Em khiến anh cuồng si

Tạ Lẫm sao có thể thừa nhận bản thân bị đá.
 
Nhưng sự thật là, anh đã thật sự bị một đứa con gái theo đuổi, mà còn không có kết quả.
 
Đường đường là cậu ấm nhà họ Tạ đã bao giờ đau mà không thể nói như thế đâu chứ, tất nhiên tâm trạng sẽ không tốt rồi.
 
Dù tâm trạng có không tốt thì tại thời điểm này anh cũng không quá quan tâm đến Chu Uyển Doanh. 
 
Chỉ là một con nhóc mà thôi, ngay cả anh cũng không chắc có thực sự thích cô nhiều như thế không. 
 
Tuy rằng nói như thế nhưng khi nghe thấy người khác nhắc đến tên Chu Uyển Doanh thì ít nhiều vẫn có chút thất thần.
 
Anh chỉ cho rằng mình đã bị một cô gái trêu đùa nên mới tức giận vì không thể phát tiết, tuyệt đối không thừa nhận bản thân đã thực sự thích Chu Uyển Doanh bao nhiêu.
 
*
 
Ngày 17 tháng 9 là sinh nhật của Mạnh Lan nên đã gọi điện cho Tạ Lẫm, bảo anh có thời gian thì đến nhà ăn bữa cơm.
 
Tạ Lẫm và Mạnh Lan là bạn vong niên [1] nhiều năm của nhau, đương nhiên sẽ không thể vắng mặt vào mỗi dịp sinh nhật.
 
[1] Bạn vong niên (忘年交): ‘vong’ nghĩa là ‘quên’, ‘niên’ nghĩa là ‘năm hoặc tuổi’. Cụm này có nghĩa là những người kết bạn với nhau không phân biệt tuổi tác và thế hệ. 
 
Về nhà chọn một bình hoa được chế tạo từ thời nhà Đường mà Mạnh Lan vẫn luôn nhớ thương, xách theo một bình rượu vang, lái xe rời khỏi nội thành.
 
Chưa đến 8 giờ thì anh đã đến nhà Mạnh Lan.
 
Anh mang mấy món quà đi vào nhà, nhìn thấy Hạ Diệc Phương và dì Mai đang thu xếp và chuẩn bị bữa tối, Mạnh Lan thì đang ngồi ở trên ghế sô pha gọi điện thoại với bạn.
 
Ngoài họ ra trong nhà cũng không còn ai khác. 
 
Tạ Lẫm đặt vài món quà đã mang đến lên trên bàn, sau đó tùy ý ngồi xuống sô pha.
 
Mạnh Lan đưa cho Tạ Lẫm một điếu thuốc, Tạ Lẫm nhận rồi ngậm nó ở giữa môi, lấy bật lửa ra châm.
 
Có chút lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, tay để lên tay vịn của sô pha, kẹp điếu thuốc vào hai ngón giữa. 
 
Trên ti vi chiếu bộ phim cổ trang Tống Nam Chi diễn lúc trước, hai mắt anh nhàm chán xem ti vi.
 
Chưa đến hai phút lại phát quảng cáo.
 
Anh nhân tiện gạt tàn thuốc, màn hình ti vi sáng lên, bỗng xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
 

Là quảng cáo dầu gội đầu mà Chu Uyển Doanh quay mấy hôm trước.
 
Quảng cáo được làm rất hoàn hảo, rất tương thích với tính cách đáng yêu lại dịu dàng của Chu Uyển Doanh.
 
Đoạn cuối cùng, Chu Uyển Doanh ngoái đầu lại cười, làm một cái nháy mắt dễ thương về phía ống kính, trong phút chốc Tạ Lẫm như một kẻ mất hồn, ngay cả tàn thuốc cũng quên gạt.
 
Đến khi quảng cáo kết thúc, anh mới hoàn hồn trở lại.
 
Ánh mắt nhìn vào tàn thuốc đang cháy dở ở giữa hai ngón tay, không tự chủ nhíu mày.
 
Cũng không biết là bởi vì nhìn thấy tàn thuốc rơi trên mặt đất, hay là vì khi nãy chính bản thân anh thất thần mà không để ý.
 
Mạnh Lan ngắt điện thoại, cười và nói với Tạ Lẫm: “Uyển Doanh quay cái quảng cáo khi nãy hồi cuối tuần, con bé vừa làm đại diện không lâu, nghe cô Hạ tụi con nói, doanh thu bán hàng của nhà sản xuất đã tăng lên mấy chục lần chỉ trong một đêm, bây giờ nhà sản xuất bên đó đang rất vui mừng, đã tính ký hợp đồng dài hạn với Uyển Doanh rồi.”
 
Tạ Lẫm thản nhiên “Vâng” một tiếng, không biểu hiện thêm gì nữa.
 
Mạnh Lan nói: “Uyển Doanh rất có duyên với khán giả, lúc trước không phải vì bị quản lý của mình chèn ép thì sớm đã nổi tiếng rồi.”
 
“Cháu xem quảng cáo của con bé, có phải rất đáng yêu hay không?”
 
Tạ Lẫm không trả lời, lại ngước mắt nhìn lên ti vi.
 
Dạo gần đây Chu Uyển Doanh thực sự đang dần nổi tiếng, đài truyền hình liên tục chèn vào mấy quảng cáo của cô.
 
Ánh mắt của Tạ Lẫm dừng trên khuôn mặt tươi cười trong trẻo đáng yêu của cô, quả thực có chút không rời mắt được.
 
Mạnh Lan nói: “Có điều dạo này đứa nhỏ đó quá bận, bây giờ vẫn còn đang ở phòng studio chụp ảnh, chắc là tối nay không có thời gian đến đây.”
 
Tạ Lẫm không nói gì, vẻ mặt thản nhiên nhìn tàn thuốc đang cháy ở giữa hai ngón tay.
 
*
 
Ăn xong bữa tối, Tạ Lẫm ở lại nhà Mạnh Lan thêm một chút.
 
Hơn mười giờ rưỡi, anh hút xong điếu thuốc cuối cùng, xoắn đầu tàn thuốc vào trong gạt rồi nói: “Hơi muộn rồi, cháu cũng phải về đây.”
 
Anh đứng dậy nói: “Bác nhớ giữ gìn sức khoẻ, chúc bác năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay [2].”
 
[2] Chúc bác năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay (年年有今日岁岁有今朝): Nó có nghĩa là mong người được chúc ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc như ngày sinh nhật. 
 
Mạnh Lan rất vui, đứng dậy tiễn Tạ Lẫm ra ngoài, dặn dò: “Đã muộn rồi, cháu lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”

 
“Dạ.” Tạ Lẫm lạnh nhạt đáp.
 
Lúc này, Hạ Diệc Phương mang theo một cái bình giữ nhiệt từ trong nhà chạy ra, gọi Tạ Lẫm lại, nói: “Tiểu Tạ, đợi chút.”
 
Tạ Lẫm đứng cạnh xe, đang định mở cửa.
 
Nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệc Phương.
 
Hạ Diệc Phương cầm theo bình giữ nhiệt chạy về phía trước Tạ Lẫm, nói: “Uyển Uyển vẫn còn đang ở studio để chụp tạp chí, cô vừa gọi điện cho con bé, chắc sẽ quay đến hai ba giờ sáng mới về được.”
 
“Con bé đang ở đường Đào Nguyên, studio Tần Tư, trùng hợp lúc cháu về nhà cũng đi qua con đường đó nên tiện thể mang cái này qua cho Uyển Uyển giúp cô.”
 
Tạ Lẫm nghe vậy thì nhăn mày, liếc nhìn cái bình giữ nhiệt trong tay Hạ Diệc Phương, hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”
 
Hạ Diệc Phương nói: “Canh gà hầm tối nay. Cô vốn hầm nó cho Uyển Uyển, nhưng mà con bé không đến kịp, dù sao cháu cũng thuận đường, tiện thể đưa cho con bé chút nhé.”
 
Tạ Lẫm không ngờ rằng có một ngày anh lại được nhờ đưa canh gà cho một người con gái.
 
Im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn cầm lấy, mở cửa buồng lái rồi bước lên xe, thuận tay để bình giữ nhiệt vào ghế phụ. 
 
Anh khởi động xe, nói một câu: “Con không có số điện thoại của cô ấy, lát nữa cô gửi số cô ấy qua cho con.”
 
“Được.”Hạ Diệc Phương trả lời.
 
Tạ Lẫm lái xe rời đi.
 
Tháng 09 ở Bắc Thành đã không còn quá nóng bức, gió đêm thổi vào xe, xoa dịu một chút nội tâm nóng nảy của Tạ Lẫm.
 
Nhà họ Mạnh cách nội thành một tiếng lái xe, lúc vào nội thành trời cũng gần sáng.
 
Quả thật khi Tạ Lẫm về Tinh Lan Loan cũng phải đi qua đường Đào Nguyên.
 
Studio Tần Tư ở tòa nhà Kim Mậu trên đường Đào Nguyên.
 
Anh lái xe qua đó và đỗ xe ở bên đường.
 
Không biết sao có chút bực bội, ngồi trên xe hút hết một điếu thuốc, cuối cùng mới rút điện thoại ra, nhìn thấy Hạ Diệc Phương đã gửi số điện thoại của Chu Uyển Doanh cho anh, tiện tay bấm gọi.
 

Trong studio, Chu Uyển Doanh vừa mới chụp xong một bộ ảnh, đúng lúc đang trong giờ nghỉ giải lao. 
 
Cô hơi mệt, ngồi ở một chỗ uống chút nước ấm.
 
Điện thoại ở trong túi đột nhiên vang lên, cô để ly nước xuống, cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra.
 
Nhìn thấy của một số lạ, cũng không biết là ai, cô bắt máy, nhỏ giọng nói: “Xin chào?”
 
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, Chu Uyển Doanh còn nghe thấy tiếng gió, lại hỏi thêm: “Xin chào? Cho hỏi ai vậy ạ?”
 
“Là tôi, Tạ Lẫm.” Giọng điệu bình thản, nghe không ra cảm xúc.
 
Trong nháy mắt tim Chu Uyển Doanh đập nhanh hơn, cô vô ý thức nắm chặt điện thoại, cố kìm nén sự căng thẳng trong lòng, có chút khó tin: “Tạ Tổng?”
 
Tạ Lẫm “Ừm” một tiếng. lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài một chút, cô Hạ có gửi đồ cho em.”
 

 
Sau khi ngắt máy, Chu Uyển Doanh nói một tiếng với nhân viên tạp chí Phương là cô có chút việc cần ra ngoài vài phút và rất nhanh sẽ quay lại.
 
Nhân viên tạp chí Phương rất thích Chu Uyển Doanh, dù sao thì Chu Uyển Doanh cũng đang trong giai đoạn nổi tiếng, nhưng lại không tỏ ra kiêu ngạo, nữ nghệ sĩ chịu phối hợp với bên tạp chí Phương chụp thêm giờ thực sự rất hiếm gặp, cười nói: “Không sao không sao, cô đi đi, không cần phải vội.”
 
Lúc này Chu Uyển Doanh mới cầm điện thoại lên, từ trong studio vội vàng đi ra ngoài.
 
Studio Tần Tư ở trên tầng năm tòa nhà Kim Mậu.
 
Cũng gần rạng sáng rồi, cả toà nhà chỉ có một tầng còn sáng đèn.
 
Tạ Lẫm ngồi trong xe đợi rất chán, ngẩng đầu nhìn căn phòng đang sáng đèn trên tầng năm.
 
Anh bất giác cau mày, đột nhiên lại có chút bực bội.
 
Không lâu sau, nhìn thấy Chu Uyển Doanh xách váy từ trên tầng vội vàng chạy xuống.
 
Đêm tháng 09 thực sự vẫn còn hơi lạnh, trên người cô vẫn đang mặc trang phục chụp hình, một chiếc váy dạ hội hai dây màu vàng sáng, chân còn đi giày cao gót cao bảy phân.
 
Cô sợ Tạ Lẫm phải đợi lâu, nên không kịp đi tìm áo khoác.
 
Sau khi ra khỏi đại sảnh, nhìn một cái đã thấy xe của Tạ Lẫm đang đỗ ở bên đường.
 
Cô vội vàng chạy chậm qua, Tạ Lẫm nhìn thấy cô đang chạy chậm tới đây bằng đôi giày cao gót, bất giác nhau mày, khi Chu Uyển Doanh mở cửa ngồi lên xe thì nói: “Em chạy làm cái gì? Giày cao gót cao như vậy, em không sợ ngã à.”
 
Chu Uyển Doanh lấy tay trái che trước ngực theo bản năng, cười một cách xấu hổ rồi nói: “Không sao, tôi quen rồi.”
 
Cô nhìn Tạ Lẫm, hỏi: “Cô Hạ bảo anh đưa tôi cái gì thế?”
 
Nước da của Chu Uyển Doanh rất trắng, chiếc đầm màu vàng sáng càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
 

Ánh đèn trong xe chiếu lên người cô, làm làn da cô càng trắng nõn trong suốt, vô cùng mịn màng. 
 
Tạ Lẫm phải xem nhẹ cảm giác rung động trong lòng, dời ánh mắt qua chỗ khác, lười biếng nói: “Canh gà.”
 
Khi đó Chu Uyển Doanh mới để ý đến cái bình giữ nhiệt trong hộc đựng nước, cô nhìn Tạ Lẫm, bất giác hỏi: “Có phải cái này không?”
 
Tạ Lẫm không nhìn cô, có chút lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn con đường phía trước, bình thản “Ừ” một tiếng.
 
Chu Uyển Doanh vội cầm bình giữ nhiệt lên, cảm động nhìn Tạ Lẫm, nói: “Cảm ơn anh, muộn như vậy rồi còn làm phiền anh mang đồ đến cho tôi.”
 
Tạ Lẫm lạnh nhạt trả lời: “Thuận đường mà thôi.”
 
Chu Uyển Doanh mím môi cười, nói: “Vậy tôi đi trước.”
 
Cô vừa nói xong đang chuẩn bị mở cửa xe đi ra thì đột nhiên Tạ Lẫm hỏi cô: “Em vì chụp cho tạp chí nên không có thời gian?”
 
Chu Uyển Doanh sửng sốt một chút, bất giác lại dừng lại nhìn Tạ Lẫm trả lời: “Vâng. Vốn dĩ chụp vào chiều hôm nay, nhưng mà buổi chiều bên tạp chí Phương đang chụp cho nghệ sĩ khác, cho nên mới dời lịch sang buổi tối.”
 
Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh, nhìn thấy hai đôi mắt của cô đỏ hoe, bỗng dâng lên cơn tức không rõ nguyên do, nói chuyện cũng hơi khó nghe: “Não của em để làm cái gì vậy? Không biết làm theo hợp đồng à? Người ta dời lịch chụp em cũng dời theo sao? Nói em chụp khi nào thì em chụp khi đó hả? Em bị ngốc hay gì? Dễ bị người khác dắt mũi như vậy hả?”
 
Chu Uyển Doanh bỗng sửng sốt.
 
Cô nhìn Tạ Lẫm, đột nhiên nước mắt cô trào ra.
 
Cô dường như nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của Tạ Lẫm, cảm giác tự ti trong lòng đột nhiên ùn ùn kéo đến bao chìm lấy cô, khiến cô càng cảm thấy mình và Tạ Lẫm không cùng chung một đường.
 
Cô rũ mắt để che giấu nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi.”
 
Cô mở cửa rồi đi xuống xe, ôm lấy bình giữ nhiệt, không quay đầu lại đi thẳng vào trong tòa nhà.
 
Tạ Lẫm nhìn bóng lưng mảnh mai của Chu Uyển Doanh, đột nhiên bất giác nhíu mày 
 
Anh ý thức được vừa rồi mình nói khá nặng lời, nhưng lấy tính cách của Tạ Lẫm, để anh giải thích cũng không có khả năng anh giải thích được.
 
Anh nhìn Chu Uyển Doanh đi vào trong thang máy, sau đó quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh châm một điếu thuốc.
 
Một lúc sau, lấy điện thoại ra gọi đến một số.
 
Đầu dây bên kia, trợ lý của Tạ Lẫm đợi lệnh 24/24, điện thoại vang lên lập tức nghe máy: “Tổng giám đốc Tạ.”
 
Tạ Lẫm nói: “Bảo giám đốc Công ty giải trí Thiên Vũ tới gặp tôi, bây giờ, ngay tập tức!”
 
Với độ hot của Chu Uyển Doanh dạo gần đây, chỉ cần có một đội ngũ làm việc hoàn chỉnh, cô ấy sẽ không đến độ bị một tạp chí nho nhỏ gây khó dễ. 
 
Chỉ là một cái tạp chí nho nhỏ mà cũng dám tùy tiện dời công việc của cô ấy đến nửa đêm, đủ để thấy cô ấy làm công việc này khó khăn thế nào. 
 
Sau khi Tạ Lẫm gọi điện xong, vứt điện thoại xuống, trầm mặc lái xe rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận