Dùng Tình Yêu Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện


“Đường Biên ơii, đây nà ‘túi lấy nước mắt rửa mặt’ tam phu nhân làm cho cậu ó.”
“……”
“Nàng nói mấy ngày này cậu khóc đến như chết cha chết mẹ, thiệt không nỡ nhìn thẳng.

Sữa rửa mặt này có thể giúp cậu nhanh chóng khôi phục da thịt bóng loáng, có rảnh thì dùng đi! Lại nói, Hoa cô nương cũng thật xinh đẹp a, không biết có phải cũng dùng cái này không, trắng nõn à.”
“……”
“Nguyệt Mộc Huyên cũng rất đẹp! Đáng tiếc lại theo Tần Dập! Tiểu tử kia quả thực quá đáng giận a a a!”
……
Đêm đó, Tiền Nhất Thăng bị một cuốc của Khương Thận Hành xử lý (cũng có thể là bị bổ chết, khó nói, hai người chẳng ai chịu thừa nhận, phía chính phủ nói là chết trong lúc hỗn loạn), trưởng lão các tông đi theo cũng sôi nổi sa lưới dưới sự hiệp trợ Nguyệt Mộc Huyên.

Tần Dập còn định phát huy đức tính thánh mẫu của hắn, song bị yêu nữ Nguyệt Mộc Huyên và Chấp Kiếm trưởng lão Đường Thâm nghiêm khắc ngăn lại.

Hiện giờ, loạn đảng nên giam giữ thì giam giữ, nên xử lý thì xử lý.

Chướng khí mù mịt trong môn phái cuối cùng cũng tan không ít.

Vị trí chưởng môn cũng ngồi ổn hơn trước.

……
Vào đêm hôm đó, Độc Cô Tịch ho ra rất nhiều máu.

Nếu không có Hoa Tiểu Trân diệu thủ hồi xuân*, suýt nữa đã không thể cứu.

Diệu thủ hồi xuân(*): hiểu nôm na là khen y sư tài giỏi, chữa được bệnh nặng.

Khương Thận Hành xem như đã kiến thức được “Hỏi thế gian, tình là chi”.

—— Đường Biên cũng được coi là một người vừa ngưu X vừa phúc hắc, nhưng từ đầu tới cuối luôn lo lắng đau lòng, ngồi xổm góc tường khóc y chang một hùng hài tử bị người đánh, dù anh lấy đủ loại đồ ăn ngon ra dỗ, cũng chẳng dỗ được.

“Khóc! Khóc có ích lợi gì? Đường Biên tôi hỏi cậu, khóc có thể giải quyết vấn đề à? Là một người đàn ông, phải thẳng lưng, đi làm mấy chuyện hữu dụng chứ?!”
Khương Thận Hành thiệt ra cũng không phải người đồng tình với “Phương pháp giáo dục suy sụp”.

Ngặt nỗi anh thử hết trăm loại biện pháp vuốt lông rồi, bất đắc phải dĩ đảo ngược tư duy.


Ai ngờ có hiệu quả thật.

Đường Thâm ủy khuất lau khô nước mắt, mượn sách tranh dược thảo từ kho sách, bắt đầu cả ngày lẫn đêm rọi đèn vùi đầu đọc.

Khương Thận Hành nghĩ nghĩ, không ngăn cản—— sau này Đường Biên còn phải dẫn đội đi tìm Úc Trầm Ảnh, tìm Ân Mạc, tìm Đông Hoàng Chung nữa mà!
Lúc lên đường, lý nào lại bắt cóc lão bà Tần Dập đi theo làm y giả chứ.

Độc Cô Tịch, Lương Tiêu đều là cường lực DPS, Cung Độ hẳn là T.

Trong đội ngũ sẽ thiếu một vú em.

Xem ra, Đường Biên muốn học giỏi y thuật, lấp chỗ vú em?
Vậy tôi nàm ì? Khương Thận Hành trầm tư một giây, tìm được vị trí cho mình —— những chức vị khác đã có người, xem ra tôi chỉ đành phụ trợ vậy!
Được nha ~ dù sao NPC vốn dĩ có cũng được mà hông có cũng hông sao!
……
Hoa Tiểu Trân nói nàng đã tận lực.

Lục phủ ngũ tạng của Độc Cô Tịch bị phản phệ nghiêm trọng, nàng chỉ đành lấy bí thuật băng phách tơ vàng của Dược Thần Cốc để khâu lại, song có một vấn đề —— băng phách tơ vàng trong tay nàng chỉ có thể kéo dài được một năm.

Nếu trong một năm vẫn không tìm được sư huynh Ân Mạc của nàng để hỗ trợ.

Sang năm sau, ngũ tạng của Độc Cô Tịch sẽ bốc cháy, chẳng còn cơ hội để xoay chuyển.

“Còn nữa ~ trong một năm này, người bệnh nhất định phải vui vẻ.

Tuyệt đối không được bi thương, càng không được tiếp tục động chân khí, nếu không nhân gia thật sự hết biện pháp, Chấp Kiếm trưởng lão nhất định, nhất định phải chú ý a!”
“Ngươi yên tâm,” Đường Thâm nghiêm túc, “Ta gì cũng không giỏi, chỉ có việc chọc cười này, tuyệt đối đứng hạng nhất!”
Trở về phòng, lại trằn trọc, đứng ngồi không yên.

Mểu đây là một thế giới Jack Sue hoàn mỹ, y hẳn có thể trực tiếp kế tục toàn bộ võ công và y thuật của “Đường Lược Ngôn”, muốn làm gì thì làm, ngưu X đến rối tinh rối mù.

……
Không cần nỗ lực, cũng có thể cười tủm tỉm, uy phong lẫm lẫm che trước người Độc Cô Tịch, thế hắn chặn tất cả đau xót cực khổ, không để hắn chịu tí xíu oan ức nào.


Y thuật sẽ bỏ xa Hoa Tiểu Trân, thậm chí trên tà y, không cần lo lắng hãi hùng, càng không cần cố sức tìm người.

Có thể hoàn toàn chữa khỏi cho Độc Cô Tịch, rồi nuôi hắn đến trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày ôm ấp hôn hít moah moah.

(Editor: liêm sỉ anh ơi =)))))
Như vậy thật tốt……
Cảm giác chỉ có như vậy, mới bù lại được tất cả đau khổ Độc Cô từng chịu.

Giúp hắn dỡ xuống gánh nặng, khiến hắn thiệt tâm nở nụ cười.

Ô……
Nghĩ như thế, vừa mới khóc, đã bị Khương Thận Hành mắng một trận.

Tỉnh.

……
Lúc trước y đòi Đại Mẫu Thần một nhân thiết hoàn mỹ, cũng vì để có thể dễ dàng nghiền áp chúng sinh.

Nhưng nếu ông trời không để mình như nguyện……
Ngừng ngừng! Ngoan ngoãn nỗ lực! Ừm!
Giờ học chút y thuật, tính ra không quá muộn, nếu gặp may, có lẽ còn tìm ra cách kéo dài thời gian của băng phách tơ vàng.

Như vậy, dù trong vòng một năm thật sự tìm không thấy Ân Mạc……
Cầm sách y xem mấy ngày, Đường Thâm bỗng phát hiện, tốc độ học tập của y rất nhanh.

……
Có lẽ vì “Đường Lược Ngôn” đã từng đọc qua loại sách thuốc như này, vừa lật ra, tri thức ngủ say lập tức bị đánh thức.

Vô số tác dụng dược thảo, liều thuốc, chỉ cần xem qua một lần, Đường Thâm đóng sách lại cũng có thể đọc thuộc lào lào.

Cái này làm y lâm vào một loại tự tin mù quáng, nghĩ ở phương diện võ học cũng như vậy ——
Kết quả ngã lộn nhào từ cọc gỗ, cánh tay mới khỏi lần nữa vinh hạnh lên thớt.


……
“Chấp Kiếm trưởng lão, nhân gia biết ngươi đau lòng đại ma đầu, nhưng mà, tự mình hại mình là không đúng!”
Hoa Tiểu Trân mấy ngày nay vội gần chết.

Lại còn phải kéo thân thể tiêu hao thể lực nghiêm trọng, mắt lấp lánh khuyên nhủ đại soái ca hồng y Đường Môn cực si tình, vui vẻ vô cùng.

……
Mấy ngày sau.

“Độc Cô tiền bối, đây là 《 Phụ Chưởng Lục 》,《 Hi Đàm Lục 》,《 Tiếu Lâm Quảng Ký 》 và 《 Hoa Diên Thủ Nhạc Đàm Tiếu Tửu Lệnh 》ta tìm từ thư phòng! Đọc xong bảo đảm tâm tình sẽ tốt lên!”
“Độc Cô tiền bối, ta vào bếp làm hạt mè bánh trôi cho ngươi ~ nếm thử xem!”
“Tiền bối ngươi cứ yên tâm dưỡng thương ~ ta nói cho ngươi biết, chưởng môn đã đồng ý để ta mang ngươi ra ngoài tìm Úc tiền bối, đợi vết thương của ngươi tốt hơn chút, chúng ta lập tức xuất phát!”
Đô mắt xanh xám luôn vắng lặng của Độc Cô Tịch chầm chậm nhìn thẳng gương mặt tươi cười của Đường Lược Ngôn, lại ngó ánh mặt trời cuối xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ.

“Còn đi làm gì? Dù sao…… Rất nhanh thôi ta sẽ chết.”
Môi Đường Thâm run rẩy, lập tức cười rộ dỗ hắn: “Tiền bối ngươi nghe lầm rồi! Thiệt ra, chỉ cần nhanh chóng tìm thấy tà y Ân Mạc……”
Độc Cô Tịch rũ mắt, hắn hiểu ý tốt của Đường Lược Ngôn.

Song hắn đâu còn là đứa nhóc ba tuổi được dỗ một cái liền vui vẻ, càng không muốn lừa mình dối người.

“…… Hà tất.”
“Nhân thế rộng lớn, biết đi đâu để tìm tà y thần bí kia, huống chi là sư phụ ta.

Chi bằng…… sớm nhận mệnh.”
Một sợi tóc đen rũ xuống, được ngón tay thon dài của Đường Lược Ngôn nhẹ nhàng nhấc lên.

Đôi mắt đen im lặng nhìn hắn: “Tại sao tiền bối lại nghĩ vậy?”
Tại sao lại nghĩ vậy ư? Độc Cô Tịch cười khổ.

Có quá nhiều lý do.

Vận mệnh trêu người, hắn cũng từng hy vọng và chờ mong, nhưng có cái nào chưa tan biến theo mây khói chứ? Có lẽ, nếu khi xưa không tiếp tục tranh cãi, nếu sớm chấp nhận số phận, thì ít nhất…… đã chẳng thống khổ như bây giờ.

Song hắn chỉ lắc đầu, cười khổ: “Vận khí của ta…… luôn không tốt lắm.”
“Nhưng cũng phải có lúc may mắn gõ cửa a,” Đường Thâm nghĩ nghĩ, “Độc Cô tiền bối, không bằng, hai ta đánh cuộc một đi?”
“Đánh cuộc?”
“Ừ.

Ta có một thứ, bảo đảm sẽ khiến ngươi rất thích, cảm thấy sống rất có ý nghĩa.


Ngươi có tin không?”
“……”
“Vậy nha ~ nếu ta lấy ra mà ngươi không thích, vậy từ nay về sau ta sẽ không nói nữa.

Ngươi đã ghét ta quấn lấy ngươi, ta sẽ không tiếp tục tới quấy nhiễu ngươi.

Nhưng nếu thích —— thì ngươi phải đồng ý với ta, từ đây nhất định phải tin tưởng ta! Chúng ta cùng đi tìm Úc tiền bối, sau này có tâm sự gì cũng phải nói cho ta biết!”
Dứt lời, chưa đợi Độc Cô Tịch đồng ý, đã đứng lên nói: “Quyết định vậy nha! Ta đi lấy thứ kia ngay đây, đi một lát sẽ về!”
“……”
Đôi môi không chút huyết sắc của Độc Cô Tịch mím chặt……
Ta, ta chưa bao giờ nói chán ghét ngươi quấn lấy ta a.

Càng chưa từng nói cái gì mà sau này đừng tới phiền ta.

Ngươi, ngươi……
“Đường Biên, từ từ! Từ từ đã nào! Chúng ta sắp đi đâu thế a?” Khương Thận Hành đuổi theo.

“Tới Đông Uyển mà Tranh Nguyệt cô nương đang ở tạm.”
“What?”
“Tôi có một thứ phải đi đòi vị Nguyệt cô nương này! Trước kia cứ nghĩ phải thâm nhập Nguyệt Liên Giáo, trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn mới tìm được nàng, bây giờ nàng đã tự tới sơn trang rồi, đúng lúc v~”
***
《 Thiên Diễn Kỷ 》Đại Mẫu Thần:
“Huyền Hỏa Tông tông chủ lần này ~ coi như ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo ha?”
“Đúng vậy.

Cố ý đưa Tần Dập vào Viêm Ma Động, đoán chắc lấy tính tình Độc Cô sẽ phấn đấu quên mình ra tay cứu giúp —— lại không ngờ Độc Cô bị thương, chưởng môn nổi trận lôi đình, đem bảo bối ông ta đắc ý nhất, tiểu Tần Dập ‘bồi thường’ cho Huyền Bích Tông chúng ta.”
“Ha hả! Vì tranh giành cho đồ nhi nhà mình, không tiếc ám toán đồng môn, nhưng người tính không bằng trời tính, Huyền Bích Tông chúng ta hi sinh một người bù lại một người, cũng chẳng lỗ.

Chỉ đáng thương cho Độc Cô kia nha!”
“Hừ! Ai kêu trong đám đồ đệ thiên tư của hắn tốt nhất? Câu cửa miệng tà vẹt tú với lâm, phong tất tồi chi(?) a ~”
Hai gã sai vặt đi xa.

“……” Chỗ ngoặt, Độc Cô Tịch ngồi trên xe lăn, hai mắt mờ mịt.

_______
Editor: tui đã trở lại và quyết tâm hoàn thành bộ này.

Từ giờ nếu không có gì thay đổi nữa thì là 2 ngày/ chương nha mọi người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận