Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

ED: Lâm Lâm đáng yêu nhất trần đời

Beta: Hana ác ma nhất trần đời…..

Trải qua thời kỳ mang thai chín thàng mười ngày, cuối cùng Hiểu Vụ cũng đón được đứa con trai đầu lòng ra đời, một bé trai bụ bẫm nặng bốn kí rưỡi.

Mạnh Dịch Nam sẽ không bao giờ quên được cái ngày con trai anh ra đời, đó là một sự chờ đợi lâu nhất trong cuộc đời.

Vì Hiểu Vụ trong cơ thể còn có một thai lưu của người chị em song sinh, nên khi mổ đẻ cái thai lưu này cùng với đứa bé cùng được lấy ra. Mạnh Dịch Nam thật muốn ở bên cạnh cô lúc này, nhưng là tình huống mổ đẻ của Hiểu Vụ là tình huống đặc thù nên anh cùng ba mẹ vợ đều phải ở ngoài cửa phòng mổ chờ.

Mạnh Dịch Nam ở ngoài hành lang bệnh viện lo lắng đi qua đi lại, anh đã cố gắng bỏ thuốc lá gần một năm, nhưng là giờ phút này anh thực muốn được hút một điếu thuốc, bởi vì chỉ có mùi vị của thuốc lá mới có thể khiến cho anh bình tĩnh một chút.

“Dịch Nam, con ngồi xuống đi.” Lộ mẹ nhẹ giọng gọi anh.

“Vâng.” Dịch Nam gật gật đầu, đi qua ngồi xuống cạnh Lộ mẹ. Nhưng là chưa đầy một phút anh lại bất giác đi tới đi lui, anh không thể nào ngồi yên được. Đầu óc đều là nghĩ Hiểu Vụ giờ này thế nào? Cô có phải đang đau đớn không? Có nguy hiểm gì hay không? Tuy rằng hôm nay là bác sĩ Tần mổ chính, cũng đã cam đoan xác suất thành công là 95%, nhưng là chẳng phải còn 5% nguy hiểm sao? Bảo anh làm sao có thể yên tâm, hơn nữa thể chất Hiểu Vụ thật sự có thể chịu được cuộc đại phẫu này sao?

Dịch Nam cứ như vậy phiền não, cuối cùng là tự nguyền rủa vì bản thân đã khiến Hiểu Vụ mang thai. Anh bắt đầu hối hận, vì sao ông trời lại bắt việc sinh đứa bé vất vả như vậy cho người phụ nữ? Phụ nữ chẳng phải rất yếu ớt, sao lại bắt họ phải mang thai khổ cực như vậy, thật là không công bằng. Anh bắt đầu nghĩ chắc chắn sẽ không bao giờ khiến cho Hiểu Vụ mang thai nữa, chỉ mới có một đứa mà đã khiến nàng vất vả như vậy, anh chắc chắn sẽ lại dùng thuốc tránh thai, không bao giờ làm cho cô phải mang nặng đẻ đau như vậy nữa.

Giống như là trải qua hàng ngàn thế kỷ, phòng phẫu thuật cuối cùng cũng truyền ra âm thanh tiếng trẻ con khóc OA~ ! thật vang dội, ba người ngoài cửa đều kinh hỉ vạn phần, kích động không thôi.

Chỉ chốc lát, y tá bế một đứa bé đi ra, hướng hành lang chính gọi: “Ba của bé này ở đâu?”

Lộ mẹ nhìn Mạnh Dịch Nam ngây ngốc liền đáp “Ở đây, ở đây. Mạnh Dịch Nam, mau đứng lên.”

Mạnh Dịch Nam hai chân luống cuống hướng chỗ y tá đi đến, Lộ mẹ Lộ cha đi theo sau.

“Chúc mừng, là con trai, bốn cân rưỡi.” Y tá vừa nhìn thấy ba đứa bé là một đại soái ca, lập tức vẻ mặt tươi cười chúc mừng.


Dịch Nam đứng bên cạnh y tá, kích động ngẩn ngơ như cũ, đây là con chúng ta, con của chúng ta, Lộ Lộ! Dịch Nam cẩn thận tiếp nhận con từ trong tay y tá, oa~, trong lòng kích động không nói nên lời! Trợn mắt nhìn ký, tiểu tử này tại sao lại mặt nhăn nhúm như vậy? Gương mặt hồng hồng, mặt lại nhăn như vậy, khuôn mặt nhỏ bé, hai mắt nhắm nghiền, cái miệng nhở nhắn chu ra, lông mi cũng nhăn lại, tiểu tử này kháng nghị gì mà vừa ra đã có cái biểu tình này a?

“Nó khó chịu sao?” Mạnh Dịch Nam nhìn đến đứa con trong tay, câu hỏi đầu tiên cư nhiên lại là câu hỏi này. Sau làm cho Hiểu Vụ biết liền hung hăng phê bình hắn.

“Ha ha, khong phải, đứa bé nào vừa sinh ra cũng như vậy cả.” Y tá cười càng ngọt, này ba đứa bé thật ý tứ.

“Là con trai, haha, tôi đã có cháu ngoại.” Lộ ba kích động cẩn thận mở ra tã lót, nhìn đến kia tiểu kê kê đáng yêu, rốt cục vui vẻ ra mặt , ông chính là muốn một cháu ngoại, giờ mong muốn đã trở thành sự thật.

Dịch Nam gắt gao nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng “Con, nếu sau này con dám trưng cái biểu tình khuôn mặt này cho mẹ con xem, ba sẽ đánh con đó nha.” Đứa nhỏ trong lòng bất an cau mày, mặt càng ngày càng nhăn, giống như đang uy hiếp Mạnh Dịch Nam, chu cái miệng nhở, oa oa khóc rống lên. Dịch Nam sợ tới mức xanh mặt, y tá nhanh tay đem đứa bé ôm lại “Được rồi, mọi người chờ một chút, bác sĩ còn ở bên trong lấy ra cái thai lưu.” Nói xong, ôm đứa bé đi luôn.

Dịch Nam nhìn tay mình trống rỗng, nhìn Lộ mẹ lại nhìn y tá rời đi “Đứa nhỏ…” Mẹ vợ kéo tay hắn hạ xuống cười nói “Đứa nhỏ này tương lai nhất định rất hoạt bát, thanh âm vang to như vậy.” Dịch Nam trong lòng nói thầm, trăm ngàn lần đừng cho nó hoạt bát thành hỗn thế ma vương.

Lộ Hiểu Vụ sau khi tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, chuyện đầu tiên muốn làm đó là nhìn mặt con. Mạnh Dịch Nam lo lắng, bèn mời y tá mang đứa nhỏ lại đây. Anh đã mời bố mẹ vợ đi về nhà nghỉ ngơi trước, sau có chút thời gian sẽ qua giúp anh cùng Hiểu Vụ.

Hiểu Vụ vừa thấy y tá vào cửa, trong mắt đã bắt đầu ươn ướt. Gắt gao càm chặt tay của Dịch Nam, trong lòng thực kích động. Hiểu vụ cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ trong tay y tá, vô cùng cẩn thận nhìn đứa bé trong lòng mình, đây là đứa con của bọn họ, đứa bé đáng yêu nhất. Hiểu vụ kích động nhìn cái mũi nho nhỏ của đứa bé, đôi mắt dài nhắm chặt của nó, lông mi thật tinh tế, còn có cái miệng đáng yêu nhỏ nhắn, hình dáng lỗ tai rõ ràng, thật tinh tế, đay là con của chúng ta. Hiểu Vụ kích động mắt đã muốn khóc “Con của chúng ta.” Dịch Nam nhìn cô xúc động, tâm tình cũng dịu đi, gắt gao ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mi “Đừng kích động, đừng kích động.”

“Nó thật đáng yêu” Hiểu Vụ thật vất vả để không khóc nữa, cười nhìn đứa bé trong lòng, tay nó gắt gao ôm lấy chiếc tã lót lên miệng, ngủ thật sự ngon, Hiểu vụ nhịn không được hôn lên trán đứa nhỏ.

“Em xem, nó giống em.” Dịch Nam nhìn con, so ra với lúc mới sinh mặt đã không còn nhăn nhiều nữa, vẻ mặt an tường ngủ say, thực ngoan, thực đáng yêu.

“Lông mi của nó giống anh, không biết ánh mắt có giống không?” Hiểu Vụ đau lòng ôm con vào lòng, thật muốn nhìn nó mở to mắt.

“Giống em nhiều hấp dẫn.” Dịch Nam mỉm cười khẽ vuốt má cô, hy vọng đứa nhỏ giống cô hết thảy.

“Con trai giống anh mới tốt.” Hiêu Vụ lắc đầu, không đồng ý.

Y tá nhìn hai người ôm đứa bé, anh một câu, em một câu, xem là giống ai thì tốt, nhịn không được ở bên cạnh cười khẽ “Đứa bé bản mặt giống của ba, cái mắt cái mũi đều giống, còn cái miệng với cằm thì giống mẹ.” nói xong, ôm đứa nhỏ mang vào phòng dành cho trẻ sơ sinh.


Hiểu Vụ lưu luyến không rời nhìn đứa nhỏ, trong lòng ấm áp dựa vào lòng Dịch Nam “Cục cưng.” Vẫn mong được ôm cục cưng, nhìn thấy nó mở mắt.

Dịch Nam khẽ vuốt tóc cô, ôn nhu nâng mặt cô lên, kia gương mặt mập mạp, hai mắt vẫn còn chứa lệ, trong lòng cảm động “Lộ Lộ, cảm ơn em.” Khẽ hôn lên môi cô, cảm ơn cô vì anh mà chịu cực khổ.

Hiểu Vụ khẽ nhắm hai mắt, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống hai má, em mới phải cảm ơn anh, làm cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc! Hiểu Vụ hai tay vòng qua cổ anh, lấy sức ôm hôn thật sâu. Dịch Nam, em yêu anh.

……

Một tháng sau, Lộ hiểu Vụ ra viện.

Lộ mẹ, Lộ cha đều đến đây, chăm sóc cô ở cữ, trước là giúp cô học tập việc làm mẹ, chăm sóc con, hai là truyền lại kinh nghiệm nuôi dạy con, Lộ hiểu Vụ tỏ ra rất biết nuôi con, kia thật thoải mái.

Cuối cùng thì cũng đến ngày con trai cô đầy tháng, nhà Lộ Lộ làm một tiệc mừng ngày đầu tháng của con. Này tiệc rượu thật náo nhiệt, bạn bè tốt, ngay cả Diệp Tỳ ở nước ngoài cũng cố ý bay trở về. Mọi người đều chúc hai người đã có quý tử.

Lộ Hiểu Vụ nhìn đến Tô Niệm Thanh cũng đến, Dịch Nam cúi đầu ghé vào tai cô nói “Cô ấy vẫn muốn trông thấy em.” Hiểu Vụ mỉm cười, tốt, cô cũng muốn gặp Tô niệm Thanh.

“Chúc mừng, chúc mừng.” Tô Niệm Thanh đưa một cái phong bao đỏ thẫm, đối Hiểu Vụ cười.

“Cảm ơn, Tô tiểu thư.” Hiểu Vụ khéo cười.

Tô Niệm Thanh liếc mắt một cái nhìn Mạnh Dịch Nam, ánh mắt mới dừng ở đứa bé trong lòng Hiểu Vụ “Thật đáng yêu, tôi có thể ôm một cái không?

Hiểu Vụ gật gật đầu, cẩn thận đem đứa nhỏ đặt vào tay cô ta, Tô Niệm Thanh nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ bị chấn động, tay nhỏ bé giật giật, Tô Niệm Thanh kích động hô to “Tay nó cử động kìa, thật đáng yêu a.”

Dịch Nam đem Hiểu Vụ tựa vào lòng mình, cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, bọn họ hạnh phúc như vậy làm cho Tô niệm Thanh hâm mộ không thôi. Dịch Nam cười nói “Nếu thích như vậy thì mau kết hôn, tự mình sinh một đứa đi.”


Tô niệm Thanh Phiêu mắt liếc Dịch Nam một cái “Sinh đứa nhỏ rất vất vả, em á, coi như hết.” Đem đứa nhỏ trả lại cho Hiểu Vụ, chân thành nhìn cô nói “Tôi rốt cục hiểu được cô vì sao lại hạnh phúc như vậy.”

Lộ Hiểu Vụ cười nhẹ “Cảm ơn, cô cũng sẽ hạnh phúc.” Cô thấy Tô Niệm Thanh như vậy đối với mình chúc phúc ấm áp cùng mang theo một sự hâm mộ, tâm tình thật vui mừng.

Dịch Nam hướng chỗ Diệp tỳ đi qua hỏi “Michael sao lại không đến?”

Diệp Tỳ ngồi lui vào, ý muốn anh cùng ngồi , nói “Anh ấy không muốn nhìn mặt tình địch” Dịch Nam sắc mặt trầm xuống, tên này vẫn vậy “Vâng, kính nhờ cậu, lần trước không phải chúng ta đã nói rõ ràng sao?”

“Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hoàn hảo, anh cùng Hiểu vụ thực hạnh phúc, cuối cũng làm cho tâm của em hoàn toàn tuyệt vọng.” Diệp tỳ cười nhẹ nhìn Hiểu Vụ ôn nhu cúi đầu, đối với đứa bé trong lòng giọng nói nhỏ nhẹ.

“Diệp tỳ.” Dịch Nam gầm nhẹ, sớm biết thế sẽ không mời hắn đến dự đầy tháng của thằng cu. Diệp tỳ vừa nghe liền kích động la hét muốn về xem một chút.

“Được rồi, anh hạnh phúc, em cũng hạnh phúc, cả đời này không thể dây dưa không rõ.” Diệp tỳ đột nhiên thần bí tiến gần anh, bên tai nói nhỏ “ Anh nói, có phải hay không lúc trước em trở về thông đồng với Chung Bình khiến anh có vẻ dễ dàng hơn hơn không?”

“Dựa vào, Diệp Tỳ, cậu còn nói bậy nữa, anh liền mua vé máy bay, đưa cậu về nhà.” Dịch Nam mặt tối sầm, đứng lên, anh thực không chịu nổi tiểu tử cố chap này, vấn đề này còn muốn dây dưa đến bao giờ mới dứt?

“Ai, ai, nói giỡn chút mà anh tưởng thật sao?” Diệp Tỳ hai tay bám chặt lấy ghế, nhìn anh như đang muốn dùng sức lôi cậu ra khỏi nhà. Giơ lên hai ly rượu, một ly hướng tới anh “Chúc mừng anh rốt cục cũng đã làm mất ý niệm muốn ly hôn trong đầu Hiểu Vụ, còn sinh con trai, quả nhiên lợi hại.”

Dịch Nam dở khóc dở cười tiếp nhận ly rượu, cùng cậu chạm cốc đối ẩm. Trong lòng vẫn là thấy xao động, tốt nhất là làm cho Diệp Tỳ tiễn bước càng nhanh càng tốt.

…………..

Vào buổi trưa, Dịch Nam đi vào phòng ngủ, Hiểu Vụ đang cho con bú, ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào người Hiểu Vụ, bộ ngực trắng noãn, mặt đứa nhỏ thì non nớt gắn chặt vào bầu vú, kia hình ảnh thật sự là ấm áp động lòng người. dịch Nam đột nhiên thấy trong lòng ấm áp, thực cảm động.

Dịch Nam chậm rãi đi qua, nằm úp sấp bên cạnh Hiểu Vụ, nhìn đứa con cái miệng nhỏ nhắn đang bú sữa. Hiểu Vụ nhìn anh không chuyển tầm mắt, mặt chuyển hồng, gắt nhẹ “Nhìn cái gì?”

Dịch Nam nâng mặt lên, ôn nhu nhìn cặp mặt thẹn thùng kia, rõ ràng khuôn mặt phiếm hồng. Trong lòng căng thẳng, trầm thấp mở miệng “ Lộ Lộ, em thật vĩ đại.” Hiểu Vụ mặt đỏ “Người mẹ nào cũng vĩ đại.”

Dịch Nam nhìn cô thẹn thùng, trong lòng khát vọng chạm rãi bùng lên, nhưng là, anh còn phải chờ bốn tháng không được chạm vào vợ. Dịch Nam kìm lòng không được hôn nhẹ cô “Ngực của em dạo này cũng lớn lên.” Hiểu vụ nghe xong mặt càng đỏ hơn, vừa định rời đi, thì bị tay anh bao quát bầu ngực còn lại. Anh thành công trong việc câu lên dục vọng của cô. Ở cữ một tháng, mẹ cùng bà đều ở đây. Vợ chồng son tưởng thân thiết một chút cũng không được, hơn nữa cô còn phải chăm sóc con, càng không có thời gian quan tâm Dịch Nam.

Hai người đang mải mê hôn sâu, đột nhiên nghe được tiếng đứa con oa oa khóc lớn, hai người đành phải tách ra. Nguyên nhân là hai người đã quá mức thân mật, ép đứa con ở giữa. Hiểu Vụ mặt đỏ lên, đẩy anh ra. Vỗ nhẹ đứa con, trấn an. Dịch Nam vẫn chưa chịu bỏ đi, khẽ cắn bên tai hiểu Vụ “Cục cưng đã được hai tháng nhỉ? Giống như có thể…” Trời biết anh có bao nhiêu mong chờ được ôm lấy cô, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng của cô dưới thân, anh đều không kìm lòng được. Hiểu Vụ cả người như nhũn ra, dời đầu khỏi bờ môi của anh “Dịch Nam, còn con mà.” Lòng của cô cũng hỗn độn, thân thể bị anh khơi mào nhiệt liệt hưởng ứng, nhưng trong đầu vẫn kiên trì suy nghĩ kháng cự. Dịch Nam một bên khẽ cắn, một bên tay đã muốn ôm thắt lưng cô “Buổi tối anh muốn ngủ giường lớn.” Hiểu Vụ run rẩy lắc đầu “Mẹ không đồng ý.” Bà nói, ba tháng sau khi sinh con thì nói sau, hiện tại phải lấy đứa nhỏ làm trọng.


“Không được, anh không chịu được, tối nay đưa giường của con sang phòng khách, đêm nay làm cho cục cưng cùng mẹ ngủ.” Anh đã ngủ hai tháng ở phòng khách, nếu không cho anh vào phòng ngủ của hai vợ chồng, anh liền tạo phản.

Quả nhiên đêm đó Mạnh Dịch Nam vừa đấm vừa xoa đem đứa nhỏ cho mẹ vợ, chính mình thành công chiếm giường lớn. Cuộc sống tính phúc tốt đẹp lại trở lại!

Nhưng là thời kỳ đặc thù, đương nhiên tính phúc cũng có chút đặc thù. Đang lúc hai người kích tình thiêu đốt, tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên, tiếng đập cửa làm bừng tỉnh hai người “Hiểu Vụ, cục cưng đói bụng.” Cả người Hiểu Vụ đỏ lên, trong lòng quýnh lên, đẩy Mạnh Dịch Nam ra, cũng không nghĩ thân hình Dịch Nam không ổn định, ngã xuống giường. hiểu Vụ sốt ruột nằm úp sấp trên giường “Anh không sao chứ?” Dịch Nam bực mình cau mày “Không có việc gì.” Hiểu Vụ vừa nghe không có việc gì vội vàng mặc váy ngủ, mở cửa đi ra, trước khi mở còn không quên nhìn lại Dịch Nam, Dịch Nam bực mình lấy chăn đắp lên người, lúc ấy Hiểu vụ mới yên tâm mở cửa đi ra ngoài.

Mạnh Dịch Nam mông ở dưới chăn, thật bất mãn, dưới thân dục vọng vẫn bừng bừng phấn chấn dạt dào, không chịu đi xuống, thật sự là rất thồng khổ! Còn muốn như vậy, anh thực sự là sống không bằng chết! Mạnh Dịch Nam buồn bực ở trong chăn quay cuồng, ngày mai phải đi tránh thai.

Kết quả, đêm đó Mạnh Dịch Nam hừng hực lửa tình đem Lộ Hiểu Vụ si mê! Làm cho yêu phi thường, tình phúc, càng hạnh phúc đi!

N năm sau

Hai người vẫn yêu nhau như trước…

“ Anh hạnh phúc sao?”

“Hạnh phúc.”

“Làm sao hạnh phúc?”

“…… Muốn nói sao?”

“Vâng.”

“Là, nơi này….. nơi này… còn có nơi này.”

“ Vậy em liền theo anh hạnh phúc….”

Cô rốt cục bị anh giáo hóa thành công, hạnh phúc mỹ mãn, tính phúc cũng hoàn hảo.

Chính Văn Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận