Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp


Anh Chiêu cảm thấy mấy ngày nay mình dùng cách nước ấm luộc ếch, làm Lâm Nghị Đình quen với việc ôm hôn cậu, quen dần với việc cùng cậu ôm nhau ngủ.
Xâm nhập cuộc sống hàng ngày của anh với từng chút ngọt ngào, Lâm Nghị Đình dường như cũng đã quen dần với việc này, không còn kháng cự lại cậu nữa.
Anh Chiêu thậm chí có thể cảm giác được đối phương đã đắm chìm trong đó, có một loại hương vị không cách nào thoát ra.

Cho nên, cậu thấy nên đến lúc ngả bài rồi.
Vì vậy, vào một đêm ôm nhau ngủ, Anh Chiêu cùng Lâm Nghị Đình vừa hôn nhau, vừa kể lại những chuyện thú vị đã xảy ra trong học viện hôm nay.
Đột nhiên, cậu nắm lấy bàn tay Lâm Nghị Đình, khẽ nói: "Anh có cảm thấy nếu chúng ta cứ mãi thế này cũng tốt không?"
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, giật mình quay đầu, giống như vẫn chưa hiểu chính xác ý cậu là gì.
Anh Chiêu mỉm cười nhìn Lâm Nghị Đình, nhẹ nhàng nói:
"Anh Nghị Đình, ý em là, chúng ta cứ thế này sống cả đời cũng tốt.

Em còn nhớ rõ khi bé nói tương lai nhất định sẽ cưới anh làm vợ, em là nghiêm túc, còn ý anh thì sao? Chúng ta bên nhau anh nhé?"
Lâm Nghị Đình muốn giống trước đây mà nói với Anh Chiêu, kêu cậu đừng đùa như vậy nữa, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cậu, lời định nói lại nuốt xuống.
Thần kinh Lâm Nghị Đình căng thẳng, anh không ngờ mình sẽ thực sự nghe được lời tỏ tình từ chính miệng cậu.

Điều này khiến cho lòng anh lập tức ngọt ngào.
Nhưng mà, ý thức được hai chân tàn phế vô dụng của mình, tâm trạng anh lại trở nên đau khổ.

Anh đi lại không đã không tốt, còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực.

Trong quá khứ vì điều trị hai chân mà làm vô số cuộc phẫu thuật, lại uống rất nhiều thuốc trị liệu.

Mấy năm gần đây vì muốn bảo vệ tốt Anh Chiêu cũng vì khống chế cảm xúc của bản thân mà lại uống thêm không ít thuốc.
Lâm Nghị Đình vẫn luôn biết tình huống thân thể mình không tốt như vẻ bề ngoài, anh làm sao có thể đem đến hạnh phúc thực sự cho Tiểu Chu với thân thể rỗng hư này.
Tuổi tác của mình so với Tiểu Chu lớn hơn rất nhiều, nếu anh nhất thời đồng ý vì hạnh phúc.


Nhỡ mình sống không được mấy năm nữa, chẳng phải là đang hại cả đời Tiểu Chu hay sao.
Lâm Nghị Đình nghĩ đến đây, đau khổ mà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng để mình không tỏ ra buồn bã, lắc đầu nói với Anh Chiêu.

“Tiểu Chu, anh nói rồi, chúng ta bên nhau là không có khả năng, anh chỉ coi em như đứa em trai mà thôi."
Anh Chiêu nghe vậy nhíu mày, nhưng cậu cũng nhìn ra đau lòng trong mắt Lâm Nghị Đình.

Nghĩ một chút cũng hiểu rõ nguyên nhân, vốn định ép buộc anh đối mặt, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng.
Rũ xuống mi mắt, Anh Chiêu luôn biết thân thể là nguyên nhân đối phương cự tuyệt mình, chỉ là không nghĩ tới lần này nam nhân lại kiên định như vậy, xem ra mình phải đợi một cơ hội khác tốt hơn rồi.
Nhưng nếu chờ giải quyết xong vấn đề này, nam nhân của cậu còn dám cự tuyệt nữa ……
Nghĩ đến đây, Anh Chiêu đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Bên ngoài lại cong miệng, mỉm cười với Lâm Nghị Đình nói:
"Anh Nghị Đình, sao anh trả lời em nghiêm túc quá vậy? Em chỉ nói đùa với anh thôi."
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói như thế, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, bên trong không biết nên thất vọng hay vui vẻ nữa.

Anh thực sự không muốn Tiểu Chu ngả bài, nếu làm cậu thương tâm, anh sợ sau này Tiểu Chu sẽ không để ý đến anh nữa.
Hơn nữa Lâm Nghị Đình không thể không thừa nhận, chính anh có chút luyến tiếc những ngày tháng bên nhau thân mật cùng Anh Chiêu.
Sau khi lời kia nói ra, không khí xung quanh hai người có chút ngưng trọng.

Vì vậy không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, mà im lặng cùng nhau đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, Anh Chiêu ở trong phòng thí nghiệm trường học bắt đầu nắm chặt thời gian làm thí nghiệm lâm sàng.

Hi vọng có thể nhanh chóng chứng minh thành quả nghiên cứu của mình sẽ không xảy ra bài xích với thân thể con người.
Nhưng nếu muốn có được bằng chứng về kết quả thí nghiệm như vậy thì cần một lượng lớn dữ liệu hỗ trợ, số lượng dữ liệu lớn như vậy sau lưng cần phải có một lượng lớn thí nghiệm cùng với thời gian.
Trong lúc Anh Chiêu bạn rộn với việc nghiên cứu của mình, trong trường học xuất hiện một số tin đồn liên quan đến cậu.
Không biết từ khi nào ở học viện Thánh Lâm truyền ra những lời đồn như vậy, nói Anh Chiêu sở dĩ còn trẻ đã được làm chức vụ giáo sư không phải bởi vì cậu là một thiên tài.
Mà là do ngoại hình, cùng xuất thân của cậu có quan hệ với nhau, cậu dựa vào quyền lực của gia tộc mình, cùng quan hệ ái muội với thầy giáo mới có được vinh quang như hôm nay.

Những lời đồn đại vớ vẩn đó Anh Chiêu đều biết, mặc dù không có ai nói cho cậu nhưng có hệ thống Tiểu Bạch ở bên, những xáo trộn xung quanh ấy sao có thể qua mắt cậu được.
Trong lòng cậu cũng rõ ai là người rải những lời đồn đó, mà Anh Chiêu cũng không để bụng chuyện này.

Bởi vì nhiều năm như vậy, nam nhân của cậu lúc nào cũng như kẻ trộm mà chú ý đến những việc xung quanh cậu.
Đương nhiên, đối phương sẽ sớm biết được ai là người tung tin đồn phỉ báng cậu trong học viện Thánh Lâm.

Không cần cậu ra tay, Lâm Nghị Đình sẽ tự giải quyết những việc này thay cậu.

Điều cậu cần làm nhất bây giờ là hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.
Quả nhiên, người Lâm Nghị Đình cử đi học viện Thánh Lâm rất nhanh đã báo lại, nói học viện gần đây nổi lên những tin đồn như vậy, gây bất lợi với danh dự của Anh Chiêu.
Lâm Nghị Đình từ nhỏ nhìn Anh Chiêu lớn lên, tự nhiên biết những lời đồn đãi căn bản là hoàn toàn vô căn cứ.

Anh tức giận sai người đi điều tra rõ việc này.
Mà Mạnh Giai Kỳ vốn dĩ cũng đâu có thủ đoạn cao minh gì, rất nhanh đã bị người của Lâm Nghị Đình điều tra ra.
Lâm Nghị Đình sau khi biết chuyện nổi giận lôi đình, đặc biệt là khi nhìn thấy ảnh chụp của Mạnh Giai Kỳ, nhìn gương mặt có vài phần tương tự Anh Chiêu, thì càng giận dữ hơn.

Kẻ này cho rằng hắn là cái thá gì, một sợi tóc cũng không so được với Tiểu Chu, lại còn có cả gan tung tin đồn về Tiểu Chu.
Có Lâm Nghị Đình phân phó, những người phía dưới tự nhiên là tra xét Mạnh Giai Kỳ đến cùng.

Mạnh Giai Kỳ xuất thân từ một một gia đình không có điều kiện tốt, bên ngoài xem như là một sinh viên có thành tích ưu dị lại còn chăm chỉ.
Nhưng sau khi điều tra sâu hơn, tuy Mạnh Giai Kỳ dựa vào cố gắng của mình mà thi đậu học viện, nhưng thành thích ở học viện của gã thảm không nỡ nhìn.
Vào năm nhất gã thi trượt rất nhiều môn, thậm chí ở nửa học kỳ sau, bởi vì thành tích quá kém mà thiếu chút nữa đã bị học viện ra lệnh cưỡng chế thôi học.
Nhưng tới năm hai, thành tích Mạnh Giai Kỳ đột nhiên cải thiện vượt bậc.

Không nói đến việc tất cả các bài thi đều thông qua, mà thành tích của gã còn rất tốt.


Không chỉ đứng đầu ở lớp mà còn nhận được học bổng nữa.
Lâm Nghị Đình tất nhiên sẽ không tin Mạnh Giai Kỳ là lãng tử quay đầu, đột nhiên cố gắng học tập.

Anh cảm thấy trong chuyện này nhất định có điểm đáng nghi, cho nên liền phân phó phía dưới điều tra thật kỹ.
Quả nhiên, tra ra Mạnh Giai Kỳ cùng giáo viên phụ trách lớp gã Lưu Phú, có quan hệ không rõ ràng.

Mà người giáo viên phụ trách kia, sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp các kiểm tra liên quan đến kỳ thi của sinh viên và in bài kiểm tra mỗi học kỳ.

Cho nên, Lưu Phú đã tiết lộ trước bài kiểm tra cho Mạnh Giai Kỳ, mới khiến thành tích của Mạnh Giai Kỳ tốt như vậy.

Watt.pad cakhothit
Lâm Nghị Đình nhìn ảnh chụp của tên đàn ông trung niên béo phì kia, cùng những ảnh giường chiếu khó coi của hai người bọn họ, cười nhạo một tiếng.
Giáo sư cái gì chứ, chỉ là bảo mẫu do trường học sắp xếp cho sinh viên mỗi lớp mà thôi, lấy bằng cấp của hắn căn bản không mở lớp dạy được.

Cũng không biết tên giáo viên phụ trách này dùng cách gì mới có thể đi vào học viện Thánh Lâm làm chứa vụ nhàn hạ như vậy, còn được vinh dự gọi là giáo sư.
Rõ ràng đã có gia đình, thế mà còn cùng sinh viên của mình làm loại chuyện như vậy, thực sự làm người khác ghê tởm.
Nếu Mạnh Giai Kỳ đã có gan bịa đặt Tiểu Chu của anh, vậy phải làm cho cả học viện biết chuyện xấu của gã.
Vì vậy, ngày hôm sau, trên bảng tin của học viện dán đầy những bức ảnh kiến người khác chú ý.
Mạnh Gia Kỳ vừa đến học viện, liền cảm thấy bầu không khí hôm nay rất kỳ lạ.

Dường như ai đi ngang qua đều nhìn gã hơi kỳ quái, thậm chí còn chỉ trỏ một ít.
Gã tinh ý nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhìn bốn phía xem xét rốt cuộc có vấn đề gì, phát hiện rất nhiều người đang vây quanh bảng tin của học viện.
Không biết trước đó bảng tin dán thông báo gì mà khiến nhiều người tụ tập xì xào bàn tán.
Đặc biệt là sau khi thấy Mạnh Giai Kỳ tới gần, tất cả mọi người lập tức làm bộ có việc rời khỏi chỗ này.
Mạnh Giai Kỳ thấy thế, nhanh chóng đi tới bảng tin, phát hiện trên đó dán đầy những bức ảnh khó coi của mình cùng Lưu Phú.
Gã kinh ngạc mở lớn miệng, vội vàng xé những ảnh chụp đó xuống.

Nhưng những người đã xem những ảnh chụp này quá nhiều, hiện tại mình mới xé xuống đã không còn kịp rồi.
Đôi mắt Mạnh Giai Kỳ đỏ hoe, trong lòng dâng lên lo lắng cùng khẩn trương.

Gã biết, mọi người chắc chắn sẽ biết chuyện gièm pha giữa mình và Lưu Phú.

Mạnh Giai Kỳ trong khoảng thời gian ngắn hoảng sợ, nếu là đổi một người khác có lẽ còn có thể đối nói với người khác bọn gã là thật lòng yêu nhau.

Nhưng mấu chốt là tên Lưu Phú này đã qua 40 tuổi, diện mạo xấu xí, hơn nữa đã sớm có vợ con.

Chắc chắn sẽ không ai tin bọn gã là chân chính yêu nhau.

Mình cùng Lưu Phú lá mặt lá trái lâu như vậy, chỉ hi vọng thành tích có thể đẹp một chút.

Rốt cuộc từ khi đậu Học viện, vì trang trải tiền học phí mà gã bôn ba làm việc khiến cho việc học chểnh mảng rất nhiều.
Hơn nữa sau khi được trọng sinh, do đời trước Mạnh Giai Kỳ làm trai bao quá lâu nên việc dùng thân thể giao dịch đã không còn là cấm kị của gã.

Nếu có thể có chỗ dựa tốt, gã không ngại hi sinh một chút.
Mạnh Giai Kỳ kỳ thật cũng có chút thủ đoạn, Lưu Phú nghĩ rằng gã chính là tình yêu đích thực của đời mình cho nên mới đánh liều trộm giấy tờ kiểm tra cho gã.
Nhưng không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng sẽ bị chụp lại cảnh giường chiếu.

Mạnh Giai Kỳ trong khoảng thời gian ngắn hoảng sợ, vội vã muốn đi tìm Lưu Phú cùng hắn thương lượng đối sách.
Ai ngờ vừa mới chạy tới văn phòng, Lưu Phú nhìn thấy gã liền tát cho gã một cái, đem mặt Mạnh Giai Kỳ hất hẳn sang một bên.
Mạnh Giai Kỳ quay đầu, không thể tin được nhìn Lưu Phú.

Lại nghe đối phương hung tợn nói với mình:
"Con khốn nhà mày! Còn nói với tao mày là tình yêu đích thực của tao, nói cái gì mà không cần danh phận.

Không nghĩ mày lại ác độc như vậy, nhất định là mày tìm người chụp trộm ảnh lại rồi dán lên bảng tin, mày muốn bức tao ly hôn để ở bên mày đúng không? Tao nói cho mày biết, đừng có mơ! Mày bẩn thủi ác độc như vậy còn lâu tao mới cần! Chuyện này mày tốt nhất nên ngoan ngoãn tự mình giải quyết ổn thoả đi!"
________
Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu tiên bị bình luận khí đến phát run…… Tác giả thật là có ít nhất đạo đức điểm mấu chốt, cũng hy vọng có thể bị tôn trọng.
Tự nhận là là người tốt, tuy rằng rất nghèo, nhưng mỗi năm cũng có thể lực trong phạm vi quyên tiền quyên vật, cũng làm nghĩa công còn nhận nuôi một con mắt bị thương tiểu cẩu.
Như thế nào liền vô duyên vô cớ muốn đã chịu loại này nghiêm trọng không nơi nương tựa theo chỉ trích, liền không xem sau văn nghĩ như vậy đương nhiên nói.
Này ta thật không thể tiếp thu.

Hôm nay không gõ chữ, phát tồn cảo, hôm nay không nghĩ gõ chữ…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận