Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người


Có được sự đồng ý ngầm của Đào Dương, cộng thêm Cao Tiêu Bảo âm thầm mở đường cho hắn, Quách Kỳ Lân rất thuận lợi trốn ra khỏi nhà.
Lúc này sắc trời đã tối, ban đêm đi đường cũng không tiện, Quách Kỳ Lân tìm một quán trọ ở ngoại thành cách đó không xa để nghỉ ngơi, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào, sau khi cất hành lý thì lại chạy ra ngoài.
Nghe mẫu thân nói đêm nay kiệu hoa của ông cậu sẽ dừng chân ở quán trọ này, đợi sáng hôm sau lại tiến về thành Bắc Kinh, nhưng hắn đã đi mấy vòng trên lầu hai nhìn lén từng phòng vẫn không thấy được người cần thấy, không tìm được kiệu hoa gì cả.
Cũng không thể cứ tìm như vậy, lỡ như bị người ta tưởng là thích nhìn lén thì rất phiền, không chừng là mẫu thân nhớ nhầm, hoặc là kiệu hoa của ông cậu vẫn chưa đến đây, Quách Kỳ Lân cảm thấy vẫn nên đi xuống quầy tìm tiểu nhị hỏi cho dễ.
Sải bước xuống lầu, còn chưa kịp gọi tiểu nhị thì Quách Kỳ Lân đã thấy trong đại đường có hai cái kiệu hoa, còn là hai cái kiệu giống nhau như đúc.
Ông cậu, cậu ở trong đó à?
Quách Kỳ Lân bước tới gọi một tiếng, ngay sau đó kiệu hoa phía bên trái đáp lời hơi lung lay, Quách Kỳ Lân cười ngạc nhiên, đưa tay vén màn kiệu hoa lên.
Ông cậu! Hả?
Nhìn khuôn mặt xa lạ trong kiệu hoa, Quách Kỳ Lân lập tức sững sờ, dò xét nhìn y từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ không hiểu: Ông cậu, sao cậu nhìn khác vậy?
Đột nhiên hắn thò đầu đến như vậy khiến Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, co quắp lại trong góc kiệu hoa, chớp chớp mắt, hé miệng vừa định nói gì đó, còn chưa nói một chữ nào đã lập tức ngậm miệng.
Quách Kỳ Lân?
Lúc này sau lưng truyền đến giọng của Trương Vân Lôi, Quách Kỳ Lân quay đầu lại nhìn, trong một kiệu hoa khác, Trương Vân Lôi vén màn kiệu ló đầu ra, trong phút chốc nhìn thấy hắn, lập tức mở to hai mắt: Sao con...
Vừa nói được hai chữ, Trương Vân Lôi nhận ra điều đó, cuống quít che miệng mình lại, Quách Kỳ Lân khó hiểu nhìn y, vừa định hỏi y bị làm sao vậy, sau lưng có hai bà mối ăn mặc như mấy bà thím mập vọt tới, vung vẫy khăn tay, vừa chạy vừa hô.
Ôi trời! Hai vị tiểu tổ tông à!
Hai vị thím mập kia chạy tới, một người đẩy Trương Vân Lôi vào lại trong kiệu, một người kéo Quách Kỳ Lân ra, hạ màn kiệu của Mạnh Hạc Đường xuống, giận dữ đẩy Quách Kỳ Lân, hung dữ chỉ vào hắn.
Thằng nhóc khốn kiếp nhà ai thế? Vén màn kiệu tên làm gì? Hả!
Không hiểu sao lại bị mắng, Quách Kỳ Lân đứng không vững hơi lảo đảo, uất ức cau mày, chỉ vào kiệu hoa của Trương Vân Tôi: Kia là cậu trẻ của tôi!
Hai mà mối liếc nhìn nhau, lập tức đổi thái độ, cười lấy lòng với hắn: Ồ, là công nhử nhà Quách lão gia đó sao?
Quách Kỳ Lân nghe vậy xong thì lập tức có khí phách, hừ một cái liếc mắt nhìn bọn họ, đám mà mối còn định lăn lộn ở Bắc Kinh mà, tất nhiên là không dám bất kính với hắn, vội vã bước tới nhẹ nhàng giải thích với hắn: Xin lỗi Quách thiếu gia, thành thân phải có quy tắc, sau khi tân nhân lên kiệu thì không được nói chuyện, nếu không thì sẽ hỏng mất hỉ khí.
Lại một quy tắc nữa! Thành thân phiền phức thật!
Quách Kỳ Lân cũng không làm khó dễ bọn họ, suy nghĩ một lát đột nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía hai bà mối kia: Hai vị mama, đã lâu rồi tôi không gặp cậu trẻ, để chúng ta nói chuyện một lát, hai người không nói sẽ không có ai biết đâu.

Vừa làm nũng vừa móc ra hai thỏi bạc từ trong tay áo nhét vào tay họ: Đã muộn vậy rồi, chắc là các mama cũng đói bụng, cái này để hai vị ăn khuya.
Ôi trời, vậy thiếu gia phải nhớ là đừng nói chuyện đến muộn quá, sau này còn có thời gian gặp nhau để nói nữa.
Hai bà mối này đều nhận tiền không nhận chủ, chị cái miệng nhỏ ngọt ngào này dỗ dành đến mức cười khanh khách không ngừng, vui vẻ kiểm tra bạc xong liền lui xuống, dù sao thì hai cái hôn sự này đều vô cùng hoang đường, chưa kể là đàn ông đi cưới đàn ông mà còn là một bên đi xung hỉ cho con ma bệnh, một bên là tập hợp sát tinh lại sống với nhau, quan tâm gì may mắn hay xui rủi? Chỉ cần không ai thấy thì bọn họ thích nói bao lâu đấy thì nói.
Nhìn hai bà mối kia lui ra, Quách Kỳ Lân vội vàng gõ lên kiệu của Trương Vân Lôi: Cậu à, nào, mau ra đây đi.
Sau đó là đến trước kiệu của Mạnh Hạc Đường, vén màn kiệu lên cười xin lỗi y: Vị công tử này, vừa rồi chắc là dọa huynh sợ rồi, huynh cũng ra ngoài hít thở không khí đi.
Mạnh Hạc Đường thấy hắn trẻ tuổi, dáng vẻ đáng yêu, thái độ lại tốt nên cũng tin hắn là người tốt, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, nghe lời đi ra khỏi kiệu.
Ôi chao, ngồi cả ngày rồi, ngồi đến mức eo của ta cũng xót.

Trương Vân Lôi ra khỏi kiệu, duỗi cánh tay ra đấm đấm lên eo, vẻ mặt hết sức đau khổ, sớm biết lấy chồng phiền vậy thì lúc trước y đã không mềm lòng.
Lúc nãy ngồi trong kiệu loáng thoáng nghe được hình như hai bọn họ là cậu cháu, quan hệ thân thích tất nhiên rất quen thuộc, Mạnh Hạc Đường bước tới định tự giới thiệu mình một chút: Ta....
Tiểu ca ca à, huynh không cần giới thiệu đâu.

Trương Vân Lôi ngắt lời y, cười tươi đi tới trước mặt y, chẳng biết tại sao vừa nhìn thấy y là đã thích, Trương Vân Lôi không chút sợ người lạ mà kéo tay y: Ta biết huynh, cha ta kể với ta, huynh với ta rời khỏi nhà cùng một ngày, huynh là Mạnh thiếu gia gả tới nhà họ Dương phải không.
Trái lại là vị công tử này rất nhiệt tình, Mạnh Hạc Đường ngây người nhìn hai người tay nắm tay, nhất thời cười bất đắc dĩ, khẽ gật đầu.
Huynh sao vậy? Trương Vân Lôi đột nhiên phát hiện mắt của y hơi sưng, híp mắt cẩn thận nhìn một chút: Huynh đã khóc sao?
Mạnh Hạc Đường nghe thế thì vội rút tay ra, xoay người sang chỗ khác, cười miễn cưỡng: Ta không sao.
Khóc đến sưng cả mắt rồi sao lại không sao được? Trương Vân Lôi kéo vai xoay y lại, nhìn y chăm chú: Có ai bắt nạt huynh phải không, huynh cứ nói với ta, đừng thấy ta còn trẻ tuổi, hồi đó ở Thiên Tân không ai là ta không dám đánh đâu!
Phải, Bắc Kinh cũng không có ai là ta không dám đánh! Quách Kỳ Lân chen vào, ngạo mạn vỗ ngực.
Hai cậu cháu này nhìn tuổi tác không lớn, nhất là thiếu gia nhà họ Quách kia, nhìn thế nào cũng là một đứa bé vừa mới thành niên, chính là vậy nên những đau khổ kia vẫn đừng nên nói chọ bọn họ biết thì tốt hơn.
Mạnh Hạc Đường nhẹ nhàng cười: Ta chỉ không nỡ xa nhà thôi.
Chậc, Mạnh ca, ta nghe nói nhà huynh ở Đông Bắc, nhắc tới cũng khó trách, nói Đông Bắc không xa Bắc Kinh nhưng cũng không tính là gần, huynh rời quê hương đến Bắc Kinh, khó tránh sẽ nhớ nhà.

Quách Kỳ Lân nói, nhớ tới người y phải gả là Dương Cửu Lang, thờ dài đồng cảm: Huống chi Dương Cửu Lang đó còn là một thiên sát cô tinh, nhưng huynh đừng lo, thật ra huynh ấy không đáng sợ vậy đâu, cũng....Hả? À phải rồi, ta nhớ hình như huynh cũng là thiên...
Đại Lâm! Thấy lời này của hắn càng nói càng khó nghe, Trương Vân Lôi vội quát lớn: Con nói cái gì đó!
Lúc này Quách Kỳ Lâm mới phản ứng kịp lời mình nói không ổn, vội vàng xin lỗi Mạnh Hạc Đường: Ấy, thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Không sao không sao.

Mạnh Hạc Đường cũng không để tâm, ngược lại là thấy hắn ngay thẳng nhanh miệng, rất đáng yêu.
Đột nhiên Trương Vân Lôi nhớ ra gì đó, đưa tay nắm chặt cánh tay Quách Kỳ Lân, kéo hắn đến trước mặt: Phải rồi! Đại Lâm, sao con lại ở đây, nghe tỷ tỷ nói ngài mai con phải thành thân với Đào Dương mà.
Quách Kỳ Lân trả lời: Con bỏ trốn.
Con nói cái gì cơ? Trương Vân Lôi kinh ngạc trợn to mắt.
Quách Kỳ Lân cũng không giải thích gì với y, quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạc Đường: Phải rồi! Mạnh ca, nếu huynh không muốn gả thì chạy trốn chung với ta đi.
Trương Vân Lôi kéo mặt của hắn lại hỏi: Không con với Đào Dương rất tốt sao? Sao con lại muốn trốn?
Chuyện này rất dài.

Quách Kỳ Lân đẩy tay y ra, lại cười với Mạnh Hạc Đường: Mạnh ca, thấy sao?
Mạnh Hạc Đường hơi mơ hồ: Ta, ta đâu có nói là ta không muốn.
Không! Muốn! Gả! Ba chữ này viết trên trán huynh luôn, đừng gạt ta.

Quách Kỳ Lân chỉ vào gáy y mà nói.
Tâm tư bị vạch trần, Mạnh Hạc Đường chậm rãi cúi đầu khẽ thở dài, đành phải ăn ngay nói thật: Đúng là tôi không muốn gả, nhưng tôi không trốn đi được, công việc làm ăn của nhà ta gần như phá sản rồi, toàn bộ đều nhờ sính lễ của nhà họ Dương để xoay vốn, nếu ta trốn thì cha mẹ ta phải làm sao đây?
Không sao đâu! Quách Kỳ Lân vung tay lên: Ta cũng quen biết Dương Cửu Lang, nhà huynh ấy buôn muối quan, giàu nứt một cõi, cha huynh ấy là một muối quan, vị trí không cao lắm, chức quan cũng không lớn, nhưng lại là một đại thổ hào giàu có khét tiếng, bọn họ không quan tâm đến chút bạc đó đâu!

Mạnh Hạc Đường vẫn lắc đầu: Nói là phải làm, làm thì phải tới nơi tới chốn.

Nếu đã nhận sính lễ, nhận lời Dương lão gia rồi thì sao có thể tùy tiện đổi ý? Ta không thể làm người bất tín được, càng không thể để phụ thân ta chịu trận.
Nhưng...
Quách Kỳ Lân còn muốn khuyên nữa, Trương Vân Lôi lại không nghe nổi nữa, lúc này y vỗ lên gáy hắn: Đủ rồi đó, chỉ toàn dạy mấy cái không tốt cho người ta!
Hai người bọn họ rất hứng thú đùa giỡn như vậy, Mạnh Hạc Đường cười, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, thăm dò hỏi Trương Vân Lôi: Nghe nói nhị công tử nhà họ Châu nằm trên giường bệnh đã lâu, lần này là huynh đi xung hỉ à?
Ta...
Huynh ấy...
Trương Vân Lôi và Quách Kỳ Lân cùng mở miệng, lại cùng ngậm miệng, Quách Kỳ Lân nhìn y, Trương Vân Lôi cũng lườm hắn, bất đắc dĩ xua tay: Con nói đi.
Quách Kỳ Lân cười lấy lòng: Thôi cậu nói đi.
Con nói đi! Ta còn không hiểu con sao? Không cho ngươi nói là con tức chết! Trương Vân Lôi khoanh tay liếc mắt nhìn hắn.
Vậy để con nói! Quách Kỳ Lân cũng không khách sáo với y, đã sớm không nhịn nổi sự nhiều chuyện của mình mà nói với Mạnh Hạc Đường: Thật ra tam thiếu gia này ấy, khi còn bé từng bái cùng một vị tiên sinh với cậu của tôi làm môn đệ đọc sách, nói ra thì hai người họ vẫn là sư huynh đệ, đừng thấy Cửu Lương bây giờ ốm đau bệnh tật, hồi còn bé huynh ấy không như vậy đâu, là sau này mới bệnh, cha của huynh ấy tìm danh y khắp nơi đều không trị được tận gốc, bây giờ bệnh sắp chết tới nơi rồi, cho nên...Này? Vậy nên sao cậu lại muốn gả?
Quách Kỳ Lân khó hiểu nhìn về phía cậu của hắn, Trương Vân Lôi lườm hắn, giải thích đơn giản: Như lời con nói đó, Cửu Lương bệnh nặng, cần ta tới xung hỉ, hắn là sư đệ của ta, sao ta có thể thấy chết mà không cứu?
Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì sững sờ, cảm thán nói: Thật không ngờ trên đời này vẫn còn người biết đại nghĩa như vậy.
Không dám nhận không dám nhận! Trương Vân Lôi kiêu ngạo xua tay, cười với y: Huynh hiếu thuận hiểu chuyện, ta mới không bằng.
Vậy con thì sao? Con thì sao? Quách Kỳ Lân nghe thế thì chen vào giữa hai người.
Trương Vân Lôi quay đầu lườm hắn: Con tự đào hôn, bất hiếu với anh rể, bất nghĩa với Đào Dương, còn bất nhân khuyên Mạnh ca đào hôn, tiểu tử thối bất nhân bất hiếu bất nghĩa! Con còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa!
Không được khen mà ngược lại còn bị một trận mắng chửi ập xuống, Quách Kỳ Lân bĩu môi cúi đầu xuống.
Trương Vân Lôi lại nguýt hắn, lúc quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: Mạnh ca, Cửu Lương nằm trên giường bệnh đã lâu, ta lại là một người rảnh rỗi, ta với huynh cùng tới Bắc Kinh, sau này ta có thể thường xuyên đến tìm huynh nói chuyện phiếm không?
Đương nhiên là có thể.

Mạnh Hạc Đường cũng thích y, vô cùng vui lòng khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nói với y: Ôi, phải rồi, ở quê ta có một tiểu huynh đệ, tên là Tần Tiêu Hiền, từ nhỏ đã tới thành Sư (Singapore) học y, nghe nói gần đây định về, ta có thể viết thư bảo nó đến Bắc Kinh một chuyến, có lẽ nó có thể khám cho Châu thiếu gia.
Quách Kỳ Lân kéo tay áo Trương Vân Nói, khẽ nói: Cậu à, thành Sư là...
Ngoại quốc.


Trương Vân Lôi trả lời cháu trai một câu ngắn gọn, thật ra y cũng không biết nhiều.
À.

Quách Kỳ Lân nghe vậy thì gật đầu, lúc này cười với Mạnh Hạc Đường: Vậy thì tốt quá rồi, huynh mau nói với vị tiểu huynh đệ kia giúp trị khỏi bệnh cho Cửu Lương đi, cậu của ta sẽ có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.
Trương Vân Lôi lườm hắn: Bàn tay quỷ dữ cái gì chứ, đừng nói bậy, Cửu Lương là một đứa trẻ tốt.

Mạnh Hạc Đường cười bất đắc dĩ: Để tôi viết thư, còn làm phiền Đại Lâm giúp tôi ngày mai đưa cho người đưa tin.
Không thành vấn đề! Quách Kỳ Lân đồng ý, quay người chạy đến trước quầy, mang giấy bút tới đưa cho Mạnh Hạc Đương.
Viết thư xong, Mạnh Hạc Đường đưa nó cho Quách Kỳ Lân: Viết xong rồi.
Quách Kỳ Lân cũng lười xem, tùy tiện bỏ vào trong tay áo, đưa mắt nhìn về phía hai và mối vừa mới xông tới kia, cuống quít đẩy hai người bọn họ: Được rồi, không còn sớm nữa, hai người mau vào đi, hai bà mối kia mà biết chắc chắn sẽ mắng ta.
Hai người thấy cũng trễ rồi, không nói thêm gì nữa, quay người trở vào trong kiệu của mình ngồi.

Quách Kỳ Lân nhìn hai người vào kiệu, đột nhiên nhớ ra gì đó: Ủa? Hai cái kiệu hoa này của hai người giống nhau như đúc, còn đặt cùng một chỗ, nếu lên nhầm thì làm sao?
Một trái một phải sao nhầm được? Trương Vân Lôi nói, đưa mắt nhìn kiệu của Mạnh Hạc Đường, quả nhiên là giống như đúc, đúng là duyên phận trời ban mà!
Không không không, vẫn nên đảm bảo một chút cho chắc, con có một ý này.

Quách Kỳ Lân nói, không biết từ đâu móc ra một cái khăn đỏ, không tìm ra kéo nên dùng răng cắn một đường, sau đó xé làm hai nửa.
Trương Vân Lôi ghét bỏ nhíu mày: Cái này không may mắn lắm đâu.
Sao không may mắn? Cậu nửa cái, Mạnh ca nửa cái, huynh đệ tốt hợp thành một cái hoàn chỉnh, ôi chao! Hai người vào ngồi đi.

quách Kỳ Lân đẩy y vào trong kiệu, buông màn kiệu xuống, cầm nửa mảnh khăn đỏ đi tới chiếc kiệu bên cạnh: Của cậu thắt bên trái, của Mạnh ca thắt bên phải, lần này sẽ không sai!
Quách Kỳ Lân thắt khăn đỏ xong, đắc ý phủi tay, thật sự là kiêu ngạo với sự cơ trí của mình muốn chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận