Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

( Hổ Vương sinh tử, ai không thích tiểu công sinh tử xin mời quay ra)

“Ngươi đã quên, Kim Cát trước đây không lâu vừa sinh một bé trai, hắn có thể sinh, ngươi sao không sinh, chẳng lẽ ngươi nói thích ta đều là giả?” Chọt chọt trán y, Kim Ngọ bộ dáng rất tức giận.

“Kim Cát làm sao sinh?” Da đầu tê dại, Lang Nguyên tiếp tục truy cứu.

“Chuyện này ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần trả lời ta, sinh hay không sinh!” Nếu y không đáp ứng trước, Kim Ngọc sợ y biết quá trình sẽ cự tuyệt.

“Chỉ cần bổn vương sinh cưng sẽ không tìm nữ nhân khác sinh hài tử?” Mồ hôi lạnh ứa ra, cảm giác như có bả đao gác ngay trên cổ.

“Dĩ nhiên, phụ vương sớm muốn bế cháu, ngươi nhẫn tâm thấy Hồ tộc tuyệt hậu sao?”

“Vậy… Được rồi, một lần này thôi, không có lần sau đâu.” Cắn răng đáp ứng hắn.


Nếu như y có thể sinh hạ tiểu Hồ Vương tương lai, vậy Kim Ngọc cũng có thể sinh hạ tiểu Hổ Vương tương lai, cũng công bình thôi, y đồng ý giao dịch này.

( Cảnh H.... Tỉnh lược ngàn chữ, ta lười, kỳ thật là do đầu ta chóang váng rất dữ dội, cảm mạo nghiêm trọng...)

Mười tháng sau, Lang Nguyên nẳm ưỡn cái bụng to tròn lười biếng tựa vào giường lớn, Kim Ngọc vui vẻ áp tai vào bụng y, lắng tai nghe động tĩnh.

“Tiểu gia khỏa thật nghịch ngợm.” Cảm giác vậy nhỏ đá mình, Lang Nguyên không nhịn được thở dài nói.

Từ khi xác định y mang thai hài tử, Kim Ngọc thiếu chút nữa lập bài vị thờ y, theo sát không rời nửa bước, khẩn trương cực kỳ, bất quá loại tình cảm nồng nàn này làm tinh thần y rất thoải mái.

“Đúng thế, còn không xem nó là con nhà ai a.” Đôi mắt vàng tỏa sáng.

“Tiểu Ngọc Ngọc a, bổn vương đã đáp ứng cưng rồi, khi nào cưng sinh cho bổn vương một tiểu lão hổ a?”

“Ta đồng ý sinh hài tử cho ngươi hồi nào?” Trừng mắt, ngồi thẳng dậy, Kim Ngọc vẻ mặt không vui.

“Xem bổn vương khổ cực như vậy rồi, cưng cũng sinh cho ta một đứa đi.”

“Không được, sinh hài tử rất khổ cực, ta sợ đau đớn.” Nhíu mày, Kim Ngọc lắc đầu đến sắp gãy cổ.

“Cưng…” Không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Lang Nguyên giận thiếu chút nữa bạo phát.

“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận đối với hài tử không tốt, chờ đứa nhỏ trưởng thành, chúng ta sinh đứa kế là được.” Thấy bộ dáng y như thế, Kim Ngọc lo lắng vội vàng ngồi cạnh bên hống y.


“Đau…” Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, Lang Nguyên cuộn người ôm bụng tròn rên rỉ.

“Ngươi… Ngươi không phải muốn sinh rồi chứ.” Luống cuống tay chân, Kim Ngọc lần đầu làm cha đi vòng vòng, trong đầu kêu loạn.

“Nhanh… Nhanh đi tìm bà đỡ đến…” Lang Nguyên đã đau đớn đến thượng khí không tiếp hạ khí.

Vì không để tin Hổ Vương sinh tử truyền ra ngoài, hắn đặc biệt dùng một số tiền lớn mời bà đỡ từ Nhân tộc (loài người) đến, vẫn dàn xếp cho ở tại ngoại điện.

“Ân, ân, ngươi chờ ta, ta lập tức trở lại.”

Chớp mắt, Kim Ngọc đã không thấy bóng dáng, Lang Nguyên ngã trên giường cố nén đau đớn, không kêu lên.

“Oa… Oa…” Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, làm Kim Ngọc đang chờ bên ngoài không để ý vọt vào trong.

“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng hai vị có quý tử.” Bà đỡ ôm đứa trẻ mới sinh giao cho Kim Ngọc.

“Này…” Kim Ngọc ngây dại.


“Nhanh cho ta xem một chút.” Lang Nguyên thân thể suy yếu cắn răng ngồi dậy, mồ hôi ẩm ướt mái tóc trắng dài bệt trên mặt y.

Bà đỡ thấy hắn sững sờ, trực tiếp ôm hài tử, nhét vào tay Lang Nguyên.

“Ha… Ha ha… Hổ tộc có hậu duệ rồi!”

Thì ra, đứa nhỏ Lang Nguyên sinh không phải tiểu hồ ly, mà là một tiểu lão hổ, làm Kim Ngọc một lòng tin tưởng đứa nhỏ là hồ ly tức giận đến lệch miệng.

******************

Khụ, khụ, sấm sét đến nhà rồi, thật sự xấu hổ, kỳ thật ta viết phiên ngoại này theo chủ ý của ta...

Thật là bệnh hoạn, nếu có vị bằng hữu nào không thích xin hãy chờ, chờ đến khi hoàn chính văn, ta sẽ viết một phiên ngoại khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận