Đừng Lại Trêu Chọc Tôi


Sắp đến ngày thi, tất cả học sinh lớp 12 đều phải viết ước nguyện, viết lên mục tiêu, tương lai, lý tưởng cùng hy vọng của bản thân mình.

Viết bức thư không đề tên sau đó để vào rương trên bục giảng, cuối cùng thầy cô sẽ rút ngẫu nhiên một vài bức thư đọc trước mặt mọi người.

Nguyện vọng của Sở Dao rất đơn giản:
Thi đỗ đại học, không muốn bị xét tuyển.
Muốn học tại thành phố này, được cùng mẹ ở bên nhau.
Hy vọng bản thân vui sướng hạnh phúc, thân thể mẹ khỏe mạnh.
Viết xong cô đem giấy bỏ vào trong rương.
Chu Ngự ngồi bên cạnh viết so với cô còn nhanh hơn, nhìn qua là biết không viết nhiều.

Thầy chủ nhiệm tùy ý rút trong rương ra một tờ, nhìn một lát, sau đó nói: “ bạn học này như thế nào tương lai chỉ muốn kết hôn sinh con, không suy xét hiện tại của mình sao? Tuy rằng ai cũng phải lập gia đình nhưng bây giờ vẫn còn sớm, bất quá cũng có thể khích lệ một chút, ít nhất là nhìn được lâu dài.”
Lớp học phát ra một trận cười vang, thầy chủ nhiệm lại rút thêm vài tờ, đến tờ cuối vừa mở ra là có thể nhận ra đây là tờ của ai viết.

“Được rồi, đây là tờ cuối cùng.” Thầy chủ nhiệm cho tay vào trong rương tìm tận bên dưới, sau đó mở ra, “ oa, bạn học này viết rất có cá tính.”
“Học tập chẳng qua chỉ là công cụ, hy vọng tương lai chính mình tha hương, có sinh hoạt mới.” thầy giáo trầm tư hồi lâu, nói: “ Xem nhẹ áp lực của việc học tập, điều này phi thường tốt, các bạn học, chúng ta nỗ lực học tập không chỉ vì học, mà là yêu cầu phải học, nó là vốn liếng không thể thiếu trong cuộc đời, nhưng lại không phải có tầm ảnh hưởng lớn.

Chúng ta không thể bị học tập đánh sập, trở thành con rối của việc học, chúng ta phải làm chủ nó, lúc ý muốn thi vào trường nào đều có thể thi tốt!”
Trong lớp hòa hoãn không ít.


Thầy giáo tổng kết, “ Cả lớp, năm nay trường chúng ta tổ chức cuộc thi bóng rổ, kỳ thật chủ yếu là giảm bớt áp lực học tập cho các em, tinh thân thả lỏng một chút, thầy biết các em rất áp lực, nhưng thời gian còn lại chỉ có một năm, chỉ cần các em cùng nhau ôn tập thảo luận, cố gắng thì tương lai các em mong muốn đều có thể làm được.” nói xong, thầy giáo rời khỏi phòng học.

Phòng học nhanh chóng vang lên tiếng thảo luận kịch liệt.
Sở Dao cúi đầu làm bải, cũng không tham gia nói chuyện cùng mọi người, sau lưng liền có người vươn tay ra chọt chọt lưng cô, cợt nhả mà kéo kéo sợ tóc.

“Sở Dao, có thể nói cho tớ biết là ước nguyện của cậu không?”
Cô nghiêng đầu nhìn lại, “ Chu Vọng, tớ mong thi đỗ vào trường đại học ở chỗ này.”
Chu Vọng: “Cậu không nghĩ muốn đến nơi khác học sao? không muốn đổi một hoàn cảnh sinh hoạt khác sao? Đôi khi thay đổi hoàn cảnh sống sẽ cảm thấy áp lực giảm đi, mặc kệ thế nào cậu đều không muốn cho mình thay đổi một hoàn cảnh khác sao?”
Đột nhiên bị hỏi liên tiếp, Sở Dao lâm vào trầm tư, vài phút sau cô mới nghiêm túc mà trả lời lại, “ Tớ phải học ở nơi này, tớ sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.”
“Điểm thi của cậu cũng rất cao mà sao không nghĩ đến đi học nơi khác?” Thanh âm Chu Vọng mang theo một tia cầu xin.

“Trường học ở đây cũng rất tốt, tớ tự có lựa chọn của chính mình.” Sở Dao nói.
“Sở Dao, cậu, có thể hay không vì tớ, cùng tớ học một trường đại học, bắt đầu một sinh hoạt mới.” Sắc mặt Chu Vọng hoàn toàn tái đi, “ Tớ, tớ thật sự có chút sợ hãi.”
“Chu Vọng, tớ giờ chỉ còn mẹ, mà mẹ cũng chỉ còn có tớ là người thân để sống nương tựa lẫn nhau, cảm giác này chắc cậu cũng không hiểu.” Sở Dao cũng không muốn nói chuyện này với Chu Vọng nữa.

Chu Vọng không nói nữa, cắn chặt hàm răng, như là phải chịu đựng gì đấy.

Chuông tan học vang lên, Sở Dao vì một bài khó mà rơi vào trầm tư hồi lâu.

Thực mau trong lớp chỉ còn hai người.


“Sở Dao, tớ có phải là không còn cơ hội nữa hay không.” Chu Vọng hỏi.
“Cậu đang nói cái gì,b cậu nhiều lần thi được hạng nhất, sao lại không có cơ hội.” Sở Dao cảm thấy suy nghĩ của Chu vọng quá nhanh cô có chút theo không kịp.

“Tớ nói là chúng ta.” thanh âm tuyệt vọng của Chu Vọng vang khắp phòng học trống.

Sở Dao làm xong, “Tạm biệt Chu Vọng, tớ về trước đây.”
Mới bước được vài bước, phía sau vang lên một tiếng động thật lớn, cô khó tin quay đầu lại xem.

Chu Vọng đạp đổ chiếc ghế, quyển sách một giây trước còn nguyên vẹn trên bàn giờ đã bị xé rách rơi lả tả trên mặt đất, chỗ xung quanh cũng phủ kín giấy vụn.

Sở Dao kinh ngạc đến ngây người, đôi con ngươi mở lớn, cả người sợ hãi toát hết mồ hôi.

Sau lưng đột nhiên có người vươn tay kéo cô ra khỏi lớp, tắt điện rồi đóng chặt cửa lớp.

Động tác liền mạch lưu loát, Chu Ngự đứng ở bên ngoài, biểu tình ngưng trọng.
“Chu Ngự, cậu ý xảy ra chuyện gì?” Sở Dao chưa bao giờ gặp qua Chu Vọng như vậy, như là bị người khác nhập vào, so với trạng thái lúc bình thường là hoàn toàn bất đồng.

Con người nho nhã lễ độ, đối đãi chu đáo, hiện giờ giống như một con rối bị người giật dây, tùy ý bị khống chế.


“Rối loạn tâm lý mất kiểm soát.” Chu Ngự bình tĩnh mà trả lời.
“Anh, anh là làm sao mà biết được?” Sở Dao che miệng lại, khó có thể tin.
“Đã từng đi bệnh viện kiểm tra, chỉ có hai người chúng ta biết.” Chu Ngự dựa vào tường, “Anh và Chu Vọng đều có chung một mục tiêu, đó cũng là mục tiêu duy nhất là sớm có thể thành niên, rời xa nơi này.”
“Vì cái gì?” Sở Dao không hiểu.
“Em cũng biết là thành tích của Chu Vọng rất tốt, vì ngày đêm đều bị nhốt ở phòng sách làm đề, làm không đúng liền bị phạt, cũng chưa từng gián đoạn.” Chu Vọng không chỉ có nỗ lực, hơn nữa rất có thiên phú, thành tích hiện giờ cũng rất xứng đáng.

“Trước kia chỉ là ngẫu nhiên phát bệnh mà thôi, sắp đến ngày thi số lần phát bệnh tương đối nhiều, vì vậy mấy ngày nay tan học là anh liền tới nhìn xem, quả nhiên giờ lại phát bệnh.” Chu Ngự có chút kỳ quái, “Nhưng mỗi lần Chu Vọng phát bệnh đều có nguyên nhân a, lần này không biết bị cái gì kích thích?”
Sở Dao vẫn nghiêm túc nghe,nghe tới câu này trong lòng tê dại.

“Chu Vọng có hỏi em, về sau có muốn thi vào trường ở nơi khác không.”
Chu Ngự: “Em nói như thế nào?”
“Tôi nói, tôi muốn học ở nơi này để được sống cùng mẹ.” Sở Dao vẫn là không nói hết, cô từ đầu đến cuối cũng không nghĩ tới có kết quả như vậy.

“Chu Vọng hẳn là muốn đi càng xa càng tốt đi?”Chu Ngự nói lời thật lòng.
Thấy cô không hé răng, Chu Ngự nhìn thoáng vào phòng học, miễng cưỡng thấy rõ người bên trong đã bình tĩnh lại.

“Giờ cũng không có việc gì đi?” Sở Dao cũng nhìn xem.
“Phát tiết xong thì tốt rồi, bác sĩ nói muốn cải thiện hơn thì biện pháp trước mắt là thay đổi hoàn cảnh, đi đến nơi khác tiếp tục học tập.” Chu Ngự đứng thẳng thân mình, chuẩn bị đẩy cửa đi vào, “Sở Dao, em về trước đi.”
“Được.” Sở Dao bị kinh hách không ít, rất nhanh liền đi mất.

Chu Ngự thấy cô đi xa, đẩy cửa ra, mở đèn.
“Về nhà, em trai.”


Chu Ngự đi xe máy đèo Chu Vọng, khuôn mặt Chu Vọng lạnh băng.
“Sở Dao thích mày.” Chu Vọng nói một câu không đầu không đuôi.

“Đại ca! Mày buông tha cho tao được không?” Chu Ngự nói, “Sở Dao thích ai cũng không liên quan đến mày.”
“Cậu ý trước kia cũng rất thích tao, đúng không.” Thanh âm Chu Vọng thập phần máy móc.

“Tao! Không! biết!!” Chu Ngự phóng xe nhanh hơn về nhà, “Đừng hỏi lão tử!”
“Hôm nay mày uống thuốc không?” Chu Ngự hỏi.
“Không có, đắng.” Chu Vọng nói.
Đắng cái rắm a, thuốc con nhộng thì làm gì còn đắng? Lớn như vậy vẫn còn phải có người giục uống thuốc.

Chu Ngự không nói lại, một đường đi thẳng vào nhà.

“Tao đi làm bài” Chu Vọng kéo ra ghế.
“Uống thuốc xong rồi làm tiếp!” Chu Ngự không kiên nhẫn đem vỉ thuốc vứt lên bàn.

Đứng yên xem Chu Vong uống xong thuốc mới đi ra.

“Anh ——” Chu Vọng gọi.
Động tác đẩy cửa của hắn dừng lại, cũng không có quá nhiều cảm xúc, đứng ở trước cửa nói.

“Đừng có giả bộ khổ sở với ông đây! Nếu mày có chuyện gì thì hai vợ chồng kia sẽ tìm đến tao phiền toái, hiểu không! Tao cũng không quên làm sao mà hai mẹ con mày tiến được vào nhà đâu.” Chu Ngự tiếp tục nói: “ Mày tốt nhất thi xong liền chuyển đi chỗ khác bằng không tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận