Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người


Cạn ly!
Tối muộn, trên sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu mở tiệc rượu, mọi người ngồi quanh bàn, đồng loạt đứng lên nâng ly, chúc mừng Tần Tiêu Hiền được chọn làm hội trưởng.

Uống cạn một ly, mọi người lại ngồi xuống, như thể bước sang năm mới, ban đầu sân thượng rộng rãi, cũng vì thế mà có vẻ chật chội hơn, mọi người cười đùa trò chuyện, nhìn vô cùng sôi nổi.

Dương Cửu Lang là nhà tài trợ cũng như người chịu trách nhiệm chính cho bữa tiệc này, nhìn mọi người xung quanh, khẽ cười nói: Nói đi nói lại, kể từ khi mấy người chúng ta thành thân tới nay, cứ không có chuyện gì là đến Minh Nguyệt Lâu uống rượu, đây là lần đầu tiên đông đủ như vậy đó!
Haiz! Đệ nhớ là bữa tiệc đầu tiên chỉ có sáu chúng ta thôi đúng không? Là ngày mà các huynh mới đi ra từ nhà họ Châu, trên đường thì tóm được đệ...À phải rồi! Sau đó còn có Cửu Linh tới nữa!
Quách Kỳ Lân chỉ vào Trương Cửu Linh, ký ức quá cũ, cái đầu nhỏ này của hắn không chắc lắm, sau đó lại vỗ cánh tay Đào Dương, xác nhận với y: Đúng không nhỉ?
Đào Dương nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện với Cửu Linh hôm đó, liếc nhìn Vương Cửu Long, sau đó mỉm cười lắc đầu: Lần đó...Cũng không thể tính là tiệc rượu được.

Sao lại không tính! Quách Kỳ Lân còn chưa kịp hiểu ra, lập tức lý luận với y: Lần đó mặc dù không có uống rượu, nhưng chúng ta đã hàn huyên tới trưa luôn mà! Đệ quên rồi à? Chúng ta còn nghĩ cách cho Cửu Linh đối phó với Cửu Long nữa!
Hả? Vương Cửu Long trợn mắt lên với vẻ không tin nổi, tới hôm nay hắn mới biết chuyện này, không khỏi liếc nhìn về phía Trương Cửu Linh: Có chuyện này thật à?
Trương Cửu Linh cười lúng túng, quay đầu trừng mắt nhìn Quách Kỳ Lân, nghiến răng nghiến lợi nói: Quách Kỳ Lân! Đệ không nói không ai nói đệ câm đâu!
Đệ...!Quách Kỳ Lân há miệng, vừa định nói gì đó, Vương Cửu Long đã túm lấy cánh tay Trương Cửu Linh, một phát kéo y lại, cười nhạt hỏi y: Ngươi đừng có ngắt lời, có hay không có chuyện này!
Trương Cửu Linh liếm môi, muốn giải thích nhưng lại nhận ra không có cách nào để giải thích, dưới tình thế cấp bách, đành phải ném nồi cho Dương Cửu Lang: Là Cửu Lang cứ khăng khăng nghĩ kế cho ta đó!
Đệ! Đột nhiên bị điểm tên, Dương Cửu Lang cũng luống cuống, tức nổ phổi chỉ vào Trương Cửu Linh: Tên tiểu tử thối nhà đệ! Giở trò qua cầu rút ván với ta đúng không! Lúc trước đệ đáng thương kể khổ với bọn ta, ta thấy đệ đáng thương nên mới nghĩ cách cho đệ!
Vương Cửu Long lại nhìn Dương Cửu Lang, lạnh giọng hỏi: Huynh nghĩ ra cách gì cho cậu ta?
Dương Cửu Lang nhìn mọi người với vẻ luống cuống, quả quyết chọn cách có phải chết cũng phải lôi bọn họ chết chung: Mọi, mọi người đều có phần! Không phải chỉ có mình ta ra chủ ý!
Này! Ta đâu có tham gia chứ! Trương Vân Lôi thấy hắn không xem nghĩa khí ra gì như vậy, quả quyết xô hắn ea, ôm lấy cánh tay của Mạnh Hạc Đường bên cạnh: Ta với Mạnh ca luôn phản đối hắn làm như vậy!

Quách Kỳ Lân lập tức giải thích: Ta cũng phản đối, chẳng qua là không nói ra thôi!
Đệ nữa! Đào Dương vội vàng giơ tay lên theo, sau đó cười ngượng: Nhưng mà đệ phản đối hơi trễ chút.

Vậy cho nên...Rốt cuộc là đã ra chủ ý gì? Vương Cửu Long nhíu mày nhìn về phía Dương Cửu Lang, đột nhiên phát hiện là đám huynh đệ này hình như đều không đáng chơi chung nữa cho lắm!
Cái đó...Chuyện này...!Dương Cửu Lang chớp mắt mấy cái, gãi đầu với vẻ hơi chột dạ: Haiz! Thật ra cũng không phải chủ ý gì xấu, là Cửu Linh nói với bọn ta, cha đệ bảo hai đệ phạm sai lầm thì đối phương phải chịu phạt, nên ta...Ta nói đệ ấy là cố ý phạm lỗi đi, để đệ thay đệ ấy chịu phạt!
Ha! Vương Cửu Long đã sớm ngờ được chuyện này, lúc này hắn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Cửu Linh: Ta biết ngay mà! Từ lúc ngươi ra ngoài một chuyến trở về thì đầu tiên là cướp giường của ta, sau đó lại liên tục cố ý kiếm chuyện với ta, cảm giác là thấy đã ủ mưu lâu rồi!
Vừa nhắc tới chuyện đình chiến, Trương Cửu Linh cũng không vui, liếc nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: Muốn trách thì trách ngươi chọc ta trước! Nói đi phải nói lại! Hai chúng ta ai hơi quá đáng hơn ai chứ? Ta chỉ để ngươi ngủ dưới đất thôi, ngươi đã thả con gà chọi ra ăn mất Tiểu Cường của ta!
Tiểu Cường? Tần Tiêu Hiền nghe đống chuyện này mà mờ mịt, quay đầu hỏi nhỏ bọn họ: Tiểu Cường là ai vậy?
Con dế.

Quách Kỳ Lân đáp, hắn và Cửu Linh là bạn học, hiểu rất rõ đức hạnh của Trương Cửu Linh là như thế nào!
Bên này y nhắc tới Tiểu Cường, Vương Cửu Long cũng khó tránh nhớ tới hai hạt đào của mình, không chịu thua mà nói: Ngươi cũng đập vỡ Thục Phân với Hữu Vi của ta mà!
Tần Tiêu Hiền lại mờ mịt: Thục Phân với Hữu Vi là ai nữa?
Quách Kỳ Lân xích tới gần hắn, há miệng, cuối cùng vẫn lắc đầu: Ta cũng không biết nữa.

Tiểu Cường, Thục Phân, Hữu Vi, ba đứa trẻ đáng thương này cũng xem như là một vết thương rất sâu trong lòng hai người kia, nếu nhắc tới, gần như là như sét trên trời đánh xuống, vừa hòa hợp chưa được bao nhiêu ngày lại cãi nhau.

Tiểu Cường chết, sau đó ta trả lại ngươi một cặp Dũng Mãnh với Kiên Cường rồi, còn Thục Phân với Hữu Vi của ta ngươi có trả lại cho ta chưa!
Không phải chỉ là hai hạt đào nát thôi sao? Tìm đại ngoài đường ta cũng có thể mua về cho ngươi cả ký!
Nó là hạt đào nón Bàn Sơn Công Tử đấy!

Của ta còn là Hắc tướng quân nanh lớn!
Cái gì mà nón Bàn sơn công tử, hắc tướng quân, ban đầu mọi người còn rất có hứng nghe, nhưng càng nghe càng không hiểu nên cũng mặc kệ bọn họ, bỏ mặc cho họ tiếp tục cãi nhau, bên này tiếp tục trò chuyện.

Lần thứ hai mọi người họp mặt thì sao? Tần Tiêu Hiền tò mò hỏi, hắn đến muộn, cực kỳ tò mò với năm đôi nghiệt duyên này.

Lần thứ hai hả? Dương Cửu Lang suy nghĩ: Chắc là lần Mạnh ca bị bắt cóc, bọn ta bắt được ba tên thổ phỉ, nha môn cho một ít tiền thưởng, phân chia không đều nên dư ra đến bốn lượng nên đến Minh Nguyệt Lâu uống rượu.

Trương Vân Lôi gật đầu, tiếp lời: Lần đó sức khỏe của Cửu Lương không tốt nên ở nhà, Mạnh ca có việc ra ngoài, bốn người bọn ta họp mặt, còn gọi sư gia với Đông ca tới, có cả Cửu Linh Cửu Long nữa.

Vừa nói câu này ra, hai vị đang cãi nhau kia nghe thấy, thoáng chốc cãi còn kịch liệt hơn, mọi người cũng chẳng quan tâm đến họ, dù sao thì duyên phận của họ ngay từ lúc mới bắt đầu đã cãi nhau rồi, cuộc sống sau này chắc chắn cũng không thể thiếu việc cãi nhau.

Phải rồi Cửu Lang! Tạ Kim nhớ đến chuyện khi đó, không khỏi tò mò hỏi Dương Cửu Lang: Ta vẫn không hiểu lúc đó làm sao cậu có thể gọi được Đông tử đến vậy?
Lý Hạc Đông nghe tới đây, bỗng nhiên đặt ly rượu xuống, chỉ vào Dương Cửu Lang: Không được nói!
Dương Cửu Lang bị y làm giật mình, nhướng mày cười: Chuyện này có gì mà không được nói?
Không được nói là không được! Lý Hạc Đông nghiến răng uy hiếp, nếu để Tạ Kim biết y bán linh hồn cho một bữa tiệc rượu miễn phí, vậy thì mất mặt chết được!
Được thôi được thôi, đệ không nói.

Dương Cửu Lang không dám chọc y, giơ hai tay lên đầu hàng.


Thấy Lý Hạc Đông phản ứng mạnh như vậy, Tạ Kim càng tò mò hơn, rướn người xích lại gần y, cười xấu xa nói: Có gì mà không nói được? Không lẽ là ngươi bị lừa tới?
Lý Hạc Đông ném cho hắn ánh mắt hình con dao: Cút!
Thôi được rồi! Tạ Kim lập tức sợ, ôn tồn gật đầu, ngoan ngoãn lui về.

Vừa nhắc đến ngày đó, Trương Vân Lôi cũng nhớ ra chuyện gì, quay đầu hỏi Mạnh Hạc Đường: Mạnh ca, hôm đó huynh đi đâu vậy?
Châu Cửu Lương nghe vậy thì lập tức quay đầu lại, hắn cũng tò mò ngày đó tiên sinh đã đi đâu, cả đêm cũng không về, suýt chút hắn đã cho rằng tiên sinh lại bị thổ phỉ bắt đi!
Thấy tất cả mọi người đều nhìn, Mạnh Hạc Đường cười hối lỗi: Rất xin lỗi nha, hại mọi người lo lắng, thật ra ngày đó ta về quê.

Về quê? Đông Bắc á! Quách Kỳ Lân ngạc nhiên nói: Trời đất ơi...! Huynh về bằng cách nào?
Ta cưỡi ngựa về đó! Mạnh Hạc Đường cười, thấy mọi người ngạc nhiên như vừa bị sét đánh, y lại vội giải thích: Ta không biết lái xe, nên thuê một con ngựa, định là đi xem lão Tần đã về chưa, kết quả vẫn là đi một chuyến phí công.
Xem đệ? Tần Tiêu Hiền giật mình, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc vừa mới về nhà cha đã nói cho hắn biết tiểu Mạnh tới tìm hắn, có vẻ rất gấp, Tần Tiêu Hiền gật đầu hiểu ra: À, đệ nhớ ra rồi! Hình như là tháng 8...17 tháng 8 hả? Ngày đó huynh tới không đúng lúc, chân trước huynh vừa mới đi, hôm sau đệ đã về tới rồi!
17 tháng 8? Quách Kỳ Lân lại sững sờ, gãi đầu khó hiểu: Sư phụ đệ cũng về vào ngày 17 tháng 8! Chưa được bao nhiêu ngày đã nhận Mạnh ca làm con trai nuôi! Rốt cuộc là ngày đó đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mạnh Hạc Đường mỉm cười giải thích chân tướng với họ: Ngày đó ta thuê ngựa về nhà, muốn xem thử lão Tần đã về tới chưa, cuối cùng là tình cờ gặp được cha nuôi trong núi.

Xe của họ bị lún vào bùn không kéo lên được, nhưng đang lúc gấp gáp, ta không thể ở lại giúp nên mời vài vị công nhân vận chuyển lâm sản dưới chân núi lên tìm họ, vì trong người không có đồng nào nên đành phải lấy ngọc bội sư gia tặng ra đưa cho họ làm thế chấp.

Mạnh Hạc Đường nói đến đây, khẽ cúi đầu với Tạ Kim: Chuyện này quên nói với người, xin lỗi nhé sư gia.

Tạ Kim không hề gì, phất tay hào phóng: Không sao, một món đồ trang sức thôi mà, có thể có được tác dụng như thế thì cũng là phúc phần của nó, sau đó thì sao?
Mạnh Hạc Đường tiếp tục kể: Sau đó thì ta về đến nhà, không tìm được lão Tần nên quay về, lúc về đến chân núi lần nữa thì các huynh đệ công nhân đã nói cho t biết, cha nuôi đã chuộc ngọc bội rồi, bảo ta đến phủ lấy lại, nhưng khi đó tâm trạng ta sa sút, không kịp thời đi thăm hỏi được, trên đường không cẩn thận lại đụng phải Vương Dụ Tôn, cậu ta thấy ta khóc đau khổ quá, đưa cho ta một chiếc khăn tay lau nước mắt, còn an ủi ta vài câu nữa.

Không ngờ trong hai ngày đó mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy! Nghe y nói đến khăn tay, Quách Kỳ Lân cũng hiểu ra: Hóa ra hồi sáng lúc Vương Dụ Tôn bị đưa đi, huynh lén lút đưa cho hắn khăn tay là vì có chuyện như vậy à!
Đào Dương thoáng nhìn về phía hắn với vẻ không thể tưởng tượng nổi, bộ chưa nhắc hắn đừng nói ra chuyện này hay sao?

Huynh lén đưa khăn cho hắn? Châu Cửu Lương hơi sững sờ, quay đầu nhìn Mạnh Hạc Đường, ra vẻ khó chịu nhếch mày: Chuyện này sao ta không biết vậy?
Mạnh Hạc Đường nhẹ nhàng mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của hắn: Ta cũng chỉ muốn chấm dứt đoạn duyên phận này thôi.

Nhưng sao lại là hai chiếc? Đào Dương không chặn lại được, lại để Quách Kỳ Lân hỏi tiếp.

Ta biết nè! Đột nhiên Dương Cửu Lang giơ tay lên, nhớ tới chuyện của chiếc khăn tay thứ hai, vẫy tay với Trương Cửu Thái: Cửu Thái, chắc chắn là cậu nhớ rất rõ, ngày đó chúng ta gọi Mạnh ca tới Minh Nguyệt Lâu, bảo cậu nghĩ cách ép cho huynh ấy khó, sau đó huynh ấy đi ra ngoài, ta đuổi theo...
Đúng đúng đúng, đệ nhớ! Trương Cửu Thái tiếp lời, vừa định nói theo hắn, nhưng ký ức lại dừng lại ở đây: Hít...Sau đó hình như là đệ về nhà?
Dương Cửu Lang suy nghĩ một lát, vỗ trán, cười ngượng ngùng: Phải, ta bảo đệ cậu về xem Mạnh ca, Biện nhi với Đại Lâm mới biết, ngay đó sau khi ta đuổi theo thì nhìn thấy Mạnh ca nói chuyện với Vương Phú Quý, Mạnh ca khóc rất thê thảm, chiếc khăn tay thứ hai là Mạnh ca được cho vào lúc đó.
Châu Cửu Lương nghe bọn họ nói, thoáng chốc cũng không còn đùa nữa, ánh mắt hắn đầy đau lòng, nắm lấy tay Mạnh Hạc Đường: Xin lỗi, đều tại ta, luôn hại huynh phải đau lòng.

Chuyện này không trách huynh được! Tần Tiêu Hiền hoảng hốt vội nói, mọi người đều quay lại nhìn, Tần Tiêu Hiền ngượng ngùng cúi đầu: Trách đệ, trách đệ gửi nhầm di thư cho Mạnh ca...!
Mai Cửu Lượng vẫn đau lòng cho hắn, vỗ vai hắn, an ủi: Thật ra chuyện này cũng không trách huynh được, vẫn là do cô y tá quái gở kia sơ ý.

Tần Tiêu Hiền bỗng ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng, vừa định ôm đồm lỗi sai thêm lần nữa, Mai Cửu Lượng lại nói trước: Nhưng hại thư bình an bị gió thổi bay đi thì chuyện này vẫn phải trách huynh!
Ánh sáng trong mắt Tần Tiêu Hiền lập tức biến mất, nghe thấy câu đó, lập tức cúi đầu xuống, mọi người không nhịn được cười, ai nấy đều vỗ bàn làm ầm ĩ.
Đúng như vậy đó! Chuyện này lão Tần không thoát được!
Phạt rượu, phạt rượu đi!
Tần Tiêu Hiền đành phải chấp nhận số phận, không chút do dự cầm ly rượu lên uống cạn, sau khi uống xong đột nhiên mới nhận ra: Ủa? Không đúng! Sao đột nhiên lại thành hội đồng công khai xử tội rồi?
Cái gì mà hội đồng công khai xử tội chứ, chẳng phải đã nói là phải kể chuyện sao? Huống chi hôm nay cậu được chọn làm hội trưởng, uống thêm vài ly thì đã sao? Dương Cửu Lang cười, lại lần nữa kêu gọi mọi người kính lão Tần một ly, mọi người lại giơ ly rượu lên, cùng kêu lên chúc mừng.

Chúc mừng lão Tần!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận