Em ước gì?

Lần thứ hai tỉnh lại, Vân Hy cảm thấy thân thể mình vô cùng nhẹ nhàng. Lẽ nào cậu đã chết? Nếu không thế tại sao cơ thể lại có thể khoan khoái thế này? Cậu nhắm nghiền mắt không dám mở ra vì lo sợ nơi mình thấy sẽ là thiên đường. Nếu cậu chết thì Uri sẽ ra sao? Bọn họ có tiếp tục đi tìm anh và biến anh thành nô lệ của họ không? Trong vô thức, nước mắt Vân Hy chảy dài khi nghĩ đến Uri sẽ đau đớn và khổ sở hàng triệu năm trong kiếp thần đèn và bị người khác khống chế với những điều ước kinh khủng. 
Không! Cậu không thể chết, cậu phải giải thoát Uri và đưa anh trở lại làm người. Vân Hy mở bừng mắt, nếu thật sự đang ở thiên đàng, cậu cũng muốn tìm Chúa trời để xin được trở lại. May mắn điều cậu lo lắng không xảy ra. Cậu vẫn đang bị cột chặt trên chiếc ghế xấu xí trong phòng giam lạnh lẽo. Xung quanh vẫn còn ba tên đồ tể chờ đợi. 
“Nó tỉnh rồi!” Tên mũi khoằm xấu xí bảo.
“Các người đã làm gì tôi?” Vân Hy cảm nhận có điều gì đó không đúng.
“Chữa lành vết thương cho mày bằng phép thuật thôi.” Tên xấu xí lại lên tiếng.
“Để làm gì?” Vân Hy tìm cách cực quậy. 
“À... thì ra mày không biết! Một khi mày bị nguy hiểm đến tính mạng thì cái lão Uri sẽ xuất hiện. Chủ nhân và thần đèn có một sợi dây liên kết tính mạng. Nếu mày như ‘chỉ mành treo chuông’ thì lão ấy dù đang ngủ say cũng buộc phải tỉnh lại để cứu. Mà bọn tao thì chẳng muốn lão xuất hiện lúc này.” 
Vân Hy mơ hồ nhớ về lời của Uri trước khi bước vào lâu đài của Terry. Hóa ra đó là phép thuật bảo vệ của người triệu hồi. 
“Nếu mày không đồng ý, bọn tao sẽ tiếp tục hành hạ rồi cứu mày. Cứ như thế cho mày chết đi sống lại đến khi nào đầu óc mày điên dại vì hoảng loạn và đau đớn thì thôi. Mày có muốn thử lại lần nữa?” Tên Pat lại tiếp tục đe dọa.

Cảm giác đau đớn thống khổ không thể nói nên lời. Mọi giác quan của Vân Hy lúc đó như ngừng hoạt động và đầu óc cũng không còn tỉnh táo. Hắn nói đúng, nếu cậu tiếp tục chống cự thì dù không chết cũng sẽ phát điên. Lúc đó chẳng còn tỉnh táo để không làm Uri tổn thương. Suy nghĩ hồi lâu, Vân Hy lên tiếng: “Tôi đồng ý hợp tác nhưng trước hết cho tôi gặp Uri.” 
Cả ba người bọn họ nhìn nhau như hội ý. Sau đó tên mắt hai màu tiến lại gần Vân Hy, đặt ngón tay lên trán cậu làm một ấn chú và miệng lầm bầm điều gì đó. Một làn khói đen xuất hiện xung quanh ngón tay của gã và chui tọt vào đầu của Vân Hy. Cảm giác buốt lạnh đến rợn người làm khắp thân thể Vân Hy run rẩy. Sau vài phút gã rời khỏi ấn chú và mỉm cười nhìn Vân Hy: “Cậu đã ước mấy điều rồi?”
“Một điều!” Vân Hy bất giác buộc miệng nói.
“Vậy vẫn còn đủ. Chúng tôi cho cậu gặp lão, nhưng bỏ ý định ước điều gì đó để rời khỏi đây đi nhé vì bọn tôi đã niệm chú ngăn cản cậu ước ra những cái điều tương tự như thế rồi. An phận gặp lão ta, và ước theo những gì bọn tôi chỉ định. Bọn tôi sẽ quay lại.”
Nói rồi gã Pat giải phong ấn trên cây đèn và để nó lại dưới chân Vân Hy. Cả ba rời khỏi gian phòng tối tăm, ánh sáng cũng theo đó biến mất. Trả lại Vân Hy không gian tĩnh mịch đến rợn người. Cậu chỉ nghe tiếng hơi thở của mình và nhẹ giọng gọi “Uri! Uri!”
Từ cây đèn tỏa ra làn khói xanh, Uri dần dần hiện ra đến khi đám khói tập trung lại tạo thành hình ảnh Uri đang lơ lửng giữa không trung. Anh chạm đất và nhanh như cắt dùng phép thuật tháo dây trói và mặc thêm quần áo cho cậu.
Uri ôm lấy Vân Hy vào lòng. Hôn rối rít lên gương mặt cậu và cả hai day dưa ở môi nhau cho đến khi Vân Hy đẩy nhẹ anh ra.
“Chúng ta cần nói chuyện. Việc này gấp hơn!”
Uri nhìn sâu vào mắt của Vân Hy và bảo: “Anh biết cả rồi. Không cần tường thuật lại!”

Vân Hy ngơ ngác nhìn anh. Phép thuật quả thật vi diệu.
“Điều quan trọng là anh cũng không thể thoát khỏi căn phòng này.” Uri ảo não. 
“Tại sao như thế? Anh có thể không cần điều ước của em mà vẫn đi đến bất cứ đâu mà.” Vân Hy thật sự hốt hoảng.
“Ba tên phù thủy ấy đã nhận được dòng linh khí từ cây thần mà ngày xưa ba người bọn anh khi gieo hạt đã truyền vào. Cây ấy đến một lúc nào đó, sẽ ban cho người có tố chất quyền năng để phát triển. Tất nhiên cả ba tên ấy đều là những người giỏi và làm tốt vai trò của mình. Tuy nhiên, sức mạnh là con dao hai lưỡi. Họ đã biến chất.”
“Hóa ra là do các anh đã tạo ra tình huống tệ hại này. Giờ phải làm thế nào?”
“Anh không thoát ra khỏi căn phòng này vì nó có kết giới như trong cây đèn. Bản thân anh hiện tại chỉ là một vị thần, không phải phù thủy, quyền năng của anh chỉ giới hạn ở mức thực hiện điều ước. Chỉ có thể trở về làm người mới mong tiêu diệt được bọn họ.”
“Thật sự chúng ta không thể làm gì và đưa hai tay chịu trói tặng cho họ hai điều ước còn lại sao?” Vân Hy tức giận lên tiếng.
“Anh không muốn thấy họ hành hạ em, thế giới này hãy để loài người tự lo liệu đi. Họ đã phá hủy qua nhiều và giờ cũng nên trả giá. Nếu ba người bọn họ không xuất hiện thì một lúc nào đó mẹ thiên nhiên cũng sẽ nổi giận và giết hết loài người. Thế giới rơi vào tay họ, dù sao cũng an toàn hơn vì ít ra họ vẫn còn mong thế giới trở nên tốt đẹp hơn.” 

“Nhưng nếu họ không làm lời họ nói, họ muốn tiến ra ngân hà ngoài kia và dùng con người để mưu lợi cho mình thì sao?” Vân Hy cảm thấy suy nghĩ của Uri thật xa lạ.
“Vân Hy, anh chỉ là một thần đèn, anh không nghĩ quá nhiều. Anh thật sự chỉ muốn chúng ta bên nhau và hạnh phúc. Nếu thật sự họ có quyền năng, họ có thể giải thoát anh không? Thế gian này ngoài ba người bọn anh và sư phụ cùng một kẻ ngoài vòng pháp luật đã chết thì chẳng còn ai có sức mạnh được như họ. Nếu họ không dùng hợp chất ấy để đe dọa loài người thì bản thân với quyền năng đó họ cũng thừa sức cai trị thế giới. Anh chỉ muốn trở về làm người, sống cuộc sống an ổn với em.” – Uri tha thiết.
Vân Hy cúi gầm mặt. Có lẽ Uri đã chịu nhiều khổ sở nên lúc này chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân. Cậu thật không ngờ anh lại chỉ nghĩ đến riêng mình. Mặc dù cậu không còn ai là người thân, nhưng không có nghĩa cậu bỏ mặc cả nhân loại này. Cậu không thể chấp nhận được. 
“Anh thật ích kỷ! Tôi đã nhìn lầm anh. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể làm được điều gì đó khác hơn. Nhưng anh chỉ nghĩ cho bản thân mình. Được rồi! Tôi sẽ đồng ý với họ, và yêu cầu họ giúp anh tự do. Nhưng rồi tôi không muốn gặp lại anh nữa.” Vân Hy chua xót và đau khổ nói. 
Uri đau đớn nhìn cậu. Anh không biết nên nói thế nào với Vân Hy. Uri biết rằng ba con người kia có thể gây ra tổn thương nào đó nghiêm trọng với anh và điều đó có thể làm Vân Hy khổ sở hơn rất nhiều. Hiện tại, anh không thể tự do, Vân Hy cũng không thể thoát khỏi họ. Tốt nhất là nên để họ lợi dụng anh và buông tha cho cậu ấy. Chỉ cần Vân Hy bình an, đổi lại anh phải chịu đời đời kiếp kiếp kiếp phục vụ họ cũng không sao. Dù gì anh cũng đã làm thần đèn mấy trăm năm rồi, giờ có thêm bao lâu nữa cũng chẳng thành vấn đề. Anh chỉ muốn Vân Hy hạnh phúc, sống vui vẻ tự tại và không còn lo lắng hay cảm thấy bất an cũng như chịu bất kỳ tổn thương nào vì phải ở bên cạnh anh.
Thời gian trôi qua không bao lâu, cả hai chưa kịp có thêm nhiều thời gian để nói rõ với nhau thì ba con người kia đã quay trở lại. 
“Đôi tình nhân âu yếm đủ chưa? Kết quả thế nào?” Lại là tên Pat lên tiếng trước.
“Tôi muốn sau khi thực hiện hai điều ước còn lại, các người hãy giải thoát Uri khỏi kiếp thần đèn.” Vân Hy nghiêm mặt nói.
Cả ba người nhìn nhau rồi hướng ánh mắt mỉa mai về phía Uri:
“Thả lão à? Đâu có đơn giản như thế? Bọn này còn muốn biến lão thành ác thần để phục vụ mãi mãi cho chúng tao kia mà.”

“Làm sao có thể...” Vân Hy bàng hoàng nhìn họ. Uri đã đoán trước được điều này, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh. Không lẽ vì anh thật sự biết trước nên mới tìm cách rời xa cậu? Vân Hy đưa ánh mắt đau thương nhìn Uri. Dường như hiểu được ánh nhìn của Vân Hy, Uri nhẹ lắc đầu. Anh thật sự biết họ sẽ làm gì mình. Họ chắc chắn sẽ tìm cách giam hãm anh và không cho anh thoát khỏi kiếp thần đèn này. Thậm chí, với quyền năng mà họ nhận được, họ còn biết cả cách để khống chế cây đèn biến mất sau khi thực hiện ba điều ước.
“Nếu một phù thủy quyền năng sở hữu cây đèn, họ không chỉ có thể khống chế và biến vị thần ấy thành ác thần mà còn làm cho nó không thể thoát khỏi kiếp thần đèn.” Uri nhẹ nhàng lên tiếng.
“Anh biết rồi? Thế sao anh bảo họ sẽ giải thoát anh?” Vân Hy siết chặt bàn tay của Uri.
“Ha... ha... ha... bọn mày ảo tưởng quá rồi đó. Muốn giải thoát khỏi cây đèn đâu phải đơn giản. Nhưng nhốt một thần đèn suốt kiếp không thoát ra thì đơn giản hơn nhiều. Bớt ảo tưởng đi các bé! Bây giờ thì mày phải ước cho hết hai điều để bọn tao còn làm việc.”
Vân Hy nhào vào lòng của Uri. Cậu ôm lấy anh và nước mắt chợt rơi. Vân Hy không muốn điều này xảy ra, thật quá tàn nhẫn với Uri.  
“Sao anh nói dối em? Nếu anh suốt kiếp không thể siêu sinh thì em cũng không muốn sống nữa. Em không muốn anh trở thành ác thần...” Cậu gào lên.
“Anh không muốn em đau lòng.” Uri ôm chặt cậu hơn.
“Bớt sến súa đi!” Pat lên tiếng.
Nói rồi gã ta tạo ra một quả bóng to đùng màu lam nhạt bao bọc lấy năm người bọn họ. Không gian ngưng đọng và bỗng chốc Uri ôm chặt cậu hơn. Quả bóng lắc lư và di chuyển vào một hố đen tối tăm. Tất cả đều biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận