Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Edit: Hàn Ngọc

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Giang Hành tiến lên lạy một lạy.

Hoàng thượng gọi hắn dậy, ngữ trọng tâm trường hỏi: "Ngươi có biết trẫm gọi ngươi tới là vì việc gì không?"

Giáp trúc đào độc tố dần dần được thanh trừ, cả người hoàng đế có tinh thần hơn không ít, không hề như trước luôn mệt mỏi muốn ngủ. Dạo trước thường xuyên triệu kiến Chu Phổ, chính là vì để cho hắnbắt mạch cho mình, xem thân thể còn có vấn đề gì không. Ai ngờ được trong thân thể có thể có vấn đề xấu ẩn tàng, mà hóa ra là do bị nhi tử hạ độc.

Nhắc tới cái này hoàng đế liền đau lòng, chỉ cảm thấy bản thân đang nuôi lớn một đám bạch nhãn lang.

Giang Hành chi tiết nói: "Nhi thần không biết."

Hoàng thượng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đem lá thư Toàn công công mang tới cho hoàng đế ném tới trước mặt hắn, "Ngươi mở ra nhìn xem."

Giang Hành từ đầu ngự án cầm lấy phong thư, mở ra vừa nhìn, bên trong tất cả đều là tên quan viên.

"Người bên trong danh sách ngươi đều biết, đều là quan viên có quan hệ mật thiết với Giang Diễn, trong đó có Đào thị lang Đào Lâm Nguyên." Hoàng thượng không sợ hắn biết những người này, mấy nhi tử dưới hắn không có một ai là đèn cạn dầu, ai ai cùng không phải dạng hiền lành, phỏng chừng đã sớm thăm dò rõ ràng, cho dù không có phong thư này thì cũng vậy. Lần này đưa cho hắn nhìn, chẳng qua là vì cho hắn một lời cảnh báo, "Đào thị lang cùng Tuệ vương thường xuyên tiếp xúc, con có biết không?"

Giang Hành mơ hồ biết một ít, nếu hoàng thượng hỏi như vậy, liền đã kết luận là hắn đã biết.

Vì thế hắn không có phủ nhận: "Phụ hoàng vì sao lại nói thế?"

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, "Hôn sự của ngươi và Quảng Linh quận chúa sắp đến, lúc này hắnnên nhanh chóng nịnh bợ ngươi, nhưng hắn lại cùng Tuệ vương quan hệ không rõ. Trong việc này, chẳng lẽ không có ý của ngươi sao?"

Giang Hành liền lập tức đoán được ý tứ của hoàng đế, liền vén cẩm bào, quỳ tại trước bàn, "Phụ hoàng minh giám, việc này tuyệt đối không quan hệ cùng nhi thần."

Hoàng thượng nhổm dậy đi tới trước cửa sổ, đứng chắp tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngồi vào trên vị trí của ông, liền không thể không nghĩ nhiều hơn so với người khác, đã ngồi hơn mấy chục năm, tâm tư cũng kín đáo hơn so với bọn họ. Ông nửa ngày mới nói: "Nếu quả thật việc này là ngươi gây nên, để cho Đào thị lang ở giữa quay vần, để cho hắn ra tay hãm hại Tuệ vương, đúng là mộtmưu kế một hòn đá ném trúng hai con chim."

Giang Hành ngẩng đầu, chân thành nói: "Nhi thần sẽ không mưu hại phụ hoàng."

Hoàng thượng quay đầu lại, nhìn thẳng hai mắt của hắn, nhếch môi cười cười, "Ngươi cho rằng trẫm sẽtin sao?"

hắn trầm mặc.


Hoàng thượng ở phía trước cửa sổ đi tới đi lui hai lần, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên người hoàng đế, lưu lại từng mảng ánh nắng loang lổ. Tiếng đế giày đạp lên trên sàn hết sức rõ ràng, từng tiếng từng tiếng vang lên ở trong nội điện trống trải, hồi lâu sau, hoàng đế mới nói: "Trẫm hiện nay không tin được Đào gia, hôn sự của ngươi cùng Quảng Linh quận chúa, trẫm phải suy nghĩ lại."

Giang Hành nhíu mày, "Phụ hoàng lời này là có ý gì?"

Hoàng thượng liếc nhìn hắn, "Hôn kỳ hoãn lại một thời gian."

Việc này tuyệt đối không được, Giang Hành thật vất vả mới đợi đến lúc có thể định thân cùng Đào Cẩn, chỉ còn hai tháng liền có thể rước nàng vào cửa, hoãn lại một thời gian, hoãn đến lúc nào? Đây là mộtphương diện khác, hắn có nguyên tắc riêng của mình, ngữ khí kiên định: "Duy nhất chỉ có việc này không thể trì hoãn, mong phụ hoàng cân nhắc."

Hoàng thượng ngoài ý lại rất dễ nói chuyện, cho hắn một lựa chọn khác, "không hoãn cũng được, trẫm nhớ rõ trước đó không lâu hoàng hậu chọn cho ngươi một vài mối hôn sự khác, trẫm cảm thấy thiên kim hữu thượng thư Phó Xạ bộ dáng xinh đẹp, phẩm hạnh đoan trang, để nàng làm trắc phi cho ngươi thìsao?"

Hữu thượng thư Phó Xạ đối với đương kim Hoàng thượng trung thành và tận tâm, nếu như đem nữ nhi của hắn gả cho Giang Hành, một phương diện vừa có thể ổn định thần tâm, một phương diện khác là có thể kiềm chế thế lực Giang Hành, có thể xem là vẹn toàn cả đôi đường. Giang Hành muốn cưới Đào Cẩn, không thể không khiến cho hoàng đế đa tâm, hai nhà Sở quốc công cùng Đào phủ đều đứng ở phe hắn, tất yếu phải có một nhà kiềm chế hắn mới được.

Đáng tiếc Hoàng thượng tính sai quyết tâm Giang Hành, hắn đã đáp ứng với Đào Cẩn không cưới người khác, đời này sẽ không có nữ nhân thứ hai.

"Thứ lỗi cho nhi thần không tuân theo, ngoại trừ Đào Cẩn, nhi thần sẽ không cưới người thứ hai."

Hoàng thượng một chút cũng không ngạc nhiên khi hắn sẽ cự tuyệt, nếu là hắn thật dễ nói chuyện như vậy, thì sẽ không mãi cho đến 30 tuổi mà bên cạnh cũng chưa có một nữ nhân nào ấm giường."Hai điều này, ngươi chỉ có thể lựa chọn một điều."

Giang Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Cái nào cũng đều không được."

Hoàng thượng bật cười, đối với hắn đúng là bất đắc dĩ, "Quảng Linh quận chúa đã cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì sao?"

Lại đem hắn mê đến thất điên bát đảo, ngoài nàng không thú người khác.

hắn cũng không phải chưa từng thấy nữ nhân, đối phương chẳng qua là một tiểu cô nương thuần khiết như nước mà thôi. rõ ràng là một nam nhân ở trên chiến trường oai phong lẫm liệt, anh dũng chém giết địch nhân, còn chưa thành thân liền đã thành thê nô, nói ra thật không sợ làm mất mặt hoàng thất.

Nhắc tới Đào Cẩn, Giang Hành cười nói: "Nàng không có chủ động cho nhi thần bùa mê thuốc lú gì, mà là nhi thần cam tâm tình nguyện trầm mê."

Hoàng thượng khoát tay, không muốn nghe hắn nói mấy lời buồn nôn như thế, "Lời này lưu lại trở về nói với nàng đi, đừng nói ở đây làm trẫm sởn da gà."

Giang Hành nhổm dậy, sửa sang lại áo bào, "Phụ hoàng còn có chuyện gì?"

Thái độ như thế, rõ ràng chính là muốn đi.


Hoàng thượng gọi hắn lại, thần sắc đoan chính hỏi: "Chuyện gỗ mun chưa điều tra ra, rốt cuộc là có phảiTuệ vương gây nên hay không, trẫm sẽ điều tra rõ ràng thấu đáo."

hắn gật đầu: "Vâng."

"Vậy..." Hoàng thượng dừng một chút rồi nói, "Nghe nói ở Tùng Châu có một tốp người Khiết Đan tới, gây sự ở trong thành, phiền nhiễu khiến dân chúng Tùng Châu không thể thái bình. Đó là đất phong của ngươi, ngươi nên đi xem xem."

Giang Hành dừng lại, "Có Thắng địch giáo úy cùng nhân dũng phó úy ở đó, không cần nhi thần bận tâm."

Hoàng thượng ngưng mắt: "Trẫm cho ngươi đi, ngươi nên đi."

Việc ở Tùng Châu Giang Hành đã sớm biết, Triệu Bân cách vài ngày liền sẽ viết một bức thư cho hắn, trong nội dung thư viết vô cùng chi tiết. Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, hai người Triệu Bân cùng Ngô Quyền đủ khả năng để giải quyết, Hoàng thượng cố tình muốn hắn đi lúc này, không phải chỉ là vì không muốn để cho hắn nhúng tay điều tra chuyện gỗ mun sao, e sợ cho hắn ngầm động tay chân mà thôi.

Nhưng là nếu lúc này đi, ít nhất cũng phải mất hai tháng.

Có thể về kịp trước ngày mười sáu tháng ba cũng là một vấn đề.

hắn ý đồ tranh cãi, "Nhi thần..."

Hoàng thượng tính toán lời của hắn, "Nếu ngươi là không đi, thì trong hai điều trẫm vừa nói chọn mộtcái."

hắn cái nào cũng đều không muốn chọn, giận tái mặt nói: "... Nhi thần tuân mệnh."

Hoàng thượng liếc hắn một cái, "Lui xuống đi."

Từ Tuyên Thất điện sau khi ra ngoài, Giang Hành không có cưỡi ngựa, dẫn ngựa từng bước một đi ra cửa cung.

Dọc theo đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều, nếu hai tháng này không thể cùng Đào Cẩn gặp mặt, chi bằng đi Tùng Châu một chuyến, thuận tiện xem xét tình huống bên kia một chút. Nếu như ra roi thúc ngựa, có thể về kịp trước ngày mười sáu tháng ba, đến lúc đó đúng lúc hắn có thể thành thân cùng Đào Cẩn, so với việc ở tại Trường An chờ đợi vô ích, đi ra ngoài một chuyến cũng không tệ.

Chẳng qua muốn rời đi Trường An, rời xa nàng, trong lòng hắn có chút không nỡ.

đi ra khỏi cửa cung, xoay người lên ngựa, Giang Hành phóng ngựa về hướng Đào phủ.

Trước khi đi bắt buộc phải thấy nàng một lần.


*

Tiền viện nha hoàn nói Trang hoàng hậu truyền triệu nàng nhập cung, Đào Cẩn đang tại ở trong việc học thêu liên hoa, ngây ngốc ngẩng đầu, "Truyền ta nhập cung?"

Nha hoàn gật đầu, "Xe ngựa trong cung đang ở bên ngoài phủ chờ, nói là mời tiểu thư qua mộtchuyến."

Trước kia cũng từng có những việc này, Trang hoàng hậu ở trong cung nhàm chán, liền mời nàng tiến cung ngồi một lát. Vì thế Đào Cẩn không có nghi hoặc, buông châm tuyến, nhổm dậy thay đổi áo đơn màu hồng liền đi theo đi ra ngoài.

Ở cửa Đào phủ có một chiếc xe ngựa đang dừng, đúng là trong cung xe ngựa không thể nghi ngờ.

Đào Cẩn đi ra phía trước, Bạch Nhụy vén rèm lên đang muốn mời nàng đi vào, nhìn thoáng qua vào bên trong, nhất thời cứng đờ.

"Ngươi làm sao vậy?" Đào Cẩn đạp lên hoàng mộc bước lên càng xe, nghi ngờ hỏi.

Nàng nhìn theo, liền giật mình há mồm, còn chưa kịp nói chuyện, liền bị người ở bên trong kéo vào.

Giang Hành đem nàng ôm vào trong lòng, nâng mắt nhìn về phía Bạch Nhụy.

Bạch Nhụy run run một chút, nhìn nhìn Đào Cẩn, lại nhìn nhìn hắn, cuối cùng do dự buông màn vải.

Ánh sáng bên ngoài liền bị ngăn cách, trong thùng xe trở lên mờ nhạt.

Bánh xe lộc cộc đi trước, Đào Cẩn ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Người tại sao lại ở đây?"

Giang Hành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, mỉm cười mắt đôi mắt với nàng, "Bản vương nếu như không ở đây, thì làm sao có thể nhìn thấy được nàng?"

Nàng mím môi dưới, biết hắn ám chỉ gì.

hắn thế nhưng dùng loại phương pháp này lừa nàng, thật là vô sỉ.

"Khiếu Khiếu, nàng thật nhẫn tâm." Giang Hành cầm lấy tay của nàng, mạnh mẽ tách mở ngón tay nàng cầm lấy tay nàng, "Thế nhưng một tháng cũng thèm không gặp bản vương."

Nàng không trả lời, cứng ngắc chuyển đề tài, "Ngụy vương cữu cữu mang ta đi đâu? Bạch Nhụy đâu, vì sao không cho nàng đi lên?"

Đương nhiên là đi không thể cho các nàng ở đây, lúc này hắn chỉ muốn hảo hảo ở cùng nàng trong chốc lát, không có người khác ở bên cạnh quấy rầy.

Giang Hành nhẹ giọng nói: "Khiếu Khiếu, ngày mai ta phải đi Tùng Châu một chuyến."

Thân thể mềm mại trong lòng rõ ràng cứng một chút, Đào Cẩn chậm rãi quay đầu qua, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn hắn, "Vì sao?"


Giang Hành không muốn nói cho nàng biết chuyện trong triều, đơn giản tự thuật nói: "Tùng Châu ra một số chuyện, bản vương phải trở về sử lý."

Nàng bất an nắm tay áo của hắn, "đi bao lâu?"

Quả nhiên nàng vẫn quan tâm hắn, tiểu cô nương này, chỉ là thích khẩu thị tâm phi mà thôi.

Giang Hành hôn lên trán của nàng một cái, "Hai tháng."

Cái kia không phải là đến thời điểm bọn họ thành thân sao? Tùng Châu cách Trường An xa như vậy, vạn nhất hắn về không kịp thì làm thế nào? Đào Cẩn vẫn không nhúc nhích, dùng ánh mắt để lên án hắn, bĩu môi, im lặng hỏi hắn.

Giang Hành thật là yêu cực bộ dáng này của nàng, cho dù nàng làm biểu tình gì, hắn đều thích đến chết đi được.

"Nàng yên tâm, bản vương nhất định sẽ về trước ngày mười sáu tháng ba." hắn đem nàng chuyển đến trong ngực, thấp giọng cam đoan với nàng.

Nếu như là trước kia, Đào Cẩn sẽ hay không định nói: "Ta mới không thèm lo lắng cái này."

Nhưng bây giờ nàng lại không tin, "Vạn nhất người về không kịp thì sao?"

Giang Hành thấp giọng cười, nhìn nàng hỏi: "Nàng là hi vọng bản vương trở về, hay là không muốn ta trở lại?"

Nàng phồng miệng trừng hắn.

Đây không phải là hỏi vô nghĩa sao!

"Vậy người lúc nào thì đi?" Đào Cẩn ngồi dậy hỏi.

Giang Hành vốn định ngày mai sẽ đi, nhưng mà chợt nghĩ, đi càng sớm trở về lại càng sớm, vì thế nhất thời hắn đổi thành đêm nay xuất phát, nói như vậy không chừng còn có thể về sớm được một ngày. hắnnói cho nàng biết: "nói chuyện cùng nàng xong liền đi."

Đào Cẩn không nghĩ tới sớm như vậy, nàng ngồi xổm ở trên đùi hắn, thân thể nhỏ bé dưngj thẳng dậy nâng hắn đầu, nghiêm trang nói: "Nếu người ngày mười sáu tháng ba không trở lại kịp, ta liền không gả cho người nữa."

Như vậy sao được?

Giang Hành nhíu mày, nhớ tới Chu Phổ ở trong cung, kéo xuống mặt mũi nói: "Nàng là người của bản vương, không được gả cho ai khác."

Nàng cắn cánh môi, nhếch khóe miệng lên, "Ta mặc kệ."

Dứt lời, đại khái là cảm thấy những lời kế tiếp quá thẹn thùng, vì thế lui thân mình, nhào vào trong ngực của hắn, vươn cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hông của hắn, âm thanh nho nhỏ: "Vậy người phải sớm trở về nha."

Cái làm nũng này, làm cả trái tim Giang Hành đều mềm nhũn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận