Giả Ngoan - Nãi Hoàng Ba La Bao


Nghiêm Diệc Sơ hiếm khi có một giấc ngủ ngon như vậy.
Cậu mặc áo khoác đồng phục, đeo balo to thương hiệu thể thao để ngụy trang cho chiếc balo đựng đồ ăn vặt bên trong rồi đạp xe lon ton đến trường.
Lúc này, học sinh lớp 10 và lớp 11 đang chuẩn bị đứng xếp hàng, phía trước hàng dài có treo bảng để biết được đây là lớp nào.
Học sinh đứng chen chúc ngay cổng trường đến mức chui không lọt, Nghiêm Diệc Sơ lách qua đám đông nhốn nháo, nheo mắt tìm lớp của mình.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng rọi xuống làm xung quanh trở nên khô ráo.
Đến lúc Nghiêm Diệc Sơ tìm thấy hàng của lớp mình thì lớp 10C đang bắt đầu lên xe.
Bạn cùng lớp phấn khích đến nỗi hệt như những tù nhân cuối cùng cũng được thả sau một thời gian dài bị nhốt, bọn họ ríu rít chuyện trò, trao đổi đồ ăn vặt cho nhau rồi thảo luận lên xe ngồi chỗ nào.
Nghiêm Diệc Sơ xếp ở cuối cùng nên lúc cậu lên thì xe đã đủ người.
Nghiêm Diệc Sơ vốn không hẹn ngồi chung xe với bất kỳ ai trong lớp cùng một vài đứa trong lớp đến muộn đang lúng túng khi bị giáo viên xếp đứng bên đường, xe buýt đủ người bắt đầu xuất phát, chạy qua vù vù, mùi xăng và khói bụi xông thẳng vào mặt, mấy đứa chung lớp lấy tay che mặt, bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Đối với Nghiêm Diệc Sơ việc ngồi ở đâu không quan trọng, đứng ôm túi một bên rồi chờ chuyến xe buýt tiếp theo.
Giáo viên lại dẫn đến một tốp học sinh lớp bên cạnh bị rớt lại rồi an ủi mấy đứa nhóc đang trưng vẻ mặt lo lắng vì bị tách nhau ra.
Nghiêm Diệc Sơ đứng bên trong, cúi đầu, không mấy nổi bật.
Việc chờ đợi rất lâu sẽ không tránh khỏi việc nóng ruột, đặc biệt là khi những chuyến xe buýt của từng lớp đang rời đi theo trình tự, lúc chuyến xe buýt bổ sung còn chưa đến, đám học sinh bị rớt lại tụ tập ở đây nhìn đường, lâu lâu lại thốt lên vài tiếng thở dài oán giận.
Nghiêm Diệc Sơ liếc nhìn điện thoại, trong nhóm F4 Bắc Nhất lặng im không một tin nhắn.
Bọn Cận Sầm đã lên xe rồi sao?
Cậu cau mày, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Chiếc xe buýt lững thững chạy đến, chầm chậm lái đến bên cạnh những đứa trẻ đáng thương bị cả lớp bỏ rơi này.
Đám người vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, ai nấy đều lập tức đeo balo lên lưng, háo hức chuẩn bị lên xe.
Đúng lúc này, có ba người đang băng qua giao lộ.

Theo như định luật trong phim hoặc tiểu thuyết, BOSS luôn là người lên sân khấu cuối cùng.

Trong đám người từ giao lộ đi đến, có một nam sinh mặc sơ mi trắng, khoác áo cardigan đồng phục cùng với quần đồng phục, khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng, toát ra một luồng khí chất khiến người khác không khỏi chú ý đến, không giống như những đứa bạn đang đeo balo lớn nhỏ bên cạnh, nam sinh này không mang gì cả, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thảnh thơi, lười biếng, trên mặt dường như còn có chút buồn ngủ.
Là Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ không lấy gì làm lạ khi nhìn thấy Cận Sầm cùng với Trần Nghị và Kỳ Dương bên cạnh cậu ta.
Có lẽ là đến trễ, vừa kịp lúc chuyến xe buýt bổ sung cuối cùng đến.
Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ có chút hối hận, nghĩ mình lẽ ra nên ngủ tiếp một lúc, bái bai chuyện đứng bên đường ăn khó bụi nhiều như vậy.
Khác với hình ảnh căn chính miêu hồng thường ngày, Cận Sầm hôm nay mang vẻ chưa tỉnh ngủ khiến cho đám nữ sinh xôn xao bàn tán.
Bọn họ dường như chưa từng thấy qua hình ảnh này của Cận Sầm nên cảm thấy rất lạ.

Chắc chắn dáng vẻ này của Cận Sầm càng làm cậu ta trông đẹp tra và mê người hơn, khí chất rất phù hợp khuôn mặt.

Thậm chí còn có một số bạn gái lấy di động ra chụp vài bức ảnh.
Cận Sầm cứ bị chằm chằm nên nhướng mi, hờ hững lướt nhìn đám người đang chuẩn bị lên xe, bắt chính xác đối tượng mà mình đang tìm kiếm.
Nam sinh kia cúi đầu, giả làm chim cút, cong lưng lại để giảm đi sự tồn tại của mình.
Cận Sầm híp mắt.
Hôm qua sau khi Nghiêm Diệc Sơ rời đi, cậu ta nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại, không ngủ được.

Cảnh tượng Nghiêm Diệc Sơ nằm trên giường ngủ quấn chăn lại cứ không ngừng xuất hiện trong đầu, làm cho cậu ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu lại hưng phấn không giải thích được.
Trước giờ Cận Sầm ngủ rất ngon, lần này bị mất ngủ nên thấy rất khó chịu.

Sáng nay, Trần Nghị với Kỳ Dương phải gọi rất lâu mới lay tỉnh được ông lớn gắt gỏng vì bị mất ngủ này rời giường.

Đó là lý do tại sao bọn họ lại đến trễ như vậy.
Cận Sầm đến đây với tâm trạng đầy bực bội, nhưng cậu ta không thể giải thích vì sao Nghiêm Diệc Sơ chỉ ngủ trên giường mình tầm hơn một tiếng mà cũng làm cậu ta mất ngủ như vậy, cũng không biết phải trút nỗi tức giận không nói nên lời vào đâu, thậm chí cũng lười giả vờ trước mặt bạn học và cả giáo viên.
Nhìn thấy Nghiêm Diệc Sơ đứng trong đám đông, Cận Sầm trực tiếp đi tới.
Khi Cận Sầm đến gần, đám người chuẩn bị lên xe tách ra như Moses chia biển* thành một con đường dành cho Cận Sầm, để Cận Sầm có thể thuận lợi đi đến bên cạnh Nghiêm Diệc Sơ.

Nghiêm Diệc Sơ thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đóng vai chú chim cút, nhưng lại cảm giác có người nhìn mình chằm chằm mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Trong lòng cậu nghĩ có thể Trần Nghị kéo Kỳ Dương cùng Cận Sầm đến đây nên không có gì quá kinh ngạc, chỉ là khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt không phải là khuôn mặt tươi không cần tưới của Trần Nghị mà lại là khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai sắc xảo của Cận Sầm.

Khuôn mặt ngày thường toát lên hình ảnh đóa hoa cao lãnh học sinh loại ưu giờ đây đang cau mày khó chịu, khóe miệng mím thành một đường thẳng, từng đường nét trên khuôn mặt đều hiện ra tín hiệu 'Không hề vui'.
Nghiêm Diệc Sơ bỗng nhiên nhìn thấy Cận Sầm liền ngơ người.
Sau khi Cận Sầm đứng lại bên cạnh cậu, Trần Nghị cùng Kỳ Dương mới đi đến.
Nghiêm Diệc Sơ mới vừa rồi còn đứng cô đơn một mình, giờ đây đã trở thành tâm điểm giữa đám đông, vì bên cạnh cậu là ba chàng trai cao to vây quanh nên có hơi mất tự nhiên.
Lúc cửa xe mở ra, những bạn học đó không khỏi ngoái đầu nhìn lại, không nỡ bỏ hiện trường tin tức mà nhao nhao đẩy nhau lên xe.
Nghiêm Diệc Sơ bị Cận Sầm nhìn đến dựng cả tóc gáy, cậu nhìn Cận Sầm, nở nụ cười khôn khéo ngượng ngùng mang thương hiệu 'thầy tiểu Nghiêm' rồi gật đầu nhẹ nhàng chào hỏi.
Cận Sầm nhìn cậu, không nói gì, cũng không gật đầu đáp lại.
Người trước lên xong thì đến phiên Nghiêm Diệc Sơ, Nghiêm Diệc Sơ đeo balo lên xe, cậu đi đến hàng ghế sau, định ngồi xuống, Cận Sầm ở sau vẫn là vẻ mặt lười biếng, ngáp ngủ, nhìn vẻ mặt của cậu ta giống như có thành kiến với Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ vừa ngồi xuống, định đem balo bỏ vào nơi để hành lý phía trên thì một bóng người đổ xuống ghế bên cạnh.

Mùi hương gỗ lạnh nồng thoang thoảng của Cận Sầm bao trùm xung quanh Nghiêm Diệc Sơ.
Cận Sầm khom lưng, đứng bên cạnh chỗ ngồi bên ngoài rồi với tay đến trước mặt Nghiêm Diệc Sơ.
......
Nghiêm Diệc Sơ nhìn bàn tay rộng lớn, năm ngón tay thon dài, khớp xương không to, trông khá là đẹp.

Nghiêm Diệc Sơ có chút nghi hoặc nhìn bàn tay kia rồi nhìn balo trong ngực mình, mới nhận ra Cận Sầm đang muốn giúp cậu cất balo.
Cậu chần chừ một hồi mới lấy đồ ăn vặt cùng với đồ điện tử ra rồi đưa balo cho Cận Sầm.
Cận Sầm rất cao, việc cong eo như vậy làm cho người khác cảm thấy thấy rất ngột ngạt trong không gian chật hẹp này.
Nam sinh không nói gì cứ thế cất balo của Nghiêm Diệc Sơ, sau đó ngồi bên cạnh cậu.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn trái liếc phải, phát hiện thấy Trần Nghị cùng Kỳ Dương còn đang cất đồ, chắc không rảnh nghe bọn họ nói chuyện nên nhỏ giọng nói với Cận Sầm.
"Cậu làm cái đách gì vậy—" Nghiêm Diệc Sơ thì thào bên tai Cận Sầm, nhưng lại bị cắt ngang bởi cái cau mày của Cận Sầm.
Cận Sầm nheo mắt nhìn cậu một lúc rồi thu lại ánh mắt, khó chịu Chậc một tiếng.
Giọng cáu kỉnh pha lẫn buồn ngủ của cậu ta lọt vào tai Nghiêm Diệc Sơ.
"Đừng ồn, tôi muốn ngủ."
......
Có lẽ do ngủ không ngon nên giọng của Cận Sầm hơi khàn hơn so với bình thường.
Nghiêm Diệc Sơ bị câu nói này của Cận Sầm làm cho cứng họng.
Cậu không phải là người kiên nhẫn gì cả, thấy Cận Sầm không muốn nói chuyện với mình nên cũng không muốn chuốc nhục nhã vào người, bèn quay đầu lấy điện thoại ra xem.

Nghiêm Diệc Sơ hoàn toàn không nhớ được hôm qua lúc ở phòng ngủ của Cận Sầm mình đã nói những gì, chỉ cảm thấy rằng hôm nay Cận Sầm rất kỳ lạ.
Cận Sầm lắng nghe tiếng thở đều đều của cậu trai bên cạnh trong tiếng xe ầm ĩ ngoài kia, tất cả làm cho góc nhỏ này trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Trần Nghị với Kỳ Dương biết Cận Sầm hôm nay ngủ không đủ giấc, khó chịu trong người nên không dám đến bắt chuyện với Cận Sầm.
Cận Sầm nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng Nghiêm Diệc Sơ chơi game, thỉnh thoảng lại bấm vào màn hình điện thoại di động nên cảm thấy cả người trở nên bình tĩnh lại một cách lạ lùng.
Đêm qua, cậu ta ngủ có vài tiếng nên hôm nay cảm thấy rất buồn ngủ.

Cậu ta bảo Nghiêm Diệc Sơ đừng nói, thế là Nghiêm Diệc Sơ thực sự không nói lời nào với Cận Sầm nữa.
Xe buýt chạy rất chậm, tình hình giao thông ở Bắc Thành vào giờ cao điểm làm cho xe cứ vừa chạy vừa dừng, Nghiêm Diệc Sơ không bị say xe, cậu nghiêng người dựa vào cửa xe tiếp tục chơi game.
Trận game này vừa nát vừa lâu, mấy thằng diễn viên này thật xui xẻo khi đụng phải Nghiêm Diệc Sơ dùng kỹ năng bốn đánh năm, cố gắng trụ đến ba mươi phút, đến phút cuối đã giành được chiến thắng.
*Diễn viên: ở đây chỉ mấy đứa team mình nhưng cố tình để địch giết để team mình thua.
Chơi game trong xe xem ra khá khó chịu, sau khi chơi xong một ván, Nghiêm Diệc Sơ không muốn chơi tiếp nữa, cậu tắt máy, ngả người vào ghế, chợp mắt muốn nghỉ ngơi một lúc.
Ngay lúc cậu yên vị, chuẩn bị chợp mắt thì nam sinh bên cạnh vừa nãy bảo cậu đừng làm ồn kia đột nhiên ngả người sang Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn qua.
Cận Sầm nhắm mắt lại, trong giấc mơ cũng khẽ cau mày, không biết đã mơ thấy những gì nhưng nhìn có vẻ không vui lắm, sắc mặt rất khó coi.

Dáng vẻ cậu ta hệt như đao ra khỏi vỏ, cả người toát ra khí chất nguy hiểm xen lẫn mạnh mẽ.
Trông có vẻ hơi dữ nhưng cũng đẹp trai khó giải thích được.
......
Trước nhan sắc như vậy, Nghiêm Diệc Sơ nhất thời quên đi ý định nghỉ ngơi một lúc của mình mà thay vào đó chăm chú nhìn Cận Sầm.
Tranh thủ lúc Cận Sầm ngủ nên cậu có thể tự do quan sát, không cần kiềm nén cảm xúc chính mình, Nghiêm Diệc Sơ tỉ mỉ thưởng thức khuôn mặt vô cùng hợp khẩu vị mình.
Cậu nhìn đôi môi gợi cảm của Cận Sầm mà trong lòng không khỏi tấm tắc cảm thán, chỉ với tấm ảnh đôi môi của Cận Sầm sẽ làm không ít mấy đứa con gái phải hú hét lên.
Ngay khi cậu định có nên chụp lén Cận Sầm rồi tách rời năm ngũ quan trên mặt cậu ta để bán kiếm chút đỉnh tiền hay không thì đầu của Cận Sầm cúi xuống khi chiếc xe đột ngột bị xóc nảy lên.
Cận Sầm ngủ rất sâu, động tác mạnh như vậy nhưng vẫn không tỉnh, chỉ khẽ nhíu nhíu mày.
Nghiêm Diệc Sơ cứng đờ ngẩng đầu lên, một luồng hơi ấm áp phả vào hõm cổ của cậu, đầu Cận Sầm quả thực dựa vào vai Nghiêm Diệc Sơ.
Xe buýt khởi động lại rồi lái vào đường hầm.
Vào lúc ánh sáng ngoài cửa sổ biến mất, ánh đèn vàng nhạt bên trong xe phản chiếu lên cửa sổ hai bóng trắng mơ hồ tựa vào nhau, dường như có thể nhìn ra là áo trắng của hai người thiếu niên.
Bài hát trong tai nghe Nghiêm Diệc Sơ đột nhiên ngừng lại, âm thanh nói chuyện luyên thuyên trong xe dường như cũng biến mất.
Trống rỗng hệt như trong đầu cậu lúc này đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận