:

- Không lẽ ngươi nghĩ ta đưa ngươi nhờ mở nắp hộ?

Zu Zu vội tránh ánh mắt hắn.Tại sao càng giao tiếp với cái con người này lại càng cảm thấy hắn đáng sợ hơn vẻ bề ngoài thế nhỉ?

Hắn vừa loay hoay mở cái tủ lạnh vừa hỏi:

- Phải rồi.Tại sao mấy đứa lại có chìa khóa cái nhà này?

Zu Zu thật thà đáp:

- Cô hiệu trưởng cho đấy.Bọn này thích ở nhà nào thì cô hiệu trưởng sẽ mua cái nhà ấy.Cơ mà ở được vài hôm thì phát hiện nhà này…

Hắn tiếp lời:

- Nhiều ma đúng không?

Zu Zu cười gượng nói:

- Thực ra cũng không nhiều lắm.Ở tạm thì vẫn cứ là ok.

Hắn mở toang cái tủ lạnh ra.Ngăn trên ngắn dưới toàn bộ đều là chân tay bị chặt thành từng khúc,máu me lênh láng chảy tồ tồ xuống sàn bốc lên thứ mùi tanh tưởi không thể tả.

- Lương thực dự trữ nhiều thế này thì đúng là ok thật.

Zu Zu sợ tái mặt lắp bắp nói:

- Cái đó…Cái đó là thịt người đúng không?

Hắn nhíu mày đấm một cái vào tủ lạnh khiến nó vang lên một loạt tiếng “è è” kì quái.Sau đó đột nhiên toàn bộ máu thịt đều biến mất như ảo ảnh,bên trong chỉ còn sót lại vài cọng rau đã héo rũ cùng dăm ba quả cam khô quắt.

Thấy cảnh tượng quá đỗi hư cấu đó cái miệng há hốc của Zu Zu không nhịn được kêu lên:

- Thật là vãi chưởng!

- Chỉ là vài thủ thuật nhỏ,ngươi không cần kinh ngạc.


Hắn đóng tủ lại nhíu mày nói:

- Thường thì quỷ vật sẽ không dọa người vào ngày đầu tiên.Bọn này quá không có nguyên tắc rồi.

Suy nghĩ một lúc cuối cùng hắn quay sang Zu Zu:

- Ngươi từng ở nơi này đúng không?Giới thiệu qua đi.

“Đây là phòng bếp.Thỉnh thoảng xoong nồi sẽ rung bần bật và rơi vãi tung tóe.Nhớ đừng bật bếp giữa nửa đêm,sẽ nổ đấy.

“Đây là phòng tắm.Mười giờ tối và ba giờ sáng sẽ có máu chảy ra.Đặc biệt đừng gội đầu vào lúc nửa đêm.”

“Phòng ngủ.Thỉnh thoảng sẽ có người treo cổ,không cần để ý tới bọn họ.”

“Phòng…”

- Thôi muộn rồi nghỉ chút đi.Muốn ăn cơm hay ăn mì?

Zu Zu đang dốc từng giọt Pepsi cuối cùng vào họng nghe vậy thì hào hứng kêu lên:

- Ăn vịt quay a!

Hắn kiên nhẫn lặp lại:

- Cơm hay mì?

Zu Zu sầu khổ nói:

- Cơm a.

Hắn gật gù rồi mở cặp sách lấy ra một cái nồi cơm điện và hai con vịt đã vặt sạch lông rồi quay lưng bước xuống bếp.

- Thật là vãi chưởng!Ảo thuật à?

Hắn nhún vai:

- Là khoa học.Nhưng nếu theo cách mĩ miều thì “ảo thuật” cũng là một cách gọi chính xác.

Trong lúc hắn loay hoay tìm cách lau chỗ máu tanh cứ loang ra mỗi lần bật bếp thì Zu Zu tò mò lục lọi cặp hắn.Thật không thể hiểu nổi hắn bằng cách nào lấy ra cả một cái nồi cơm giữa đống sách vở ngăn nắp gọn gàng này,đấy là còn chưa nói đến hai con vịt đâu.

- Cái vật tròn tròn lớn bằng nắm tay có mấy cái đèn nhấp nháy là gì thế?

- Chắc là bom phản vật chất.Nếu ngươi nắm chặt cho đến khi đèn chuyển màu đỏ thì bốn giây sau nó sẽ quét sạch mọi phân tử trong bán kính 1 km.

- Đéo tin!

- Tùy ngươi.

Zu Zu vội trả lại cái vật tròn tròn vào cặp cho hắn,sau đó lại lấy ra một thứ khác:

- Cây bút này đẹp nhể!Cho tui nhé?

Hắn không quay lưng nói:

- Cái màu trắng có mạ vàng ở đầu bút?Hay là cái màu đen có đèn nhấp nháy?

- Cái màu trắng ý.

- Tùy.Cơ mà nếu gạt công tắc trên thân thì đầu bút sẽ phóng ra tia laze đủ mạnh để cắt đứt kim cương.Vậy nên đừng có mà ngộ sát ai đấy.

Zu Zu không hiểu lắm nhưng hình như đại ý là hắn vẫn cho nên hí hửng nhét cây bút vào trong tất.Tiếp theo lại lục lọi thêm một lúc và lấy ra một mảnh vải màu đen mềm mịn như nước:

- Thơm quá a!Khịt khịt~Mùi này có chút quen.Đây là gì vậy?

Hán quay lại lạnh lùng nói:

- Đương nhiên là khăn tay.

- Tui dùng xì mũi nhé?

- Ta giết ngươi nhé?

Chẳng hiểu vẻ mặt cau có của hắn có gì khắm bựa mà Zu Zu ôm bụng bò lăn ra cười:

- Ủa chứ khăn không dùng xì mũi thì dùng làm gì?

Hắn nhíu mày đặt cái nồi cơm ầm một tiếng lên mặt bàn,lạnh lùng nạt:

- Ra ăn cơm.

Zu Zu vội đặt cái khăn về vị trí cũ rồi chạy tới bàn ăn với vận tốc bàn thờ.Cô nhảy tót lên ghế hào hứng chờ đợi món vịt rán sắp ra lò,tuy không phải vịt quay nhưng ăn thì cũng…tạm được.

Không lâu sau hắn rửa sạch hai cái đĩa lớn bám đầy mạng nhện sau đó đặt vịt lên rồi quăng ra trước mặt cô khiến Zu Zu có một loại xúc động muốn òa khóc.Đang định chén thì hắn bất ngờ chộp lấy tay cô rồi lạnh lùng gằn từng tiếng:

- Rửa tay chưa?

Bé gái rụt rè và ngoan ngoãn lắc mạnh cái đầu.

Hắn lục trong túi quần lấy ra một lọ xịt nhỏ giống lọ kem dưỡng da của Bu Bu nhưng trên lọ có vẻ in ít chữ hơn,hay chính xác là chỉ có duy nhất ba chữ “Nước rửa tay”.

Một cảm giác nóng rát lan khắp bàn tay Zu Zu khi hắn xịt thứ dung dịch ấy lên tay cô,sau đó lại cảm thấy mát lạnh như thể từng giọt đang thấm vào da thịt.

- Da tay sạch như da em bé rồi.Ăn đi.

Zu Zu chẳng quan tâm có phải hắn vừa xịt thuốc trừ sâu lên tay để hạ độc cô không mà trực tiếp nắm lấy một cái đùi mạnh mẽ bứt ra nhét vào miệng.Bộ dạng so với quỷ đói còn muốn đói khát hơn.

- Ngon không?

- On (Ngon)!On hơn Lu làm!Mua ha ha~

- Ngon thì lát nữa ra mua mấy cái chảo mới.Chảo trong nhà này bong hết lớp chống dính rồi.Nhân tiện bắt đầu công việc luôn.

Zu Zu đặt xuống nửa con vịt đã chỉ còn là một đống xương trắng để nghỉ giữa hiệp lấy sức lát nữa ăn tiếp,tò mò hỏi:

- Việc gì?

- Theo dõi Thanh Dương.

Hắn đáp ngắn gọn sau đó tọng nhanh mấy thìa cơm trắng vào miệng cuối cùng nâng cái đùi lên cắn một ngụm mất cả thịt lẫn xương:

- Thấy ngươi làm việc năng suất thì có lẽ mấy con giặc cái sẽ sớm cho ngươi về thôi.



- A lo.Con chim cắt gọi con chim câu.Nghe rõ trả lời.

Hắn hào phóng cho con hâm dở này một cái bạt tai:

- Bớt nói nhảm.Đối tượng đâu?

Zu Zu mếu máo chỉ vào bên kia đường,nói:

- Bọn nó bảo Queen làm việc ở địa chỉ này nà.

Hắn nhìn theo hướng cô chỉ,lập tức một cái cửa hàng thời trang to như cái nhà thờ tổ đập vào mắt.

Zu Zu ghen tị nói:

- Sang chảnh thật chứ!Tui nhịn ăn nhịn uống cả tháng có khi cũng chả đủ tiền vào shop này.

Hắn chụp đầu Zu Zu quay một góc mười lăm độ qua cái công trường ở gần đó:

- Phía này mới đúng.

Cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt khiến Zu Zu kinh hãi tới mức làm rơi mẩu kẹo cao su trong miệng xuống đất,cô lắp bắp:

- Queen…Queen…Sao có thể…

- Queen mà không phải ăn cơm à?

Hắn nheo mắt nói:

- Để ta qua đó xem.

Zu Zu ngớ người ra một lúc trơ mắt nhìn hắn băng qua đường,năm giây sau cô giật mình kêu ầm lên:

- Nhưng đang theo dõi bí mật cơ mà!

Hắn quản cái gì bí mật hay không bí mật,rảo bước tiến thẳng về phía cô gái mặc áo phông trắng đang hì hục đào đất.

(Hi vọng con bé không giật mình phang cái xẻng vào đầu ta.)

Trong đầu hắn lướt qua một ý nghĩ khôi hài.Khi chỉ còn cách Thanh Dương vài bước thì bỗng một đứa con gái tóc vàng hoe cắm mặt vào điện thoại đâm sầm vào hắn xong rồi ngã lăn quay.

Trong lúc hắn đang phân vân là nên xin lỗi hay nên hỏi cô gái có gãy cái xương nào không thì em tóc đỏ chắc là bạn của em tóc vàng vừa bị ngã bỗng nhảy xổ đến đẩy hắn một cái sau đó quang quác cái mồm:

- Cái đmm mù à?!Mắt để đéo đâu mà người ta đi như thế còn đụng phải?

Hắn há miệng định nói thì bé gái tóc vàng cũng lập tức đứng phắt dậy nhảy vào mồm hắn:

- Thằng này là học sinh trao đổi đây mà!Hồi sáng mới thấy xong.Vừa nãy đụng đau lắm đấy,mày không nôn tiền ra thì đm cứ liệu cái thần hồn đấy!

Hắn đợi hai vị cô nương nhả hết chữ nghĩa rồi mới chậm rãi gằn từng chữ:

- Bao nhiêu?

- Làm bẩn cái áo Súp-re-me của tao rồi.Nôn tám triệu ra thì bố tha cho!

Đang mò mẫm xem tiền để trong túi quần nào thì bỗng có đứa nhảy ra chắn trước mặt hắn:

- Đừng có mà vô lý!Tôi thấy rõ ràng là mấy người đụng cậu ấy!


(Chứ không phải ngươi đang đào đất à?)

Hai em gái cũng giống như hắn sửng sốt một lúc rồi rú ầm lên:

- Queen!Ôi vãi…Queen làm công nhân mày ơi!

Thanh Dương dần cảm thấy tình huống có chút không ổn,đang định rút êm thì bị em tóc vàng chặn lại:

- Sao nhìn bếch thế chị?Không phải đánh nhau giỏi lắm à?Sao lại đi làm mấy cái việc này?

Thanh Dương ấp úng nói:

- Kệ…kệ tôi.

- Thiếu tiền quá thì bọn này giúp cho chứ ai lại thế!Hay chị cho tôi đấm vài phát đi rồi tôi trả tiền cho.

- Ý hay đấy mày!Đéo biết cảm giác đấm Queen thế nào nhỉ?

Tình huống phát triển đến mức này khiến Thanh Dương cảm thấy mông lung như một trò đùa:

- Ơ…Cái này…

- Một trăm một quả đấm nhé?

- Một con mẹ cháu chứ một.

Hắn nắm cổ áo hai con hấp dở quẳng xuống dưới bãi đất bùn dưới công trình,lập tức từ bên dưới vang lên tiếng la hét như mổ heo.

- Mày có giỏi thì cứ đứng yên đấy đợi bố!

Thanh Dương lo sợ nhìn theo hai con người bê bết bùn đất đang chạy xa dần,lại nhìn qua vẻ mặt điềm nhiên của hắn,khóe miệng méo xệch nói:

- Công việc của tôi tiêu rồi.

Hắn bấm nút gửi tin nhắn sau đó quay sang Thanh Dương:

- Tại sao công trường chỉ có mình ngươi?

Thanh Dương nghi hoặc nhìn hắn.Xác nhận thằng này không thể đến từ “Cục Bảo vệ và Chăm sóc trẻ em” thì mới ngập ngừng nói:

- Tôi làm thay bọn họ,ăn lương ba người.

(Chỗ này mười người làm còn thiếu nữa là ba người.)

Hắn nhìn cái công trường to không kém gì cái “nhà thờ tổ” bên cạnh,cười nhạt nói:

- Giờ thì chỉ ăn hai thôi.

Bản mặt lấm lem của Thanh Dương thoáng cái trở nên xám xịt:

- Cậu mới được thuê à?

Hắn lạnh lùng đính chính:

- Không phải thuê,là được mời.Giờ thì xuống làm tiếp đi,tôi chức cao hơn cô đấy.

Thanh Dương buồn bực nhảy xuống cầm lấy cái xẻng,lầu bầu:

- Oai như cóc.Hứ!

Bỗng hắn hùng hổ nhảy xuống giật phắt cái xẻng trên tay Thanh Dương,lạnh lùng nạt:

- Đồ chơi của ngươi đấy à?Chai tay thì sao?Ra nhặt mấy viên gạch vụn với chai lọ ném ra ngoài.

- Nhặt xong rồi!

- Nói chuyện với cấp trên thế à?

- Nhặt xong rồi ạạạạ~

- Thảo mai quá.Nhặt xong thì đi mua nước đi.Ta chết khát là không có lương cho ngươi đâu.

- Đồ điên!

Cũng thời điểm đó,Zu Zu vừa gửi video quay lại cái mớ hỗn độn mà hắn gây ra cho “Hội chị em bạn dì” và nhận lại được một tin ngắn ngắn tũn:“Tùy cơ ứng biến”.

Mấy tiếng đồng hồ lén lút thậm thụt chui rúc dưới nắng mà lại phải chịu đối xử tàn tệ như vậy khiến Zu Zu không nhịn được chửi ầm lên:

- Vãi chưởng!Thế thì các mụ tự đi mà làm!

Dứt lời liền phủi mông chạy vào một quán net gần đó bật máy đánh Liên Minh.



- Vậy là cậu cũng ở gần đây à?

Thanh Dương thấy hắn khẽ gật đầu thì nói tiếp:

- Nhà mình cũng thế.Cách có ba mươi phút đi bộ thôi,còn chạy thì là mười phút.Fư fư~

Hắn trầm giọng nói:

- Cái cô nhi viện đó à?

- …

Thanh Dương nghi hoặc nhìn hắn một lúc sau đó tu một hớp nước,nói:

- Nếu cậu đã biết thì khi nào qua chơi nhé.Lâu lắm rồi chưa có ai qua đó chơi.

Hắn cười nhạt.Cô nhi viện chứ đâu phải công viên,nhiều người qua chơi thì mới lạ đấy.

Thanh Dương bỗng quay sang hỏi hắn:

- Cậu không muốn hỏi gì nữa à?Ví như…Nhược điểm của mình chẳng hạn?

Hắn lắc đầu nói:

- Không cần.Ta nghĩ mình biết đủ rồi.

Hai đứa cứ im lặng ngồi như vậy trong vài phút.Thanh Dương cảm thấy có một loại ngượng ngùng lạ,nhưng cô nghĩ mình cũng không ghét cái cảm giác này.

- Thôi chết!Trễ quá rồi,mình về nấu cơm đây.Cậu…

Cô bỗng ngừng lại,chợt nhận ra thật khó để nói lời từ biệt với hắn.

- Chậm đã.

Hắn nắm lấy cổ tay Thanh Dương sau đó lột bao tay cô ra.Tiếp theo lấy từ trong túi quần ra một miếng băng cá nhân dán lên vết xước trên lòng bàn tay:

- Giữ gìn sức khỏe.Mai lại đến để ta bóc lột tiếp.

Thanh Dương bỗng thấy miệng mình khô khốc,ngượng ngùng rụt tay lại nói:

- Cậu…Cậu cũng giữ gìn sức khỏe.Coi chừng hai bạn vừa rồi trả thù đấy.

Hắn mất đến vài giây để nhớ ra Thanh Dương đang đề cập đến nhân vật nào,cười nhạt nói:

- Bọn nó không người lớn đến thế đâu.

Vẫy tay tạm biệt thân ảnh yêu kiều kia.Sau đó hắn phủ đi bụi bẩn bám trên quần áo rồi tiến vào quán net ở bên đường.

- Daxua đánh ngu vãi chưởng!Đệch!Còn ks Blue của tui!Tui afk!Mặc xác mấy người chơi sao thì…Ui da!

Zu Zu giật mình quay lại sau đó giật mình thêm lần nữa khi thấy bản mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo của hắn.Rất thức thời cô thoát tài khoản sau đó tắt máy rồi trưng ra vẻ mặt mèo con:

- Onii chan~Anh xong việc rồi thì mình về thôi nà~

- …

Hắn chẳng nói chẳng rằng dắt tay Zu Zu ra khỏi quán net khiến cô hơi rén.Đừng nói là thanh niên này mới phụ hồ một buổi đã phát bệnh thần kinh rồi nhé!

Dồn hết can đảm vào đan điền rồi đẩy lên ngực,Zu Zu nói:

- Cậu có thu hoạch được gì không?

- Rất nhiều.

- Onii chan lợi hại a~Mau nói,mau nói cho em gái mừng đuê!

- Kiện một lão vô đạo đức ra tòa.Mua một mảnh đất để sau này kinh doanh mấy thứ vớ vẩn.

Mặt Zu Zu tối sầm lại:

- Ý tui là thông tin!Thông tin về Queen á!

- Cái đó cũng rất nhiều.

- Nói mau đuê!

- Vòng ngực 90.

- Không phải cái đấy!!!

Thông tin ngoài lề:Khu đất mà hắn và Thanh Dương “cày bừa” sau này trở thành một cửa hàng bán thiết bị chơi game thực tế ảo và đồ chơi công nghệ cao rất nổi tiếng.



- Chị gì đó ơi…

- Đéo gì?

- Em muốn đi vệ sinh.

- Nhanh mẹ lên phim đang hay!

Linh Đan vỗ bôm bốp lên mông An Thùy để giục cặp giò của cô nhanh nhẹn lên sau đó tiếp tục ôm gối nhìn chằm chằm vào màn hình.Trên TV đang phát bộ phim Train To *usan,và chẳng có ai muốn bỏ lỡ cảnh lũ zombie tràn vào khoang tàu đâu.

Phiền thật sự khi ông anh trai dở hơi tự dưng mang về con heo nái này sau đó vất lại cho cô trông,mất toi luôn buổi chiều quý giá.

…Thời gian cứ trôi…

- Bỏ bu!Mải xem phim quá quên mất tiêu con heo nái kia rồi!

Linh Đan vội lau nước mắt lưu luyến rời khỏi phân cảnh cảm động mà chạy ra khỏi phòng.Một sự im ắng rợn người bao trùm tất cả,cánh cửa mà lúc đến cô quên không khóa lại vẫn còn mở toang như đang mời gọi.

- Chậc~Thôi thì ăn chửi một bữa cũng chẳng chết được.

Thời điểm Linh Đan chuẩn bị về phòng xem nốt bộ phim thì bỗng nghe thấy tiếng xả nước phát ra từ trong toilet.

- Mày làm cái quần què gì thế?

An Thùy ngước mắt nhìn Linh Đan,mếu máo nói:

- Cái này...Em xả mấy lần nước mà nó không trôi.

Linh Đan ngán ngẩm nhìn vào cái đống mà ai cũng biết là đống gì đấy,bực tức tặng An Thùy một cái bạt tai kèm tiếng quát:

- Cút về phòng thành thật ngồi yên một chỗ nghe chưa!

An Thùy răm rắp làm theo,lật đật ra tới cửa thì bị Linh Đan chặn lại:

- Mày rửa tay chưa đấy?

- Dạ,rửa rồi ạ.

- Cút!Táng xéo háng bây giờ!


Linh Đan lừ mắt nhìn An Thùy rảo bước chạy về phòng.Khiến một đàn chị giang hồ phải thông bồn cầu,mặt mũi con ranh này cũng quá lớn rồi!



Thấy Linh Đan uể oải đi vào An Thùy mới rụt rè hỏi:

- Chị…chị cũng biết thông bồn cầu à?

- Tao không thông thì ông bà già mày thông à?Đm,hết mẹ nó phim rồi!

Linh Đan đánh thêm mấy phát vào mông An Thùy cho bõ tức:

- Làm bố mày hết cả hồn!Lần sau bị thế là phải gọi người tới giúp nghe chưa?

- Ơ nhưng mà…Xấu hổ lắm!

- Xấu hổ đéo gì?Bồn cầu cũ rồi nó thế,đéo biết cách là nó không trôi xuống đâu.

Chẳng hiểu An Thùy thấy hoàn cảnh của cô có điểm nào ngộ nghĩnh mà bỗng dưng cười tít mắt:

- Cũng may là có chị chứ không thì em xả nước cả ngày mất.Mà chị từng ở đây rồi à?

Linh Đan thở dài buồn bã nói:

- Ừ.Đã rất lâu rồi.Tao không muốn nhớ về nó nữa.

An Thùy vội nói:

- Nếu không muốn thì chị khỏi kể cũng được.

- Khi đó tao vẫn còn là một đứa trẻ…



- Anh về rồi.

Bảo đẩy cửa bước vào,thứ đầu tiên mà gã thấy là cái nhà tối om trống trải đến rợn người.

- Linh Đan?Thùy?Có đứa nào ở đây không?Hi vọng hai đứa có một buổi chiều thân thiện,anh không muốn thấy ngón tay nào trong nhà tắm đâu.

Cái cách mà căn phòng đáp trả bằng sự im lặng khiến Bảo có chút hồi hộp theo hướng tiêu cực.Một vài hoạt ảnh về đứa em gái bạo lực hiện lên và điều đó không phải không có cơ sở đâu.

- Ờ,tao đây.Không chào hỏi...Tao biết rồi,bỏ qua màn chào hỏi …Đm chúng mày câm mồm lại và nghe thôi!Ok?Bọn mày lập tức đi tìm Linh Đan và con bé bữa trước về đây cho tao.Đúng rồi,mặc áo đồng phục,khoảng một mét sáu,ngực…Đm mày hỏi ngực làm gì?



- Tự ý bỏ đi thế này có ổn không?Hay là nhắn tin cho ảnh đi.

Linh Đan ấn miếng chả cá vào miệng để khiến cô im lặng,nhún vai nói:

- Kệ cái gã vô trách nhiệm ấy.Ưm~Chả cá ngon vãi chưởng,trước đây mình từng mặc một bộ đồng phục trong suốt ba năm học chỉ để có tiền mua món này.

An Thùy đặt mấy chục túi quần áo đã chất thành ngọn núi nhỏ trên tay xuống,hổn hển nói:

- Thôi nghỉ chút đã.Mệt chết đi được!

- Suốt ngày xách hai quả bưởi ấy thì lại chẳng mệt.Đứng thẳng lên lên nào.

Linh Đan chăm chú nhìn thành quả suốt hai tiếng lựa đồ,mỉm cười nói:

- Thế này có phải xinh không!Sau này đừng mặc bộ đồng phục nhà quê đấy nữa.

- Nhưng tớ còn phải đi học…

- Nghỉ mẹ đi!

Bỗng có hai thanh niên đi SH dừng lại bên đường,một thanh niên mặc áo phông quần rách gối nhếch miệng cười với An Thùy:

- Chào em xinh tươi.Em và chị gái có muốn đi quẩy với bọn anh không?

An Thùy khẽ kéo áo Linh Đan,ấp úng nói:

- Ơ…Đợi em hỏi chị đã.

Linh Đan gạt phắt tay cô ra rồi mỉm cười quay sang thằng cu xấu số vừa lên tiếng:

- Chị?Em gái?

Thanh niên lái xe giống như chưa hiểu chuyện gì còn ngoái lại bồi thêm một câu:

- Ơ thế không phải chị em à?

- Chị cái mả cha mày chứ chị!

Linh Đan cho tay vào áo ngực lôi ra một khẩu súng lục ấn vào trán thanh niên đang cầm lái:

- Ý mày là bố mày già hơn à?Mày có biết size ngực tỷ lệ thuận với tuổi tác không?Hả?

Thanh niên ngồi sau cũng xem như có tý võ hơn nữa chắc vì đầu không bị cái gì dí vào nên dũng cảm chồm tới cướp khẩu súng trên tay Linh Đan.

- Ha ha~Em gái,đây không phải đồ chơi trẻ con đâu.

- Tao thách mày dám bắn đấy.

- Hả?

Linh Đan nhìn chằm chằm vào họng súng,lạnh lùng nói:

- Tao nói là đm tao thách cả họ nhà mày dám bắn đấy.

Thanh niên kia bôi bàn tay trái đẫm mồ hôi lên áo vừa gào ầm lên:

- Đừng có thách tao!

Linh Đan tiến lên đạp vào cái xe SH khiến hai thằng ngã lăn quay,gõ gõ lên trán nói:

- Bắn hộ bố mày cái!Chỗ này nhiều máu này.

Thanh niên kia vừa hoảng vừa cay bím nên chồm dậy chĩa súng vào chân Linh Đan rồi bóp cò.

Phụt~

Một ngọn lửa cao bằng đốt ngón tay chui ra từ nòng súng.

Tách~

Đèn flash nhá sáng,Linh Đan nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cười nhạt nói:

- Thằng thứ mười bảy.Lần này chắc nhiều like lắm đây.

Thanh niên kia dù ngu đến đâu thì lúc này cũng đã biết là mình bị lừa,hung hăng ném khẩu súng xuống đất sau đó gầm lên:

- Cái đmm…

Vừa chửi vừa sấn đến định cho con bé xấc láo kia mấy cái bạt tai thì bỗng “đoàng” một tiếng,sau đó là màn ôm chân gào rú của thanh niên kia.Cũng may là quần rách gối,chứ nếu quần bình thường thì đã rách một lỗ,lại phải bỏ tiền mua quần mới rồi.

Linh Đan hất hàm nói với thanh niên đang sợ đến vãi đái ra quần ngồi ở gần cái xe SH:

- May là hôm nay bố mày đang vui.Cho chúng mày hai mươi giây để cút.

Có lẽ Linh Đan đã quá rộng rãi,vì thanh niên bị bắn nghe vậy liền bật dậy nhảy lò cò đến cái xe đã được đồng bạn dựng sẵn rồi hai hot boy vượt cả đèn đỏ phóng mất hút.Toàn bộ mất chưa đầy mười giây.

Linh Đan nhét khẩu súng nhỏ bằng lòng bàn tay vào ngực trái,lại nhặt cái súng-bật lửa mà thanh niên kia trong lúc nổi giận ném xuống đất lên chùi vào váy cho thật sạch sẽ rồi nhét vào ngực phải.Xong xuôi thì cũng vừa đúng lúc có một chiếc xe máy phân khối lớn dừng trước mặt hai người.

Bảo cởi mũ bảo hiểm,ánh mắt lạnh lùng đảo qua Linh Đan đang mỉm cười ngây thơ vô số tội và An Thùy đang cúi đầu dày vò chân váy,cuối cùng gã nói:

- Lên xe.Không phải em.Cô!Lên xe.

Linh Đan tức đến giậm chân nhìn theo chiếc xe đi xa dần,mếu máo nói:

- Cái đồ trời đánh!Không chơi với anh nữa!



An Thùy đang cố gắng giữ cho tóc mái khỏi bay tung tóe thì Bảo bỗng lên tiếng:

- Cô không nên làm thế.

- Dạ?

- Đừng quá thân thiết với con bé.

Lời này của Bảo khiến An Thùy có chút hoang mang:

- Tại sao?Linh Đan rất tốt,vui tánh nữa.Hôm nay cậu ấy còn mua cho tôi rất nhiều quần áo…Nhưng mà thật ra cũng chẳng cần thiết lắm.

Bảo tạt đầu mấy cái xe ô tô rồi trầm tư nói:

- Con bé bị chứng đa nhân cách sau cái chết của mẹ.Cô càng thân thiết sẽ chỉ khiến con bé chịu đả kích càng lớn khi cô tử ẹo.

An Thùy chớp chớp hàng mi cong,ngây ngốc lặp lại:

- Tử ẹo?

Bảo vội sửa:

- Ý tôi là rời đi.Cô không thể ở bên nó mãi được đúng không?

An Thùy vẫn kiên định nói:

- Nhưng hai cái đấy đâu phải từ đồng nghĩa.Sao anh lại bảo tôi tử ẹo?

-…Đừng bàn về chuyện này nữa.

- Phải là từ đồng nghĩa thì mới dùng thay được cho nhau trong văn nói đúng không?

Bảo gắt um lên:

- Nói gì nói lắm thế?Lần sau gặp con bé thì cứ đập nó một trận rồi đuổi đi nghe chưa?

An Thùy rụt cổ lại,ngập ngừng nói:

- Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.

Kéttt~

Để tránh tông trúng cái xe vô phúc nào trong lúc rối não Bảo đã làm một việc mà trước nay gã chưa từng làm:Dừng đèn đỏ.

- Đừng có mà nhiều chuyện.Tôi nói sao thì cô cứ làm y như vậy.

An Thùy lo lắng nói:

- Nhưng tôi chưa đánh ai bao giờ…Mà cổ có đánh lại không?

Bảo đã bắt đầu mất kiên nhẫn:

- Đương nhiên là nó sẽ đánh lại!Lúc ấy hãy…

“Chạy ngay đi~Trước khi~Mọi chuyện dần tồi tệ hơn~Chạy ngay đi~Trước khi~Họa mi co giật từng cơn…”

Điện thoại của Bảo bỗng réo lên từng hồi thảm thiết.Tạm ngưng câu chuyện để xem ai gọi đến,chỉ thấy màn hình cảm ứng hiển thị một cuộc gọi nhỡ từ “Em gái xinh đẹp đáng yêu nhất vũ trụ”.

Phần “xinh đẹp đáng yêu nhất vũ trụ” đương nhiên là do Linh Đan lén lượm điện thoại của gã mà chèn thêm vào.

Đang định gọi lại thì số điện thoại của Linh Đan bỗng gửi tới một tin nhắn:

[Em gái m cũng bị bắt cóc rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận