Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi



"Hai năm trước."
Cả đám người chưa ai phản ứng kịp, thì Lê Mộc được tính là người phản ứng đầu tiên, nàng ở chung với Ngả Hi hơn một tháng, chưa từng thấy cô đi qua đêm, cũng không thấy cô dẫn đàn ông về nhà, có thể nói, cuộc sống của Ngả Hi còn đơn điệu hơn nàng. Trực giác của Lê Mộc hơi chậm chạp, thoạt nhìn Ngả Hi không giống cô gái đang yêu, con gái đang yêu, chẳng lẽ không phải giống như Hồ Bán Tiên sao?
Thế nhưng giải thích thế nào về Cao Vĩ? Trong lòng ai cũng ẩn giấu bí mật, như là nàng thích con gái, không cần phải nói cho thế giới biết, nhưng Lê Mộc luôn không chịu được muốn dò thám tâm sự của Ngả Hi.
Lê Mộc còn đắm chìm trong câu trả lời "hai năm trước" của Ngả Hi, không chút nào nhận ra bản thân đang dẫn lửa thiêu thân.
Cả đám đang ồn ào, nghe được đáp án của Ngả Hi, đột nhiên yên lặng lại, nghẹn lời tập thể, có bạn trai mà hai năm không sinh hoạt, có ý gì? Lần đầu tiên mọi người bắt đầu suy nghĩ, tin đồn của giám đốc Ngả trong công ty có đáng tin không...
Ngoại trừ Phương Hi Hàm sợ hãi la "ôi" một tiếng, những người khác đều im lặng, sau đó lại cùng nhau ăn ý cười: "Tiếp tục tiếp tục..."
Tiếng cười ngập tràn xấu hổ.
Nói ra câu trả lời như vậy, đừng nói không ai tin, ngay cả Ngả Hi cũng thấy lạ lùng, cô và Cao Vĩ duy trì quan hệ tốt ở vẻ bề ngoài đến hai năm tròn, hai năm trước tuy rằng cô đồng ý quen hắn, nhưng trong lòng chưa từng nghĩ như vậy, tất cả chỉ là thoả hiệp với người nhà thôi, Ngả Hi cũng đoán được, chắc chắn quan hệ giữa cô và Cao Vĩ sẽ kết thúc, chỉ là sớm muộn.
"Tôi hơi mệt, mọi người chơi đi, xin lỗi." Ngả Hi xoa trán, không muốn tiếp tục ở trong bầu không khí này.
"Chơi thêm một vòng cuối, mọi người cũng giải tán luôn, được không?"

Đột nhiên Lê Mộc bắt đầu ghét Phương Hi Hàm, nàng luôn luôn bao dung với mỹ nữ, thế nhưng lần này thật lòng ghét Phương tổng, vấn đề vừa rồi nhất định là chọt trúng chỗ đau của Ngả Hi, thế nhưng dường như Phương Hi Hàm không hề để ý. Cũng đúng, người ta quen làm sếp, có thể thích bới sẹo của người khác làm trò vui.
Mặc dù bất bình thay Ngả Hi, nhưng Lê Mộc không thể làm gì khác, còn phải cười nói, tiếp tục, tiếp tục...
May là vòng cuối, trái tim của Lê Mộc cũng thả lỏng, nàng nơm nớp lo sợ lâu như vậy, cuối cùng có thể lấy hơi, mong trò chơi chết tiệt này nhanh chóng kết thúc.
Một vòng cuối cùng, Ngả Hi cũng không tiện làm hỏng hứng thú của mọi người, "Ừ."
Nếu như không may, uống nước cũng bị dính răng, Lê Mộc thấy hôm nay bản thân chưa thua vòng nào, nên còn tưởng mình đã đến lúc hàm ngư phiên thân*, không nghĩ rằng là chưa đến lúc, nàng thấy mình sẽ an toàn vượt qua cửa ải khó khăn, không nghĩ tới phút cuối, Lê Mộc tan vỡ, mới ngẩn ngơ thả lỏng một chút thôi, thua...
*Nghĩa là cá mặn lật mình. Là một câu thành ngữ chỉ một người đang ở giai đoạn tồi tệ, địa vị thấp đột nhiên gặp một cơ hội may mắn mà có chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại có ý châm chọc.
Vừa thấy chọn được người xui xẻo cuối cùng, bụng mọi người quá hài lòng, cảm giác này giống như khi đi học giáo viên chỉ đích danh nói "gọi thêm một người cuối cùng để trả lời câu hỏi." Có thể tượng tượng, trong lòng bạn học sinh cuối cùng này nổi sóng cỡ nào, bây giờ, tâm trạng Lê Mộc là như vậy.
"Nhân viên mới, cũng may mắn quá ——" Thật là thú vị, Phương Hi Hàm muốn trêu ai thì người đó thua, ánh mắt cô tập trung vào Lê Mộc, bộ dáng nàng ngây thơ trong trẻo không nhiễm bẩn, nếu như trả lời vấn đề nóng bỏng kia, sẽ dễ thương không?
"Lê Mộc, cô thích tư thế nào nhất vậy? Phải thành thật trả lời nha, đừng nên xấu hổ, mọi người đều là người trưởng thành, đúng không?"
"Đúng! Đúng! Đúng!" Phương tổng luôn luôn được ủng hộ.
Mọi người lại bắt đầu ồn ào, vì Lê Mộc hiền hơn Ngả Hi, từ xưa đến nay có câu lựa quả hồng mềm mà bóp, không thể nghi ngờ Lê Mộc là người mềm nhất trong đám ngồi ở đây, có thời cơ, mọi người còn không dồn vào chỗ chết.
Tư thế... tư thế? Vừa nghe cái từ này thì lòng Lê Mộc hoảng sợ, một luồng khí nóng phả vào gáy, toàn thân sắp cháy lên, mặt Lê Mộc đỏ làm mọi người càng ồn ào hơn, "Tiểu Mộc đỏ mặt đỏ mặt ~~"

Người có kinh nghiệm đều biết, đáng lẽ mặt sẽ không đỏ như vậy, bị ồn ào trêu chọc làm gương mặt nóng lại càng nóng hơn, Lê Mộc chỉ hối hận vừa rồi lúc đi vệ sinh không đánh thêm lớp phấn, tốt xấu gì cũng có thể che mặt đỏ một chút.
"Hay là nhiều tư thế quá không chọn ra được... vậy cô có thể nói đại đã từng thử tư thế nào thoải mái chứ?" Có Phương Hi Hàm ở đây, dĩ nhiên sẽ không tẻ nhạt.
Mạc Nhiên, Mạc Nhiên lại có thể cười! Lê Mộc còn tưởng rằng Mạc Nhiên sẽ đứng ra giải vây giúp mình, nhìn lầm người!
Lê Mộc cảm giác lòng thật là buồn, cũng chưa từng thử tư thế thoải mái nào, còn chưa nói gì mặt đã nóng như vậy, như thế này mà nói xạo thì không liếc mắt cũng phát hiện được, huống chi còn Mạc Nhiên ở đây, Mạc Nhiên biết rất rõ tình trạng của nàng.
"Không phải có thể chọn mạo hiểm sao." Ngả Hi không thể không nhắc nhở, tình huống của Lê Mộc thực sự là quá lúng túng, không phải mọi người đều mặt dày như Phương Hi Hàm, chỉ là Lê Mộc xấu hổ còn hơn trong tưởng tượng của cô một chút, bình thường nhìn như rất cởi mở, hóa ra toàn là mạnh mồm.
Ngả Hi nào biết, Lê Mộc xấu hổ là có nguyên nhân, nàng không có xấu hổ, hẳn là dùng cảm thấy thẹn để hình dung. Trải qua cửa ải hôm nay, quyết tâm muốn thoát cô đơn của Lê Mộc nâng lên vài bậc, nàng nghĩ năm nay nhất định phải hết đơn côi!
Đúng! Còn mạo hiểm, bây giờ Lê Mộc nghĩ Ngả Hi như thánh mẫu, chỉ cần không trả lời vấn đề này, thì trò mạo hiểm gì nàng cũng chịu, chỉ cần không trả lời vấn đề này!
Mọi người muốn nghe đáp án tư thế nào, đều quên mất còn lựa chọn mạo hiểm, Lê Mộc giơ hai tay lên: "Tôi chọn mạo hiểm!!!"
Vừa nghe Lê Mộc đổi ý muốn mạo hiểm, mọi người tập thể "chậc" một tiếng, qua hai giây lại nháo nhiệt lên, Phương Hi Hàm mở ứng dụng của trò mạo hiểm trong điện thoại, "Tôi sẽ chọn ngẫu nhiên."
"Nhân viên mới, cô được lợi rồi, thử thách này đơn giản lắm..." Phương Hi Hàm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nhíu mày, lắc đầu cảm thán.
Nghe Phương Hi Hàm nói đơn giản, Lê Mộc đã hết lo lắng, quả nhiên chọn mạo hiểm mới chính xác, nhưng mà... tiêu chuẩn khó dễ của Phương Hi Hàm không giống người thường, dường như Lê Mộc không chú ý tới điểm này.

"Hôn người đầu tiên bên trái." Phương Hi Hàm ngẩng đầu lên, nhìn Lê Mộc với người bên cạnh một chút, gằn từ chữ một đọc lên yêu cầu trừng phạt, Mạc Nhiên ngồi bên cạnh nhìn, trên màn hình di động viết rất rõ ràng: Bắt một người lạ hát "Chinh phục" tình cảm với nhau, vậy nên Phương Hi Hàm đang trợn mắt nối dối.
"Cái này..."
Phương Hi Hàm dùng ánh mắt ra lệnh Mạc Nhiên câm miệng.
Hôn, cái từ này cũng rất dễ kích thích nhiệt tình của mọi người, tiếng "wow" lại bắt đầu lan rộng ~
Đầu Lê Mộc vẫn nóng chưa từng hạ nhiệt, nên làm gì bây giờ... Nàng quay người ngó cô gái đồng nghiệp phòng kế hoạch ngồi bên cạnh, cô gái đồng nghiệp sợ đến mức rụt người, giống như sẽ lập tức bị ăn thịt, líu lưỡi: "Này này này... trái... trái là bên kia! Không phải tôi không phải tôi!"
Lê Mộc chẳng còn phân biệt được đâu là trái phải.
Bên trái là Ngả Hi...
Ngả Hi khẽ cúi đầu, cô thề sau này sẽ không bao giờ chơi trò nhàm chán này nữa.
Lê Mộc siết tay áo, hỏi Phương Hi Hàm: "Có thể đổi không?"
Phương Hi Hàm: "Không nên không nên, hỏi không trả lời, mạo hiểm cũng không chịu, không đúng quy tắc!"
Lê Mộc dùng ánh mắt xin Mạc Nhiên giúp đỡ, Mạc Nhiên lại cúi đầu chơi điện thoại không nói lời nào... "Vậy...."
Ngả Hi đâu? Ngả Hi cô phản bác một câu cũng được mà, Lê Mộc nhìn Ngả Hi, không thể không tập trung chú ý vào đôi môi của cô, có một chuyện rất xấu hổ mà Lê Mộc vẫn không muốn thừa nhận, nàng mơ thấy nàng và Ngả Hi hôn nhau, chính là ngày Ngả Hi từ sau ôm lấy nàng, nàng mơ thấy Ngả Hi, Ngả Hi từ phía sau đưa đầu lên phía trước, hôn nàng.
"Sao phải vặn vẹo như vậy, là nụ hôn đầu của cô à?!"
Mỗi người đều có bãi mìn, nụ hôn đầu là bãi mìn của Lê Mộc, Phương Hi Hàm chỉ đùa một chút, không nghĩ là đã bước vào bãi mìn của Lê Mộc. Nhưng mà, bước vào bãi mìn của Lê Mộc cũng không có gì phải lo, chỉ là vũ trụ nhỏ của người ta sẽ phát nổ mà thôi, nên khi bị Phương Hi Hàm kích một cái, vũ trụ nhỏ của Lê Mộc nổ tung...

Hai người ngồi sóng vai, khoảng cách của Lê Mộc và Ngả Hi vốn rất gần, hôn, gần trong gang tấc.
Lê Mộc chưa từng nhận nụ hôn nào, càng không chủ động hôn người khác, nàng không biết lấy can đảm từ đâu ra, đưa tay phải giữ lấy mặt Ngả Hi, dừng lại khoảng một vài phần trăm giây, sau đó hôn mạnh vào môi đối phương.
Người đang trong trạng thái sung huyết não, bị kích thích, tiềm năng nhất định vô cùng lớn, Lê Mộc hôn Ngả Hi, dùng một tay nâng mặt cô, chóp mũi đặt lên gò má cô, là mùi hương quen thuộc, môi dán chặt môi, mềm mại như trong giấc mơ, toàn bộ quá trình như một giấc mơ.
Lê Mộc nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên bị hôn làm Ngả Hi lúng túng, tuy nói là hôn, nhưng cô cho rằng Lê Mộc chỉ chuồn chuồn lướt nước qua gò má cô, cũng được coi như hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng... Ngả Hi không đẩy nàng ra, mặc dù Lê Mộc dừng lại trên môi cô chỉ chốc lát, có lẽ trong nháy mắt đó Ngả Hi biết Lê Mộc muốn, nhưng không từ chối, hoặc là hành động không đuổi kịp tư duy. Lòng bàn tay của Lê Mộc rất nóng, mặt cũng rất nóng, ngay cả môi cũng nóng rực, nàng hôn lên môi cô cô cũng không có hành động, đôi mắt Ngả Hi đảo qua, thấy Lê Mộc nhắm chặt hai mắt và lông mi rủ xuống, ngay cả con tim cũng đập thình thịch, bản thân cô cũng nghe phảng phất.
Ngả Hi cảm giác mình cần phải đẩy Lê Mộc ra, cùng lúc đó, Lê Mộc cũng cảm thấy mình hôn quá mức nghiêm túc, nhìn hai người tách ra như không có việc gì, nhưng thực tế, không ai có thể bình tĩnh lại.
Tim, vẫn đang đua tốc độ, lần đầu tiên Ngả Hi tự trải nghiệm cảm giác không thể khống chế, mặt Lê Mộc rất đỏ, mặt Ngả Hi cũng bắt đầu hơi phiếm hồng.
Tuy rằng chỉ có hai giây, hoặc có thể ngắn hơn, nhưng với đương sự có thể nói là dài dằng dặc, nhất là Lê Mộc, nàng mượn cớ đùa giỡn lưu manh, nàng chủ động hôn Ngả Hi không phải hoàn toàn là do Phương tổng kích thích làm sung huyết não dẫn đến hành vi hỗn loạn, mà là xung động tồn tại trong đáy lòng nàng, có người nói khi thích một người, hôn cô ấy, thì sẽ rung động.
Vậy bây giờ con tim điên cuồng loạn nhịp, có tính là rung động không?
*
Về tác giả: Tác giả có nói sẽ không giải thích vấn đề H trước của Ngả Hi.
Còn mình thì mình muốn nói sơ một chút, Ngả Hi là thẳng trước khi gặp Lê Mộc, Ngả Hi H với bạn trai cũ, tình đầu của Ngả Hi. Trong truyện tác giả chỉ nói qua hai năm như vậy thôi, không viết thêm gì khác, cũng không có nhắc lại. Mình mong mọi người có thể hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận