Đồn Đại Hại Chết Người Ta

BẢN THẢO BÍ MẬT CỦA TỬ KHIÊM PHU TỬ
Mấy ngày gần đây, không biết tin tức từ đâu truyền ra, nói Trình Tử Khiêm suốt ngày nghe trộm, ngoài một phần hắn viết để truyền ra ngoài cho mọi người đọc, vẫn còn một phần bản thảo bí mật mà mọi người chưa được đọc. Nghe nói đó đều là chuyện bí mật khuê phòng trong thư viện Hiểu Phong, cùng với một vài tình tiết yêu đương, thú vị vô cùng!
Nghe nói, sau khi Trình Tử Khiêm ghi chép lại những tư liệu kia, hắn liền giấu đi vì bị Sách La Định uy hiếp, nếu hắn dám truyền ra ngoài thì sẽ bị chôn sống. Bởi vậy, phần bản thảo thần bí kia đã trở thành thứ mà dân chúng hoàng thành quan tâm nhất dạo gần đây.
Buổi sáng một ngày nọ.
Sách La Định ra khỏi phòng liền thấy Trình Tử Khiêm khoanh chân ngồi trên bàn đá, cầm quả trứng luộc, vừa cắn vừa cười híp mắt lật từng trang sách.
“Ngươi đọc cái gì mà cười dâm đãng vậy?”. Sách La Định đi tới.
Trình Tử Khiêm vội gập sách lại, thần bí giấu vào trước ngực, nhét nửa quả trứng còn lại vào miệng, nói: “Bí mật!”, rồi cười hì hì bước đi.
Sách La Định nheo mắt - Có vấn đề!
Mới sáng sớm Bạch Hiểu Nguyệt đã đến nhà bếp nấu mỳ cho Sách La Định, đang rửa tay thì nghe thấy hai nha hoàn bên ngoài nhỏ giọng trò chuyện.
“Ngươi nhìn rõ chứ?”.
“Rất rõ! Tử Khiêm phu tử giấu rất nhanh, nhưng mắt ta cũng nhanh không kém!”.
“Trên đó viết gì?”.
“Trên đó viết cái gì mà ‘Bí mật nửa đêm’!”.
“Ôi trời, nửa đêm thì nghe trộm được cái gì chứ?”.
“Còn có thể là cái gì, cái đặc sắc nhất ấy!”.
“Thì ra Tử Khiêm phu tử thật sự có quyển sách đó ư, không biết trong đó ghi lại những gì!”.
“Muốn đọc quá!”.
Bạch Hiểu Nguyệt nheo mắt lại - Bí mật nửa đêm?
Bạch Hiểu Phong cầm sách dựa vào cửa sổ, nghe thấy mấy tên gia nô nhỏ giọng bàn tán.
“Trong quyển sách đó của Tử Khiêm phu tử hình như có phần chúng ta chưa được đọc?”.
“Đúng vậy, hôm đó Bạch phu tử và Tam công chúa ở riêng trong phòng cả nửa ngày. Tử Khiêm phu tử ngồi ngoài cửa, không biết có phải ngài ấy ghi lại được cái gì không!”.
“Óa, muốn đọc quá!”.
Bạch Hiểu Phong nhướn mày - Hả?
Trong thư phòng, Đường Nguyệt Yên lo lắng hỏi Đường Nguyệt Nhữ: “Tỷ, tỷ đã nghe nói chưa?”.

Đường Nguyệt Nhữ nhíu mày, gật đầu.
“Chết rồi, những lời hôm ấy muội nói với Sầm Miễn ở trong phòng, không biết có bị chép lại không nhỉ!”.
“Muội nói cái gì?”. Đường Nguyệt Nhữ hiếu kỳ.
“Chậc, tóm lại nếu bị truyền ra thì muội không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa!”. Đường Nguyệt Yên vừa thẹn vừa giận!
Ở bên cạnh, Sầm Miễn giả vờ chăm chú đọc sách, mặt và hai tai ửng đỏ.
...
Đêm hôm đó… cửa ba tiểu viện đều được đóng chặt và đều diễn ra cuộc đối thoại quan trọng.
Trong phòng Đường Nguyệt Nhữ:
Bạch Hiểu Phong bưng chén rượu lên nhìn Đường Nguyệt Nhữ đang nóng ruột đi đi lại lại.
“Chàng đoán xem, liệu hắn có ghi hết chuyện đêm hôm đó không?”. Đường Nguyệt Nhữ đỏ mặt hỏi Bạch Hiểu Phong.
Bạch Hiểu Phong suy nghĩ, cười hỏi: “Nàng đang nói đến đêm hôm nào?”.
Mặt Đường Nguyệt Nhữ càng đỏ hơn, trừng mắt nhìn hắn: “Chàng chẳng nghiêm túc gì cả”.
Bạch Hiểu Phong không quan tâm: “Ghi lại thì cứ ghi, hắn đâu truyền ra ngoài”.
“Vậy nhỡ bị người khác biết thì sao, đối với nữ nhân, danh tiết là quan trọng nhất!”. Đường Nguyệt Nhữ lo lắng.
“Lo gì”. Bạch Hiểu Phong kéo nàng lại: “Cho gạo đã nấu thành cơm luôn”.
Đường Nguyệt Nhữ há hốc mồm, nhìn hắn.
Bạch Hiểu Phong cười như mây bay gió thoảng: “Dù sao sáng nay ta đã vào cung cầu thân, hoàng thượng cũng đồng ý rồi”.
Đường Nguyệt Nhữ sững ra: “Chàng… thật sự…?”.
Bạch Hiểu Phong vờ tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Muốn không thật cũng không được nữa rồi, nếu không sẽ mắc tội khi quân, công chúa có chịu nhận chàng phò mã này hay không?”.
Đường Nguyệt Nhữ cố kìm hồi lâu, cuối cùng bật cười… Vị đại mỹ nhân này lớn bằng ngần này nhưng chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy, rực rỡ, xinh đẹp lay động lòng người, đến độ Bạch Hiểu Phong nghĩ mình hời lớn rồi!
Ngoài cửa, Trình Tử Khiêm cười híp mắt đặt bút viết - Một đôi thành! Sau đó xoay người đi đến gian phòng khác.
Trong phòng Đường Nguyệt Yên:
“Thất công chúa, nàng đừng khóc nữa mà!”. Sầm Miễn ôm quyền cúi người trước mặt Đường Nguyệt Yên đang không ngừng lau nước mắt.

“Ta chết cho xong, nếu bị truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nữa”, Đường Nguyệt Yên cầm khăn tay lau nước mắt.
“Ấy! Cây ngay không sợ chết đứng!”. Sầm Miễn nghiêm túc nói: “Thất công chúa không cần để ý”.
“Ngươi đương nhiên không để ý rồi! Nhưng ta để ý!”. Đường Nguyệt Yên bĩu môi: “Đường đường một công chúa như ta lại đi mở miệng cầu hôn chàng, mà chàng còn không chịu. Sau này ta làm sao gả được cho người khác!”.
“Ờ…”. Mặt Sầm Miễn đỏ ửng. Nhớ lại hôm đó hắn và Đường Nguyệt Yên uống vài chén rượu, nàng hỏi hắn vì sao không chịu đồng ý hôn sự mà Hoàng đế đưa ra, có phải vì Đường Nguyệt Nhữ hay không. Sầm Miễn nói là mình không xứng với Đường Nguyệt Yên. Ai ngờ nói được vài câu đã khiến nàng cáu giận, nàng mượn rượu nói thích hắn… làm hắn ngớ người.
Sầm Miễn không bao giờ nghĩ việc đó lại bị Trình Tử Khiêm ghi chép lại, nghĩ cũng phải, danh tiết rất quan trọng với nữ nhân, nhỡ bị truyền ra ngoài, chẳng phải hắn đã hại đời Nguyệt Yên rồi sao!
“Người nào làm người ấy chịu, nếu không… ta lấy cái chết để tạ tội!”. Nói xong, Sầm Miễn định tự vẫn.
Đường Nguyệt Yên tức tối giậm chân, túm hắn lại: “Ai cho chàng chết! Chàng không nghĩ nếu chàng chết thì người khác sẽ nói chàng thà chết cũng không chịu cưới ta hay sao, ta không muốn cả đời này trở thành trò cười cho thiên hạ!”.
“Vậy…vậy phải làm sao?”. Sầm Miễn cuống lên hỏi.
“Thôi đi! Để mình ta chết là được!”. Đường Nguyệt Yên nói xong liền định đi nhảy giếng.
“Á!”. Sầm Miễn vội kéo nàng lại: “Vậy không được!”.
Đường Nguyệt Yên trề môi: “Thế này không được thế kia không xong, vậy biết làm sao?”.
Sầm Miễn do dự hồi lâu, bưng ly rượu trên bàn lên làm một hơi cạn sạch, sau đó, đỏ mặt, lấy hết dũng khí nói: “Vậy… nếu công chúa không chê… hay là…”.
“Hay là cái gì?”. Hai mắt Đường Nguyệt Yên sáng rực.
“Hay là…”.
“Chàng nói đi!”.
“Hay là đành thiệt thòi cho công chúa…”.
“Ta thiệt thòi gì chứ?”.
“Thì… Ta đồng ý hôn sự này để bảo vệ danh tiết cho công chúa. Chỉ là, Sầm Miễn sợ bản thân không xứng với nàng”. Sầm Miễn thấy Đường Nguyệt Yên đăm đăm nhìn mình, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Chàng đang thương hại ta sao?”.
“Không… không phải!”. Sầm Miễn lắc đầu: “Công chúa thông minh, lại xinh đẹp, địa vị tôn quý, tính tình đáng yêu, có thể lấy được nàng là diễm phúc ta tu được từ mấy kiếp trước…”.
Khóe miệng Đường Nguyệt Yên nhếch lên: “Nhưng người chàng yêu nhất vẫn là Nguyệt Nhữ tỷ tỷ”.
Sầm Miễn chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không, Nguyệt Nhữ tỷ tỷ đã đính hôn với Bạch phu tử, ta đương nhiên không dám mơ tưởng, chỉ cần nàng ấy hạnh phúc là được”.

“Chàng nói gì?”. Đường Nguyệt Yên sửng sốt: “Hai người ấy đã hứa hôn rồi?”.
“Đúng… đúng vậy”. Sầm Miễn liếc Đường Nguyệt Yên, nhỏ giọng: “Công chúa, có phải nàng không thể quên Hiểu Phong phu tử?”.
“Chàng ghen sao?”. Đường Nguyệt Yên vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.
Sầm Miễn nhếch môi: “Nếu Hiểu Phong phu tử đã chọn Nguyệt Nhữ tỷ tỷ, vậy không nên một dạ hai lòng. Công chúa nếu đã hạ cố lấy ta, vậy ta đảm bảo sẽ không một dạ hai lòng, nhưng công chúa cũng không được…”.
“Không được làm sao?”. Đường Ngyệt Yên hỏi tiếp.
Sầm Miễn thấy Đường Nguyệt Yên đi tới, mặt đã nóng bừng nhưng vẫn ra vẻ đại trượng phu, nói: “Không được nghĩ đến ai khác ngoài ta, sau đó… cố gắng đừng xuống bếp nữa”.
Đường Nguyệt Yên nheo mắt: “Chàng chê món ăn ta nấu không ngon?”.
Sầm Miễn nghĩ đến chuyện mình đau bụng liền mấy ngày và món canh đáng sợ kia mà đau đầu, nhưng hắn không dám nói cơm canh Đường Nguyệt Yên nấu không chỉ không ngon, mà phải dùng từ “đáng sợ” để hình dung. Hắn chỉ nói: “Công chúa là lá ngọc cành vàng, ta không nỡ để nàng vào bếp…”.
Đường Nguyệt Yên cười như hoa nở, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày: “Vậy chàng định khi nào thì đồng ý hôn ước?”.
“Ta… sáng sớm nay ta đã đồng ý rồi”. Sầm Miễn gãi đầu: “Sau khi tan học”.
Đường Nguyệt Yên vui mừng lao vào lòng Sầm Miễn. Sầm Miễn ngượng nghịu ôm nàng, tiếp tục gãi đầu - Đây chính là “ôn hương huyễn ngọc (1)” ở trong lòng trong truyền thuyết ư!
(1) Chỉ người con gái.
Ngoài cửa, Trình Tử Khiêm vừa ghi chép vừa lắc đầu: “Ôi chao, Sầm Miễn ơi là Sầm Miễn, ngươi cũng đâu phải dạng vừa, còn tưởng ngươi là người thật thà đấy, chậc”, nói xong liền viết: “Lại một đôi thành” rồi chuyển sang gian phòng thứ ba.
Trong phòng Bạch Hiểu Nguyệt:
Bạch Hiểu Nguyệt chống cằm, ngồi thở dài bên bàn. Sách La Định ngáp dài nhìn nàng, vừa nãy nàng ra vẻ thần bí kéo hắn lại, nói có việc quan trọng cần bàn. Nhưng ngồi cả nửa ngày vẫn chưa thấy nha đầu này nói gì, cứ liên tục thở dài.
“Này”. Sách La Định lấy ngón tay chọc chọc nàng, nhân tiện vò lông Tuấn Tuấn đang vẫy đuôi bên cạnh, “Nàng sao vậy?”.
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt với hắn: “Đều tại chàng!”.
Sách La Định tròn mắt tự xét lại bản thân - Mình đã làm gì sai sao? “Gần đây ta rất ngoan mà!”. Sách La Định không hiểu, nhích lại gần, xòe tay ra tính: “Lâu lắm rồi ta không đánh nhau với ai, cũng ngoan ngoãn luyện chữ, ngay cả thói quen trừng mắt với người khác cũng không còn. Nàng còn không hài lòng điều gì nữa?”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi thẳng dậy, kể về bản thảo bí mật của Tử Khiêm cho Sách La Định nghe. Sách La Định cười: “Nàng sợ gì chứ, chúng ta có nói gì đâu…”.
“Chính vì không nói gì đấy!”. Bạch Hiểu Nguyệt vỗ bàn.
Sách La Định há miệng: “Hả!?”.
Nói đến đây Bạch Hiểu Nguyệt liền đỏ mặt: “Chàng nghĩ xem, hai chúng ta đã có hôn ước rồi, ngày thành thân cũng đã định rồi, chỉ đợi cử hành là xong. Thế mà chàng chưa nói lời nào, cũng không có bí mật gì, nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng phải là làm trò cười cho người ta sao?”.
Mặt Sách La Định nhăn nhó như cái bánh bao, lòng nghĩ mức độ khó hiểu của nha đầu này lại tăng rồi.
“Ý của nàng là…”. Sách La Định nhìn chiếc giường mềm mại của Bạch Hiểu Nguyệt, chớp chớp mắt.
Bạch Hiểu Nguyệt mặt đỏ lựng, đá hắn: “Chàng đừng mơ!”.
Sách La Định gãi đầu: “Vậy nàng muốn sao?”.
“Chàng… nói vài câu dễ nghe xem nào!”. Bạch Hiểu Nguyệt cầm chén trà, lẩm bẩm: “Trước đây đều là ta nói với Định Định, ai ngờ bị ghi lại nhiều như vậy, lần này chàng phải nói cả đêm để bù lại!”.

“Nàng nói gì?”. Sách La Định nghe không hiểu, nha đầu này lẩm bẩm cái gì vậy?
“Không! Ta muốn nghe chàng nói những lời yêu thương!”. Bạch Hiểu Nguyệt mím môi, nói: “Dù sao trong cuốn sách ghi chép bí mật ấy, buộc phải có gì đó!”.
Sách La Định há miệng: “Hả?”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghiêm mặt: “Có nói không? Không nói thì đi chép sách!”.
Mặt Sách La Định nhăn nhó như quả táo tàu: “Vậy… phải nói như thế nào? Ta chưa từng nói những thứ ấy!”.
“Cái này dễ thôi!”. Bạch Hiểu Nguyệt lấy một cuộn giấy trong ngăn kéo ra, trên ấy có chi chít chữ.
“Đây là cái gì?”. Sách La Định cầm một tờ lên nhìn.
Bạch Hiểu Nguyệt đương nhiên không nói cho hắn biết, đây là những câu, những bài thơ tình nàng viết trong những ngày thầm thương trộm nhớ hắn.
“Chàng quan tâm làm gì, cứ đọc cho ta nghe là được!”. Bạch Hiểu Nguyệt chống cằm, hớn hở lắng nghe.
“Ờ…”. Sách La Định lật ra một trang, nhìn lướt qua: “Thật buồn nôn…”.
“Có đọc không?”. Bạch Hiểu Nguyệt lại sưng mặt lên.
“Đọc… đọc…”. Đối với vị nương tử tương lai mà hiện tại đang là phu tử của mình, Sách La Định rất “bó tay”, hơn nữa một đại anh hùng có thể làm gì khác với một tiểu cô nương chứ? Trừ việc nhất nhất tuân theo nàng thì không thể làm gì khác, chỉ có thể đọc hết trang này đến trang khác cho nàng nghe.
Trình Tử Khiêm ở ngoài cửa múa bút thành văn, nghĩ - Lão Sách, ngươi buồn nôn chết mất! Quá mất mặt!
...
Sáng sớm hôm sau, trong nội viện hoàng cung.
Hoàng thượng cầm ba tờ hôn thư, vỗ vai Trình Tử Khiêm: “Tử Khiêm phu tử, kế hay đấy! Thế này gọi là giải quyết dứt khoát, ba đôi này cứ rề rà lâu như vậy, rốt cuộc cũng thành rồi!”.
Trình Tử Khiêm cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt - Phần đặc sắc còn ở phía sau!
Buổi chiều hôm ấy, hoàng thành đột nhiên bắt đầu lưu truyền bộ “Ghi chép bí mật lúc nửa đêm của Tử Khiêm”. Trong đó ngoài những lời tình tứ của ba đôi kia thì hơn nửa quyển là những bài thơ tình đêm qua Sách La Định đọc.
Trình Tử Khiêm lại không ghi rõ những bài thơ tình này do ai viết, chỉ viết rằng Sách La Định dành trọn buổi tối để đọc cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe.
Sau khi xem xong bản kỳ thư này, dân chúng toàn thành đều kinh ngạc suýt chết, nhìn Sách La Định bằng ánh mắt khác xưa - Hắn không phải đại tướng quân, cũng không phải anh chàng lỗ mãng, mà là tình thánh! Những bài thơ của hắn, trăm xoay ngàn chuyển, các cô nương đọc xong đều động lòng, khó trách Bạch Hiểu Nguyệt lại một mực đòi lấy hắn như vậy!
Sách La Định cũng rất buồn bực, gần đây không biết vì sao hắn tự dưng nhận được rất nhiều thư, đều của tài tử giai nhân không biết là ở đâu viết đến để xin ý kiến của hắn. Người muốn tỏ tình, người muốn cầu hôn, người muốn theo đuổi đối tượng mình thầm yêu,… tất cả đều viết thơ tình nhờ Sách La Định xem giúp.
Sách La Định tìm Trình Tử Khiêm đánh cho hắn một trận. Nhưng những thứ được lan truyền giống như bát nước đã hắt đi, không thể lấy lại được.
Phần “Ghi chép bí mật lúc nửa đêm của Tử Khiêm” không biết được truyền miệng thế nào mà trở thành “Tập thơ tình của tướng quân”, truyền khắp từ Trung Nguyên đến phiên bang ngoại quốc! Sách La Định lập tức trở thành người nổi tiếng, ai ai cũng biết thư viện Hiểu Phong ở hoàng thành Trung Nguyên có vị đại tướng quân võ công đệ nhất, viết thơ tình rất hay, được dân chúng tặng cho danh hiệu: tướng quân thơ tình.
Vì việc này, Sách La Định không khỏi giậm chân đấm ngực - Danh tiết, khí phách của ta mất hết cả rồi, đúng là đồn đại hại chết người ta mà!
Bạch Hiểu Nguyệt lại rất vui vẻ, từ hôm đó cứ rảnh rỗi là nàng lại làm vài bài thơ tình để tối đến Sách La Định đọc cho mình nghe. Không lâu sau, những bài thơ tình đó lại phổ biến khắp hoàng thành, trở thành pháp bảo tình yêu cho các cặp tình nhân.
-- HOÀN --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận