Em đều có gương mặt anh thích

Ngày hôm sau, Mộc Tiêu lại đi đến Truyền Thông Thiên Thịnh và gặp người đại diện của mình trước.
Người đại diện họ Từ tên Lộ, nói chuyện rất ngắn gọn, thái độ khách sáo, chỉ nói về sau sẽ dẫn dắt cô thật tốt, bảo cô có chuyện gì thì cứ việc nói.
Mộc Tiêu chả hiểu sao lại cảm thấy những người không quá nhiệt tình thường thường đều rất đáng tin cậy, thật ra có chút ăn nhịp với cô. Hai người hàn huyên xong, Từ Lộ liền đưa qua ba cái kịch bản.
Cô ấy nói: “Ý tứ của Tề tổng là, ba cái này đều cho em chọn. Em lấy về rồi xem thích cái nào, nói cho chị là được.”
Mộc Tiêu theo bản năng mà nói: “Còn có thể chọn ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Lộ “Ừ” một tiếng, cũng không hề né tránh: “Đối với em là như thế.” Ngữ khí bình dị, cũng không nghe ra ý tứ mỉa mai châm chọc, chỉ là đơn giản đang nói ra sự thật.
Mộc Tiêu cúi đầu bắt đầu xem kịch bản, Từ Lộ nói: “Không vội, ngày mai cho chị câu trả lời là được. Lát nữa, trợ lý sinh hoạt của em cũng sẽ lại đây, trước tiên làm quen với người này. Chị đi chuyển giao một chút công việc, em ở chỗ này chờ một lát.”
“Được.” Mộc Tiêu gật đầu. Cô nhìn ra được Từ Lộ hành động hoàn toàn thuần thục, chắc là người làm lâu năm trong công ty.
Từ Lộ đi rồi, cô nhàn rỗi đến buồn chán nhưng vẫn cúi đầu xem kịch bản. Cô mới vừa xem xong một tờ thì ngoài cửa liền có người hấp tấp xông vào.
Mộc Tiêu kinh ngạc mà nhìn người tới, thấy cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, cho người ta một loại cảm giác vô cùng linh hoạt.
“Vệ Xán?”
“Hehe, lão đại phái em làm vệ sĩ cho chị.” Vệ Xán chớp chớp mắt nhìn cô, “Trên danh nghĩa gọi là trợ lý sinh hoạt.”
Cô ấy roạt một tiếng mở ra dây kéo của áo lông vũ, đem lớp áo bên trong bày ra: “Trên người em dán đầy bùa chú. Nếu như Triệu Đan dám tới đây, hắn ta sẽ bị giết chết trong phút chốc.”
Mộc Tiêu nhìn đống bùa chú dày đặc kia, theo bản năng mà lùi về phía sau một bước. Có một khoảnh khắc, cô hoài nghi Vệ Xán mặc đồ trang bị phòng vệ như này dường như là tới để đối phó với cô.
Dù sao Triệu Đan cũng là người, sao có thể sợ bùa chú?
Khoan đã khoan đã, ngày đó ở nhà cô. Giang Cận hình như chính là dùng một lá bùa được gấp lại thành một đầu nhọn mà đả thương hắn.
Nói như vậy…
“Hiện tại cũng không ngại nói cho chị biết, bọn em hoài nghi có thể có yêu quái đang ở bên cạnh giúp đỡ Triệu Đan.”
Giống như chị đã từng.
Vệ Xán không dám nói ra nửa câu này, nhưng cô tin tưởng Mộc Tiêu đã hiểu ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cho nên em mang theo bùa chú phòng thân, hơn nữa lá bùa cũng có thể đối phó với người thường, chẳng qua không phải dựa vào sức mạnh của bùa chú, mà là tổn thương vật lý thuần túy.” Vệ Xán kéo dây kéo lên, “Ví dụ như lão đại tụi em liền có thể đạt tới trình dùng tay không ném bùa, giống như hiệu quả của bắn cung, xuyên thủng qua tạo thành một cái lỗ trên thân thể người ta cũng rất tuyệt.”

Mộc Tiêu: “…”
Nhiều năm trôi qua, cô rốt cuộc lại lần nữa lĩnh hội được sự hung bạo của Cục Điều Tra.
Hai người dù sao cũng quen biết nhau từ trước, xúm lại nói chuyện cũng nhanh đến nửa giờ. Mộc Tiêu mới nhớ tới mình có tin nhắn chưa trả lời. Cô nhìn xuống thì vừa thấy tin nhắn phía dưới của Giang Cận vào lúc “23 phút trước”.
Cô lập tức gõ hai chữ: [Cảm ơn].
Một câu cảm ơn không ăn nhập gì cả. Nhưng Mộc Tiêu biết, Giang Cận nhất định hiểu rõ.
Là cảm ơn anh vì đã sắp xếp mọi chuyện ổn thoả.
Quả nhiên, không lâu sau thì bên kia trả lời lại: [Dùng cái gì để cảm tạ?].
Mộc Tiêu: “…”
Nếu như nhớ không lầm thì anh hiện tại đang mở cuộc họp. Tưởng tượng anh mặc tây trang giày da ngồi ở trước bàn hội nghị, nhưng mười đầu ngón tay lại nhanh như bay mà đang nhắn tin trêu đùa người.
Mộc Tiêu yên lặng nhìn trời, Giang tổng anh thật sự không biết dè dặt.
“Này Mộc Tiêu, mặt của chị đỏ vậy, điều hòa nóng lắm sao?” Nghe thấy giọng nói, Mộc Tiêu nghiêng đầu nhìn Vệ Xán đang liếc mắt mờ ám với cô, “Em đã thấy hết trên điện thoại rồi nha.”
Mộc Tiêu: “…”
Đột nhiên muốn xin đổi ông chủ. Nếu không sẽ ảnh hưởng quá nhiều đến công việc.
-
Ba cái kịch bản đều có cái hay riêng. Mộc Tiêu tìm Triệu Bội Bội tham khảo. Cuối cùng cô chọn một bộ phim truyền hình có tên là “Bình định Tây Sơn”. Đạo diễn đã lấy được rất nhiều giải thưởng nổi tiếng trong và ngoài nước, được đánh giá rất cao trong ngành, đề tài cũng là thể loại yêu thích của cô.
Thời điểm cô nói lựa chọn cho Từ Lộ thì cô ấy nói được. Sau đó, cô ấy nhắc nhở cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.
"Đạo diễn Hoàng luôn nghiêm khắc trong việc quay phim, quay đến ba bốn ngày là chuyện bình thường. Đừng có than phiền ở trước mặt anh ấy.” Mặc dù Mộc Tiêu thoạt nhìn không giống người nũng nịu, nhưng Từ Lộ vẫn nhắc nhở.
Vốn dĩ Tề tổng yêu cầu cô đến dẫn dắt Mộc Tiêu, nhưng cô vẫn có chút không muốn. Theo cô đánh giá thì Mộc Tiêu cùng lắm chỉ là “tiểu võng hồng (1)” nhất thời nổi tiếng trên mạng, không phải xuất thân chính quy, lại còn thích bám vào bên trên để trèo cao, giống như người dựa vào mối quan hệ để đi cửa sau, thực lực hơn phân nửa là không có. Chẳng qua là có người đại diện át chủ bài trong công ty, nên cô ấy vẫn thể hiện được những tố chất nghề nghiệp nên có.
(1) tiểu võng hồng: người hơi nổi tiếng trên mạng xã hội.
Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, cô đã có một chút sự thay đổi đối với Mộc Tiêu. Kỹ thuật diễn xuất tạm thời chưa nhìn thấy, tính tình nhưng lại rất tốt, không hề có cái loại cảm giác ưu việt nên kiêu căng ngạo mạn của người dựa vào mối quan hệ.
“Em đã biết.” Mộc Tiêu nói.
“Còn có thời gian tiến tổ (2) là khẩn trương nhất. Chắc là ba bốn ngày nữa liền phải đi đến Du Châu. Trong tay chị còn có những công việc quản lý khác, đến lúc đó Vệ Xán sẽ đi cùng em.”

(2) tiến tổ: gia nhập vào đoàn làm phim, bắt đầu đi quay.
Mộc Tiêu gật đầu đồng ý. Cúp điện thoại xong thì cô vẫn còn ngẩn người.
Du Châu và An Thành cách xa nhau tới một nửa cái Trung Quốc. Tiến tổ đối với cô mà nói liền đồng nghĩa với việc phải xa Giang Cận.
Có chút không chịu được.
-
Tuy rằng còn chưa có tuyên truyền chính thức ở trên Weibo, nhưng mà tin tức Thiên Thịnh muốn nâng đỡ một người mới đã nhanh chóng lan truyền khắp công ty.
Đặc biệt khoảng thời gian trước, vị người mới này đã rất nhiều lần lên hot search, không muốn làm người ta chú ý cũng không được.
Trong công ty mỗi khi rảnh rỗi đều nói chuyện này, cái loại suy đoán gì cũng đều có, nói đến ba hoa chích choè, đa số đều nói nhà gái tình nguyện cho không, Giang tổng là bị ma quỷ ám ảnh.
Ủy khuất cái người hiểu rõ tình hình là Trần Uyển Uyển, thông tin chính xác đầy mình nhưng lại nghẹn không thể nói ra được. Thời gian này thật là khổ sở.
Thời gian ăn trưa, cô ấy cùng mấy người chị em trong văn phòng xúm lại ăn cơm vô cùng náo nhiệt. Về cái người mới kia, mọi người nhai đi nhai lại đều là chút dự đoán như vậy. Một người tên Linda than thở: “Chán quá, muốn ăn dưa (3) quá.” 
(3) ăn dưa: nghĩa bóng chỉ hít drama, hóng tin đồn này kia :v
Trần Uyển Uyển một bên nhét một thìa lớn vào miệng, một bên trò chuyện với Mộc Tiêu: [Tiêu Tiêu, tớ nhịn không được].
Không giữ được bí mật là bản tính của linh hồn chim vẹt, Mộc Tiêu không thể đối với cô tàn nhẫn như vậy QAQ.
Mộc Tiêu: [… Nói giữ bí mật tốt đâu rồi?]
Trần Uyển Uyển chột dạ mà ăn một miếng xương sườn.
Được đi, thời điểm Mộc Tiêu nói với cô. Cô quả thực nhiều lần bảo đảm sẽ không lan truyền ra ngoài. Nhưng mà, cô cũng quả thực hiểu không thông nha.
Trần Uyển Uyển: [Nếu là tớ, Giang tổng đối xử với tớ tốt như vậy, theo đuổi tớ một cách chân thành như vậy. Nói cái gì đi nữa thì tớ cũng phải công khai một phen với mọi người, phải cho bọn họ xem đến đỏ cả mắt].
[Cậu chính là muốn lan truyền tin đồn]. Mộc Tiêu một lời nói toạc ra, [Cậu ở đâu?].
Trần Uyển Uyển: [Nhà ăn, cậu ở công ty không? Tới ăn cơm đi, nếu không thì tớ không khống chế được cái miệng mình mất].
Mộc Tiêu lo lắng cũng chính là điểm này. Vừa lúc cô lại đây bàn bạc thủ tục, cũng chưa ăn cơm nên liền đồng ý rồi.
-

“Tớ muốn nói nha, Giang tổng chính là bị hồ ly tinh mê hoặc đầu óc rồi. Loại chuyện này không phải là phổ biến hay sao? Đừng có đặt tới trên người Giang tổng liền tưởng tượng ra cái tình yêu cảm động trời đất gì. Chưa biết chừng người ta âm thầm thác loạn lắm nha. Kẻ có tiền mà.”
Đột nhiên nghe thấy câu nói ác ý như vậy, Trần Uyển giật giật lỗ tai, bấm tắt điện thoại, nghiêm mặt nói: “Marry, không cần xấu tính như vậy.”
Cũng có người lên tiếng phụ họa: “Hay là cô không ăn được nho nên nói nho xanh?”
Rốt cuộc ai cũng biết thời điểm Marry vừa tới công ty, thường mượn lý do đưa tài liệu mà chạy đến văn phòng tổng giám đốc. Sau đó không biết sao lại không đi nữa, chắc là nịnh bợ thất bại.
Marry kỳ thật cũng không dám nghị luận quá mức về cấp trên, khịt mũi hừ một tiếng: “Người kia cái gì mà ‘tiểu tỷ tỷ nhân ngư’, chắc chắn không phải cái thứ tốt đẹp gì.”  
Trần Uyển Uyển thật là phục cái người này đông một tiếng “không phải thứ tốt đẹp”, tây một tiếng “không phải thứ tốt đẹp”, như thể khắp thiên hạ chỉ có một mình cô ta.
Cô đặt thìa xuống thật mạnh: “Cô đừng có nói bạn tôi như vậy.”
Các đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm: “…???”
Trần Uyển Uyển há to miệng: “…”
Xong rồi, bị kích động một cái nên lỡ miệng nói.
“Không phải chứ? Cậu không nói sớm!” Linda nhảy tới, đè đôi tay lên bả vai Trần Uyển Uyển mà lắc, “Mau nói cho chúng ta, cô ấy người thật có đẹp như trên video không? Tính tình thế nào? Cứu người rốt cuộc là thật hay là lăng xê? Không không không, đầu tiên phải nói cô ấy và Giang Cận là đến với nhau thật à?”
Câu hỏi quá nhiều, Trần Uyển Uyển hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng chọn ra một vài câu cô có quyền trả lời: “Người thật đẹp giống như trên video, tính tình siêu tốt. Cứu người sao, chắc chắn là thật rồi.”
Mọi người đều là phụ nữ, nói không có lòng ghen ghét thì không có khả năng.
Điều mà đa số mọi người thực sự muốn nghe nhất chính là Trần Uyển Uyển nói “Kỳ thật chẳng ra gì, làn da rất xấu, tính tình cũng khó chịu. Cứu người sao, đương nhiên là lăng xê”.
Hiển nhiên câu trả lời kiểu này mới khiến người ta cảm thấy thoải mái nha!
“Cô đem cô ấy thổi phồng đến giống như tiên nữ.”
Trần Uyển Uyển vừa nhận được tin nhắn của Mộc Tiêu nói cô ấy đã đến nhà ăn. Cô không rảnh lo cãi cọ mà vội trả lời lại: [Cậu tìm cái chỗ khuất ngồi đi, tớ tới tìm cậu].
Gửi xong tin nhắn, cô đứng dậy nói tạm biệt với mấy người đồng nghiệp, vòng qua vị trí của các cô ấy mà đi tìm Mộc Tiêu.
Ai biết lại trùng hợp như vậy, cô cùng Mộc Tiêu hàn huyên trong chốc lát. Thời điểm cô quay lại sau khi xung phong đi mua cơm thì vừa vặn đụng phải mấy người đồng nghiệp ăn xong đi ra.
LInda nhìn chằm chằm khay đồ ăn trong tay cô, vẻ mặt hoài nghi: “Uyển Uyển?”
Trần Uyển Uyển bất đắc dĩ, đành phải cười hehehe: “Một người bạn của mình tới.”
“Sẽ không phải là cái vị kia chứ?” Marry lúc nãy có thái độ không tốt liền nói.
Trần Uyển Uyển: “Ách…”
Nói lắp tương đương biến tướng thành thừa nhận. Mấy người liên quan nào chịu buông tha cơ hội này. Bọn họ đều yêu cầu được nhìn thấy diện mạo. Trần Uyển Uyển sợ mang đến phiền toái cho Mộc Tiêu, trong lòng đương nhiên không muốn. Nhưng mọi người đều là đồng nghiệp thân thiết, cũng không thể cự tuyệt quá kiên quyết.
Mộc Tiêu mượn cây xanh che chắn, ngồi ở trên đệm sofa bằng da mềm mại. Điện thoại đặt ở trên bàn lướt qua tin nhắn: [Mộc Tiêu tớ sai rồi. Đồng nghiệp của tớ nghe nói cậu ở chỗ này, một hai liền phải lại đây nhìn một cái].
Sau đó là một cái icon siêu cấp oan ức.

Mộc Tiêu mỉm cười: [Đến đây đi].
Cô biết hiện tại người khác đối với cô chẳng qua là tò mò mà thôi, nhìn qua cũng liền thôi, còn không đến mức gây ra hậu quả tắc nghẽn nhà ăn.
Rốt cuộc cô cũng không phải là người nổi tiếng được nhiều người biết đến. Nào có lý do gì để tự cao tự đại không cho người ta nhìn?
[Được, tớ dẫn các cô ấy lại đây].
Qua một lát, Mộc Tiêu liền nhìn thấy cách đó không xa có ba bốn người phụ nữ đi tới. Trần Uyển Uyển đi đầu, mấy người còn lại thì đi nối đuôi nhau, hình như đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Khi đến gần, các cô ấy đều không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn về phía Mộc Tiêu.
Trần Uyển Uyển nhảy đến bên cạnh cô: “Giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của mình. Còn đây là những đồng nghiệp của tớ.”
Mộc Tiêu cười đến tự nhiên phóng khoáng: “Chào mọi người.”
Buổi sáng cô thức dậy không có trang điểm, nhưng làn da lại vẫn trắng nõn sáng bóng, cười rộ lên tràn ngập mặt mày, còn thật sự là một mỹ nhân.
Linda không khỏi tán thưởng: “Cô đẹp giống như trên ảnh chụp nha.”
“Đều ngồi xuống nói chuyện đi.” Trần Uyển Uyển sợ đứng dễ bị nhìn thấy nên kêu mấy người bọn họ ngồi xuống, vừa vặn ngồi đủ sáu người một bàn.
Linda ngồi ở ngoài cùng, cười khanh khách mà nói: “Lúc trước tớ chưa bao giờ tin lời đồn đại trên Weibo. Hiện tại nhìn thấy bạn cậu xinh đẹp như vậy, thì lại cảm thấy những gì nói trên Weibo có thể là sự thật.”
“Đúng vậy, cô đẹp như vậy, trách không được Giang tổng cũng động lòng rồi đấy.” Marry nói. Mộc Tiêu nghe ra trong giọng nói của cô ta tựa hồ mang vẻ bóng gió chế giễu. Nhưng cô cũng không có nóng lòng làm sáng tỏ, mà kiên nhẫn chờ cô ta nói tiếp.
“Đúng nha, Giang tổng trước kia đối với ai cũng đều lạnh như băng. “Linda ngốc nghếch mà tiếp lời.
Marry cong khóe miệng cười: “Linda, cậu chỉ biết một mà không biết hai. Giang tổng tuy rằng thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng thật ra lại rất nhiệt tình đấy.”
“Lúc trước có một người phụ nữ làm rơi chiếc ví. Giang tổng cố ý phái người đi tìm cô ấy, rồi đưa tới văn phòng tổng giám đốc để trả lại đồ. Chỉ là một chiếc ví nhỏ mà thôi, giao cho thư ký là được rồi, nhưng anh ấy lại muốn đích thân giao tới tận tay cô gái kia thì mới yên tâm.” Trong lời nói chứa ẩn ý, ám chỉ Giang tổng và người phụ nữ kia có mối quan hệ không bình thường.
Mộc Tiêu: “…”
Marry nói xong thì khó nén được đắc ý mà nhìn về phía Mộc Tiêu. Sau khi ánh mắt cô ta chạm đến Mộc Tiêu thì lại đột ngột thay đổi một chút sắc mặt.  
Ngay sau đó, Mộc Tiêu liền nghe thấy có người ở phía sau cô ung dung mở miệng, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Tin đồn sai sự thật, không cần để ý.”
Mộc Tiêu quay đầu nhìn lại, Giang Cận một tay đặt ở phía sau lưng ghế cô, nhìn cô mà cười nhạt: “Thật là trùng hợp, ở chỗ này lại gặp được.”
Đám người Trần Uyển Uyển: “…”
Marry: “…”
Toang rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau tiến tổ, Mộc Tiêu có thể rời xa khỏi móng vuốt ma quỷ của Giang tổng (?)
Nhưng mà chẳng lẽ ở nơi khác thì Giang tổng liền không tán tỉnh được người sao?
Không có khả năng :))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận