Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi


"Ăn gì cô quyết định đi."
Được Ngả Hi cho phép, Lê Mộc hài lòng nói: "Con người của tôi rất đơn giản ——"
Khẩu vị không phải vấn đề, mấu chốt là phải đắt!
Lê Mộc online cẩn thận so sánh giá mấy nhà hàng cao cấp của thành phố với nhau, Lê Mộc cũng không phải một người thiếu đạo đức, không chọn nhà hàng đắt nhất.
"Vậy ăn hải sản đi." Lê Mộc nhìn hình trong điện thoại, thèm nhỏ dãi, thiếu chút nữa gặm ảnh trong điện thoại, "Có nhà hàng hải sản được lắm, cách đây khoảng hai km."
"Ừ."
Hải sản hải sản, tiệc lớn tiệc lớn, Lê Mộc âm thầm khen chỉ số thông minh của bản thân.
Mông Lê Mộc vừa dính vào cái ghế, lập tức lấy thực đơn lên xem. Năm đó Lê Mộc được gọi là chuyên gia gọi món, quỷ keo kiệt Hồ Tiểu Uyển đến giờ cũng không dám tùy tiện mời Lê Mộc ăn cơm, không muốn táng gia bại sản, Lê Mộc còn có thành kiến, ăn cơm với Hồ Bán Tiên, đến giờ vẫn chưa từng được thỏa chí ăn uống.
Bây giờ Ngả Hi mời cơm, Lê Mộc còn rất tốt khi chưa làm cô gái giàu có này ăn một bữa đau đớn, phải biết tiền lương quản lý của AG, không phải hấp dẫn bình thường đâu.
"Món này... này... này... này..." Mắt Lê Mộc quét nhanh, mồm cũng mở nhanh hơn, thiếu chút nữa cắn lưỡi, làm nhân viên hơi sửng sốt.
"Quý khách, quý khách chỉ đi hai người sao?"
Lê Mộc ưu nhã lắc đầu, buông thực đơn, bày ra một nụ cười đầy lực sát thương, "Ừ, anh đẹp trai, tôi ăn rất nhiều."
Anh nhân viên đúng là tiểu thịt tươi*, vẻ mặt xấu hổ, chờ Lê Mộc gọi món xong, bần thần đi.
*Chỉ người nam đẹp trai, đơn thuần, ngây thơ, không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
Quả nhiên là nhà hàng hải sản cao cấp, cách trang trí món ăn này, Lê Mộc rất muốn chụp vài hình, gửi cho bạn bè, nhưng làm hành động này trước mặt Ngả Hi không thể nghi ngờ rất là thấp kém, làm sao Lê Mộc có thể thấp kém trước mặt Ngả Hi?

"Ừ! Ngon!"
Kì thực, Ngả Hi có hơi thích nhìn Lê Mộc ăn uống, từ nhỏ cô đã được dạy lễ nghi trên bàn ăn, rất ưu nhã rất có văn hóa, nhưng lại không có cảm giác ăn cơm.
Tuy rằng Lê Mộc ăn nhanh, nhưng ăn không xấu, miệng nàng nhỏ, ăn một miếng má sẽ phồng lên, môi bị nóng cũng lập tức bị đỏ.
Vùi đầu ăn được mười phút, bên Lê Mộc đã trống một khu, nàng ngẩng đầu lên phát hiện Ngả Hi đang nhìn mình chằm chằm...
Lê Mộc quay đầu ra sau nhìn một chút, là tường, nàng vừa ăn vừa hỏi Ngả Hi, "Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì!"
Lúc này Ngả Hi mới ý thức được mình chỉ lo nhìn Lê Mộc ăn, cũng quên ăn, ánh mắt tự do một chút, trả lời Lê Mộc: "Kiếp trước cô không được ăn cơm sao?"
Công bằng mà nói, Ngả Hi không muốn tổn thương nàng, chỉ hiếu kì tại sao có người ăn ngon như vậy thôi ~
Tim Lê Mộc bằng thủy tinh, và nàng cảm thấy bị Ngả Hi khinh bỉ, ăn, tiếp tục ăn, ăn bù một nghìn rưỡi mới được! "Tôi... tôi là quỷ đói hồi sinh!"
Quả nhiên thừa nhiều, Lê Mộc không biết dạ dày Ngả Hi nhỏ, bốn mươi phút sau, cả cái bàn chỉ còn mình nàng chiến đấu.
Ăn đến lúc này cũng chỉ có thể dùng chữ vô vị để hình dung, nhưng Lê Mộc đang cố gắng, quai hàm vẫn tiếp tục nhai. Cám ơn ông trời, cảm ơn ông địa, cám ơn Ngả Hi, nếu không có cô ấy, khẳng định bản thân nàng không có cơ hội ăn hải sản đến mức muốn nôn luôn... thế nhưng, đúng là hơi muốn nôn.
Ngả Hi nhìn ra Lê Mộc đang gắng gượng, "Ăn không nổi thì thôi, đau bụng."
Lê Mộc uống một ly nước lọc, đống vỏ ăn xong đã xếp thành núi nhỏ, suy nghĩ, có lẽ đã đủ vốn, "Ừ... có hơi no."
Lê Mộc ăn một người bằng Ngả Hi ăn ba người, có thể không no sao?
Cuối cùng đã đến lúc tính tiền khuấy động lòng người.
Một con số lọt vào tai, yeah! Là một số có bốn chữ số và lớn hơn một nghìn, cuối cùng tảng đá trong lòng Lê Mộc cũng được trút xuống.
Có tiền thì khác, Ngả Hi rút thẻ từ trong ví da ra, "Quẹt thẻ."

Lê Mộc và Hồ Tiểu Uyển đã từng thảo luận, làm thế nào mới có thể nói ra hai chữ "quẹt thẻ" ở cấp độ khác nhau? Cuối cùng hai người nhất trí cho ra kết luận: Có tiền.
"Thưa quý khách, hôm nay chúng tôi có hoạt động ưu đãi ~"
Lại nữa, Lê Mộc đứng bên cạnh xem kịch vui, đơn giản là được hơn mười tệ, còn ưu đãi?
"Là như vầy, hôm nay quý khách là khách hàng thứ chín trăm chín mươi chín từ lúc chi nhánh khai trương đến nay, nên quý khách sẽ được miễn phí."
Phụt...
Lê Mộc hoảng sợ rớt cằm, miễn... miễn miễn miễn miễn phí, chín chín chín khách là quỷ gì chủ nhà hàng này mê sảng sao, mấy nghìn đó, kinh doanh như vậy sớm muộn gì cũng đóng cửa!
"... Đây là phiếu quà tặng hai trăm tệ, xin quý khách nhận cho."
Trong nháy mắt, Lê Mộc cảm giác bữa ăn này không phải trả tiền, nói cách khác, Ngả Hi mời nàng đi ăn không tốn một xu, ngược lại còn lời hai trăm tệ?
Lúc nãy nhìn Lê Mộc ăn vui vẻ như vậy, Ngả Hi đem phiếu quà tặng đưa cho nàng, "Cho cô, lần sau ăn."
Lê Mộc: "..."
*
"Ừ, A Tây, cô xoa thật thoải mái." Lúc này Lê Mộc nằm lỳ trên giường hưởng thụ giám đốc đại nhân phục vụ, "Trên một chút... bên trái... bên phải..."
"Còn đau?"
Mặc dù Lê Mộc có hơi chột dạ, nhưng đau, nhất định phải đau, nếu không thì làm sao sai vặt Ngả Hi được, "Đúng vậy, không biết tại sao... đau mấy ngày rồi..."
"Cô thay quần áo đi, chúng ta đi bệnh viện."
Vừa nghe đi bệnh viện, Lê Mộc càng chột dạ hơn, toàn bộ tính toán của nàng sẽ bị vạch trần, nhanh chóng lắc đầu, "Không cần không cần... chấn thương bình thường thôi."

Ngả Hi có hơi hoài nghi, có phải Lê Mộc giả vờ không? Chuyện này cũng không phải Lê Mộc không làm được, mỗi ngày trở về đều đỡ lưng nhỏ giọng làu bàu "đau", nhưng vừa nói đi bệnh viện thì lập tức từ chối. Ngả Hi hỏi mấy người bạn làm bác sĩ, nói nếu tình huống không nghiêm trọng, mỗi ngày xoa bóp mấy phút sẽ ngừng đau, nhưng xoa cho Lê Mộc một hai lần thì không nói, thậm chí mỗi ngày đều xoa, cô còn chưa hầu hạ người khác như vậy.
Lê Mộc cũng càng ngày càng không kiêng nể gì cả, mới đầu còn kín đáo chút, càng về sau còn làm nũng các kiểu gọi: "A Tây ——, lưng tôi đau, muốn xoa chút ——"
Lê Mộc cảm giác mình đã trót yêu ngón tay của Ngả Hi, thế nào ấn thoải mái như vậy chứ, nói cho cùng là do sai bảo người ta nên càng thoải mái hơn.
Nhiều lần, Ngả Hi lơ nàng không để ý, giọng nói của Lê Mộc vừa ti tiện vừa uất ức, "Người ta bị thương là vì cô..."
Ngả Hi: Tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.
"Cô đau một tuần rồi, bây giờ đi bệnh viện..."
Ngả Hi muốn kéo Lê Mộc khỏi giường, Lê Mộc nắm chặt ra giường, chết sống không đi, "Không đi không đi... từ nhỏ tôi đã không thích bệnh viện..."
"Vậy..." Ngả Hi lấy điện thoại ra, tìm một dãy số, "Tôi có một người bạn là bác sĩ khoa chỉnh hình, bây giờ tôi gọi anh ta đến khám cho cô, cũng không cần đi bệnh viện."
"A?! Không cần, này... này phiền người ta, da thịt tôi dày béo, không có gì đáng ngại."
Mặt Ngả Hi lạnh lùng nhìn Lê Mộc, tám phần mười là giả bộ, "Không được, cô bị thương là tại tôi, tôi phải chịu trách nhiệm."
Lê Mộc cười gượng: "Thật đó không cần đâu... tôi... tôi không đau, ừ, cô mới xoa bóp xong, tôi thấy khá rồi, không còn đau tí nào."
Lê Mộc đưa nắm tay đập lên lưng vài cái, "Thực sự không đau nè! Ha ha..."
"Lê Mộc cô làm như vậy thấy thú vị lắm sao?!" Ngả Hi ném thuốc mỡ lên giường, nói câu: "Nhàm chán."
Cửa bị đóng mạnh, chỉ còn một mình Lê Mộc ngây ngốc.
Không phải đùa một chút thôi sao, Lê Mộc nghĩ có hơi oan ức, Ngả Hi nóng nảy như vậy cũng tìm được người yêu, không biết vì sao hiền thê thục đức còn lẻ loi một mình, ông trời ông nói xem ông không mù chứ!
Nhưng mấy ngày qua, quả thực Ngả Hi rất tận tâm tận lực chăm sóc nàng, nàng thực sự hơi quá đáng sao?
Ngả Hi dựa vào đầu giường lật sách, nhớ đến cảnh mấy ngày nay ở chung với Lê Mộc:
"A Tây... tôi muốn uống nước."

"A Tây... tôi muốn uống nước trái cây."
"A Tây... tôi muốn ăn khoai tây chiên."
...
Có thể Ngả Hi đã biết Lê Mộc đang giả vờ từ lâu, nhưng trong tiềm thức bao dung nàng, vì một người rất cô đơn, mới cảm thấy có người cãi nhau với cô cũng rất vui.
Bữa sáng ngày hôm sau, Lê Mộc làm một cái bánh mì kẹp đơn giản, chỉ kẹp trứng với rau xà lách.
Bữa sáng của Ngả Hi đơn giản như cũ, cắt miếng bánh mì và sữa.
"Ngả Hi... tôi chỉ đùa chút thôi, đại nhân đừng chấp tiểu nhân nha." Lê Mộc cầm bánh mì kẹp trong tay còn chưa cắn, lại nhìn bữa sáng của Ngả Hi, đem bánh mì kẹp đưa cho cô, "Mỗi ngày cô đều ăn món này, nếm thử đồ tôi làm chứ?"
Đây là lần đầu tiên Lê Mộc chủ động lấy lòng.
Ngả Hi ngẩng đầu nhìn Lê Mộc một lúc, quả thực nàng nấu ăn cũng ra dáng lắm, hơn nữa lát bánh này thực sự ngán lắm.
Lúc Ngả Hi vừa muốn đưa tay lấy, nào biết Lê Mộc đột nhiên co tay một cái, sau đó nàng cắn một miếng to.
"Ha ha... ha ha..."
Đây là thói quen nhiều năm qua của Lê Mộc, nàng thích ăn một mình, phải biết rằng muốn lấy đồ ăn của nàng, quả thực còn khó hơn lên trời...
*
Tác giả: Tiểu Mộc lại bị coi thường, các bạn đều nói tôi đê tiện, Tiểu Mộc đê tiện là biểu thị cho tôi.
Giám đốc Ngả phải giáo dục một chút mới được...
Tôi viết nữ chính có hơi ngu đần, nhưng thực sự bản thân tôi không hề ngốc :)
Tôi thuộc loại cao lãnh chanh chua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận