Em Là Nhà

Con Nguyệt rủ tôi về ăn tối.

Mà không, đúng ra là tôi ép nó rủ tôi về ăn tối, cả thầy nữa.

Con đó tính bốc đồng lắm, ngu ngu, dễ mềm lòng, nịnh nó vài câu là nó nghe lời liền, nhờ gì nó cũng làm. Ăn xong nó biết ý nhận rửa bát luôn, nhờ tôi với thầy ở ngoài gọt hoa quả.

Ít nhiều tôi cũng chuẩn bị, nên gọt xoài, bổ cam, xắt dưa hấu, đều rất chuẩn và đẹp mắt.

Tôi mời thầy, rất lễ phép.

Thầy cảm ơn tôi, cũng lịch sự không kém.


Ban nãy có ba người, tôi thấy ngượng ngập khó chịu kinh. Giờ chỉ có hai chúng tôi, khổ rằng, không khí vẫn chẳng được cải thiện là mấy.

Được một lát, thầy khách sáo dặn tôi cứ tự nhiên, thích ăn gì thì ăn, thích xem chương trình gì thì thoải mái chuyển kênh, không phải ngại.

Tôi nào có ngại? Chỉ có điều, ai không biết còn tưởng thầy là chủ nhà ấy chứ.

Đoạn, thầy đứng dậy, thản nhiên rẽ vào trong bếp.

Tôi thấy thầy đến gần chỗ bồn rửa bát, thầy đứng ngay sau nó. Tay vòng qua eo, má chạm má nó, gần gần như kiểu khiêu khích ấy. Thầy bảo thầy rửa nhờ cái tay. Tôi cũng nể độ sạch sẽ của thầy luôn, ăn hoa quả bằng dĩa mà xong vẫn phải rửa tay, đã thế còn lâu la kề cà gần nửa tiếng đồng hồ. Lúc xong lại đường hoàng chùi vào vạt áo nó nữa.


Phải chăng thầy sợ vi khuẩn đến thế?

Rồi thầy bảo, thầy ghét nó.

Nó lủng bủng càu nhàu, tôi thèm anh quý tôi chắc? Cái giọng rõ đanh đá, tôi để ý khá nhiều lần rồi, rõ ràng thầy biết nó dễ nổi điên, nhưng thi thoảng thầy cứ thích chọc nó thôi, xong rồi thầy lại tủm tỉm cười.

Những lúc như thế, suýt chút nữa thì tôi không nhận ra thầy, dường như thầy không phải người thầy tôi quen, không phải giáo sư nghiêm nghị đầy chuẩn mực, không phải cái người bắt tôi sửa đi sửa lại đồ án tới bao giờ được mới thôi.

Bất giác, tôi thấy bất công.

Rõ ràng là tôi chẳng có gì kém nó cả. Tôi xinh hơn, nhẹ nhàng hơn, giỏi hơn, địa vị xã hội cũng cao hơn. Tôi cố gắng để bản thân trở nên hoàn hảo hơn.

Tiếc rằng, dù tôi có cố như nào đi nữa, vị trí của nó, ở trong lòng thầy, vẫn cao hơn tôi, rất, rất, rất nhiều!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận