Đối Mặt - Asisu

Chap này ra đời xem như lời chúc mừng năm mới của Fia với các độc giả đã theo dõi truyện Fia suốt thời gian qua nhé.

- -- ------ ----

Đó là một buổi chiều nhuốm đỏ, hai bóng người lặng lẽ đi về phía cổng quan biên giới Ai Cập...

Cậu thanh niên với mái tóc nâu và đôi mắt đen tuyền sâu thẳm đang nở nụ cười tươi như bông sen vươn mình sớm mai, đôi tay níu chặt lấy người phụ nữ trung niên đang đi bên cạnh mình. Sau bao nhiêu năm trôi qua, bà ấy rốt cuộc vẫn đẹp như xưa, vẫn là vẻ đẹp kiêu sa và lạnh lùng như thế. Có chăng chỉ khác là vẻ từng trải đã ám lên khuôn mặt bà ấy như khắc ghi những tổn thương mà bà ấy đã phải chịu đựng. Người ven đường nhìn vào đánh giá hai người từ phương xa đến này, trông cậu thanh niên chỉ chừng mười lăm hay mười sáu tuổi gì đó, gương mặt sáng láng và toả rực hơn bao giờ hết.

Hai người họ ghé đến một quán trọ nhỏ phía gần chợ phiên, rồi gần như mất hút trong đó mà không quay ra. Cho đến chợ phiên diễn ra sáng hôm sau, người ta mới thấy người phụ nữ dịu dàng ấy bước ra khỏi cổng.


Mấy năm trở lại đây, Ai Cập không ngày nào được yên. Những hiềm khích cũ giữa Ai Cập với các nước lân cận lại được nung nấu bùng nổ trở lại, vì vậy chiến tranh là không tránh khỏi, mà đặc biệt là Hitaito. Một trong những trận chiến khiến Ai Cập trở nên điêu tàn hơn bao giờ hết và sẽ không thể tổ chức những cuộc chinh chiến lớn đó chính là trận đấu gần biên giới, đích thân hai vị vua nghênh chiến với nhau, mà theo người biết chuyện vẫn hay ngầm hiểu là cuộc đối đầu giữa Minuê và Izumin.

Người phụ nữ trung niên đó choàng cả tấm khăn che đi mái tóc, mặc kệ cho trời nắng ở Ai Cập như thiêu như đốt. Bỏ ngoài tai những lời bỏ ngỏ của người dân về mình, người phụ nữ ấy vẫn tiếp tục đi vào khu chợ nhộn nhịp. Một vài kẻ tò mò thì sẽ để ý kỹ, trong mắt người đàn bà ấy mang theo rất nhiều thứ xúc cảm, hoài niệm có, đau thương có, giận dữ có và cả niềm hy vọng. 

Rốt cuộc thì người phụ nữ ấy cũng chịu dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ phía cuối con đường. Nơi này mặc dù đã bỏ hoang vì chiến tranh từ bấy lâu, thậm chí còn có tin đồn thần linh cho ma quỷ canh giữ nó, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua thì vẫn miễn cưỡng nhận ra nơi đây đã từng là chỗ buôn bán trang phục và vải vóc có tầm cỡ. Một vài người liều lĩnh ra cản đường và khuyên người phụ nữ đó, nhưng bà ta vô cùng cố chấp, họ đành chấp nhận bà ta là kẻ điên nào đó vãng lai và không can thiệp nữa. Họ chỉ nhìn thấy người phụ nữ ấy vào trong thôi, còn lại chẳng ai biết bà ta làm quái gì trong đó.

Người phụ nữ bước vào bên trong, nhẹ nhàng tháo khăn che đầu vào áo choàng, lộ ra một thân hình tuyệt mỹ với dung nhan thách thức với thời gian. Người phụ nữ ấy tròn mắt nhìn xung quanh như cố gắng dùng những hình ảnh cũ chắp vá lại nơi đây. Từng cái chạm tay nhẹ như mang từng dòng hồi ức quay về. Đôi mắt đen láy và sâu thẳm dường như đã bắt đầu ươn ướt. Rồi người phụ nữ ấy bắt đầu đi tìm, tìm một thứ nào đó không rõ. Bà ta gần như lục tung cả nơi này lên, thi thoảng ho sù sụ vì đám bụi rồi lại kiên nhẫn tìm tiếp. Cuối cùng thì, bà ta vẫn không thể tìm thấy nó, một sợi dây thắt trên đầu người Ai Cập, một sợi dây mà giống hệt với cái mà con trai bà ta đã làm mất cách đây không lâu tại kinh thành Hitaito. Cho dù không đẹp và mới như cái cũ, cũng không đi theo bên mình nhiều năm tháng, không phải là vật đối phương từng đeo, nhưng đối với bà ta vật giống vật xem như bù đắp phần nào, xem như bà ta vẫn có thể thấy đâu đó bóng dáng của người ấy...Vậy mà, bà ta vẫn không tìm được, sợi dây đó dường như là độc nhất vô nhị...

Trời bên ngoài đã quá trưa, người phụ nữ nọ vội vã bỏ sợi dây đó rồi khoác áo lại như cũ và trở về phòng trọ với con trai mình. Ngay khi bà vừa đi qua khỏi ngõ hẻm đó, thì lập tức có một đoàn người cưỡi ngựa như bay về phía căn nhà hoang đó. Người dân chỉ còn biết lắc đầu mà thắc mắc vì sao đột nhiên hôm nay lại có quá nhiều người tò mò mà dấn thân vào chỗ nguy hiểm như vậy.

Đoàn người dừng ngựa ngay trước ngôi nhà đó, vì vó ngựa làm tốc gió, khiến một mảng tường hiên lại rơi xuống kêu lạch xạch đến rợn người. May mà không phải là vào lúc đêm khuya. Người đàn ông dẫn đầu dường như là một đại quý tộc nào đó, trên người mùi hương cao quý và độc nhất, vải áo thêu hoa văn không phải của dân Ai Cập, và cái mũ ôm trọn cả mái tóc bên trong. Người này gần như lao vào bên trong, làm náo động cả một khu vực xung quanh. Ông ta tìm cái gì thì không ai rõ, chỉ biết sau khi đi ra thì gương mặt xanh rờn và hoang mang. Đúng vậy, sợi dây mà ông ta bắt được tại Hitaito hôm đó, có hoa văn giống hệt với một kỷ vật của ông ta. Và điều quan trọng là ông ta muốn xác định xem có phải có rất nhiều sợi dây giống thế không, chỗ buôn bán đó có phải đã làm ra nhiều sợi dây giống vậy hay không...Và rồi, nó là độc nhất vô nhị...

Điều đó là gì đây? Cố nhân có còn sống hay không...

Hôm đó là ngày triều đình Ai Cập đón tiếp Babylon để bàn thảo về liên minh sắp đến, nhằm phục hồi nền kinh tế Ai Cập. Đích thân hoàng đế Babylon cũng đến, vì tính chất quan trọng của liên minh này. Đồng thời đây cũng trùng vào dịp người dân Ai Cập mừng lễ hội tạ ơn sông Nile mẹ hiền, nên khắp mọi nơi hầu như hân hoan ăn mừng mặc kệ những vất vả sau chiến tranh.

Đối với lớp người trẻ tuổi mà nói, thì lễ hội, từng bừng, nhộp nhịp là thú vui không thể thiếu. Bởi thế cậu thanh niên Ragish đã ăn bận bảnh bao và trốn mẹ đi ra ngoài chơi từ hồi chớm chiều. Cậu ta len lỏi qua dòng người nhảy múa và lắc lư theo họ, cười đùa và làm quen với một vài cô gái trạc tuổi cậu ta. Cũng do vẻ ngoài long lanh và điển trai ấy, nên cậu ta dường như thu hút được rất nhiều cô gái vây quanh mình. Chỉ một lát sau, cậu ta bắt đầu kiếm cớ né mấy cô gái nhao nhao phiền phức để chạy đến với mấy chú ngựa và sàn tập bắn cung gần đó. 


Chỉ một lát sau, có một người thu hút cậu ta bằng con ngựa ô đen sáng bóng, mới nhìn qua đã biết chỉ có hoàng tộc mới sử dụng loại ngựa này. Cậu ta lân la lại gần đó để ngắm nhìn con ngựa, chỉ đứng im và lặng nhìn. Cho đến khi cậu ấy nhận ra người quen cũ, thì không ngững kêu réo. Người đàn ông phải mất mấy phút mới có thể nhận ra cậu bé năm nào nay đã lớn đến thế này. Ông ta không hiểu sao trong lòng lại cứ có cảm xúc thương yêu đứa trẻ này như ruột thịt của mình. Họ cưỡi ngựa, đua ngựa với nhau chốc lát rồi ông ta tặng cậu con ngựa quý. Trong lúc lúc cậu ta vui đùa và thi bắn cung với thuộc hạ thì ông ta tự mình đi dạo vào những nơi xưa chốn cũ.

Bờ sông đó là nơi ông ta đã cùng người ông ta yêu nhất cầu với thần sông Nile...

Chỗ kia là nơi ông ta cũng người đó uống trà...

Còn đây là nơi ông ta đã nhảy múa cùng người đó...

Cuối đường kia, là nơi ông ta lần đầu tiên mặc y phục Ai Cập...

Bước chân kí ức dẫn ông ta đến những nơi tràn ngập hạnh phúc một thời.


Có một bóng đen phía xa xa, cũng đang lướt qua từng nơi theo dòng hồi tưởng của mình. Mái tóc thướt tha và dáng điệu kiêu ngạo...Bàn tay mảnh mai chạm vào từng cột nhà đã bị nứt vỡ, tiếng khóc thút thít hoà quyện trong gió.

Ngay tại căn nhà hoang đó, người đàn ông nhìn thấy có một người phụ nữ trước mắt đang quay lưng lại với mình. Cảm giác đau rát trong tim bỗng trỗi dậy, bóng dáng người xưa hình như đã quay về.

_Asisu, là nàng sao. LÀ NÀNG SAO, ASISU....

Người phụ nữ đó quay lại, váy áo màu xanh nhạt bị gió thổi phất phơ. Vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn một thứ xúc cảm không tên.

_Ragashu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận