Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

Dụ Vi nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trên giường.
Ai ôm cô vào, không cần nói cũng biết.
Cô gõ nhẹ đầu mình vài cái, cảm thấy đầu hơi đau, chắc là cô ngủ không ngon . Dụ Vi tìm điện thoại di động, thấy đã hơn hai giờ sáng. Vừa đặt điện thoại xuống nhưng không ngủ được nữa, ở trên giường lăn qua lộn lại không biết bao lâu, Dụ Vi vẫn lựa chọn dậy.
Cô bật đèn, bốn phía im ắng, có thể nghe được loáng thoáng âm thanh  sóng biển lặng lẽ dâng trào.
Dụ Vi ngồi ở phía trước cửa sổ, an tĩnh mà nhìn biển.

Ngoài cửa sổ bóng đêm bao phủ, đồ vật chỉ có thể nhìn được cái đại khái hình dáng, bất quá Dụ Vi nghe được âm thanh của biển, không lâu sau liền nhẹ nhàng ngâm nga. Cô biết cameras đã tắt, cô cũng không quan tâm mà bắt đầu hát.
Cô hát ngẫu hứng, có khi là bài của mình, có khi là của người khác, có khi câu trước  là bài của chính mình, câu sau liền hát liền với bài của người khác. Cô vui vẻ hát, cơ thể lắc lư nhẹ theo giai điệu, và đầu cũng  lắc lư, trông như một yêu tinh dễ thương trong bóng tối, là ngọn đèn sáng nhất trong đêm.
Ngày hôm sau Dụ Vi không có gì bất ngờ mà dậy muộn.
 Khi cô híp mắt và bước ra ngoài, cô đã nghe thấy nhân viên nói với cô.
“Cái gì? khách chúng tôi sẽ có mặt ở đây ngày hôm nay?" Dụ Vi giống như một con sóc sợ hãi i, “Chúng tôi cần chiêu đãi bọn họ đúng không, sao mọi người không gọi tôi dậy?”
Nhân viên công tác: “Lục lão sư không cho chúng tôi gọi.”
Dụ Vi đau đầu mà xoa xoa lông mày, Lục Dư Thành thật là,lúc này sao có thể cứ để cô ngủ! Cô hỏi: “Lục lão sư đâu?”
“Anh ấy đi mua sắm.”
Dụ Vi trong lòng thở dài, nhớ tới tính khí của anh là thích cô làm mọi thứ. Cô nhanh chóng trở vào nhà, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra với một chiếc túi nhỏ trên lưng

“Lục lão sư đi mua sắm ở đâu? Mang tôi đi đi.”
Nhân viên công tác trả lời: “Lục lão sư bảo cô ở chỗ này nghỉ ngơi.”
“Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, đi giúp hắn.”
Nhân viên công tác cũng muốn thế, như vậy còn có thể tôing tương tác. Đặc biệt Lục lão sư nếu biết Dụ Vi chủ động lại đây giúp hắn, trong long nhất định là vui vẻ. Kế tiếp Dụ Vi đi theo nhân viên công tác lên thuyền đi tới hòn đảo khác, hòn đảo này không lớn, cho nên để mua sắm thường sang các hòn đảo khác.
Dù sao khoảng cách cũng không xa.
Dụ Vi vừa mới đến một hòn đảo gần đó, đang đi thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô. Cô nhìn xung quanh một cách vô hồn, và đột nhiên nhìn thấy ai đó đang vẫy tôiy về phía cô ở phía xa bên phải. Cô mơ hồ nhìn nhân viên công tác bên cạnh: “Đó là Lục lão sư sao? Trời ơi, xa như thế mà anh ấy cũng nhận ra tôi?”

Người bên kia nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, quả nhiên là Lục Tư Thành cùng với một vài túi lớn đầy đủ các thứ.
Dụ Vi đi về phía hắn: “Anh mua đồ xong rồi sao?”
“ừm, đang chuẩn bị đi trở về, không nghĩ tới liền nhìn thấy em.”
Chẳng qua Dụ Vi tới, hành trình liền thay đổi.
Lục Dư Thành giao những món đồ đã mua cho nhân viên, sau đó hóa thân thành hướng dẫn viên du lịch, tự tin đưa Dụ Vi đi một vòng quanh đảo. Dụ Vi có chút sầu lo mà đi theo hắn: “Chúng tôi không phải chiêu đãi các tổ khách quý khác sao?”
“Bọn họ buổi chiều mới đến, không cần vội.” Lục Dư Thành lại đem chủ đề chuyển đến đảo nhỏ, “Sau khi mua đồ tôi phát hiện, hòn đảo này hoàn toàn khác với hòn đảo chúng ta đang ở. Ở đây có rất nhiều người địa phương, vừa mới nghĩ nếu có cơ hội tôi sẽ mang em đến đây tham quan.”
Rõ ràng là anh chỉ đến trước cô một buổi sáng . Anh đã quen với hòn đảo này như thể là người địa phương, ngựa quen đường cũ mà dẫn dắt Dụ Vi đi dạo khắp nơi. Sau khi Lục Dư Thành đi mua đồ uống, Dụ Vi ở một bên nghe được nhân viên công tác nói chuyện.

“Lục lão sư trí nhớ cũng thật tốt quá đi.”
“Đúng vậy, buổi sáng hướng dẫn du lịch nói gì anh ấy đều nhớ kỹ.”
Dụ Vi: “……”
Bọn họ đi dạo đến buổi chiều mới trở về, cơm trưa cũng ăn ở trên đảo này. Ban đầu có nhân viên công tác hỏi bọn họ khi nào trở về, Lục Dư Thành nói bọn họ muốn ăn trưa ở đây, đạo diễn không từ chối nhưng nói rõ rằng họ sẽ không cung cấp tiền.
Không cung cấp tiền, mà tiền của bọn họ cũng bị thu rồi.
Chính là khéo léo muốn mang họ quay lại đảo.
Ai ngờ Lục Dư Thành lập tức từ túi tiền lấy ra một xấp tiền: “Buổi sáng mua đồ còn thừa một ít.”
Nhân viên công tác: “……”
Dụ Vi bật cười.
Bữa trưa ngon lành vẫn được tổ chức ở bờ biển, hiết kế bán mở không chỉ chắn nắng trên cao mà còn cảm nhận được độ ẩm từ gió biển, cùng với âm nhạc nhẹ nhàng trong cửa hàng, không khí ăn uống rất tuyệt.
Sau bữa trưa, Lục Dư Thành lại đưa Dụ Vi đến những nơi khác trên đảo. Cây xanh ở hòn đảo này rất tốt, ven đường nhiều cây cao, hai người đi xe đạp trên đường thoải mái tự do bằng xe đạp thuê.
Cho đến khi thời gian thực sự muộn, họ mới miễn cưỡng quay trở lại.
Quay trở lại nhà, mọi thứ mua từ sáng đã được gói gọn trong túi. Họ không rảnh để nghỉ ngơi, vì vậy họ phải bắt đầu chuẩn bị. Ngoài nguyên liệu, Lục Dư Thành còn mua rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống để chiêu đãi, thậm chí khi họ trở về còn mua một ít quà cho họ.
Dụ Vi ở bên này rửa trái cây, Lục Dư Thành liền ở bên cạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, hai người phân công rõ ràng, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.

Bởi vì thời gian có chút vội vàng, hai người đều chuyên chú làm việc của mình, cũng không có nói với nhau câu nào.
Bởi vì có sáu người, Lục Dư Thành cùng Dụ Vi thương lượng một chút, quyết định lựa chọn làm lẩu. Khi nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị sắp xong, có một tổ khách quý đã tới.
Lục Dư Thành đang nấu nước lẩu, Dụ Vi liếc anh một cái, liền đi ra ngoài nghênh đón khách quý. Sau khi bước ra ngoài, cô nhìn thấy hai người đàn ông đang nghiên cứu những bông hoa trong sân của họ, và một số nhân viên xung quanh họ.
“Tiểu Bạch.” Dụ Vi chào họ.
Bọn họ bước tới, Dụ Vi cũng chào hỏi Giang Phong, hai người bọn họ chi gian không quen thuộc,. bọn họ không quen biết nhau, cũng may Tiểu Bạch lại là người linh động, không khí giữa ba người vẫn ấm áp.
“ chị Dụ , Lục lão sư đâu?” Bạch Tân Thành đi theo cô hàn huyên trong chốc lát, nhịn không được hỏi. Hắn cũng coi như là fan Lục Dư Thành  đương nhiên quan tâm đến thần tượng của mình.
“Anh ấy đang nấu ăn.” Dụ Vi vừa mới nói một câu, thấy hai người đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, vì thế cười dẫn bọn họ đi vào xem.
Ở trong phòng bếp Lục lão sư nghe được động tĩnh, quay đầu lại chào hỏi, bất quá bởi vì còn đang bận, cho nên cũng không trò chuyện nhiều với họ. Bạch Tân Thành cùng Giang Phong đều chủ động muốn giúp đỡ, nhưng Lục Dư Thành cùng Dụ Vi đã gần như xong việc, không cần bọn họ hỗ trợ.
Lục Dư Thành ở trước mặt hai người kia nói với Dụ Vi với giọng điệu quen thuộc: “Ở đây có tôi lo, em dẫn họ ra ngoài kia ngồi đi.”
Tư thái của chủ nhà.
Lục Dư Thành cho rằng nói xong câu đó, Dụ Vi ít nhất ngoài mặt sẽ nói vài câu khen mình. Chỉ là vạn lần không ngờ, anh vừa nói xong, Dụ Vi đi đầu vỗ tay, còn cùng hai người ở của cùng nhau vỗ tay.
“Lục lão sư vất vả! Chúng ta hãy cùng nhau cảm ơn Lục lão sư nào!”
“……”
Giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt, Lục Dư Thành miễn cưỡng mỉm cười.
Sau đó Dụ Vi liền đi ra ngoài không chút miễn cưỡng, không bao lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng cười, Lục Dư Thành một mình ở trong phòng bếp, trong lòng ngứa ngáy,muốn đi ra cùng.
Trong sân tiếng cười càng lúc càng lớn, một đoàn khách khác cũng tới đây. Triệu Phỉ Phỉ cùng Hứa Hi cũng rất tích cực, bọn họ năm người  kết hợp cùng nhau, khiến cho không khí rộn rã hơn nhiều.

Càng tăng thêm sự vắng vẻ của căn bếp.
Lục Dư Thành hoàn thành xong, trong lòng vui vẻ mà thầm nghĩ, Vi Vi khi nào tới gặp anh nha. Hắn lẩm bẩm, có tiếng bước chân tới gần, anh trong lòng vui vẻ.
Đáng tiếc, người đến là Triệu Phỉ Phỉ cùng Hứa Hi, các cô nhiệt tình đi vào tới nói muốn hỗ trợ, Lục Dư Thành cự tuyệt ,hai người ở trong bếp không chịu rời đi, ở đó nói chuyện cùng Lục Dư Thành, không phải khen anh nấu cơm ngon, chính là khen anh thật giỏi.
Khen đến mức Lục Dư Thành mơ màng buồn ngủ, một chút chú ý đều không có.
Triệu Phỉ Phỉ cùng Hứa Hi vào đc một lúc, Dụ Vi vẫn không có đi vào, một chút đều không thèm để ý anh. Lục Dư Thành trong mắt hiện lên thất vọng, đối với Triệu Phỉ Phỉ cùng Hứa Hi càng thêm khách khí.
Hai người đại khái cũng đã nhận ra, nhưng vẫn như cũ không từ bỏ, cố chấp mà ở trong phòng bếp, muốn cùng Lục Dư Thành có nhiều tương tác hơn. Lục Dư Thành mặc kệ các cô, anh tắt lửa,mùi cay cay thơm ngào ngạt bay ra.Anh đem nước đổ sang một cái nồi khác.
Bởi vì mỗi người đều có khẩu vị khác nhau, bọn họ quyết định lựa chọn lẩu uyên ương , nước trong đã làm xong, hiện giờ nồi cay cũng hoàn thành, Lục Dư Thành nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp bưng nồi đi ra ngoài.
“Nhường đường một chút?”
Anh ra hiệu cho hai nữ diễn viên rời đi, các cô đi ngay sau anh, theo sau như là chim nhỏ ríu rít, ở cạnh anh nói.
“Lục lão sư,có cần tôi giúp gì không?”
“Lục lão sư,cẩn thận một chút!”
Lục Dư Thành mắt nhìn thẳng bưng nồi đi ra ngoài.
Ngoài sân đã thay đổi, không biết bọn họ mượn ở đâu một bộ bàn ghế, to hơn nhiều so với bộ bàn ghế ban đầu đặt trong sân. Bên cạnh bàn chỉ có hai cái ghế, không nhìn thấy ai.  
Lục Dư Thành đem nồi đặt trên bàn, giờ phút này cửa cũng truyền đến động tĩnh, đi ở đằng trước là Giang Phong cùng Bạch Tân Thành hai người cầm ba cái ghế dựa, Dụ Vi ở phía sau cũng mang một cái
 
P/s sorry mọi người vì lâu rồi không ra truyện. Do mình đang học lớp 12 nên khá bận và dạo này mình thi khá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận