Đô Thị Quỷ Vương

Tạm rời xa nhân vật chính của chúng ta một chút.

Cách cây đại thụ khổng lồ gần 100km nơi mà Thu Phong vừa chiến đấu xong với bầy sinh vật dũng mãnh kì lạ.

Chính xác mà nói nơi đó có một vùng đất trống, chỉ có đồng cỏ và vô số túp lều được dựng lên. Là nơi cư trú cho hàng trăm ngàn người tị nạn tại một vài thành phố lân cận đổ dồn về.

Quay lại vài tuần trước. Cái lúc mà toàn thế giới mất điện, tội phạm đột phá nhà tù xông ra ngoài làm loạn, từ tội phạm bình thường cho đến tội phạm Dị Năng Giả. Chúng xuất hiện, tàn phá mọi thành phố mà chúng đi qua.

Như Quốc Thiên đã kể lúc trước, cái ác hiện hữu cũng là nơi để cái thiện xuất hiện. Các Dị Năng Giả ẩn mình trong thành phố, né tránh nhà nước và các tổ chức có thể sở hữu Dị Năng Giả. Họ đứng lên bảo vệ người dân và được xưng là anh hùng.

Người đầu tiên khởi xướng, là một Dị Năng Giả cấp độ 4 mang trong mình sức mạnh nguyên tố - Thổ. Hắn chính là kẻ có thể điều khiển được mặt đất. Đặc điểm của kẻ này có thể tạo ra Thổ Nhân thay mặt hắn chiến đấu, điều khiển được trọng lực của bản thân, nâng đất đá dùng chúng làm vũ khí để tấn công như những viên đạn.

Khôi Vĩ – Dị Năng Giả cấp độ 4 – mang năng lực nguyên tố Thổ. Hắn là một trong số ít những Dị Năng Giả sở hữu sức mạnh nguyên tố. Tuy nhiên nguyên tố Thổ là một trong những nguyên tố khó sử dụng, khó nắm bắt nhất trong ngũ hành nguyên tố. Cho nên chỉ có một mình Khôi Vĩ thuộc Dị Năng Giả nguyên tố mà chỉ có cấp độ 4. Thông thường các Dị Năng Giả mang năng lực nguyên tố sẽ nằm ở cấp độ 5.

Khôi Vĩ sống tại một thành phố nhỏ cách thành phố Quảng Phúc 500km về phía Đông Bắc. Tức cũng là vùng gần biển. Hắn ta vốn là Dị Năng Giả ẩn mình, không bao giờ thể hiện ra năng lực của mình, sống và làm việc như công dân bình thường.

Cho đến khi toàn thế giới mất điện, hắn lần đầu tiên chứng kiến một người chết trước mặt mình. Người đó lại bị một gã Dị Năng Giả cấp độ 1 giết chết bằng một con dao.


Dặn lòng đó không phải chuyện của mình, Khôi Vĩ quay mặt đi, nhưng kẻ đó liên tục đe dọa đến mạng sống của những người khác. Khiến cho Khôi Vĩ phải ra tay ngăn cản. Ban đầu Dị Năng Giả cấp 1 kia vì quá yếu, không thể cảm nhận được sức mạnh Dị Năng Giả trong cơ thể của Khôi Vĩ nên hắn cũng nghĩ Khôi Vĩ là người bình thường.

Cho đến khi Khôi Vĩ bộc phát năng lực của mình ra, và vô tình giết chết kẻ đó. Cảnh sát chứng kiến được cảnh tượng ấy, Khôi Vĩ cứ ngỡ rằng mình sẽ chịu tội trước pháp luật. Nhưng không, hắn được cảnh sát khen ngợi vì hành động của mình trông như một người hùng.

Từ đó Khôi Vĩ bắt đầu sử dụng năng lực của mình nhiều hơn để cứu giúp mọi người, khi mà thế giới đang càng ngày càng loạn.

Sau sự kiện của Khôi Vĩ, được Quốc Thiên chứng kiến tận mắt. Sau này câu chuyện của Khôi Vĩ được truyền miệng đi một cách chóng mặt sau vài ngày. Các Dị Năng Giả ẩn mình khác cũng bắt đầu nổi dậy chống lại những gã Dị Năng Giả tội phạm.

Từ đó thế lực Dị Năng Giả chia làm hai phe chính. Phe ác và phe thiện. Phe ác nhân Dị Năng Giả luôn luôn đông hơn, hùng hổ hơn, ác liệt hơn phe thiện. Nhưng cũng may bên phe thiện có Khôi Vĩ. Hắn là Dị Năng Giả nguyên tố nên mới làm mọi thứ ở trong thế cân bằng.

Dưới tư cách là người đi đầu, Khôi Vĩ được tôn lên làm lãnh đạo của các Dị Năng Giả anh hùng. Với số người Dị Năng Giả tham gia lúc ấy lên đến 300 người. Một con số quá khủng khiếp, nhưng đó là con số của 7 thành phố xung quanh hợp lại.

Từ đấy người dân cũng bắt đầu chuyển đến thành phố nơi các Dị Năng Giả anh hùng trú ngụ để được an toàn. Mặc dù họ không có cái ăn, cái uống, nhưng cứ cầm cự kéo hơi tàn đến lúc nào hay lúc nấy.

Dân số của miền Bắc trong thời gian ngắn sụt giảm nghiêm trọng dưới sự nổi loạn của các Dị Năng Giả tội phạm. Dị Năng Giả anh hùng không thể đến kịp để ứng cứu, thành ra có rất nhiều người chết. Chết vì đói, chết vì các Dị Năng Giả chiến đấu với nhau, chết vì bị tội phạm giết chết.

Đến một ngày nọ khi toàn thế giới bắt đầu chìm trong biển nước, thành phố mà Khôi Vĩ sống không hề có bất cứ một ngọn núi nào. Hắn là một Dị Năng Giả nguyên tố, nên có cảm nhận với thiên nhiên rất rõ ràng, hắn cảm nhận được nguy cơ nào đó. Linh cảm khiến hắn dùng cạn sạch năng lượng của mình để tạo lên những bức tường đất đá vững chãi bọc quanh một vùng nhỏ của thành phố.


Trong khu vực mà Khôi Vĩ bọc lại chỉ có thể chứa đựng tối đa trên dưới 300.000 người mà thôi. Trong khi con số tị nạn lên đến 5 triệu dân. Từ đó dẫn đến việc lòng dân bạo loạn, tất cả mọi người tranh đấu nhau để giành chỗ bước vào nơi được bảo vệ.

Cảnh tượng người dân đấu đá lẫn nhau, dẫm đạp lên nhau khiến cho Khôi Vĩ lực bất tòng tâm. Hắn đau đớn nhìn chính những người mà hắn bảo vệ đang giết hại lẫn nhau.

Cuối cùng Khôi Vĩ ra đưa ra một quyết định cực kì điên rồ. Hắn cho giải tỏa hết những bức tường mà hắn dựng lên. Người dân bắt đầu ngừng đấu đá nhau và quay sang trách móc Khôi Vĩ. Mặc dù khi đấy thế giới còn chưa ngập trong nước.

Bị mọi người chỉ trích, Khôi Vĩ im lặng. Thì bất ngờ một người đàn ông tuấn tú, người đàn ông ấy có hai màu mắt và vô số Dị Năng Giả hùng mạnh đứng bên cạnh bảo vệ người đàn ông ấy. Hắn ta nói một câu thế này:

“Anh hùng? Anh hùng là cái gì? Ăn được không? Chẳng ai có quyền bắt người khác phải bảo vệ mình, dù là người thân đi chăng nữa họ chỉ làm vì trách nhiệm. Vậy trách nhiệm của anh chàng được mệnh danh anh hùng này là gì? Anh ta có nghĩa vụ phải bảo vệ các người sao? Các người cho anh ta được cái gì? Thay vì biết ơn anh ta đang cố gắng dựng lên thứ gì đó để bảo vệ các người, thì các người tranh giành nhau, dẫm đạp lên nhau. Nhìn xem bao nhiêu người đã chết?”

Sau câu nói đó, tất cả người dân bắt đầu suy nghĩ lại. Họ cảm thấy mình là con người, nhưng phần con lại nhiều hơn phần người. Thay vì bảo vệ nhau, họ lại tranh đấu nhau chỉ vì sống. Cái đó không sai, nhưng cũng không đúng.

Người đàn ông hai màu mắt kia chính là Minh Viễn. Vào thời điểm bức bối nhất của loài người trong thành phố tị nạn này. Minh Viễn xuất hiện, hắn ra mặt bảo vệ danh dự cho chàng trai khốn khổ Khôi Vĩ.

Sau đó hai người Minh Viễn và Khôi Vĩ bắt đầu một cuộc trò chuyện nhỏ. Minh Viễn biết Khôi Vĩ có thể cảm ứng được thiên tai do hắn là một Dị Năng Giả nguyên tố. Mà thiên tai lần này lại liên quan đến nước, có thể sẽ bị ngập lụt.


Do đó Khôi Vĩ mới dựng nên những bức tường như vậy. Nghe được chuyện đó, Minh Viễn đưa ra một ý tưởng táo bạo.

Hắn kêu gọi tất cả những Dị Năng Giả dưới trướng mình và Dị Năng Giả siêu anh hùng hợp sức lại phá sạch toàn bộ công trình trong thành phố này mà dồn chúng lại thành một vòng tròn. Giống như tự tạo ra một vùng trống cho riêng mình, bao bọc tất cả mọi người vào trong đó, phòng chống chuyện ngập lụt.

Sau đấy, một vòng tròn khổng lồ cao gần trăm mét được thực hiện bao quanh thành phố.

Tuy nhiên có một điều họ không ngờ đến chính là lũ lụt dâng cao hơn họ tưởng rất nhiều. Trong thời gian thế giới bị ngập lụt, mực nước dâng lên ngưỡng ngoài 100 mét. Tất cả nước bị chặn ở bên ngoài ập vào trong chiếc lồng được tạo ra để ngăn chặn nước.

Mơ hồ cái vòng tròn đó lại chính là mồ chôn cho con người. Khi mà hàng triệu người bị chôn vùi xuống biển nước. Chỉ còn lại một số ít người sống sót. Con số chính xác là 302.817 người còn sống sót, tính cả Dị Năng Giả, người của Minh Viễn và Dị Năng Giả anh hùng.

Những người sống sót được một phần nhờ việc họ bơi giỏi, một số người được Dị Năng Giả và anh hùng Dị Năng Giả cứu giúp. Cũng may, mực nước dù vượt qua ngưỡng 100 mét, nhưng cũng có một vài chỗ xung quanh vòng tròn không bị nước dâng đến, người dân trú ngụ và tạm thời sống sót được ở nơi đó.

Tuy nhiên những gì còn lại chỉ là con người sau cơn đại hồng thủy. Toàn nhân loại tỉnh dậy sau một tuần. Trước mặt họ là vô số thực vật khổng lồ. Sau đó liên tục con người bị động vật biến dị tấn công không biết từ đâu ra.

Dân số sụt giảm liên tục trong thời gian ngắn chỉ vài ngày, họ còn phải đối mặt với cả nạn đói và khát nữa. Con số những người còn sống sót đến thời điểm hiện tại nằm ở mức khoảng 100.000 người.

Vì lẽ đó, các Dị Năng Giả bắt đầu đi săn dị thú để cung cấp lương thực cho con người giống như cách mà Thu Phong đang thực hiện.

Bằng cách nào đó mà khu vực xung quanh nơi tị nạn này tồn tại rất nhiều loại động vật biến dị như Heo, Bò, Trâu, Nai, Thỏ, Gà, Vịt. Tất cả những động vật ấy dường như là gia súc gia cầm, là thực phẩm của con người khi trước.


May thay vì thể trạng khổng lồ của chúng, khiến cho con người tạm thời qua được nạn đói. Tuy nhiên có một lần đám người Khôi Vĩ xông vào một khu rừng có vô số loại cây thực vật có thể ăn được. Khu rừng ấy có một thứ bắt mắt nhất, có thể được nhìn thấy từ khoảng cách vài km đổ lại.

Tuy nhiên trong khu rừng ấy có một sinh vật kì lạ, chúng ngăn cản bất cứ con người nào tiến lại gần khu rừng, trừ động vật. Chúng có hình dáng như con người, cơ thể đầy lông trông giống khỉ. Tuy nhiên từng con trong số chúng lại mang lực lượng và tốc độ kinh khủng có thể giết chết rất nhiều Dị Năng Giả cấp thấp.

Vì lẽ đó, khu rừng ấy, dù có rất nhiều thực vật có thể ăn được, nhưng lại không thể tiến vào.

……

“Grào ~~~!!!!”

Khôi Vĩ đang đi cùng Minh Viễn ở bìa khu rừng kì lạ ấy, họ bỗng nghe thấy một tiếng gầm động trời, khiến cho toàn bộ mặt đất trở nên rung chuyển. Tiếng gào đó còn mang đến một vài công kích âm thanh khiến cho vài người trong đoàn đi săn của Khôi Vĩ và Minh Viễn bị điếc tạm thời.

“Tiếng thét này … chẳng lẽ là gã đó?”

Con mắt hai màu của Minh Viễn sáng lên. Hắn là người bình thường, nhưng cảm nhận của hắn cực kì nhạy. Hắn nhận ra tiếng thét này rất giống chiêu Sư Tử Hống mà Quốc Thiên hay sử dụng trong đấu trường. Mà theo như Minh Viễn biết, trên thế giới chỉ có 3 người có thể sử dụng chiêu này. Quốc Thiên là một, sư phụ Tô Lâm của hắn là hai, kẻ cuối cùng chính là Thu Phong.

“Không … nơi này cách quá xa Quảng Phúc, không thể nào hắn lại ở đây được!”

Minh Viễn lẩm bẩm vài điều gì đó khiến Khôi Vĩ bên cạnh cảm thấy khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận