Duyên Khởi Duyên Tàn - Duyên Chi Ngộ


"Tiểu thư, người ráng đợi một chút, đại phu sắp tới rồi!"
Mắt nàng lờ đờ, khung cảnh xung quanh bỗng tối sầm lại, mờ mờ ảo ảo, đôi mắt đã nhỏ lệ suốt mười mộ năm dài đằng đẵng, có lẽ cũng sắp được yên nghỉ rồi.
Nàng chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng bước chân đang tiến gần về phía mình, sao cảm giác lần này lại quen thuộc tới vậy? Nàng gắng gượng, nhưng chút sức tàn này chẳng đủ để nàng bật dậy, đính chính xem đó là ai.
Lão gia lén gạt nước mắt, lòng như nửa đốt chờ vị đại phu "thiên hạ đệ nhất" đó tới.

Suốt những năm nàng bệnh tật, đã có không biết bao nhiêu người tới đây chữa trị cho nàng, nhưng tất cả đều lắc đầu rời đi.
Đây có lẽ là niềm hi vọng cuối cùng của cha nàng trước khi thần chết mang đứa con gái yêu quý của người rời đi.
"Tới rồi, đại phu tới rồi!"
Dáng vẻ thong thả, không chút vội vàng này thật khiến nhiều người bất ngờ.

Bình thường, nếu như chữa cho bệnh nhân nguy kịch, đáng lẽ lương y phải gấp gáp hơn ai hết, nhưng trên khuôn mặt vị đại phu này, luôn nở một nụ cười bình thản.
Lão gia lo lắng hỏi:
"Đại phu, tại sao người chữa bệnh, lại không mang theo thuốc? Lại chỉ đi tay không thế này?"
"Lão gia không cần hỏi nhiều.

Trước khi chữa cho tiểu thư, ta có một đề nghị."
"Đại phu cứ nói.

Nếu ngài cứu sống được Lưu Nguyệt, cho dù bao nhiêu vàng bạc châu báu, thậm chí là cả Lưu Phủ này, ta cũng sẽ cho ngài."
"Lão gia nói quá rồi.


Nếu nàng có thể bình phục, ta muốn..

người..

hãy gả nàng cho ta."
Lão gia vội vàng gật đầu đồng ý.

Trong lúc đầu óc rối loạn thế này, chỉ có tính mạng của nàng là quan trọng nhất.
Tất cả đứng ở ngoài cửa chờ đợi, chỉ có đại phu đi vào trong.
Nàng mê man không còn biết gì cả, hơi thở ngày một yếu đi.

Đại phu lấy từ trong áo một lọ thuốc, từ từ cho nàng uống.

Bỗng ánh mắt không thể rời khỏi nàng, đôi tay run rẩy khẽ sờ lên khuôn mặt hốc hác của nàng, từ một thiếu nữ xinh đẹp hồn nhiên, nàng lại thành ra bộ dạng thảm thương thế này, bỗng một dòng nước mắt chảy xuống, rơi đúng tay của nàng.
Một canh giờ sau, nàng tỉnh lại.
Cả cơ thể bỗng ấm áp lạ thường, trong người như có một luồng khí mới chảy qua, khiến nàng cảm thấy vô cùng khoẻ mạnh.

Nàng có thể ngồi dậy, đi lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

A Âm đứng bên cạnh mừng tới bật khóc, ôm trầm lấy nàng, bỗng nàng thấy trên tay A Âm có một chiếc khăn tay, nàng vội vã cầm lên, quả nhiên chiếc khăn quen thuộc ấy có dòng chữ "Ái Mộ Thần".
Lòng bỗng loạn, nàng vội vã hỏi:
"A Âm, tại sao ngươi có chiếc khăn này?"
"À, nô tỳ quên mất.

Là của vị đại phu đã cứu sống tiểu thư đó.

Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất, đã mang tiểu thư của phủ ta trở về, tốt quá rồi."
"Bây giờ ngài ấy đang ở đâu?"
"Ngài ấy đang cùng lão gia trò chuyện."
Nàng mừng thầm, cố gắng chạy thật nhanh ra ngoài điện, đính chính lại tất cả những suy đoán đang hiện ra trong đầu.
Mắt nàng ngấn lệ, bật khóc vì hạnh phúc.

Trước mắt nàng là vị nam nhân áo trắng phong thái thoát tục năm nào, đúng là chàng rồi, chàng không hề thay đổi.

Nàng vừa chạy lại, ôm chầm lấy chàng, thốt lên:
"Đúng là Châu Y Thần của ta rồi, là chàng!"
Hơi ấm này, cảm giác này, cuối cùng nàng cũng được cảm nhận thêm một lần nữa.

Nàng ôm chàng thật chặt, không muốn buông tay chàng thêm một khắc nào nữa, nàng bật khóc nức nở, ướt đẫm cả bờ vai Châu Y Thần.

Chàng nhẹ xoa đầu nàng, an ủi dỗ dành:
"Tiểu nương tử, nhạc phụ đã đồng ý gả nàng cho ta rồi, nàng có muốn chạy cũng không thoát được đâu."
"Ta đã dành cả đời này để chờ đợi chàng, ta cầu cùng chàng nắm tay phiêu bạt còn không được, sao lại chạy trốn được chứ?"
Lão gia bật cười, trêu đùa nàng:
"Đứa con gái nặng tình này của ta, thứ mà con muốn có, cuối cùng cũng có được rồi.

Chưa bao giờ cha thấy con gái của cha hạnh phúc tới như vậy.

Y Thần, con chính là vầng sáng của cuộc đời nó, cha cầu cho hai con được viên mãn suốt đời."
Hai bàn tay đan vào nhau, nắm thật chặt, nàng vẫn chưa thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt, cứ ngỡ là một giấc mộng chỉ có trong truyện mà thôi, người mà nàng dành cả đời để mong cầu, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt nàng.
Trở về phòng, nàng nghẹn ngào hỏi chàng:
"Tại sao năm đó chàng lại rời đi, bỏ lại ta một mình như vậy?"
"Ta yêu nàng, Lưu Nguyệt à, ta yêu nàng hơn bất cứ thứ gì, thậm chí còn yêu hơn cả bản thân của ta.

Từ nhỏ ta đã bị bệnh, muốn tránh xa thế gian này, lẩn trốn trong rừng sâu, âm thầm chờ chết.

Nhưng tới khi ta gặp được nàng, cuộc đời của ta đã thay đổi.

Ta biết nàng yêu ta, nhưng ta không biết mình còn sống được bao lâu nữa, ta không thể để nàng bơ vơ giữa cõi đời này được.

Ta chỉ đành âm thầm rời đi, mong rằng nàng có thể quên được ta, đi tìm một người có thể yêu thương nàng suốt đời.

May mắn rằng, ta đã tìm được loại thuốc đó, ta đã chữa khỏi bệnh.

Hằng ngày, lúc nào ta cũng nhớ tới nàng, nhưng ta không thể tới gặp nàng.

Rồi một ngày, ta nhìn thấy cáo thị tìm đại phu chữa bệnh cho nàng, lúc ấy ta mới biết, mình đã sai thật rồi.


Là ta đã hại nàng, khiến nàng chịu giày vò đau khổ từng ấy năm, xin nàng, hãy tha thứ cho ta."
"Không..

chàng không sai, tất cả hiểu lầm đã được xóa bỏ, là trời cao thương xót chúng ta, cho chúng ta được tương ngộ lần nữa.

Ta hứa với chàng, ta sẽ không bao giờ buông tay chàng nữa."
"Ta nguyện dùng cả phần đời còn lại bù đắp cho nàng, không bao giờ rời xa nàng, chúng ta, sẽ làm một đôi phu thê hạnh phúc nhất thiên hạ."
Một tháng sau, đại hôn được cử hành.
Nàng mặc hỉ phục đỏ rực, trước bao ánh mắt vui mừng chúc phúc cho đôi uyên ương tâm đầu ý hợp, nàng từ từ bước tới, nắm lấy tay phu quân của nàng.
Đêm tân hôn đã tới, Y Thần vén khăn che mặt của tân nương.

Khuôn mặt diễm lệ ấy khiến chàng không thể rời mắt, nhẹ trao nàng một nụ hôn ấm áp, nàng khẽ thì thầm bên tai chàng:
"Cho dù là kiếp này hay kiếp trước, Lưu Nguyệt cũng chỉ yêu một mình Châu Y Thần mà thôi."
"Nàng nhìn thấy được kiếp trước sao?"
"Không chỉ nhìn thấy, mà ta còn cảm nhận được, tình yêu của ta và chàng, là duyên truyền kiếp, cho dù có li biệt, cũng sẽ có ngày được tương ngộ."
Tấm màn buông xuống, lửa tình đang rực cháy trong lòng.

Đêm nay sẽ là đêm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Châu Y Thần và Lưu Nguyệt.
Trăng đêm nay sáng quá, chiếu qua khung cửa như soi sáng cả căn phòng, ánh nến vẫn lung linh huyền ảo, như tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu, có trăng tỏ lòng, có trời đất chứng giám.
* END*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận