Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp


Thụ: cậu
Công: anh
Nam chủ: hắn
Vai chính thụ( nguyên tác): gã
Thế giới này không biết gọi sao luôn, nhiều người quá.

Mấy chương sau thấy kh ổn sẽ đổi lại sau.
______
Anh Chiêu ngẩng đầu, sắc mặt khó coi nhìn Tiểu Bạch, hỏi: "Cho nên nguyện vọng của Anh Chu chính là muốn trả thù Mạnh Giai Kỳ với Lâm Trạch đúng không."
Ai ngờ Tiểu Bạch lại lắc đầu nhìn cậu, nói, "Không phải ký chủ, Anh Chu lưu lại nguyện vọng là hi vọng có thể tiếp tục nghiên cứu của mình.

Nghiên cứu của cậu ấy là sinh vật cùng máy móc, cậu ấy hi vọng hai phương diện này có thể hoàn mỹ dung hợp, để máy móc có thể do con người trực tiếp điều khiển, sáng tạo ra một lĩnh lực mới."
Nghe Tiểu Bạch nói như thế, Anh Chiêu kinh ngạc há to miệng, không nghĩ tới Anh Chu lại trầm mê nghiên cứu như vậy.

Bị người khác hại thảm thế, vậy mà vẫn tâm tâm niệm niệm mỗi nghiên cứu của mình!
Cậu mấp máy môi, chẳng biết tại sao nghe được nguyện vọng của Anh Chu xong, ngược lại làm cậu càng đau lòng.

Anh Chiêu nhẹ gật đầu, kiên định nói, "Yên tâm đi, ta chiếm thân phận của cậu, nhất định thay cậu hoàn thành nguyện vọng này."
Sau đó Anh Chiêu nghĩ lại bên trong cốt truyện.

Ngoại trừ Nam chủ Lâm Trạch cùng vai chính thụ Mạnh Giai Kỳ, dường như không còn bất kỳ nhân vật lạ nào xuất hiện.

Cho nên lần này mảnh hồn Chu Tước đang ở đâu?
Anh Chiêu nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm trong ký ức nguyên chủ, ở một nơi nhỏ bé phát hiện, lúc Anh Chu còn nhỏ có nghe nói qua, Lâm Trạch có một người anh trai bị què còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực*.

(*Rối loạn lưỡng cực là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn.
Sự thất thường của trạng thái tâm lý người bệnh thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc có thể nhiều lần trong tuần.)
Anh trai Lâm Trạch sinh ra hai chân liền bị tàn phế, tính cách lại bất thường, nên ba mẹ bởi vậy đều không thích anh.

Ngày thường đều nhốt anh vào trong một căn phòng, không cho gặp người.


Có điều nghe nói đã qua đời từ sớm, nên toàn bộ bên trong cốt truyện cũng không thấy có bút mực.

Nhưng Anh Chiêu lại cảm thấy, người anh trai có thân thể tàn tật này chính là thân phận mảnh hồn của Chu Tước ở thế giới này.

Dù sao thần hồn Chu Tước không đầy đủ, chỉ có thể bám vào thân thể người không trọn vẹn.

Nhưng người mắc chứng rối loạn lưỡng cực kia đã sớm qua đời.

Nghĩ tới cuộc đời của Văn Nhân Minh ở thế giới trước, chẳng lẽ đời này người yêu của mình lại trôi qua thê thảm sao.

Trong lòng Anh Chiêu càng nôn nóng, vội vàng nói với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, ta chuẩn bị xong rồi, hiện tại truyền ta tới thế giới tiếp theo đi!"
Anh Chiêu vừa dứt lời, liền cảm thấy thân thể của mình nhẹ đi.

Ngay sau đó cơn đau đớn do tái tạo lại cơ thể ập đến, mà lần này đau đớn rõ ràng ít hơn nhiều thế giới kia.

Anh Chiêu biết là bởi lúc còn ở thế giới Tu Chân cậu đã thu thập được không ít năng lượng.

Vậy nên với năng lượng tích lũy dần lên của cậu cùng hệ thống, cậu sẽ có thể thích ứng thế giới mới ngày một nhanh hơn.

Anh Chiêu lần nữa mở mắt ra phát hiện mình đang ở một phòng khách hoa lệ, nơi đây hình như là một dinh thự lớn của gia đình nào đó.

Bên cạnh truyền đến từng đợt âm thanh nói chuyện, cậu chớp chớp mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên so lon, chắc hẳn là vừa rồi thân thể này đang ngủ.

Quay đầu nhìn đôi vợ chồng đang nói chuyện cách đó không xa, Anh Chiêu nhíu mày, cảm thấy có chỗ không phù hợp với tình tiết cậu đã đọc.

Người phụ nữ thanh lịch mặc chiếc váy vàng quay đầu lại, cô sau khi thấy Anh chiêu tỉnh lại liền mỉm cười đi tới, ôn nhu nói với Anh Chiêu, "Tiểu Chu, con tỉnh rồi sao? Tỉnh hẳn rồi thì đi tìm anh Lâm Trạch chơi đi nha."
Anh Chiêu chớp mắt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

Phát hiện thân ảnh một đứa nhỏ bên ngoài cửa sổ, Anh Chiêu vội vàng cúi đầu xuống.
Nhìn bàn tay nho nhỏ trước mắt, cùng vóc dáng tí hon, Anh Chiêu hoảng hốt hỏi Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, chuyện gì xảy ra? Vì sao ta lại thành một đứa bé!" Watt.pad cakhothit
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu hỏi, lúc này mới run rẩy bò ra, xin lỗi cậu:

"Thật xin lỗi ký chủ, lúc truyền tống xảy ra chút vấn đề! Hệ thống không cẩn thận đem ngài đưa đến lúc Anh Chu sáu tuổi."
"Cái gì! Ta hiện tại mới chỉ có sáu tuổi!" Anh Chiêu há to miệng, không nghĩ tới mình vậy mà trải qua sai lầm như vậy.
Nhưng cậu liền nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cảm thấy như vậy cũng tốt, chí ít có thể sớm gặp được người yêu hơn, nói không chừng có thể nghĩ cách giảm bớt nỗi đau cho hắn.
Cố gắng tìm kiếm ký ức nguyên chủ, Anh Chiêu nhanh chóng phát hiện, người phụ nữ mặc chiếc váy vàng với khuôn mặt ôn nhu này là mẹ Anh Chu.

Thế là cậu dựa theo thói quen của nguyên chủ, bày ra một bộ mặt như tảng băng trôi, gật đầu với người phụ nữ kia, ngoan ngoãn nói:
"Dạ mẹ, con bây giờ đi tìm anh Lâm Trạch chơi."
Nói xong liền nhảy xuống sô pha, nện bước chân bé trên mặt đất, đi tới chỗ Lâm Trạch đang ngồi xổm chơi xe lửa trên đất.

Tính cách Anh Chu từ bé đã có chút lạnh nhạt, lại không thích cười.

Làm chuyện gì cũng lịch sự ngoan ngoãn đâu ra đấy.

Tuy nhiên tướng mạo cậu đẹp đẽ, làm da lại trắng hơn người thường rất nhiều.
Bộ dáng trắng mềm lại phối hợp với vẻ mặt trưởng thành ngược lại khiến những người lớn cười ha ha.

Dù Lâm Trạch lớn hơn Anh Chu một tuổi, nhưng cũng chỉ là tên nhóc bảy tuổi thôi.

Anh Chiêu đi đến gần, nhìn đứa bé cầm xe lửa đồ chơi, còn " ô ô ô" mà kêu lên.

Không nhịn được nhíu mày, hi vọng lúc chơi cùng tên nhóc con này sẽ không bị nó đem nước mũi bắn lên người.

Lâm Trạch ngược lại rất thích chơi với Anh Chu, bởi vì Anh Chu mặc dù tính cách có chút cứng ngắc nhưng gương mặt lại rất xinh đẹp.

Mấy đứa nhỏ đều là người thẳng thắn, tất nhiên cũng yêu thích những thứ đẹp mắt.

Lâm Trạch nhìn thấy Anh Chiêu đi tới, lập tức kéo tay cậu lại, nói lớn: "Tiểu Chu! Mau tới đây, chúng ta cùng nhau chơi!"
Anh Chiêu gật đầu, làm ra bộ dáng buồn chán nói: "Ngày nào cũng ở đây chơi, những đồ chơi kia em cũng chơi chán rồi, bộ không còn nơi khác chơi vui hơn sao?"

Lâm Trạch nghe Anh Chu nói thế hơi giật mình, lập tức vỗ trán một cái, vui vẻ nói:
"Tiểu Chu nói không sai, chúng ta không ở đây chơi nữa.

Đi, chúng ta cùng đi sân sau chơi đi! Bác Lâm hôm trước xây một cái lều trại lớn cho anh trong sân, anh còn chưa dẫn ai qua xem đâu!"
Anh Chiêu gật gật đầu, Nam Chủ vậy mà nói đúng ý muốn của cậu.

Lúc này cậu đang muốn tìm một cái cớ thật tốt để đi dạo vòng quanh Lâm gia, tìm xem người yêu đang ở nơi nào.

Bởi vì Lâm gia được coi là gia tộc danh giá, cho nên bên trong dinh thự rất lớn.

Lâm Trạch sau khi dẫn Anh Chiêu đến vườn hoa, cậu lại nói muốn hắn dẫn đi coi phòng, nhìn xem trong nhà Lâm gia trông thế nào.

Lâm Trạch chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể nghĩ đến Anh Chiêu có mục đích khác.

Vui vẻ đồng ý cầm tay Anh chiêu ở trong Lâm gia chạy tới chạy lui.

Một bên chạy một bên giới thiệu cho Anh Chiêu nghe, cố gắng sắp xếp từ ngữ của mình, muốn khoe ngôi nhà lớn mình đang sống.
Cho đến khi đi tới một hành lang dài, Anh Chiêu nhìn về phía cuối hành lang càng ngày càng tối, trái tim đập mạnh.

Cậu nghe thấy Tiểu Bạch ở trong thức hải nói:"Ký chủ! Mục tiêu công lược đang ở gần đây."
Anh Chiêu nghe vậy lập tức dừng bước, nhìn hành lang tối tăm trước mặt, nói với Lâm Trạch, "Lâm Trạch, chúng ta đi vào đó coi đi."
Anh Chiêu vừa nói, một bên chỉ vào căn phòng cuối hành lang.

Ai ngờ trên mặt Lâm Trạch xuất hiện sợ hãi, làm gì cũng không chịu dẫn Anh chiêu đi tiếp.
Anh Chiêu rũ mắt xuống, trong lòng có chút suy đoán.

Lại cùng Lâm Trạch đi dạo trong chốc lát, lấy cớ nói mình muốn đi vệ sinh, dự định kiểm tra một chút.

Nhưng Lâm Trạch lại có chút không nỡ để Anh Chiêu rời khỏi, nắm lấy tay áo cậu nói: "Tiểu Chu, hay chúng mình cùng nhau đi đi!"
Anh Chiêu nhíu mày, nhìn gương mặt Lâm Trạch.

Trong lòng suy nghĩ, không nghĩ tới Nam Chủ còn rất dính người.

Nên đành dùng giọng nói nghiêm túc nói với hắn.

"Em đường đường là một nam tử hán, đi vệ sinh còn cần người khác đi cùng sao? Anh ngoan ngoãn đợi em ở đây đi!"
Lâm Trạch thấy Anh Chiêu nói thế, cảm thấy bộ dáng cậu rất khốc cũng rất có đạo lý.


Liền nhanh chóng gật đầu ngoan ngoãn chờ Anh Chiêu ở chỗ này.

Anh Chiêu xoay người cũng không có đi vệ sinh gì, mà trực tiếp đi vào hành lang tối kia.

Vừa bước vào hành lang liền nghe được một trận âm thanh" loảng xoảng" cùng tiếng mắng chửi ầm ĩ.

Anh nghe thấy tiếng động lập tức trốn sang bên cạnh, bên trong truyền ra giọng nói ngây ngô của thiếu niên với thanh niên.

Hình như đang hét lên với người hầu trong phòng.

"Cút, mấy người đều cút hết cho tôi! Ra ngoài, tôi không cần mấy người!"
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Lâm Bá, quản gia của Lâm gia, ông cố gắng khuyên bảo:
"Đại thiếu gia, đây là lão gia cùng phu nhân dặn dò! Tình huống cậu bây giờ, sao có thể không uống thuốc được! Những loại thuốc này đều rất tốt cho cơ thể cậu!"
Quản gia vừa dứt lời, người trong phòng càng thêm kích động, anh hét lớn với Lâm Bá:
"Tôi không cần lòng tốt của các người! Tôi biết Lâm gia không hi vọng tôi sống.

Các người đều chán ghét tôi, hận không thể để tôi chết đi!"
Có tiếng chén đĩa rơi, cùng tiếng bước chân vội vã nhặt mảnh vỡ.

Sau đó Anh Chiêu nghe thấy hình như có người rời khỏi phòng.
Anh Chiêu thấy thế, vội vàng rụt lại thân thể, trốn đến phía sau cửa trong góc tối.

Chỉ lát sau, nhìn thấy quản gia thở dài, cùng hai người hầu rời khỏi phòng.
Bên trong gian phòng đại thiếu gia Lâm gia cáu gắt.

Anh Chiêu hít sâu một hơi, cậu biết người ở bên trong chính là người yêu của mình.

Chỉ là không nghĩ tới, lần đầu gặp mặt sẽ có cảnh tượng như vậy.
Anh Chiêu nhìn quản gia đã đi xa, đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Nhìn căn phòng một màu tối đen, tất cả rèm cửa đều bị kéo xuống, trong phòng không có một tia sáng.
Người cậu tâm tâm niệm niệm đang ngồi trên xe lăn, tuy gương mặt thanh tú nhưng lại nhợt nhạt không có chút máu nào.

Anh thở hồng hộc, tựa hồ vẫn chưa khôi phục được tỉnh táo sau tức giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận