Em chỉ thích gương mặt anh

Thịnh Văn Ngôn thề là mình không phải kiểu người có lòng đồng cảm dạt dào như thế, nhưng đối với Thẩm Tại, rõ ràng biết là anh có thể có những người khác chăm sóc cho nữa, nhưng lại vẫn không yên tâm.
 
Đến giờ cơm trưa hôm sau, cô chuẩn bị thêm một phần cơm, ra khỏi nhà là lái thẳng về chỗ anh.
 
“Alo? Sao em còn chưa tới.” Đang trên đường, cuộc gọi được kết nối, giọng của Thẩm Tại vang lên trong xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Văn Ngôn: “Em đang trên đường đây!”
 
Thẩm Tại thản nhiên nói: “Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, hôm qua anh đã bảo em cứ ở nhà anh luôn đi mà, nếu không thì giờ đâu cần phải đi đưa nữa.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Em ở nhà anh làm gì, anh coi em là bảo mẫu thật luôn rồi hả sếp Thẩm? Em mang cho anh tí cơm đã là tốt lắm rồi, còn lằng nhằng lắm thế.”
 
“Anh lo em chạy tới chạy lui vất vả thôi.” Giọng Thẩm Tại trầm ấm êm tai, truyền qua loa xe thì lại càng có từ tính, cứ như cô bị bao bọc hoàn toàn trong âm thanh của anh.
 
Thịnh Văn Ngôn cố ổn định mình để không bị giọng nói anh mê hoặc: “Cảm ơn anh nhé, em đi nốt chuyến này, còn ngày mai anh bảo Trần Siêu lo cho đi. Dù sao cũng đâu phải em đánh anh…”
 
Thẩm Tại không trả lời, một lúc lâu sau mới 'ừ' một tiếng.
 
Mặc dù anh không nói gì hơn, nhưng không biết sao mà Thịnh Văn Ngôn lại cảm thấy anh có vẻ tủi thân, năng lực đồng cảm của cô cũng tăng vọt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nghiêm mặt, nói: “Nửa tiếng nữa là đến, nếu anh đói rồi thì ăn chút đồ ăn vặt lót dạ trước đi, mấy cái lần trước mua chắc là vẫn còn đúng không.”
 
“Vẫn còn. Em cứ đi từ từ, anh không vội.”
 
“Ừ.”
 
Ở bên kia, sau khi cúp máy, Thẩm Tại đi ra ghế sô pha, cánh tay còn quấn băng trắng kia tùy tiện gập ra sau làm gối đầu, thảnh thơi ngồi ngả lưng.
 
Một tiếng sau, Thẩm Hàm đến, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tay chú quấn gì đấy? Làm như ba đánh chú tàn phế thật ấy?!”
 
Thẩm Tại nói: “Lúc ở thư phòng ông ấy ném sách vào em, em lấy tay chắn.”
 
“Ấy, hình như ném có một quyển mà? Anh thấy cùng lắm thì tay chú bị xước một cái thôi, làm gì đến mức phải đi bệnh viện chứ?” Thẩm Hàm khoanh tay trước ngực, tặc lưỡi lắc đầu, “Chú đúng là, để lừa được cảm tình của con gái người ta mà không từ thủ đoạn.”
 
Thẩm Tại không đáp, chỉ là nhớ tới giọng nói đầy nôn nóng trong điện thoại của cô hôm qua, với cả lúc cô chạy tới, rõ ràng là sắc mặt có chút hoảng loạn và lo lắng…
 
Anh phải thừa nhận rằng anh rất thích Thịnh Văn Ngôn đối với mình như thế.
 
Vậy nên mặc dù có rất nhiều lúc chính anh cũng cảm thấy mình thật ấu trĩ, thật khó hiểu, nhưng anh vẫn chọn duy trì nó.
 
“Chốc nữa là cô ấy tới rồi, anh đi trước đi.” Thẩm Tại ra lệnh đuổi khách.
 
Thẩm Hàm bất đắc dĩ bật cười: “Mới thế này đã đuổi anh à, hôm qua là anh nói giúp cho chú với ba mẹ đấy.”
 
“Anh nói giúp em ấy hả?” Thẩm Tại nhìn anh ta, “Không phải anh ngồi hóng vui lắm à?”

 
“Ai nói.” Thẩm Hàm chối bay, kiên quyết nói, “Hôm qua là do anh nói hết nước hết cái với ba mẹ đấy, anh bảo Thụ Diệc với Văn Ngôn hai đứa nó không có ý gì với nhau, cũng không có yêu đương gì, cho nên như vậy không tính là chú cướp bạn gái của cháu trai, thế nên ba mới không đánh chú mạnh tay đấy.”
 
Thẩm Tại cười nhạt: “Vậy thì em cảm ơn anh lắm.”
 
“Đừng khách sáo, bây giờ ba mẹ xem ra cũng bình tĩnh lại rồi. Anh cũng nói với hai ông bà là đừng làm phiền chú với Văn Ngôn, để hai đứa có không gian tự do phát triển.” Thẩm Hàm đứng dậy, “Được rồi, anh đi trước đây.”
 
“Được.”
 
Thịnh Văn Ngôn không chạm mặt Thẩm Hàm, lúc cô đến thì trong phòng khách chỉ có mình Thẩm Tại ngồi đó.
 
Thẩm Tại vẫn mặc áo ngủ, vải lụa màu trắng bạc, trông rất dịu dàng. Mà hôm nay anh cũng không chải chuốt gì, mái tóc mềm mại rũ xuống trán, sắc mặt nhợt nhạt, trông không khỏe mạnh lắm.
 
Thịnh Văn Ngôn chẳng mấy khi thấy Thẩm Tại yếu ớt như thế, lúc đầu còn nghĩ khi đến đây phải hạnh họe với anh mấy câu, nhưng thấy anh thế này lại chẳng muốn nói gì nữa.
 
Cô đặt đồ ăn xuống bàn, sắp xếp đũa thìa đâu ra đấy.
 
Nhìn bóng dáng bận rộn của cô, Thẩm Tại bước lại gần: “Em cũng ăn cùng chứ.”
 
“Em vẫn chưa ăn, nhưng trông anh thế này, chắc là phải chăm cho anh ăn trước.” Thịnh Văn Ngôn giúp anh kéo ghế ra, “Ngồi, ăn nhanh lên.”
 
Thẩm Tại: “Em ăn trước đi, em ăn xong thì anh ăn.”
 
“Bệnh nhân như anh đừng có mà kì kèo chuyện này với em.” Thịnh Văn Ngôn ấn anh ngồi xuống ghế.
 
Thẩm Tại nhoẻn cười, không miễn cưỡng nữa: “Đồ ăn cũng không tồi.”
 
“Đương nhiên, dù sao thì tôi cũng từng là trợ lý của ngài cơ mà.”
 
Thẩm Tại: “Tiểu Thịnh tổng vất vả rồi.”
 
“Phải là rất vất vả.” Thịnh Văn Ngôn ngồi xuống cạnh anh, cầm đũa lên gắp đồ vào bát cho anh, “Em vất vả thế này, có phải Thẩm tổng nên bày tỏ chút gì không?”
 
Thẩm Tại dừng hành động một lát, nhìn cô, ý là bảo cô nói tiếp.
 
Thịnh Văn Ngôn cười sâu xa: “Nếu anh thấy em vất vả, hay là, lại cho em thêm ít cổ phần của Úc Hưng nữa đi?”
 
Tay trái vốn khựng lại của Thẩm Tại sau khi nghe hết những lời này thì lại cầm thìa lên, bắt đầu ăn cơm, anh ăn một thìa, ung dung thong thả nuốt xuống, xong mới điềm nhiên nói: “Nếu người phụ trách của IZ và Khải Thịnh yêu đương thì có thể cân nhắc.”
 
Thịnh Văn Ngôn chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Thẩm Tại còn trêu lại cô, thế là á khẩu không nói nên lời.
 
Thẩm Tại ngẩng lên nhìn cô: “Sao lại ngây ra thế, thấy đề nghị này không tệ à?”
 
“Anh, anh ăn mau đi…” Thịnh Văn Ngôn vội gắp cho anh hai miếng đồ ăn, “Mỗi tí cổ phần cỏn con mà muốn dụ em hả, mơ đi!”
 
Thẩm Tại hơi nhướng mày: “Vậy có thể thương lượng, nếu em đồng ý thì có nhượng lại cho em một nửa cổ phần của Úc Hưng cũng không thành vấn đề.”
 

Trái tim Thịnh Văn Ngôn nảy lên một cái.
 
Hay lắm, trong một chớp nhoáng này, cô - Tiểu Thịnh tổng thấy tiền là sáng mắt của Thịnh thị —— Có hơi hơi xiêu lòng rồi.
 
Thịnh Văn Ngôn xoa xoa cằm, cố ý nói: “Đơn giản vậy? Thế muốn hết có được không?”
 
Thẩm Tại ngẩn ra, mắt híp lại, “Em đang bàn điều kiện với anh à?”
 
“Đúng vậy.” Đầu ngón tay Thịnh Văn Ngôn nhẹ gõ mặt bàn, trông nghiêm túc hệt như đang đứng trong phòng họp, “Nếu anh nhường toàn bộ Úc Hưng cho Khải Thịnh bọn em, giao vào tay em, em sẽ suy xét.”
 
Thẩm Tại cười nhạt: “Xem ra, dạo này em đã tiến bộ khá nhiều đấy.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhún vai: “Cũng tạm, Thẩm tổng dạy rất hay.”
 
Thẩm Tại suy nghĩ chốc lát: “Được, vậy anh gọi điện cho ba em, bàn chuyện này một chút.”
 
Nói rồi anh buông thìa xuống, lấy điện thoại trong túi ra.
 
Thịnh Văn Ngôn thấy anh định gọi thật thì lập tức thu lại vẻ cà chớn, nhanh tay giành điện thoại của anh: “Điên à? Anh gọi thật hả!”
 
Mặt mày Thẩm Tại vẫn nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt: “Chuyện này không nhỏ, phải nói với ba em một tiếng.”
 
“Em, em, em đùa thôi! Ai thèm toàn bộ cổ phần của anh chứ!”
 
Thẩm Tại hơi thu lại ánh mắt: “Anh không đùa.”
 
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp, gương mặt con người ta dưới ánh nắng thì thường trông dịu dàng hơn, nhưng trong vẻ thanh thản và ôn hòa này Thẩm Tại lại cho ra một cảm giác phức tạp hòa trộn giữa nghiêm túc và nồng nhiệt.
 
Thịnh Văn Ngôn bỗng thấy lồng ngực mình nóng lên, cô gian nan nuốt một ngụm nước miếng, dời mắt đi chỗ khác: “Em chỉ nói thế thôi, đâu phải thật sự muốn ăn một miếng bánh lớn như thế, anh muốn để bọn em gánh hết rủi ro đấy hả, còn lâu nhé  lại… Aizz, đừng nhìn nữa, ăn cơm nhanh lên.”
 
Khúc nhạc đệm này qua đi, Thịnh Văn Ngôn không còn dám tùy tiện nói đùa với anh nữa.
 
Cô cảm thấy Thẩm Tại bây giờ không thể trêu được, cô nói gì anh cũng đồng ý, quá bất bình thường! Làm cô cứ thấy sao sao.
 
Qua bữa trưa, Thịnh Văn Ngôn định thu dọn bát đũa một chút rồi mới về.
 
Nhưng còn chưa kịp đi thì điện thoại của Thẩm Tại đã vang lên, anh đột nhiên nhận được thông báo phải bắt đầu mở cuộc họp video xuyên quốc gia.
 
Thẩm Tại cúp máy rồi quay sang nói với cô: “Giờ anh phải đi họp, hay là em chờ anh chút nhé?”
 
“Em chờ anh làm gì… Em đang chuẩn bị về đây.”
 
Thẩm Tại quả thật chỉ đơn giản là muốn giữ cô ở lại thôi, nếu cô cứ nhất quyết muốn về thì anh cũng chẳng còn cái cớ nào khác, thế là đành nói: “Vậy được, thế bao giờ em đi thì nói với anh một tiếng nhé.”
 

Nói rồi anh liền xoay người đi lên tầng.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh rồi bất chợt chạy với theo “Anh mở họp mà mặc áo ngủ à?”
 
Thẩm Tại dừng chân, cúi đầu nhìn lại mình.
 
“Có đối tác nước ngoài đấy, mặc thế này thì hơi tổn hại đến hình tượng của IZ.” Thịnh Văn Ngôn kéo anh, “Thay quần áo đi.”
 
Với chuyện quan trọng thế này thì Thịnh Văn Ngôn không hề đùa giỡn, vậy nên cô liền kéo Thẩm Tại qua phòng để quần áo.
 
Phòng để quần áo của Thẩm Tại rộng vô cùng, đàn ông đàn ang mà quần áo treo hàng dãy, mặc dù kiểu dáng khá đơn giản, nhưng số lượng thì cũng ngang ngửa với phòng để quần áo của cô.
 
Thịnh Văn Ngôn đi đến trước tủ áo sơ mi, vừa mở ra là thấy ngay hàng áo sơ mi được là ủi phẳng phiu, đa phần là các màu tối giản, nhưng màu trắng thì chiếm nửa trong số đó.
 
Cô tiện tay lấy ra một chiếc sơ mi trắng: “Cái này được không?”
 
“Ừ.”
 
Thịnh Văn Ngôn lấy mắc áo ra, đưa cho anh.
 
Đây là cuộc họp đột xuất, không có trong kế hoạch từ trước của Thẩm Tại, cho nên chuyện thay quần áo này cũng càng không nằm trong kế hoạch của anh. Thật ra thì lúc đầu anh đã định đi thay, nhưng không ngờ cô cũng nghĩ đến chuyện này.
 
Nếu mình anh đi thì tiện tay thay một chốc là xong, nhưng có cô ở đây thì anh chính là 'bệnh nhân', không thể mặc quần áo dễ dàng thế được.
 
Thẩm Tại nhận lấy áo sơ mi, lúng túng tay chân rồi ngây ra đó.
 
Thịnh Văn Ngôn thấy anh không nhúc nhích thì suy nghĩ đầu tiên là tưởng vì mình ở đây nên anh không tiện, thế là cô xoay người định ra ngoài, nhưng đi được hai bước lại nhớ ra tay anh bị thương, hành động không tiện.
 
Cô quay đầu lại: “Anh có tự thay được không?”
 
Thẩm Tại nhìn cô, chỉ biết lắc đầu: “… Không được.”
 
Tuân theo nguyên tắc lấy việc công làm đầu, Thịnh Văn Ngôn lại quay lại.
 
Cô khẽ hắng giọng, đứng trước mặt Thẩm Tại, duỗi tay cởi cúc áo cho anh, “Anh giơ tay lên…”
 
“Ừ.”
 
“Được rồi, quay qua đi… Đúng đúng, như vậy sẽ không động vào…”
 
Thịnh Văn Ngôn cao 1m67, đối với nữ giới thì hoàn toàn không phải thuộc dạng thấp, nhưng trước mặt Thẩm Tại 1m86 thì lại có vẻ bé nhỏ hơn hẳn.
 
Cô giơ tay cởi áo ngủ giúp anh, cúi mắt xuống là thấy ngay vòm ngực và phần bụng lồ lộ cơ bắp của anh… Những đường cong góc cạnh kia vô cùng gợi cảm, Thịnh Văn Ngôn hơi lóa mắt, vành tai nóng bừng, nhìn thôi mà đầu lưỡi cũng hơi ướt át.
 
Cô thầm tự mắng mình một câu, liêm sỉ liêm sỉ!
 
Sau đó im lặng xoay người đi lấy chiếc áo sơ mi kia.
 
Nhưng mặc đồ đâu có dễ, Thịnh Văn Ngôn nhón chân choàng áo lên người anh, nhưng sợ làm anh đau nên lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí: “Có đau không? Như này có trái tay không?”
 
Vì giúp anh mặc áo nên cô đứng cách anh rất gần, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp cứ thế phả lên da thịt anh.
 
Vốn Thẩm Tại còn mang theo chút thái độ trêu cợt để cô mặc đồ giúp mình, nhưng hiện tại ngón tay cô tự do đụng chạm trên người anh, muốn chạm chẳng được, hơi thở cô vấn vít xung quanh, muốn xua chẳng xong… Người bị trêu đùa ngược lại lại chính là anh.
 

Thịnh Văn Ngôn: “Anh giơ tay lên, nhấc lên một chút là được, đúng rồi… Anh đừng cử động nhé.”
 
Quai hàm Thẩm Tại bạnh ra, cuối cùng nhấc tay, phối hợp với cô mặc áo vào.
 
Sau đó là cài cúc.
 
Thịnh Văn Ngôn chỉnh lại áo cho anh rồi duỗi tay bắt đầu cài cúc, bắt đầu từ cúc thứ ba ở ngực, động tác ngón tay của cô rất nghiêm túc, nhưng đôi mắt lại vô thức liếc trộm.
 
Nhìn là biết Thẩm Tại có tập thể hình, đường nét cơ thể và cơ bắp đều giữ gìn rất tốt, cơ bắp không quá đồ sộ mà vừa phải, là kiểu mà làm người ta nhìn là muốn... sờ ấy.
 
Vòm ngực này, cơ bụng này… Shhh… Còn cả đường nhân ngư này nữa… Không biết sờ vào thì cảm giác thế nào nhỉ?
 
“Mềm hay là cứng?” Cô đã cài đến chỗ bụng, không thấy gì được nữa nên Thịnh Văn Ngôn hơi tiếc, chẳng suy nghĩ gì đã hỏi ra miệng.
 
Hô hấp Thẩm Tại khựng lại, bắt lấy cổ tay cô: “Em nói gì cơ?”
 
Thịnh Văn Ngôn giật mình, buột miệng thốt: “Em nói cái này là mềm hay cứng.”
 
Thẩm Tại im lặng một lúc lâu, đến lúc lại mở miệng nói, giọng đã khàn đi: “Em nói chỗ nào?”
 
Thịnh Văn Ngôn thảng thốt ngẩng đầu, rặng hồng chớp mắt đã lan đến cổ, cô hơi hé miệng nhìn Thẩm Tại, con ngươi chấn động.
 
Nhưng lòng hiếu thắng không cho phép cô bại trận ở đây, cô cố tỏ ra bĩnh tĩnh đối diện với Thẩm Tại: “Không phải em nói chỗ đó, Thẩm tổng, anh nghĩ gì thế hả?”
 
Thẩm Tại hơi cúi người xuống, giọng trầm trầm: “Anh nói chỗ nào cơ? Em nghĩ gì thế?”
 
Thịnh Văn Ngôn: “…”
 
Thẩm Tại cúi nhìn gương mặt cô, đưa tay lên vuốt ve: “Sao em lại đỏ mặt?”
 
Lòng bàn tay nóng giãy của anh áp lên má cô, dường như làm cả người cô bùng lên ngọn lửa.
 
Thịnh Văn Ngôn nuốt nghẹn, “… Em không có đỏ mặt.”
 
Nói dối.
 
Rõ ràng là rặng hồng kia hây hây như thế, giống anh túc làm người ta mê mẩn.
 
Thẩm Tại dường như bất giác cúi đầu, trong đầu anh toàn là hình ảnh đêm đó, anh ngấu nghiến bờ môi cô.
 
Mọi thứ đến thật đột ngột.
 
Đến khi hai người kịp phản ứng lại thì môi anh đã dán lên môi cô.
 
Vừa ấm áp, vừa khô ráo, vừa mềm mại… Cũng vô cùng kiềm chế.
 
Thịnh Văn Ngôn giật thót, hai tay còn dừng lại ở viên cúc áo ở phần bụng anh, nhưng mãi mà chẳng cài được.
 
“Không cần cài đâu, cứ vậy thôi.” Thẩm Tại rất nhanh kéo giãn khoảng cách, chỉ là, ánh mắt chẳng thể dời khỏi cánh môi đỏ mọng của cô.
 
Thịnh Văn Ngôn gượng gạo buông tay.
 
Thẩm Tại khẽ thở dài, duỗi tay xoa đầu cô, “Anh đi họp đây, em tự chơi một mình nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận