Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ


Edit: Min
"Vậy em cũng đừng quấn lấy anh, bắt anh mang em về nhà nữa."
Lạnh lùng bỏ lại mấy chữ này, Tần Tử Hành cầm áo khoác, đầu cũng không quay lại mà đóng cửa đi ra.
Bạch Thời Niên kinh ngạc không nói gì, mở to hai mắt cứng đờ tại chỗ, nửa điểm cũng không nghĩ tới đối phương sẽ đối đãi thô lỗ với mình như vậy.
Hoa nở hai bông, mỗi bông một cành, Quý Lam Xuyên lúc này đang ở trung tâm dư luận, tỏ vẻ bức ảnh kia thật sự chỉ là một tai nạn ngoài ta muốn.
Lúc đó cậu được tổng tài ba ba dẫn ra ngoài hẹn hò, đối phương cũng vô cùng nghiêm túc mà chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.

Lúc ấy, hai người nói nói cười cười đang chuẩn bị về nhà, lại không khéo bị paparazzi ngồi xổm ở cửa canh chụp các minh tinh khác thì vừa vặn bị chụp.
Cũng không có ý che lấp sự đặc biệt của mình dành cho thiếu niên, Tần Chinh đã sớm âm thầm giữ rất nhiều bức ảnh tương tự.

Vừa lúc mối quan hệ của hai người đã ổn định, hắn tự nhiên vui vẻ mà tuyên thệ chủ quyền theo cách này.
"Đây xem như là công khai thể hiện ân ái sao..."
Cầm điện thoại di động nằm ngửa trên giường, Quý Lam Xuyên nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình thì thầm.

Kỹ thuật chụp lén của paparazzi kia không tệ, ngay cả cậu cũng nhịn không được mà xem tấm tiếp theo.
Có đội ngũ quan hệ công chúng Tần thị âm thầm nhúng tay, trên mạng cũng không xuất hiện bình luận sắc bén nào như "Một nam hầu hai chồng".

Mà cho dù không cố ý dẫn dắt, sự chú ý của mọi người cũng tự nhiên đặt lên người Tần Tử Hành xui xẻo.
Còn có Bạch Thời Niên, thân là bạn trai hiện tại của đại thiếu gia Tần gia, y cũng không ít lần bị cư dân mạng xách ra thảo luận.
【Nghĩ tới bữa cơm đoàn viên trong năm mới...!Chậc chậc chậc chậc, tràng diện này đúng là rất lúng túng nha ????】
Bị bình luận dưới bài viết hot search chọc cười, Quý Lam Xuyên có thể cảm giác được nhân quả của mình và nguyên chủ đang dần cạn đi: "Làm cho Tần Tử Hành đối với Quý Lam yêu mà không cầu được".

Tuy rằng không biết trong lòng Tần Tử Hành có còn yêu hay không, nhưng ít nhất hắn cũng làm "không được" được điều này.
"Nghĩ cái gì nhập thần như vậy?"
Lau khô tóc từ trong phòng tắm đi ra, Tần Chinh giương mắt nhìn thiếu niên đang nằm trên giường giơ điện thoại không nhúc nhích.


Hai người ở chung trong phòng ngủ chính, chiếc giường lớn King size có chất lượng tuyệt hảo kia, tự nhiên cũng trở thành địa giới mà con thỏ nào đó thích vui vẻ lăn lộn nhất.
Đột nhiên bị nam nhân dọa sợ, Quý Lam Xuyên đang tự hỏi nguyên tác cốt truyện, thiếu chút nữa đem điện thoại di vào mặt mình.

Thắt lưng cậu phát lực từ trên giường ngồi dậy, cười khanh khách mà lắc lắc ảnh chụp trên màn hình: "Nghĩ về ngài nha."
Bởi vì quy luật ba bữa ngủ sớm dậy sớm, cho dù Quý Lam Xuyên vẫn kiên trì luyện múa, cậu so với lúc mới xuyên qua còn mượt mà hơn một chút.

Nhéo nhéo thịt mềm trên mặt thiếu niên, Tần Chinh tự nhiên cúi người hôn đối phương một cái: "Cái miệng của em chỉ biết nói ngọt ngào.

"
Lướt qua liền ngừng, nhưng nhiệt huyết Quý Lam Xuyên dâng lên vẫn nhịn không được mà đỏ chóp tai.

So với củi khô liệt hỏa triền miên, cậu hình như càng chịu không nổi loại ôn tồn liếc mắt đưa tình này.
Thân thể này trời sinh cực kỳ mẫn cảm, cho dù chỉ là một chút e lệ hoặc phản ứng, đều sẽ rất thành thật, thậm chí bị phóng đại bày ra.
Dần dần thăm dò cửa che của đối phương, Tần Chinh cũng giống như mãnh thú ẩn núp trong bóng tối, rất nhẫn nại mà đem móng vuốt và răng của mình hướng về phía con mồi, tạm thời thu hồi.
Nhớ tới chuyện chính sự muốn nói, hắn buông gáy thiếu niên ra: "Mấy ngày nữa tôi phải đi thành phố H xử lý chút việc.

Em có thể sẽ ở nhà một mình một tuần."
Thành phố H?
Từ sau khi xuyên qua đã ở lại Tần trạch, Quý Lam Xuyên không quen thói ly biệt, cậu nhăn nhăn mày: "Em có thể đi cùng ngài không? "
Chuyện của quần thể huyền học còn chưa có kết luận, cậu cũng không dám thả thịt Đường Tăng — Tần Chinh vàng rực rỡ này đi lung tung khắp nơi đâu.
"Không được." Quyết đoán lên tiếng cự tuyệt, nam nhân đưa tay xoa xoa mi tâm thiếu niên hơi nhíu lại, "Em đã quên đáp ứng tôi cái gì à? "
Thuận lợi lấy bằng tốt nghiệp.
Trong lòng héo hon mà trả lời, Quý Lam Xuyên cảm thấy, đây đại khái là vấn đề nan giải lớn nhất mà mình gặp phải sau khi xuyên qua.

Sau khi mới mẻ ban đầu qua đi, mỗi ngày đến trường điểm danh, quả thực không còn bất kỳ hấp dẫn nào đối với cậu nữa.
So với đi học, cậu tình nguyện mở một văn phòng chuyên tiếp nhận uỷ thác bắt quỷ trừ tà còn hơn.

Nhưng đối với Tần Chinh mà nói, hắn không chỉ là người yêu của thiếu niên, mà còn là trưởng bối lớn hơn đối phương tròn 15 tuổi.

Mơ hồ nhận thấy thiếu niên mấy tháng gần đây thay đổi, hắn cũng không có khắt khe đối phương phải tốt nghiệp toàn ưu tú như mình.

Chỉ là bảo thiếu niên, hai năm sau cậu phải lấy được tờ giấy mỏng giấy kia.
Tần tam gia thủ đoạn thông thiên, lại duy nhất sẽ không ở trong chuyện này mà giúp cậu gian lận.
Biết mình không thể tiếp tục trốn học nữa, Quý Lam Xuyên thở dài, chỉ cảm thấy cậu thật sự là tìm một người bạn trai phụ hệ về nhà.
"Tôi chỉ sợ tương lai em sẽ hối hận."
Xoa xoa mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, Tần Chinh rũ mi mắt xuống: "Quý Lam, em còn có thể trở về dáng vẻ trước kia sao? "
Thần kinh đột nhiên căng thẳng, Quý Lam Xuyên cũng không nghĩ tới Tần Chinh lại nhạy bén như vậy.

Theo lý mà nói, ngoại trừ đạo thuật ra, tất cả những thay đổi trong tính cách của cậu đều hợp tình hợp lý có dấu vết để làm theo.

Ngay cả Vu Dương và Tần Tử Hành cũng không nhận ra có gì không đúng, Tần Chinh hầu như không có giao thoa gì với nguyên chủ, làm sao mà..............
"Đừng khẩn trương." Ngón tay dừng lại, Tần Chinh chậm lại ngữ khí, "Tôi chỉ thuận miệng nhắc tới.

"
Nhưng tui cũng không thể cứ như vậy mà tùy tai nghe a a! A!
Mặc dù biết đối phương tuyệt đối sẽ không đem mình đưa đến viện nghiên cứu mổ xẻ, nhưng chuyện xuyên không này vẫn là bí mật lớn nhất trong đáy lòng Quý Lam Xuyên.

Nếu như bị Tần Chinh biết thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết, hắn sẽ cảm thấy như thế nào?
Quả thật, cậu có thể tìm được một vạn loại lý do để giải thích nguyên nhân nguyên chủ rời đi.

Nhưng nếu hạ quyết tâm thẳng thắn, Quý Lam Xuyên cũng không muốn giấu diếm Tần Chinh nữa.

"Em......"
Do dự muốn trả lời, Quý Lam Xuyên lại bị nam nhân nhẹ nhàng dùng ngón tay đè lại cánh môi: "Suy nghĩ kỹ rồi nói sau, bây giờ tôi cũng không muốn nghe."
"Cốc cốc."
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người đột ngột gõ vang, nghi hoặc liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường, thanh âm Quý Lam Xuyên mơ hồ đoán được: "Là Trịnh thúc sao?"
Trong khoảng thời gian này, trong nhà cũ hẳn là chỉ có hai người bọn họ mới đúng.
Biết rõ tiết tấu khi Trịnh thúc gõ cửa, Tần Chinh từ bên giường đứng dậy đi mở cửa.
Trong lòng đã đại khái đoán được thân phận người tới, quả nhiên, cửa phòng ngủ vừa mới mở ra, hắn liền nhìn thấy Tần Tử Hành đầy mùi rượu.
"Phụ thân." Thần trí coi như thanh tỉnh, Tần Tử Hành buông tay phải đứng tại chỗ, "Con muốn nói chuyện với người."
An ninh bảo vệ Tần trạch rất tốt, ngoại trừ Tần Tử Hành biết mật mã lại mang theo chìa khóa, không còn ai có thể lặng yên không một tiếng động mà đi lên lầu.
Không thích bộ dáng suy sụp của đối phương, Tần Chinh trầm xuống giọng nói: "Thay quần áo, đi thư phòng.

"
Trong trí nhớ của Tần Tử Hành, phụ thân vĩnh viễn đều là hình tượng nghiêm túc tỉ mỉ trong âu phục giày da.

Hắn chưa từng thấy Tần Chinh mặc đồ ngủ, tràn ngập hơi thở gia đình như vậy.

Hắn liền theo bản năng lướt qua bả vai đối phương nhìn vào trong phòng ngủ.
Đúng như hắn dự đoán, chiếc giường lớn mềm mại lấy màu đen làm chủ đạo của Tần tam gia, đang ngồi ở đó là một thiếu niên xinh đẹp khiến hắn quen mắt đến mức không thể quen mắt hơn nữa.

Bởi vì cậu cùng Tần Chinh vừa mới hôn nhau cách đây ít phút, cho nên cánh môi của cậu có chút đỏ tươi không bình thường.
Tình cảnh này, cho dù Tần Chinh và Quý Lam Xuyên cái gì cũng không làm, cũng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến các loại kiều diễm "Sau này".
"Tần Tử Hành."
Mặt không chút thay đổi mà ngăn trở tầm mắt nhìn xung quanh phòng của đối phương, ánh mắt Tần Chinh tối lại: "Nếu không muốn nói chuyện, thì cút về phòng của mình đi."
Tần tam gia làm việc quả quyết mà ít nói, chuyển đến nhà cũ nhiều năm như vậy.

Tần Tử Hành chưa bao giờ nghe đối phương nói bất cứ lời thô tục nào.
Nồng độ rượu dâng trào, hắn nhất thời cảm thấy mình đặc biệt phẫn nộ, lại nhất thời cảm thấy mình đặc biệt ủy khuất: "Phụ thân! "
Tốt xấu gì cũng lấy danh nghĩa phụ tử làm bạn gần mười năm, mình làm sao có thể đi so sánh với một người ngoài có tâm tư bất lương chứ?
"Người căn bản không biết tõ về cậu ta."
Men say làm người ta mất đi lí trí, đầu óc Tần Tử Hành phiêu phiêu, tích đọng trong đáy lòng cũng cứ như vậy thốt ra: "Người còn chưa xem qua ảnh chụp của cậu ta lúc còn học trung học đúng không? Cái gì đơn thuần nhu thuận đều là giả bộ, vô luận cậu ta lấy lòng người như thế nào, mục đích cuối cùng đều là vì tiền."

Dư quang thoáng nhìn thấy bóng trắng mảnh khảnh trốn sau khe cửa, Tần Tử Hành lại tức giận cao giọng bổ sung: "Đúng rồi, cậu ta chính là muốn trả thù Tần gia chúng ta! Chuyện thời gian trước làm cho cậu ta trong lòng ôm oán hận, cho nên cậu ta mới tìm mọi biện pháp để quy*n rũ người."
"Trả thù, đây đều là trả thù, cậu ta không biết xấu hổ mà bò lên giường người, đều là vì trả thù c..."
"Bang!"
Chữ "con" còn chưa nói xong, Tần Tử Hành liền cảm thấy mặt trái của mình nghênh đón một trận đau nhức nóng bỏng.
Buông tay phải xuống, nam nhân đứng trước cửa mặt mày lạnh lùng: "Tỉnh táo chưa? "
Sau khi triệt để nắm quyền, Tần tam gia phong mang nội liễm, rất ít khi sử dụng các bạo | lực bị các thế gia khác chỉ trích trong những năm đầu.

Nhất là Tần Tử Hành được nuôi dưỡng như là người thừa kế, càng chưa bao giờ bị đối phương đánh gậy hay bạt tai.
Từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, phẫn nộ cùng sỉ nhục làm cho hắn trợn đỏ hai mắt, Tần Tử Hành che hai má lại, lại từ khóe miệng nếm được một tia máu tanh không thể bỏ qua.
"Cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không có súng trong tay."
Nhẹ nhàng mà nói ra câu cảnh cáo đầy sát ý này, trong đôi mắt Tần Chinh tràn đầy sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: "Tần Tử Hành, Tần Chinh tôi muốn làm cái gì nên làm cái gì, còn không tới phiên tiểu bối như cậu dạy bảo."
Sự im lặng.
Sự im lặng của cái chết.
Tần gia đêm khuya, chỉ có tiếng thở hổn của Tần Tử Hành quanh quẩn trong không khí.

Hắn rất tin tưởng, nếu mình dám can đảm lại nói câu Quý Lam không phải, đối phương nhất định sẽ không chút do dự mà nổ súng bắn mình.
"Ép cậu xin lỗi Quý Lam, chính là để cho cậu biết nên có lòng tôn kính đối với em ấy." Giả vờ không nhìn thấy một con thỏ nào đó trốn sau cửa, Tần Chinh nhìn về phía đứa con trai nuôi chật vật không chịu nổi trước mắt, "Tần Tử Hành, cậu thật sự làm cho tôi rất thất vọng."
Trước khi con út Bạch gia về nước, đối phương vẫn là tiểu bối Tần gia làm cho hắn hài lòng nhất.

Vốn tưởng rằng tác phong tình cảm không ảnh hưởng đến toàn cục, ai ngờ Tần Tử Hành lại có thể náo loạn một hồi giống như ngày hôm nay.
Hắn đem quan hệ của mình cùng Quý Lam công khai, cho tới bây giờ cũng không phải mong muốn ai chúc phúc hay phản đối.

Vô luận thế nhân cùng gia tộc có tiếp nhận hay không, bọn họ đều không có tư cách xen vào quyết định của Tần tam gia.
Thân là nhân vật chính của tiểu thuyết hào môn trì mỹ, nửa đời trước của Tần Tử Hành đều sống quá thuận buồm xuôi gió.

Cho dù biết rõ lúc này mình nên quỳ gối xin lỗi để bảo vệ địa vị người thừa kế, nhưng hắn không chịu nổi nhục nhã như này, lại vẫn ỷ vào men say mà không chịu nhúc nhích.
"Cho cậu ba mươi giây." Vô tình lại chịu đựng mùi rượu khó chịu trên hành lang, Tần Chinh xoay người đóng cửa phòng lại ——
"Cút đi."
➖➖➖➖➖.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận