Đôi Mắt ấy Vẫn ở Trên Giường

Chương 10 
Tối hôm đó, một trong số các đặc vụ tới đây hồi chiều quay trở lại để hỏi tôi xem Spoon có bỏ lại gì không. Trước khi bị đưa đi, Spoon đã thả tấm thẻ quân nhân của mình vào giữa khe giường và bức tường. Ban đầu tôi bảo không biết. Vì bức hình trên tấm thẻ là bức hình duy nhất của Spoon mà tôi có được. Viên đặc vụ dọa tôi rằng tôi nên đưa nó ra ngay nếu không muốn bị khám xét. Tôi đành từ bỏ ý định, kẹp tấm thẻ vào tờ tạp chí Jet, đưa nó cho viên đặc vụ cùng với một tờ báo và bảo, đây là tất cả. Viên đặc vụ hài lòng ra về vì đã tìm thấy thứ mình cần. 
Thực ra thì Spoon còn bỏ lại chiếc thìa hộ mệnh của mình nữa, nhưng tôi không nói. Lẽ nào chính phủ Mỹ lại bắt giữ tôi chỉ tại tôi đã đánh cắp một chiêc thìa? 
Hôm sau, trên bản tin của FEN, tôi biết được Spoon bị bắt vì âm mưu bán những tài liệu tuyệt mật của quân đội. Chắc chắn chân dung Spoon phải được đăng to lắm trên tờ Sao và Sọc* Được làm một công việc liên quan tới những tài liệu quan trọng như thế hẳn là Spoon phải rất thông minh, một cách không ngờ. Với tôi, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì. 

Mấy ngày liền tôi cứ ngồi lì trong phòng như kẻ mất trí. Tôi đứng trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt mình vẫn còn nguyên những vết son từ tối hôm đó. 
Sau mấy ngày, khi những cảm xúc của một con người đã quay trở lại, tôi nhận ra rằng thịt trong tủ lạnh đang bốc mùi và bắt đầu thối rữa. Định đổ chúng đi, tôi mở nắp thùng rác, nhưng ngay lập tức tôi thấy ghê cổ và nôn thốc. Bấn loạn vì những cơn nôn nao không ngững, tôi quẳng lọ nước hoa Brut trên bồn rửa mặt vào tường lúc đó đập vào mắt tôi. Lọ nước hoa rẻ tiền không phải bằng thủy tinh nên không vỡ, chỉ bị hỏng nắp, mùi hương ngọt ngào lan ra khắp phòng. Tôi bật khóc như một con thú ngay khi ngửi thấy nó. 
Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra. Tôi đã mất Spoon. Tôi khóc hừ hừ như một bệnh nhân sắp chết. 
Spoon, anh đi đâu rồi? 
Tôi bắt đầu bới tung cả căn phòng như phát điên hòng tìm kiếm những dấu tích còn sót lại của Spoon. 
Những vết tinh dịch loang lổ trên đệm. Lũ rận Philipines dạo mới đầu không làm sao có thể tận diệt. Tôi tìm kiếm bất cứ thứ gì. Tôi lộn ngược chiếc mũ phớt của Spoon đặng tìm thấy dù chỉ một sợi tóc giống hình cái dây mai xo bẹp dí nhưng thân thương ấy. Bàn chải đánh răng. Aspirin. Vết ngón tay Spoon vẫn còn đó khi tôi mở nắp lọ vaseline. Spoon vẫn thường moi vaseline bằng mấy ngón tay xương xẩu của mình làm tôi thấy xấu hổ. Spoon vừa lấy răng cắn đứt dải băng dính vừa mở bao thuốc từ đáy. Chiếc tất cắt đôi buộc túm một đầu Spoon hay đội để ép mớ tóc xoăn vào nếp. Miếng bích quy sô cô la đang cắn dở. Chai rum trắng hiệu Bacardi đã tu cạn. Tôi kiệt sức vì phải đối mặt với những thứ bỏ đi ấy. 

Tôi nằm lăn ra và nghiến chặt răng. Hết rồi. Nhưng, hết cái gì? Đáng lẽ tôi nên cho rằng cái đã biến mất khỏi tầm mắt tôi vốn không tồn tại mới phải. 
Tôi gõ cái thìa kêu váng lên cồng cộc. Nước mắt tuôn ra từ dưới mí mắt đang nhắm chặt. Tôi sợ rằng những ký ức về Spoon cũng theo đó mà chảy đi mất. Tôi đang nuối tiếc những kỷ niệm! Kỷ niệm ư! Nó vốn là một từ vô nghĩa và hoàn toàn vô can tới tôi. Tôi đã từng là kẻ đại tài trong việc đánh mất trí nhớ. Ấy vậy mà lần đầu tiên tôi có một vật sở hữu của chính mình. Liệu trong tôi có còn sót lại những giọt chất nhờn của Spoon? Tôi hi vọng. Rằng chúng sẽ thấm vào từng tế bào của tôi và tỏa ra thứ mùi dễ chịu ấy. 
Tôi sẽ thôi không chống đối nữa và để mặc mọi thứ. Ký ức sẽ dần lắng xuống, trong con người tôi, tầng phía trên sẽ trở nên trong suốt. Trông nó giống như nước và dường như chưa có gì xảy ra. Sẽ không người nào biết chuyện. Thi thoảng, tôi lại lấy ngón tay quệt lớp kem đọng ở bên dưới và mút, nhưng khẽ khàng thôi để đừng ai nhận ra. Lúc ấy, tôi sẽ lần đầu tiên cảm thấy tự tin và cất tiếng: "Ngon tuyệt!" 
Ví dụ như có rất nhiều bàn tay. Nhưng tôi vẫn có thể chọn ra cái bàn tay đen đúa trơ trẽn đó giữa những bàn tay có cùng hình dạng. 

Có rất nhiều những cái mông. Cái nào cũng giống hệt nhau và chỉ có duy nhất một cái khe. Nhưng tôi biết chắc đâu là cái khe sẽ kẹp chặt tay tôi mà không chịu nhả ra. Và giống như một nghi lễ chọn gái điểm ở Philipines, tôi sẽ tưới Champagne vào cái mông đó và gọi nó về phía mình. 
Tôi lê người lên giường giữa cái mệt dịu nhẹ và chui vào chăn. Bây giờ thì tôi sẽ không thể nào thoát ra khỏi cái ảo giác tựa như đôi mắt sáng quắc ấy đang đợi mình trong chăn được nữa. 
***********Hết.****************** 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận