Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

“Cô ấy yêu cháu, chính miệng cô ấy nói.”
 
Kỳ Lạc nhìn ba Du, ánh mắt kiên định nói:
 
“Cho dù dượng nói thế nào, dượng ba à, tình cảm của bọn cháu đều sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, bọn cháu sẽ không tách rời, cả đời này, cũng sẽ không.”
 
“Con bé yêu cháu, nhưng cháu không yêu con bé, nếu như yêu, không phải vẫn luôn giành được như cháu, cháu phải trả giá, cháu sẽ nhìn thấy Du Linh thật sự, không phải một cô gái chỉ có tình yêu mà cháu nhìn thấy bây giờ.”
 
Dừng một chút, tròng mắt của ba Du nhìn Kỳ Lạc, nói:
 
“Cháu sẽ nhận ra, hào quang của con bé không có sự che giấu của cháu, vô cùng rực rỡ.”
 
Nói xong, ba Du lắc đầu, đứng dậy nói với Kỳ Lạc:
 
“Thật ra nói cho cùng, Kỳ Lạc à, nếu cháu cứ dắt Du Linh rời khỏi như vậy, dượng sẽ không đồng ý, dượng không muốn con gái của dượng, trở thành một kẻ phụ thuộc chỉ có thể theo cháu, trốn ở nước ngoài, một côn trùng đáng thương, một cô gái trong thế giới chỉ có đàn ông, chỉ có những thứ dung tục kia, thậm chí là giá trị quan hạn hẹp.”
 
Ông thở dài xoay người rời khỏi phòng họp, sóng lưng thẳng tắp, tới lui, đều có lý lẽ hơn nhiều so với bất kỳ người thân nào của Kỳ gia và Chu gia.
 
Kỳ Lạc ngồi trong phòng họp nhỏ, nhìn cánh cửa phòng hợp, từ từ khép lại phía sau sóng lưng thẳng tắp của dượng ba, sắc mặt anh từ nghiêm túc đến tức giận, rồi lại đến nghiêm trọng.
 
Đương nhiên anh biết ba Du sẽ không đồng ý chuyện tình cảm của anh và Du Linh, nhưng bây giờ Kỳ Lạc bắt đầu suy nghĩ, ý nghĩa sâu xa hơn trong lời nói của ba Du.

 
Cứ như vậy, Du Linh ngồi yên tĩnh một mình trong phòng họp nhỏ, sau đó mím môi đi họp, rồi bận rộn tan làm.
 
Anh và Du Linh lên xe.
 
Du Linh ngồi trên ghế lái, mặt đầy thấp thỏm nhìn Kỳ Lạc, cô nhìn ra được sắc mặt như có chút bất thường của anh, xem ra vô cùng tức giận, liền hỏi thăm dò.
 
“Anh trai, anh với ba em nói chuyện không được hả? Ba không đồng ý cho em ra nước ngoài hả?”
 
Kỳ Lạc ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Du Linh, hỏi:
 
“Ông ấy không đồng ý, em sẽ ra nước ngoài với anh không?”
 
Thấy Du Linh gật đầu, cuối cùng Kỳ Lạc cũng cười một cái, anh giơ tay, xoa đầu Du Linh, nói:
 
“Đi siêu thị phố đi bộ đi, hôm nay chúng ta đến đó dạo.”
 
Siêu thị phố đi bộ, là siêu thị sầm uất nhất, sôi nổi nhất, nhiều người nhất của thành thố X.
 
Du Linh nghiêng đầu nhìn Kỳ Lạc, hai tay cầm vô lăng, không khởi động xe, lắc đầu nói:

 
“Anh này, bên chỗ phố đi bộ nhiều người.”
 
Du Linh không muốn đến chỗ đông người như vậy, bây giờ họ vẫn còn trong nước, cô chỉ có thể lén lút làm tình nhân của anh trai, nhưng anh trai vừa tiếp xúc với cô, liền thích động tay động chân, vì vậy vẫn nên đến chỗ ít người chút vậy.
 
“Hôm nay anh cứ muốn đến phố đi bộ!”
 
Kỳ Lạc tỏ ra rất cố chấp, dường như anh đang đọ sức với mình, hôm nay nhất định phải đến phố đi bộ, chỗ không đông người, thì anh không đi nữa.
 
Thấy Du Linh vẫn không nhúc nhích.
 
Kỳ Lạc đứng dậy, mở cửa ghế phụ ra, đi vòng qua ghế lái, thò người vào trong.
 
“Làm gì vậy?”
 
Du Linh còn ngồi trên ghế lái, sững sờ một lát, đang lúc chưa kịp phản ứng, Kỳ Lạc đã chen vào ghế lái, dồn cô lên ghế phụ.
 
Cô vội bò qua ghế lái, tức tối nói:
 
“Anh, anh làm gì vậy hả!”
 
Nhất định là anh nói chuyện với ba cô không thuận lợi, mà trong lòng sinh ra một chút không chắc chắn, cho nên xem ra tâm trạng của Kỳ Lạc bây giờ rất không vui.
 
Trong lòng Du Linh hơi rối loạn, vừa nãy ba cô ở trong phòng họp, đã nói gì với anh trai rồi? Tại sao tâm trạng của anh trai lại đột nhiên không vui vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận