Độc Sủng Tử Thần Nữ Vương

Thủy Nguyệt trở về Triều quốc sau nửa khắc, bước vào Dưỡng Tâm Điện cô đi thẳng vào phòng tắm, La Hảo cùng 6 cung nữ cung kính quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến hoàng thượng.
Thủy Nguyệt chậm rãi bước tới gần bồn tắm, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, mở miệng nói:
- Đứng lên đi.
Bảy cung nữ gật nhẹ đầu, chậm rãi đứng lên:
- Tạ ơn hoàng thượng.

Thủy Nguyệt dang hai tay sang ngang, cung nữ hơi cúi đầu đi nhanh tới giúp nàng cởi y phục, từng kiện y phục của nàng được cởi ra, đôi chân trần trắng nõn từ từ bước xuống từng nấc thang dưới bồn tắm, ngồi trong bồn tắm ngập tràn hoa hồng, nàng khẽ đưa tay vén tóc qua một bên vai, để lộ tấm lưng trần trắng nõn nuột nà, cung nữ đổ dầu thơm vào làn nước ấm, thả thêm một ít cánh hoa hồng, Thủy Nguyệt thở dài một tiếng nặng nề, đôi mắt nhắm lại, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, miệng lẩm bẩm:
- Tất cả ra ngoài, La Hảo ở lại.
- Vâng.
Cung nữ cúi đầu cung kính đáp lời, họ lùi ra sau vài bước rồi xoay người rời đi, bầu không khí trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy của vòi rồng, Thủy Nguyệt đứng lên chậm rãi bước đến gần thành bồn tắm, chiếc khăn lụa bó sát vừa khéo che đậy được những đường cong phía trên cơ thể nàng, xoay người ngồi xuống tựa lưng vào thành bồn, nàng cất tiếng gọi:
- La Hảo, ngươi đến đây giúp ta kỳ cọ.
La Hảo cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Vâng, thưa hoàng thượng.
Cùng lúc này ở đâu đó trên bầu trời, một con rồng hoàng kim đang cố gắng bay bay, những cơn gió nhẹ, hây hẩy của buổi chiều tà cứ thổi lồng lộng phả vào mặt mát rượi, Long Hạ chán nản, vẻ mặt lạnh tanh ngồi xếp bằng ở trên lưng Long Thần, chàng nhăn mũi, hạ thấp lông mày, bất mãn nói:
- Ngươi không thể bay nhanh hơn một chút được sao?
Tốc độ hiện tại của Long Thần nhìn cứ như một con rùa con đang lững chững tập đi, Long Thần mở to hai mắt, chậm rãi nói:

- Hừm , Ta còn tưởng chủ nhân muốn ngắm phong cảnh nên mới cố ý bay chậm một chút, muốn nhanh à ... được thôi.
Vừa nói dứt câu, Long Thần dùng tốc độ ánh sáng bay vèo vèo làm cho Long Hạ mất thăng bằng ngã ra phía sau lăn lốc đến tận đuôi, nắm lấy đuôi rồng, chàng tức giận, hai mắt mở to, mi mắt căng ra, môi kéo giật ra sau:
- Ngươi chí ít nên nói với ta một tiếng để ta chuẩn bị chứ.
Long Thần đổ mồ hôi, chậm rãi trả lời:
- Với thực lực của người thì có rớt xuống dưới cũng đâu thể chết được.
Long Hạ dựt nhẹ đuôi rồng, cả thân thể theo đà bay lên cao, đáp xuống lưng rồng chàng hừ lạnh một tiếng, mi mắt nhíu lại nhìn xuống phía dưới lòng nghĩ, đúng là với thực lực của mình thì có rớt xuống đó cũng chẳng thể có chuyện gì, bất giác chàng đưa tay phải lên sờ nhẹ vào vai trái, nơi ấn ký hình mặt trăng lưỡi liềm chiếm trọn bả vai chàng, từ lúc sinh ra nó đã thoắc ẩn thoắc hiện trên vai chàng, chàng vì có nó mà bao thương tổn trên người đều biến mất.
Long Hạ thở dài buôn tay, chàng chắp hai tay ra phía sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy phong thái uy nghiêm, Long Thần tiếp tục bay thẳng đến Triều Quốc.
Thần Quốc - Từ Ninh Cung , Thái hậu ngồi trên ghế gỗ gụ đưa hai tay xoa lấy huyệt thái dương, đôi lông mày nhíu lại, Kha Hoa Mi khuôn mặt bí xị đứng ở bên cạnh không ngừng kể lể khiến bà đau cả đầu, cung nữ hầu cận đứng ở phía sau khẽ xoa bóp, mát xa vai cho bà, bà thở dài hạ tay xuống nhìn Kha Hoa Mi rồi lên tiếng an ủi:

- Được rồi, đợi hoàng thượng về ai gia sẽ nói giúp con một tiếng.
Kha Hoa Mi mừng rỡ, tâm hoa nộ phóng, mỉm cười đi đến ôm lấy cánh tay của thái hậu rồi bắt đầu nũng nịu:
- Cô cô, con biết là người thương con nhất mà.
Thái hậu lắc đầu thở dài, bàn tay đưa lên vuốt vuốt đầu Kha Hoa Mi.
Triều Quốc - Phía tây tử cấm thành , mặt trời rực đỏ đang từ từ lặn khuất, ánh sáng rẽ quạt chiếu hắt lên bầu trời, chiếu xiên ngang mặt đất, Thủy Nguyệt mặc trang phục hanfu màu đỏ đứng trên nóc nhà, khí chất cao ngạo, lạnh lùng thoát tục tựa như tiên nữ hạ phàm .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận