Em Bé Muốn Tác Động Vật Lý Lên Daddy

Trước đây Charlotte thường không quan tâm đến chuyện Engfa ở đâu, làm gì, với ai, cứ việc ai người nấy lo thôi, vậy mà dạo gần đây nàng đã chống đối lại chính mình.

Khuya rồi mà Engfa vẫn chưa về, Charlotte tự dưng cảm thấy trong lòng bộn rộn khó chịu, mọi ngày nàng đều ngủ sớm, nhưng nay lại trằn trọc mãi. Kim đồng hồ tích tắc trôi qua từng giây, đôi mắt mệt mỏi thi thoảng nhắm lại rồi hé ra, chờ đợi một âm thanh nào đó đánh động màn đêm yên tĩnh.

Chờ rất lâu, Charlotte quyết định rời khỏi giường, bước xuống căn phòng khách tối om lạnh lẽo, nàng thở dài ngồi phịch xuống sofa. 

Chợt bên tai vang lên tiếng xe ô tô và thấy một ánh đèn lóa sáng ngoài sân. Đoán là Engfa đã về, nàng không hiểu vì sao lại khẩn trương đến lạ, vội vàng đi ra ngoài mở cửa. Chiếc xe đậu vào sân, vài giây sau đã thấy Engfa bước ra với dáng vẻ mệt mỏi vì công việc. Cô đi tới nàng cũng dừng, môi mỉm cười nhẹ rồi đi vào trong nhà.

Charlotte đã ngửi thấy mùi bia nồng nặc trên người Engfa, nàng không mấy hài lòng liền nhíu mày:

- Chị uống bia mà còn lái xe sao? Lỡ xảy ra chuyện gì...

Đột nhiên nàng ngừng nói, mím môi lại. Mắc gì phải quan tâm cô ấy làm chi? 

Engfa nghe được những lời vợ mình nói, khóe môi cong lên thật cao, cô quay người lại đi tới nắm lấy tay nàng, giọng nói dịu dàng:

- Vợ lo cho chị à?

- Thì... thì... chị là chồng của em.

Nàng ấp úng mấy lời đã đỏ mặt, giật tay ra khỏi tay cô ấy rồi muốn rời đi.

Bỗng nhiên bị một lực vừa đủ kéo lại khiến nàng ngã vào lòng Engfa, cô nhấc bổng nàng lên như bế một đứa bé rồi di chuyển lên cầu thang. Kể từ khi nàng không còn là một đứa bé, đây là lần đầu tiên được người ta bế như vậy, cũng ngại chứ bộ. Nhưng mà êm êm, ấm ấm, thích thích.

- Bỏ em xuống, em tự đi được.

Vậy mà sau khi nhận ra cái tình cảnh kì cục này, nàng lại ngại ngùng vùng vẫy, miệng la oai oái.

- Em im lặng đi, té cầu thang bây giờ.

Engfa lúc này chỉ biết cười thật ôn nhu, càng ghì chặt con thỏ nhỏ trong lòng tránh làm loạn. Người gì mà hở xíu là ngại, dễ thương.

.

- Tối nay mình ngủ chung nha?

Đem Charlotte đặt xuống giường trong phòng mình, Engfa cúi xuống nhỏ nhẹ hỏi ý.

Nàng im lặng không nói, má vẫn cứ ưng ửng đỏ. Đã đặt người ta lên giường rồi thì còn hỏi làm gì?

Engfa cưng chiều cúi xuống xoa nhẹ đầu quả cà chua kia, sau đó cô tới tủ quần áo lấy đồ rồi vào phòng tắm. Phải khử hết mùi cồn mới ôm vợ ngủ được chứ.


Nằm nghe tiếng nước rỉ rả, Charlotte ôm tim mình suy nghĩ. Nàng với cô mỗi ngày đều nhìn thấy nhau vì Engfa ít giao du bên ngoài hẳn, không còn im lặng mà thay vào đó là những cuộc trò chuyện tuy ngắn ngủi mà đầy sự quan tâm.

Khoảng cách đang dần được rút ngắn.

- Em mai có ở nhà không?

Một lúc sau thì Engfa cũng ra, trên người lúc này chỉ choàng mỗi áo lụa mỏng manh, Charlotte nhìn mà muốn tháo cái thắt lưng ấy ra.

- Không, có chuyện gì?

Nàng lắc đầu, nhích người qua một bên cho cô nằm cùng.

- Mai chị nghỉ, để chị đưa em đi làm.

Cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt trắng trẻo của nàng rồi trượt xuống vùng cổ, theo trớn mà chạm tới cánh tay thon gọn. Công nhận da của bà xã mướt mát thật, làm cô thèm được xoa vuốt mãi thôi.

- Thôi chị ở nhà nghỉ đi, hôm nay đã về trễ vậy rồi.

Bị cô làm cho nhột nên cơ thể nàng rụt lại, đẩy cái bàn tay hư hỏng ra rồi ủy mị nói, chất giọng có gì đó hờn dỗi.

- Lại dỗi chị?

Engfa cười khổ nhích sát lại gần vợ, đặt tay nhẹ nhàng lên vai nàng lay lay.

- Hôm nay chị đã gặp bao nhiêu cô gái?

Đây có thể gọi là ghen không? Không biết nữa nhưng mà Charlotte lại trở nên gắt gỏng, nàng ngồi bật dậy dùng ánh mắt sắc lẻm chất vấn.

Thỏ con xù lông thật là buồn cười. Engfa lắc lắc cổ, nằm ngửa ra rồi dang tay dang chân, bình tĩnh mở miệng:

- Em có thể kiểm tra.

Hai mắt Charlotte híp lại hoài nghi, chốc chốc lại mở to, xoa cằm ngẫm nghĩ. Sói già hôm nay tự mình dâng hiến, nàng cũng thử xem sao.

Một cảm giác mát lạnh phả vào thân thể Engfa khiến cô rùng mình, mắt nhắm lại hưởng thụ, chiếc áo chậm rãi một nửa rời khỏi chủ nhân của nó.

- Ui cha~

Engfa ngâm nga trong cổ họng khi bàn tay mịn màng của bà xã vô tình chạm qua vùng bụng mình, mắt vẫn chưa mở.


Hiện tại áo ngủ đã bị vén sang hai bên, tuyệt nhiên không có đồ lót che chắn nên tất nhiên cảnh đẹp của cô lồ lộ ra hết. Charlotte mở xong mới thấy tai hại, nàng đâu có ngờ chồng mình phóng túng đến thế, kì cục quá đi.

- Sờ chỗ này nè.

Vậy mà quý cô Waraha kia không chút xấu hổ, còn nắm tay nàng kéo xuống để lên bụng mình.

Thì Charlotte cũng sờ, tại cô ấy kêu chứ nàng không có ham đâu nha. Úi! Sáu múi sầu riêng! Nàng khẽ nuốt nước bọt, bàn tay áp lên cơ bụng săn chắc của cô xoa xoa nắn nắn, đã thật nha.

- Chỗ này nữa, mạnh vào nha em.

Bàn tay còn lại của nàng cũng bị Engfa túm lấy, lần này là đặt lên ngực.

- Chị biến thái hả!!!

Charlotte ngượng quá phải thét lên, rút hai tay lại rồi định vọt bỏ chạy.

Vừa đứng dậy đã bị con sói lang đó nắm lại ném lên giường, đúng, là ném theo nghĩa đen luôn. Lưng Charlotte ê ẩm, nàng muốn khóc quá đi, bị dụ rồi giờ không có trốn được.

- Để chị cho em biết biến thái là thế nào.

Engfa kẹp nàng giữ hai chân, cô ở trên lột luôn áo ngủ của mình quăng xuống sàn, nụ cười thiếu đạo đức dần hiện rõ.

- Tránh ra đi mà.

Charlotte run sợ như con thỏ nhát gan, yếu ớt đẩy cô ra khỏi nhưng bất thành.

- Giờ ngoan hay 4 ngón?

Cô nhíu mắt hâm dọa, ngón tay nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào cặp mắt long lanh rồi liếm mép thèm thuồng.

"Bất lực" là từ diễn tả đúng nhất tình trạng của Charlotte lúc này. Nàng nuốt ngược nước mắt vào trong, cơ thể ngừng vặn vẹo, thả lỏng ra, mắt nhắm nghiền.

- Làm gì làm đi.

Nàng như một con mồi nhỏ bé, chỉ còn cách ngoan ngoãn chịu trận, môi thì bĩu ra ủy khuất. Chứ 2 ngón còn muốn khóc lên khóc xuống, 4 ngón chắc chết.

- Hì.

Thấy vợ mình bị dọa đáng thương như thế, Engfa không nỡ chọc nữa mà cười một tiếng rồi rời ra.


Nằm xuống ôm lấy cơ thể mảnh mai vào lòng, cô kéo chăn lên đắp cho cả hai rồi hôn nhẹ lên trán nàng thay cho lời xin lỗi.

- Chị mặc đồ vô đi... lạnh đó.

Charlotte e thẹn vùi vào lòng Engfa, da thịt láng mượt trực tiếp chạm vào mình làm nàng hơi ngại, đây là lần đầu tiên cô ấy cởi đồ trước mặt nàng mà.

- Em ôm đi, sẽ không lạnh nữa.

Da mặt Engfa phải nói là dày hơn xi măng luôn.

Vậy mà Austin tiểu thư cũng làm theo, chiều chuộng ôm lấy người ta, còn ôm rất chặt như thể sợ chồng bị lạnh mà xỉu mất. Tư thế ôm này thuận tiện cho Engfa gác cằm lên đầu nàng mà cũng làm mặt nàng ụp vào vòng 1 của cô luôn. Charlotte chun mũi hít hít ngửi ngửi, mùi sữa tắm thật là thơm, hai quả đào này cũng thật mềm mại.

- Ấm.

Nàng vô thức bật ra một chữ bé xíu rồi thả trôi mình theo cơn buồn ngủ. Xin nhắc lại lần nữa, Charlotte không có ham Engfa, tại bị dụ dỗ thôi.

.

Một ngày bận rộn của Charlotte bắt đầu với buổi phỏng vấn, tiếp đó là quay quảng cáo và đến chiều, nàng có họp cho dự án mới. Thời gian này, công ty chủ quản đã cho nàng thử một vai trò mới trong nghệ thuật, vai diễn đầu tiên của nàng tuy chỉ là vai phụ trong bộ phim chiếu mạng nhưng chắc chắn nó sẽ giúp nàng học hỏi được nhiều.

Địa điểm là một nhà hàng sang trọng, trong khi Charlotte đang ngồi ở bàn dành cho diễn viên thì Engfa được sắp xếp ở bàn dành cho khách quý. Suốt buổi, cô luôn hướng mắt quan sát từng nhất cử nhất động của vợ, chỉ cần thấy ai khả nghi cô sẽ lập tức thông báo với vệ sĩ mà mình bí mật dẫn theo. Chuyện hôm trước may mắn kịp thời cứu vãn, nhưng không ai dám chắc sẽ còn xảy ra điều gì nữa.

- Xem kìa, ai đó cứ nhìn vợ suốt.

Một chàng trai không giấu nổi nụ cười khi thấy Engfa cứ hướng mắt về phía bên phải, thi thoảng nói vài câu rồi lại nhìn về vị trí cũ.

- Chẳng phải cô với Charlotte chỉ là hôn nhân thương mại, sao hôm nay lại quan tâm đến vậy?

Vị tiểu thư nọ ngứa mồm chăng? Engfa liếc mắt, môi nhếch lên khinh bỉ trả lời:

- Ồ, tôi quên mất, chắc tại tôi thương em ấy quá rồi.

Nói hết, cô đặt ly rượu xuống rồi xin phép rời đi trước, cũng trễ rồi, với lại không khí ở đây ô nhiễm quá.

- Charlotte lần này đóng cặp với Arnon liệu chồng cậu có ghen không?

- Ghen.

Đó không phải là câu trả lời của Charlotte, mấy cô gái đang vui vẻ trò chuyện đột ngột ngừng lại vì chất giọng hậm hực kia.

Engfa đứng ngay sau lưng nàng cùng chiếc áo khoác, cô cẩn thận choàng lên người vợ mình rồi mỉm cười lịch sự với bọn họ.

- Về thôi em.

- Ừm... mình xin phép đi trước.


Thế là hai vợ chồng họ rời đi, tay trong tay vô cùng tình tứ khiến cho bao ánh mắt trầm trồ nhìn theo. Có người ngưỡng mộ, có người ngạc nhiên và cả nghi hoặc.

Lại có chủ đề để bàn tán rồi.

- Cô Waraha ấy đã quan tâm đến vợ rồi sao?

- Nghe nói dạo này họ hay xuất hiện cùng nhau lắm.

- Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

.

Dẫn nàng tới một hành lang không có ai, Engfa bày ra vẻ mặt nồng mùi giấm chua rồi không nói không rằng đã đè nàng ra hôn ngấu nghiến. Charlotte hoảng hốt muốn đẩy nhưng bị giữ chặt, cứ như thế bờ môi bị dày vò sưng bóng lên. Nụ hôn kéo dài vài phút, kết thúc bằng cái mút mát đầy mạnh bạo, cuối cùng là tiếng thở dốc của một bé thỏ trắng.

- Chị bị điên hả? Ai thấy thì sao?

Lấy lại hơi thở ổn định rồi Charlotte mới lên tiếng, nàng hơi bất ngờ với hành động kì lạ của cô vừa rồi.

- Chị muốn cho người ta thấy... để không ai sớ rớ đến vợ chị nữa.

Cô chống tay lên tường áp nàng vào trong, ngữ điệu nghiêm túc đến đáng sợ.

- Arnon sao? Em với anh ấy còn chưa nói chuyện một lần.

Charlotte chớp chớp mắt hỏi, chắc là cô hiểu lầm về câu nói của cô diễn viên lúc nãy rồi.

- Không! Là Hansa Anurak, tại sao cô ta cũng xuất hiện ở đây?

Cặp mắt Engfa không còn cưng chiều giống hôm qua nữa mà đã trở thành một vực thẳm sâu hoắc, cô nắm chặt bàn tay nàng gằn từng chữ, thanh giọng lạnh như băng.

- Cô ấy là nhà tài trợ chính cho bộ phim, em nghĩ chắc không cần phải nói.

Nàng hơi e dè thu tay về, đồng tử rung rung nhìn dáng vẻ dọa người trước mặt.

- Chị là chồng của em, em là vợ của chị, từ giờ mọi chuyện phải nói cho chị biết, RÕ CHƯA?!

Đang nói bình thường thì tự nhiên cô hét lên, cơ mặt cứng đơ khó coi, tay còn bóp chặt cằm nàng.

- Mắc gì la người ta?

Hét vô mặt con gái người ta vậy đó hả?  Charlotte vừa tức vừa sợ, thoáng chốc đã rưng rưng nước mắt, nàng vùng ra rồi đẩy cô một cái, vội chạy đi.

Charlotte thừa nhận mình có cảm giác với Engfa và mong muốn cùng cô hưởng thụ cuộc sống vợ chồng đích thực. Mà lại bị lớn tiếng như vậy, giận luôn, không cần Engfa Waraha nữa.

- Ơ... vợ... chị xin lỗi, đừng chạy nữa, té đó em.

Engfa nhận ra mình lỡ mồm, liền hoảng hốt đuổi theo nàng. Sao mà chơi ngu thế không biết à? Khổ ghê!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận