Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Ngày đầu tiên đi học, Lý Nhĩ Lạc cũng không kích động ngủ không yên, mà là, dậy trễ.

8 giờ đi học, cô mở mắt dậy đã sắp 7 giờ, dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn xong đã là chuyện của 20 phút sau.

Cô còn chưa có sách giáo khoa, về phòng trong một loạt máy tính xách tay màu đen lấy một cái mới ra…

Ngày đầu tiên, dù sao đi nữa cũng phải giả vờ một chút.

Lúc Lý Nhĩ Lạc chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ, dư quang quét đến con gấu to màu xanh trên mặt đất.

Cô lại quay trở lại lần nữa, rút chân ra từ dép bông, sau đó đặt lên cổ con gấu, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, sau đó mở vòng bạn bè ra.

[Ừm] Tôi đi học đây Tiểu Lam.

Để chế độ chỉ mình tôi.

Sau khi xuống lầu Lý Nhĩ Lạc nhìn nhìn điện thoại, 7 giờ 23 phút giờ Bắc Kinh.

Vì để tránh việc ngày đầu tiên đã đi học trễ, cô quyết định không ngồi tàu điện ngầm, mà bắt xe.

Ngồi trên xe taxi, cô tùy ý lướt điện thoại, đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho Lưu Hạ nghe chuyện này, đã nói dọa kinh sợ là phải kinh sợ!

Đã lâu chưa dậy sớm như vậy, Lý Nhĩ Lạc ngáp một cái, sau đó buông điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặc dù không ngủ được.

Thực ra, sau khi về nhà, cô cũng thường xuyên mất ngủ, cái thường xuyên này là rất thường xuyên. Có đôi khi trực tiếp tỉnh từ tối đến sáng, khá hơn thì có thể hỗn độn ngủ vào lúc 3, 4 giờ sáng.

Một lát sau, Lý Nhĩ Lạc mở to mắt, trong mắt không có một tia buồn ngủ, chỉ là uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Đột nhiên, không biết cô thấy cái gì, thân trên ngồi thẳng lại, trong mắt cũng chứa đầy sự vội vã!

“Ngừng lại!” Lý Nhĩ Lạc dồn dập nói.

Tài xế không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều cũng ngừng xe ở ven đường theo yêu cầu của cô.

Sau khi Lý Nhĩ Lạc xuống xe, nhìn tấm biển quảng cáo ngoài trời to lớn ở cách đó không xa, tấm biển quảng cáo ngoài trời của một cửa hàng thức ăn nhanh.

Ngày đó trên đường từ bệnh viện về nhà anh ấy, đã đi qua nơi này!


Do yêu thích chuyên ngành này, ấn tượng của cô đối với tấm biển quảng cáo ngoài trời này cực kì sâu sắc.

Ánh mắt Lý Nhĩ Lạc dừng lại trên biển quảng cáo một lúc lâu, sau đó nhìn nhìn bốn phía, kinh ngạc và bất ngờ đột nhiên nảy lên trong lòng từ từ chuyển hóa thành không biết phải làm gì.

Đi ngang qua nơi này, sau đó thì sao?

Sau đó thì sao?

Giống như đường Parabol, từ chỗ cao đi xuống, tâm trạng lại như lúc đầu rơi xuống mức thấp nhất, hoặc là nên nói còn thấp hơn mức thấp nhất ban đầu.

Hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn.

Không có hy vọng thì sẽ không thất vọng.

Không nên trong thời gian cô ôm hy vọng lại cho cô một ngọn lửa, như thế đột nhiên cô sẽ bị thiêu rụi đến tro cũng không còn thừa!

Ngồi lại vào trong xe, vẻ mặt Lý Nhĩ Lạc bình tĩnh, hoặc nên nói không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

“Đây là đâu ạ?” Cô khẽ hỏi tài xế.

“Ở đây là trong phạm vi của đại học A đó cô gái! Cách trường học của cô khoảng 10 phút, cô có đi tiếp không?” Tuy rằng tài xế cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn rất nhiệt tình trả lời câu hỏi của cô.

Lý Nhĩ Lạc chuyển tâm trạng, sau đó hỏi: “Gần đây có khu chung cư nào không ạ?”

“Có chứ! Rất nhiều, bên đây khá yên tĩnh, hoàn cảnh tốt, cách trường học cũng gần, vì thế giá nhà cũng không rẻ, có điều thành phố A cũng không có nơi nào là rẻ.” Tài xế không biết cô muốn làm gì, còn tưởng rằng cô muốn thuê nhà gần đây.

Lý Nhĩ Lạc nghe vậy, trầm tĩnh vài giây rồi nói: “Tùy tiện đi dạo đi ạ.”

“Đi dạo ở dưới những khu chung cư gần đây sao?” Tài xế hỏi.

Lý Nhĩ Lạc đáp một tiếng rất trầm: “Vâng.”

Tài xế cảm thấy cô gái này có chút kì lạ, nếu thật sự là tìm nhà thì có thể tra một chút trên điện thoại trước, hơn nữa nhìn cô cũng không phải gấp gáp vào ở ngay, nhưng tài xế vẫn nghe theo mà chạy quanh gần đó.

Không biết đi quanh đó trong bao lâu, Lý Nhĩ Lạc nhìn các tòa nhà bên ngoài, tâm trạng từ vui vẻ đến thất vọng rồi lại buồn bực.

Đi con mẹ nó!

Cô ở nơi đó hơn một tháng, nhưng chỉ đi ra ngoài có hai lần, lần thứ nhất là tối hôm đi bệnh viện, cô không thấy rõ những tòa nhà xung quanh tiểu khu, lần thứ hai, cô cũng đi vào buổi tối, kết quả cũng y hệt.


Sau đó trong khoảng thời gian mà hai người ở chung, Lý Nhĩ Lạc cũng không phải là đồ ngốc, cô có thể cảm giác được có một ít thứ đang chầm chậm thay đổi.

Cho nên, có thể trời sinh cô là một kẻ nhát gan, gặp phải những chuyện bản thân không khống chế được thì theo bản năng mà trốn tránh ngay.

Cho nên, ngày mà cô rời đi, có thể là cô cố ý không muốn biết tên của nơi mà mình sống hơn một tháng qua, chỉ là không ngờ đến bây giờ lại gặp tình trạng như vậy.

Lý Nhĩ Lạc nhắm mắt lại, ngón tay xoa cái đầu hơi đau, thở ra một hơi thật dài từ tận đáy lòng.

Sau một lúc lâu cô lại từ từ mở mắt ra, thoáng nhìn thời gian trên điện thoại.

10 giờ 10 phút giờ Bắc Kinh.

Thật tốt, tiết thứ nhất đã kết thúc, tiết hai thì đã vào học rồi.

Hai tiết trong ngày đi học đầu tiên cứ như vậy kết thúc.

Lý Nhĩ Lạc nhìn nhìn bên ngoài, là một công viên nhỏ, cô kêu tài xế dừng xe ở chỗ này, lúc trả tiền, chú tài xế còn rất lương thiện mà trừ số lẻ đi.

Tuy đã lập xuân, nhưng vào đầu xuân trong không khí vẫn mang theo khí lạnh, công viên lúc này, chỉ có mấy người già đang rèn luyện thân thể.

Lý Nhĩ Lạc ngồi xuống ghế dài, dựa vào sau lưng ghế, ngẩn người nhìn điện thoại.

Có chút phiền phức.

Ngày đầu tiên đi học đã làm ra chuyện này, dường như không thể nào nói nổi. Cô vẫn gọi điện thoại cho hiệu trưởng Vương, dù sao cô cũng không có phương thức liên lạc của giáo viên lên lớp.

Lý Nhĩ Lạc gọi được vào điện thoại của Vương Thế An: “Chú Vương, con là Lạc Lạc.”

“Lạc Lạc à, sao thế, đã quen với trường lớp chưa?” Hiệu trưởng Vương ân cần hòa nhã đứng bên ngoài một phòng học, nhìn bên trong phòng học vốn phải có 7 người mà lúc này chỉ có 6 người.

“Chú Vương, hôm nay cơ thể con không khỏe lắm, cho nên con không đi học…” Lý Nhĩ Lạc đang nói lại bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, “Không, con đi rồi, chẳng qua là con đi trễ… Con không có số điện thoại của giáo viên, vì thế con gọi nói với chú.”

“Thì ra là vậy, không sao, con nghỉ ngơi cho tốt, chơi đủ rồi thì đến học!” Hiệu trưởng Vương nói.

Lý Nhĩ Lạc chưa ăn sáng đột nhiên cảm thấy mình bị nghẹn lại, thoáng ngừng vài giây sau đó cô huhu nói: “Chú Vương ~ là con không khỏe… Vậy mà chú lại không tin con ~”


“Chú tin con!” Vương Thế An cười nói: “Con không cần phải lo lắng, chú nói với giáo viên đảm nhiệm lớp giúp con.”

“Cảm ơn chú, chú Vương!” Sau khi chân thành nói cảm ơn xong, Lý Nhĩ Lạc cúp điện thoại.

Nhìn tình hình hiện giờ, về sau cuộc sống ở trường của cô quả thật không nên tươi đẹp quá!

Có điều nếu đã đến tận nơi này rồi, dù sao cũng không có việc gì nữa, dứt khoát đi dạo xung quanh trường, ngày mai lúc đi học cũng biết đường, cô đến ven đường ngăn một chiếc xe lại.

Giáo viên đang lên lớp nhìn ra cửa sổ thấy hiệu trưởng đứng bên ngoài phòng học, sau đó đi ra phòng học hỏi: “Hiệu trưởng, có chuyện gì sao ạ?”

“Không có gì, tôi chỉ tùy tiện đi dạo trên lầu thôi.” Hiệu trưởng Vương thỉnh thoảng rất thích đi lại trong trường học, ông cười nói: “Hôm nay đứa học sinh phải đến kia không khỏe, lại không có phương thức liên hệ của các cậu, cho nên mới vừa gọi điện thoại đến chỗ của tôi.”

“Là vậy à, em biết rồi thầy.” Giáo viên lên lớp nói.

“Tiết một của lớp bọn họ là tiết của ai?” Hiệu trưởng Vương hỏi.

Người giáo viên này suy nghĩ hai giây sau đó nói: “Hình như là giáo sư Ngôn ạ.”

Ừm… Hình như Bỉnh Sơ dạy xong đã về rồi, mai mới nói cho cậu ta, cũng không phải là chuyện gì to tát.

“Được rồi, không có gì nữa, cậu quay về dạy tiếp đi.” Hiệu trưởng Vương nói với người giáo viên này.



Buổi tối, Ngôn Bỉnh Sơ được Giang Tây Triết hẹn ở quán bar.

Dưới ánh đèn hơi tối, hai người tùy tiện uống rượu, tùy tiện trò chuyện.

“Hôm nay sao lại không đi báo cáo.” Cổ tay Ngôn Bỉnh Sơ đong đưa ly thủy tinh, lúc này Giang Tây Triết hẳn là phải xuất hiện ở tiệm trà sữa.

“Có thể tớ sẽ dọa cô ấy chạy mất.” Giang Tây Triết đơn giản miêu tả một chút chuyện ngày hôm đó cho Ngôn Bỉnh Sơ nghe.

Ngôn Bỉnh Sơ cười cười, giọng nói ngâm rượu qua phát ra âm thanh vô cùng êm tai, anh nói: “Dọa con cá chạy.”

“Thời gian thật sự không ngắn.” Giang Tây Triết thở dài một hơi, hơi cảm thấy bất lực, sau đó chậm rãi nói: “Cứ tiếp tục như vậy rất không thú vị.”

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn thoáng qua Giang Tây Triết, sau đó không nhanh không chậm nói: “Thời gian bao lâu?”

“Chắc hơn hai tháng.” Giang Tây Triết nói.

“Thời gian rất dài rồi sao?” Ngôn Bỉnh Sơ hỏi lại một câu, sau đó hơi giễu cợt nói: “Sao cậu lại không đi cướp đoạt lấy đi.”

“Nói thế nào đi nữa thì tớ cũng là công dân lương thiện biết luật pháp mà!” Một tay Giang Tây Triết chống đầu, rất phiền muộn, ngay cả huyên thuyên cũng cảm thấy không có gì thích thú.

Giang Tây Triết không nói chuyện, hai người đều trầm tĩnh uống rượu, nghe âm nhạc êm dịu.


Một lát sau, giọng nói của Ngôn Bỉnh Sơ không dự báo trước mà vang lên: “Tây Triết.”

“Hửm? Ba ở đây.” Giang Tây Triết ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hơi nghiêm túc của Ngôn Bỉnh Sơ, nhưng mà câu nói phía sau đã nói ra không thể thu về được.

Ngôn Bỉnh Sơ biết rõ phẩm hạnh của anh chàng, cũng không so đo, chỉ là vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước nói: “Cậu là muốn kết hôn hay muốn cùng cô ấy kết hôn.”

Giang Tây Triết nghe câu hỏi của anh, cả người sửng sốt, rất lâu sau cũng thể không tỉnh táo lại.

Từ trước đến nay anh không cân nhắc qua vấn đề này, chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với cô ấy sao? Vậy vì sao mỗi ngày anh đều đúng giờ đến tiệm của cô, còn cần mẫn hơn lúc còn đi học…

Vốn dĩ tâm trạng của Giang Tây Triết đã tương đối buồn bực giờ phút này lại càng loạn hơn, anh không muốn suy xét về vấn đề này, bưng ly rượu trong suốt trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu xanh lam.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn dáng vẻ của anh chàng, không có ý muốn ngăn cản anh chàng uống, miễn là anh nhắc đến vấn đề đó là được rồi, mà Ngôn Bỉnh Sơ cũng biết, Giang Tây Triết đã nghe hiểu.

“Còn cậu thì sao?” Giang Tây Triết buông ly rượu hỏi.

“Cái gì?” Ngôn Bỉnh Sơ thản nhiên hỏi lại.

“Cái kia…” Giang Tây Triết đang muốn nhớ lại tên của Lý Nhĩ Lạc, có điều nhìn thấy phản ứng của Ngôn Bỉnh Sơ, cũng không muốn hỏi tiếp, “Sao cậu lại thua trên người loại cô gái nhỏ như vậy chứ, còn không biết lai lịch không rõ tung tích!”

Ngôn Bỉnh Sơ chỉ cười cười, hơi chua xót.

“Còn người kia thì sao?” Giang Tây Triết tiếp tục hỏi.

“Người nào?” Lần này thật sự Ngôn Bỉnh Sơ không biết anh chàng đang hỏi cái gì.

“Đừng giả bộ! Người mà gặp được trong ngày Lễ tình nhân đó, học sinh của cậu.” Giang Tây Triết sợ Ngôn Bỉnh Sơ không nhớ ra thời gian địa điểm nhân vật, “Cô ta tuyệt đối có ý với cậu.”

“Học sinh mà thôi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.

“Tớ thấy vẫn khá tốt đó, cậu có thể thử thay đổi tâm trạng một chút.” Tuy rằng Giang Tây Triết còn chưa giải quyết xong chuyện của bản thân, nhưng vẫn rất quan tâm người bạn đồng tính của mình.

“Tớ không muốn rước thêm phiền phức.” Ý nghĩ của Ngôn Bỉnh Sơ vẫn cứ thế, không muốn phiền toái, không muốn bất cứ tin đồn nào không tốt và nhược điểm của mình rơi vào tay người khác.

Giang Tây Triết biết suy nghĩ của Ngôn Bỉnh Sơ, cũng không nói về chuyện này nữa, chỉ là tiếng thở dài phát ra từ nội tâm nói: “Học sinh bây giờ đúng là rất to gan!”

Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy Giang Tây Triết nói không sai, tuy rằng lúc bọn họ học đại học cũng khá thích chơi đùa, nhưng vẫn không buông thả như học sinh bây giờ.

Nói đến đây, Ngôn Bỉnh Sơ nhớ đến cái học sinh được tuyển đặc biệt kia hôm nay không đi học.

Thông thường anh lười quản những việc này, đều là người trưởng thành cả rồi, biết bản thân nên làm gì, tự phụ trách hành vi của mình.

Thế nhưng khai giảng ngày đầu tiên đã như thế rồi, hình như có chút kiêu ngạo.

Khóe miệng Ngôn Bỉnh Sơ mang một chút cảm xúc không rõ, chậm rãi lay động ly rượu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận