Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Một ngày nào đó đầu tháng 9, Hùng Hạo Nhiên cùng đồng nghiệp phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Trên đường về đội hình sự, họ phải đi qua một con đường khá là vắng, hai bên đường chỉ có mấy nhà xưởng thưa thớt, mà bên đường lại có taxi đang dừng.

Cách taxi một đoạn có một xe cảnh sát đang đỗ, phía sau có hai người mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi xổm. Hùng Hạo Nhiên nhìn kĩ lại, kết quả phát hiện ra là Hướng Dương Viễn với Lục Tây, mặt mày hai người xị xuống, chả khác gì đang bị bắt cóc.

Hùng Hạo Nhiên bảo Lương Kiến dừng xe, xuống xe đi về phía hai người kia, đứng trước mặt Hướng Dương Viễn.

Hướng Dương Viễn thấy mình bị một cái bóng bao phủ, ngẩng lên, hai mắt lóe sáng, chả khác gì nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh đang trên đường về đội, vô tình nhìn thấy hai người thôi. Sao lại dở hơi mà ngồi đây tắm nắng thế? Không sợ say năng à?”

“Anh có rảnh không?”

Hùng Hạo Nhiên vừa định đáp đã bị Lục Tây ôm đùi: “Hùng đại ca! Anh mau cứu mạng! Anh đừng bỏ lại em với Dương Viễn ở đây!”

“Rốt cuộc là sao?”

Hướng Dương Viễn đứng lên, nhìn xe taxi kia, với tài xế xe đang mua đồ ở trạm xăng bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Tài xế mới đón khách, khách đó mua hai con rắn sống để trong bao tải ở cốp sau, kết quả lúc xuống xe lại thấy thiếu mất một con, chắc là còn ở trong xe, tài xế báo cảnh sát, bắt buộc phải tìm được rắn.”

Lục Tây mặt mũi đưa đám nói: “Tôi với Dương Viễn đều sợ rắn, cố gắng tìm nửa ngày mà chẳng thấy gì hết nhưng tài xế sống chết không chịu thả bọn tôi đi, nói chúng ta không quan tâm sinh mạng của quần chúng nhân dân làm bọn tôi phí mất cả buổi trưa ở đây. Không tìm thấy gì hết a!”


Hùng Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, quay đầu ra hiệu cho đồng nghiệp về trước, sau đó sắn ống tay đi đến bên xe taxi kia.

Hướng Dương Viễn đi theo sau nói: “Anh cẩn thận chút.”

Hùng Hạo Nhiên cười hì hì: “Yên tâm đi, thầy cậu đây chính là cao thủ bắt rắn chỉ bằng một tay. Đồ đệ ngoan học một chút đi.”

“Em mới không thèm học, nhìn đã thấy buồn nôn rồi.” Hướng Dương Viễn chán ghét nhíu mày.

Hùng Hạo Nhiên vuốt mồ hôi trên sống mũi cậu: “Thân vì nhân dân phục vụ thì không được sợ chết. Lúc trước em còn không dám trèo cây cơ mà.”

Hướng Dương Viễn mặt đỏ bừng, quay đầu qua chỗ khác: “Anh nhanh chút đi, em nhìn là được rồi.”

Tài xế taxi mua chai nước về, vừa mới mở nắp ngẩng đầu định uống thì thấy Hùng Hạo Nhiên chui từ trong xe ra, trong tay là con rắn dài hơn một mét, vui vẻ đi về phía Hướng Dương Viễn khoe khoang, còn kéo tay dạy cậu làm sao để bắt rắn mà không bị nó cắn.

Tài xế bị kích thích hét to, suýt bị sặc chết, trực tiếp ném chai lùi về sau: “Mau giết nó! Mau giết nó đi!”

“Không được.” Hùng Hạo Nhiên rất bình tĩnh đáp, rồi lấy bao tải bên đường cất rắn vào trong, buộc kĩ miệng bao lại: “Chúng tôi còn phải liên hệ với người làm mất, vị khách kia ở đâu?”

“Ở, ở đằng trước… Cái chỗ nhà kho cũ cũ kia, nhưng, chắc là làm việc ở đó. Các anh đi mau đi, đừng để nó ở gần tôi!”

Hùng Hạo Nhiên nhún nhín vai, Hướng Dương Viễn nói: “Để em đi cho.”

Hùng Hạo Nhiên nói: “Để anh đi cùng em. Lục Tây lên xe mở điều hòa đi, nướng người dưới nắng nửa ngày rồi. Muốn anh đây nóng chết hả?”

“A, được rồi!” Lục Tây ánh mắt đầy sùng bái nhìn Hùng Hạo Nhiên, nhanh chóng nhảy lên xe cảnh sát mở điều hòa ở mức lớn nhất.

… Ây, Hùng đại ca chả khác gì thần bảo hộ của Dương Viễn a, về đồn nhất định phải ‘chia sẻ’ cùng mọi người mới được!

“Thấy thầy của em lợi hại không?” Hùng Hạo Nhiên nhấc bao tải lên, ghé sát vào Hướng Dương Viễn mà mặt dày tranh công.

Hướng Dương Viễn mặt không cảm xúc: “Lợi hại, lợi hại.”

“Thế em muốn báo đáp anh như nào đây?”

“Em sẽ viết một bức thư cảm ơn gửi đến đội hình sự nhé. Hay là để đồn trưởng Thường làm một cái cờ thưởng cho anh?”

“… Không muốn.”


Hướng Dương Viễn cảnh giác nhìn Hùng Hạo Nhiên một cái, nói: “Đừng có nói đến ba cái chuyện lấy thân báo đáp gì gì đó.”

“Không nói thì không nói. Đêm nay chúng ta đổi tư thế đi.”

“Cút!” Hướng Dương Viễn không nhịn được nói: “Anh còn muốn đổi cái gì nữa! Tối hôm qua còn chưa đùa đủ sao?”

Hùng Hạo Nhiên làm bộ gỡ dây thừng buộc bao tải ra, đảo qua đảo lại trước mặt Hướng Dương Viễn. Cậu bị hù chết, kéo tay anh ra xa: “Được rồi được rồi. Không phải lần nào anh nói mà chả làm sao!”

Hùng Hạo Nhiên thực hiện được mục đích mà cười ha ha, Hướng Dương Viễn nghiến răng giơ tay làm bộ định bóp cổ anh.

“Sau này nếu có gì không làm được thì cứ gọi cho anh.”

“Không cần, em cũng là cảnh sát thì sao phải cầu cứu anh.”

“Hứ, em làm cảnh sát còn quá non, còn chưa xuất sư nữa. Anh không yên tâm.”

“Anh bây giờ không phải thầy của em. Anh là cảnh sát hình sự!”

“Anh không phải thầy thì không được nói chuyện với em sao, em trai cảnh sát!”

“…”

“Ngoan, anh là bạn trai em, anh lo cho em.”

“Giờ làm việc không được buồn nôn!”

“Thế nên sau này em phải gọi cho anh. Dù cho anh không thể đến thì anh cũng sẽ tìm người giúp em. Không phải là thừa đâu. Có thể học tập từ người khác mà, đừng cậy mạnh. Tỷ như hôm nay em bị rắn cắn thì sao?”


“Ừm…”

“Lúc này mới ngoan. Nào, hôn một cái.”

“Biến!”

Giữa trưa hè, trời nắng mạnh, mặt đường chả khác gì chảo lửa, không khí xung quanh nóng như sắp sôi trào ra.

Mồ hôi của hai người chảy xuôi theo tóc mái, chảy xuống mặt rồi biến mất ở cổ áo đồng phục.

Lục Tây ngồi trong xe bật điều hòa, khẽ hát, nhìn Hùng Hạo Nhiên với Hướng Dương Viễn đang sóng vai đi lại gần

Ánh nắng chiếu xuống hai người, hài hòa mà yên bình.

Hình ảnh thật là đẹp.

Lục Tây thầm cảm thán ở trong lòng.

Thật đúng là một đôi trời sinh.

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận