Đồ Mi Không Tranh Xuân FULL


Học được mấy ngày, vẫn không thấy Hồ Nguyên Ly xuất hiện, bụng ta càng lúc càng bức bối ứ nghẹn, tuy nhiên chưa bao lâu thì Cao Giới đã gọi đi qua.
Hắn thẳng thắn giải thích cho ta về việc đột nhiên ta bị triệu vào cung học các phép tắc quy củ: “Hồ Nguyên Ly nói muốn lấy công trạng lần này của mình để đổi về thánh chỉ tứ hôn, chuyện này chắc cô nghe đệ ấy nói rồi nhỉ?”
Nghe thì thực ra cũng có nghe, nhưng mà sao hắn lại chẳng hỏi ta gì cả thế?
Đương lúc lòng rối bời khó xử, Cao Giới nói như đã ngầm hiểu: “Nó quấn lấy ta mấy ngày liền, hôm nay ta mới có thời gian gọi cô tới đây, nó không dám hỏi mà bảo ta hỏi cô, dù sao thánh chỉ tứ hôn vẫn chưa ban, nếu cô không muốn vị trí Yến vương phi này cũng không sao cả.”
Yến vương phi?
Ta giật mình, nhịp tim tăng tốc, va bình bịch vào lồng ngực, hóa ra lời Hồ Nguyên Ly từng nói với ta đều là thật.
Tuy nhiên với tính cách của hắn, cũng có lúc nhát gan không dám hỏi ta á? Đã gọi ta vào hoàng cung học quy củ luôn rồi, giờ mới nói vuốt đuôi* hỏi ý kiến của ta?
(*Nói vuốt đuôi: nói sau khi sự việc đã xảy ra, không có tác dụng gì, thường để lấy lòng)
Ta mếu máo không đáp lời, Cao Giới cười nói: “Nhưng ta thấy cô thế chắc cũng đã bằng lòng, ta cũng yên tâm rồi.”
Trong điện yên ắng, ta cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, không hề cất tiếng phản bác.
Sau cùng Cao Giới thở dài: “Ta biết có một số việc thực sự có lỗi với cô, cho nên dù cô không cần chiếc nhẫn hộ tiễn kia, cô muốn gì ta cũng sẽ phá lệ cho cô.”
Nghe vậy, ta ngạc nhiên ngẩng phắt đầu, cho ta thứ gì? Ta muốn thứ gì cơ?
Cao Giới cười nhạt không nói, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu, rồi giơ tay ra hiệu cho thái giám tiễn ta đi, làm ta càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Trên đường về cung của Đức phi, ta gặp Cố Dương đang tuần tra, có lẽ không phải tình cờ gặp, dáng vẻ anh ta trông như là đang đợi ta.
Chuyện trò dăm ba câu, bỗng anh ta cắn răng lấy ra món đồ gì đó đưa tới trước mặt ta, là một hộp gỗ to bằng bàn tay.

Cố Dương nói, cặp mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng: “Nghe nói cô… cô sắp thành hôn, đây là quà mừng ta tặng riêng cho cô.”
Thánh chỉ tứ hôn chưa truyền xuống, nhưng tin tức đã lan rộng khắp như lửa cháy.
Ta không nhận, lắc đầu khéo léo từ chối: “Tâm ý của Cố thị vệ trưởng tôi xin nhận, nhưng quà này thì không thể, nếu để người ngoài biết, sợ lại phát sinh lời ong tiếng ve gì nữa cho mà xem.”
Cố Dương sững sờ, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng bừng, lúng ta lúng túng rút tay về: “Phải… là ta đường đột, thật ngại quá.”
“Không sao đâu.” Ta cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ nhất, nhìn người con trai chân tay vụng về đứng trước mình đây, nói hết sức nghiêm túc: “Tôi thực sự xin lĩnh tấm lòng.”
Rốt cuộc Cố Dương cũng mỉm cười hiểu ý.
Hiện giờ anh ta đã là thống lĩnh thị vệ của hoàng thành, tất nhiên không thể ở cùng ta quá lâu, nói thêm mấy câu nữa ta liền nâng bước cáo từ.
Mặc dù ánh mắt sau lưng mãnh liệt đến mức chẳng cách nào phớt lờ được, nhưng ta vẫn không chút dao động đi thẳng không ngoái đầu.
Tuy nhiên, chuyện ra cửa hôm nay, quả thực không suôn sẻ cho lắm.
Đằng trước có hai người gào thét khản cả giọng, lại là người quen.

Đúng hơn thì người gào thét chỉ có một, bởi vì từ đầu chí cuối Cao Yển luôn giữ im lặng, để Ngô Vân Thiều một mình kêu la khóc lóc.
Nha hoàn và Lý Mậu Sơn đứng gần đó mấy lần muốn lên khuyên giải, nhưng đều bị Ngô Vân Thiều đẩy ra.

Đại khái nàng đang khóc chất vấn tại sao Cao Yển phải lừa gạt nàng, tại sao không thể giúp nàng cứu cha mẹ.
Vốn dĩ ta muốn lặng lẽ tránh đi, lại chợt nghe thấy tiếng bạt tai giòn tan truyền tới, vừa ngoảnh lại thì đập ngay vào mắt là cảnh tượng Cao Yển bị tát mặt lệch hẳn sang một bên.


Nhất thời, chân ta như bị chôn chặt xuống đất.
Sau một cuộc cãi vã ỏm tỏi, có vẻ thể lực của Ngô Vân Thiều đã cạn kiệt, gắng gượng hết nổi, người ra tay trước là nàng, mà người ngất xỉu trước cũng là nàng.

Cao Yển vững vàng đỡ lấy cơ thể suýt chút nữa đã ngã xuống đất của Ngô Vân Thiều, giao nàng cho hạ nhân rồi xoay gót đi về chỗ ta.
Thấy y đến gần, phản xạ có điều kiện ta định hành đại lễ.

Nhưng khi tỉnh táo lại, ta miễn cưỡng làm theo lời dạy của ma ma giáo dưỡng, cúi đầu chào một cái bình thường.
Giọng thản nhiên của Cao Yển vang lên: “Học rất khá.”
Ta lén giương mi, thấy một bên sườn mặt vừa bị đánh của y đỏ rực cả mảng, trong lúc ta trố mắt, y bỗng giơ tay, không đợi ta phản ứng đã kéo lấy tay phải của ta.
Ta cả kinh, muốn rút về thì y lại càng nắm chặt hơn.
Ngay sau đó, hai tay y hơi dùng sức đã cạy được bàn tay ta ra, y nhìn chòng chọc vào lòng bàn tay trắng nõn của ta một chốc, mới cất tiếng: “Cũng may, không để lại sẹo.”
Khi này ta mới sực nhớ trước kia lúc bị Lương Tú nhốt, ta từng cầm mảnh chén vỡ uy hiếp nàng ta, lòng bàn tay cũng bị cứa đứt.

Cơ hồ là theo bản năng, ta dời mắt sang cổ tay Cao Yển từng bị ta cắn: “Tay Ngũ gia không sao chứ?”
Cao Yển chậm rãi buông ra, đáp: “Không sao rồi.”
Lòng ta bấy giờ mới ổn định hơn, dẫu sao Cao Yển đã nằm vùng một khoảng thời gian dài, phải chịu áp lực rất lớn, lại còn vô cớ bị ta đả thương, điều đó hiển nhiên làm bụng dạ ta áy náy vô cùng.
Nghĩ tới đây, ta bất giác hỏi một câu dù bản thân mình đã sớm biết rõ đáp án: “Ngũ gia vẫn luôn là người của thái tử sao?”
“Phải.” Cao Yển trả lời vô cùng ung dung.
Nhưng ta có thể đoán được y đã rất khó khăn, Cao Hoằng Lãng không phải người dễ dàng bị đánh lừa như thế.
Thế là ta không tự chủ bật thẳng hai ngón tay cái với y, chân thành khen ngợi: “Ngũ gia, ngài giỏi quá.”
Cao Yển sửng sốt, khó hiểu nhìn tay ta: “Đây là ý gì?”
“Ý là rất tuyệt, rất giỏi.”
Lời vừa dứt, cuối cùng ta cũng thấy Cao Yển mỉm cười, cười đến nỗi mi mắt cong cong, hóa ra một người luôn mang khuôn mặt u ám tối tăm, khi cười lên lại đẹp đẽ tới vậy.
Tiểu công công dẫn đường bên cạnh nhắc nhở, ta mới nói lời tạm biệt với Cao Yển.
Đi được vài bước, đột nhiên ta nhớ ra một chuyện, lập tức quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt chưa kịp thu về của Cao Yển, y vẫn còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, phát hiện ta nhìn lại, y có hơi bối rối quay đi.
Mắt ta lóe lóe, cố nở nụ cười tươi tắn nhất, hô: “Ngũ gia, cảm ơn con dao ngài bí mật đưa cho tôi ngày hôm đó.”
Nửa buổi trời Cao Yển mới nhìn sang ta, có lẽ gió hơi mạnh, thổi qua đôi mắt y phiếm hồng, y cười, gật gật đầu với ta.
Rồi ta giơ tay, vẫy chào một cái thật mạnh, sau đó xoay người bước từng bước rời khỏi tầm mắt y.
Ta thật lòng cảm ơn y, không chỉ bởi con dao nhỏ y gài vào thắt lưng ta thừa lúc ta bất tỉnh, mà còn vì một người luôn kiệm lời y như, vậy mà lại sẵn sàng đứng nói với Lương Tú và ta bao nhiêu lời vô nghĩa---
“Chỗ của ngươi trong ngoài ít nhất phải có mấy chục tên được tuyển chọn kỹ càng, cho dù là người biết võ nếu trốn thoát có khi cũng phải mất nửa cái mạng…”
“Ngươi nên ngẫm lại lời hoàng huynh đã nói…”
Chính những câu nói ấy, đã khiến ta từ cơn mê man từ từ tìm về lý trí, mới giúp ta không đến nỗi thực sự bị chiến thuật tâm lý của Lương Tú làm cho phát điên, cũng nhóm lên tia hy vọng trong ta rằng Hồ Nguyên Ly vẫn còn sống.
Cho tới bây giờ, ở trước mặt ta, y chưa từng che giấu sự kính trọng của mình đối với Cao Giới, nên dẫu bên ngoài có đồn đại bọn họ thù ghét nhau ra sao, thì lòng ta nhiều nhất cũng chỉ có một chút xíu nghi ngờ nho nhỏ.


Y còn từng rất nghiêm túc nói rằng, từ nhỏ Cao Giới đã coi y như đệ đệ, quan hệ của cả ba xưa nay chưa khi nào tồn tại khoảng cách.
Vì như thế, ba người họ mới xuất hiện trong giấc mộng của ta.
- -----
Tối hôm nay, Hồ Nguyên Ly biệt tích đã lâu cuối cùng cũng chịu ló mặt, đêm hôm khuya khoắt chui vào căn phòng ta đang ở, may mà hắn nhanh tay nhanh mắt bịt miệng ta lại, chứ không thì ta đã hét toáng lên mất rồi.

Hắn đè giọng xuống thấp, nói: “Là ta.”
Ta trợn ngược mắt, không thể nào về ban ngày được à?
Nhưng trông Hồ Nguyên Ly còn bực bội hơn ta, hắn nhìn ta chằm chằm, căm phẫn bảo: “Mấy ngày nay ta bận bù đầu bù cổ, nàng ở đây thoải mái gớm, còn có thời gian đi buôn chuyện với người ta, cười đùa sung sướng nhỉ, đều vào tai ta hết cả rồi đấy.”
Hắn bận gì được chứ? Hồi sáng Cao Giới chả bảo Hồ Nguyên Ly cả ngày quấy lấy mình còn gì?
Có điều tốc độ lan truyền thế này quả thực có hơi nhanh, e là vì thân phận hiện tại của ta không còn là một nô tài bình thường đơn giản, thế nên nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ta ngồi dậy, con ngươi đảo vòng quanh, nhìn Hồ Nguyên Ly vờ than: “Làm vương phi phiền phức quá, đâu đâu cũng có người nhìn chòng chọc.

Bỏ đi, ta hối hận rồi, không muốn làm nữa.”
Nghe vậy, bỗng chốc Hồ Nguyên Ly quýnh cả lên: “Thế thì không được, giờ nàng muốn đổi ý cũng đã muộn, ta đã đứng trước mặt thái tử và… thề rằng về sau chỉ cần một mình nàng!”
Ta cũng không nóng vội, chậm rãi nói: “Ngài cứ thề bậy thề bạ thế không sợ báo ứng à, người khác đâu phải kẻ ngốc, vả lại ngài có bao nhiêu là phụ nữ bên người, giờ vẫn đang ở trong Yến vương phủ đấy thôi?”
Lời vừa dứt khỏi miệng, trán đã bị Hồ Nguyên Ly búng một cái đau điếng, hắn tức tối kêu: “Nàng nghĩ mấy ngày nay ta đang bận việc gì? Còn không phải là thu xếp chỗ ở cho mấy người đó chắc!”
Lần này, ta thực sự nghẹn họng không thốt lên lời, lúc lâu sau mới hỏi: “Ngài muốn tặng thị thiếp của mình cho người khác ư?”
Hồ Nguyên Ly giơ tay bóp mặt ta, hằn học nói: “Ta là loại người thế à? Trong số đám người ở Yến vương phủ kia có ai là ta thực lòng xin về, nàng không thấy trước kia vì sợ người khác phát hiện tung tích, ta đã dùng đám người đó làm vật che chắn sao? Nàng không biết mấy năm trước hoàng đế nghi kỵ cỡ nào đâu, chỉ vài chuyện lặt vặt thôi cũng xé ra cho nghiêm trọng, nên chúng ta chỉ đành tránh ông ấy để hành sự.

Giờ tai họa ngầm bên người thái tử đã được xử lý ít nhiều, ta cũng không cần mấy tấm lá chắn đó nữa.”
Ta bỗng nhớ lại khoảng thời gian trước hắn từng xuất hiện ở Tần vương phủ trong tình trạng máu tươi đầm đìa, người ngoài lại nói hắn đuổi theo cô nương hoa lâu.

Quả nhiên, quá khứ của bọn họ thật không dễ dàng gì.
“Hơn nữa, tiểu gia ta rất thích sạch sẽ đấy nhé, không phải kiểu người nào cũng có thể lọt vào mắt ta đâu.” Cái đuôi sau lưng Hồ Nguyên Ly cơ hồ vểnh thẳng lên trời.
Ta trầm mặc một lúc, vẫn không cầm lòng được mà hỏi một câu: “Nhưng các cô nương kia đi đâu được bây giờ?’
Nhất thời, vẻ đắc ý trong đôi mắt Hồ Nguyên Ly thoắt biến thành hai ngọn lửa: “Nàng vẫn còn tâm trạng để ý bọn họ à?”
Vừa nói, hắn vừa vung chân hất đôi ủng ra, xoay ngoắt lên giường nằm, để lại cho ta tấm lưng hờn dỗi.
Ta chọc chọc hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, ta bèn tự tìm đề tài nói: “Sao ngài tới được đây, nửa đêm rồi còn ai dẫn đường cho ngài chứ?”
Vốn không nghĩ hắn sẽ trả lời, ngờ đâu hắn đột ngột quay người lại, sự tức giận trong mắt đã tan biến sạch, người này hết giận nhanh thật đấy!
Hồ Nguyên Ly duỗi tay kéo ta vào lòng, ta có chút không được tự nhiên, vừa định giãy ra, chợt nghe hắn ghé sát vào tai ta nhẹ nhàng nói:

“Kể cũng lạ, dù có đi tới hàng trăm lần nhưng ta vẫn chẳng nhớ nổi mỗi một con đường trên thế gian này, duy chỉ có con đường đến bên cạnh nàng là ghi tạc vào đầu ta.”
- -----
Ngày hôm sau thức giấc, người của Cao Giới đã tới, mang theo thánh chỉ tứ hôn, và một thánh chỉ khác.
“Yến Chiêu vương Hồ Nguyên Ly, lập công lớn hộ chủ, đặc biệt ban thưởng Xuyên Tây làm đất phong, sau khi lập gia đình tự động rời kinh về nam.”
Tin vui lần lượt ập đến khiến đầu óc ta hơi choáng ngợp, nhất thời không kịp phản ứng, tương lai Hồ Nguyên Ly muốn sinh sống ở Xuyên Tây? Vậy nghĩa là ta cũng sẽ đến Xuyên Tây luôn sao?
Bấy giờ ta mới nhớ lại lời nói không rõ ý của Cao Giới trước kia, cho dù có phá lệ, cũng sẽ cho ta được thứ ta muốn… Hóa ra là đây.
Không thể không nói, ta mừng đến độ thiếu điều nằm xuống đất lăn vài vòng cho thỏa.
Rời khỏi chốn hoàng thành áp lực này, đích xác là niềm mong mỏi ta tâm niệm ngày đêm, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, tự nhiên không phải học quá nhiều quy củ nữa.
Có điều ta cũng không dám biểu hiện vui vẻ quá trớn trước mặt Đức phi, dù sao đứa cháu duy của bà ấy sắp sửa rời kinh, vừa nghĩ là bà ấy lại chảy nước mắt, nếu ta cứ nhe răng cười thế, lỡ bị người ta khinh thường thì sao?
Một ngày trước lễ thành hôn, nửa đêm canh ba Hồ Nguyên Ly lại vào phòng ta, ta thuần thục dọn chỗ cho hắn, rồi ngáp dài một cái, nói: “Ma ma nói trước đại hôn không được gặp nhau, đấy là điềm xấu.”
Hồ Nguyên Ly chả thèm quan tâm: “Ai dám nói điềm xấu, lôi ra đây ta rút răng!”
“Đức phi nương nương cũng nói.”
Hồ Nguyên Ly gắng gượng nuốt ngược những lời tiếp theo vào bụng.
Sau đó ta lại hỏi: “Không phải các đời Yến chiêu vương nhất định phải có người ở lại trong kinh sao? Nếu chàng đi rồi, ai trông Yến vương phủ đây?”
Hồ Nguyên Ly tư lự một lúc lâu mới bảo: “Thái tử nói, con của huynh ấy, huynh ấy sẽ tự mình bảo vệ, không cần dùng đến ám quân trong tay ta.”
Nghe vậy ta cũng trầm mặc, lát sau cất tiếng hỏi: “Nghe nói thái tử vừa định ra tân thái tử phi?”
Hồ Nguyên Ly “ừ” một tiếng.
Im lặng một hồi, ta có hơi buồn ngủ, lật người lẩm bẩm: “Thôi, ta muốn đi ngủ, sáng sớm mai ma ma sẽ vào gọi.”
Hồ Nguyên Ly không nói gì, chỉ thò tay ôm ta như ôm búp bê, vì cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ nên ta cứ mặc hắn vậy.
Hôm sau, trời còn chưa sáng thì mấy ma ma đã xông vào trang điểm thay đồ cho ta, Hồ Nguyên Ly đi mất rồi, ta há miệng ngáp lên ngáp xuống.
Sau một phen bận bịu, ta ngồi đợi mà suýt tí nữa đã ngủ thiếp đi, lúc này lại có người tới đánh thức.
Lý Mậu Sơn đã lâu không gặp trông có vẻ già đi, ông ta cầm một hộp gỗ nhỏ, nói: “Lão nô phụng lệnh Tần vương, đến tặng riêng quà cho… Yến vương phi.”
Vốn dĩ ta không muốn nhận, nhưng Lý Mậu Sơn nói: “Vương phi cứ mở ra xem trước xem.”
Chịu đựng sự ngượng nghịu chưa quen từ cách xưng hô kia, ta nhận lấy mở hộp gỗ ra, bên trong chỉ có một mảnh giấy mỏng manh đã ngả vàng.

Cầm lên xem, đó chính là khế ước bán mình rất nhiều năm trước ta đã ký.

Giờ ngoảnh đầu nhìn lại, thoáng như đã qua mấy đời, phút chốc không thể nói rõ cảm xúc trong lòng.
“Ngũ gia nói bây giờ Yến vương phi được tự do rồi, có thể sống cuộc đời theo như ý nguyện.” Giọng Lý Mậu Sơn lần nữa vang lên.
Giữ chặt mảnh giấy, ngẩng đầu đối diện với Lý Mậu Sơn đang nhìn ta bằng đôi mắt vô cùng hiền từ, ta cũng từng thấy ông ta nhìn Cao Yển như vậy, hệt như nhìn chính đứa con của mình.
Mũi hơi cay cay, ta cố gắng hít sâu duy trì bình tĩnh.
Lý Mậu Sơn bỗng nói thêm: “Lòng Ngũ gia có cô.”
Cũng may trong phòng có mỗi ta và Lý công công, nên lời đại nghịch bất đạo của ông ta mới không bị người khác nghe thấy.

Mà Lý Mậu Sơn trông như thể sợ về sau chẳng còn cơ hội nữa, thế là vội vàng nói ra.
Ta cẩn thận gấp tờ khế ước bán mình vào, khe khẽ đáp: “Tôi biết.”
Căn phòng chìm vào yên lặng, sau khi gấp xong, ta lấy lại nụ cười, nhìn Lý Mậu Sơn chân thành bảo: “Thay tôi cảm ơn Ngũ gia nhé.”
Lý Mậu Sơn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

- -----
Ta được Hồ Nguyên Ly đón đi từ cung Đức phi nương nương, lúc gần đi còn nghe thấy bà ấy nghẹn ngào “Các con đều phải sống thật tốt”, khiến lòng ta bất giác dâng lên nỗi chua xót.
Ra cửa cung, Hồ Nguyên Ly lại khôi phục bộ điệu ngả ngớn, phớt lờ ánh mắt của người bên ngoài, nhoáng cái đã chui tọt vào kiệu của ta.
Hắn nhăm nhe định vén khăn voan lên, bị ta đánh “bốp” phát vào mu bàn tay mới chịu ngồi yên lại, nhưng người thì vẫn sống chết ngồi ì ra đấy, nói là muốn ngồi với ta.

May sao kiệu hoa khá rộng, hai người ngồi cũng không chật mấy.
Đầu quan* của ta vốn đã nặng, mệt đến mức không muốn nói chuyện nên cứ im lặng, mà Hồ Nguyên Ly hôm nay nói năng hình như có hơi không đầu không đuôi, toàn nói những điều chẳng hiểu gì sất, ta cũng chả có ý muốn nghe.
Đầu óc đang trống rỗng, rồi bỗng dưng ta sực nhớ ra chuyện gì đó, bất giác kêu lên: “Xong đời rồi!”
“Làm sao thế?” Giọng sốt ruột của Hồ Nguyên Ly vang lên từ ngoài tấm khăn voan màu đỏ.
Ta khó xử mở miệng: “Cái chìa khóa của hộp đựng khế ước nhà đất chàng đưa cho ta, trước kia ta đi vội quá, hình như bỏ quên trong phòng ở Tần vương phủ mất rồi.”
Tiệc cưới do một tay Hồ Nguyên Ly và Đức phi chuẩn bị, thỉnh thoảng sẽ hỏi ý kiến của ta, nhất thời ta quên béng việc ấy đi mất.

Nếu Hồ Nguyên Ly đã cho ta thì tất nhiên hắn sẽ không hỏi đòi về, nên lúc sau ta mới nghĩ ra.
Hiếm khi nào thấy Hồ Nguyên Ly cũng trầm mặc như ta.
Ngoài kiệu hoa là nhạc mừng hòa cùng chiêng trống vang trời, trong kiệu hoa là hai con người vừa mới bái đường, bấy giờ đang ngồi cạnh bên nhau, tâm trạng nặng nề lo lắng cho miếng ăn tương lai của mình.
- -----
Vĩ thanh
Tần vương phi qua đời.
Lúc mới hay tin, ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để mặt dày quay về Tần vương phủ cạy sàn nhà mà không bị phát giác.
Nghe nói nàng nhảy xuống ao nước ở hậu viện tự vẫn, lúc phát hiện thì thi thể đã nhẹ nhàng nổi lên mặt ao.
Mấy ngày trước còn thấy nàng và Cao Yển khắc khẩu, tuy sắc mặt có phần tiều tụy, nhưng trông cũng đâu giống với người tâm đã như tro tàn.

Nào ngờ mọi việc lại biến hóa nhanh tới vậy.
Ruột gan não nề, coi Hồ Nguyên Ly ngồi cạnh đáng thương nhìn ta, cuối cùng ta quyết định gạt chuyện này sang một bên.
Quản gia của Yến vương phủ mỗi ngày đều đến bẩm báo về chuyện chuyển nhà, con người không thích bị quấy rầy như Hồ Nguyên Ly lại nghĩ được một “ý tưởng tồi” mà ta cảm thấy khá ổn.
Mọi người đều biết, Yến Chiêu vương Hồ Nguyên Ly làm việc vô cùng hoang đường, nhưng lúc này đây hắn đã có cách làm mới lại điểm mấu chốt của mọi người.
Lần thứ hai sau khi thành thân, Yến vương phủ bắt đầu công tác chuyển nhà đến Xuyên Tây.

Nhưng sau khi quản gia thu dọn ổn thỏa, mới nhận ra hai nhân vật chính là Yến vương và Yến vương phi đã mất tích, chỉ còn lại một mảnh giấy nhắn với nét chữ rồng bay phượng múa của tiểu Yến vương.
“Chúng ta ra ngoài du lịch, các ngươi có thể tới Xuyên Tây trước, chờ khi nào đặt mua phủ đệ mới xong thì chúng ta sẽ qua.”
Quản gia đau đầu than trời than đất, vừa thầm mắng hắn trong bụng, vừa lao tâm khổ trí ngày đêm chuyện chuyển nhà.
Ngoài lời đồn này, còn có một tin khác khiến người ta bùi ngùi khôn nguôi.
Sau cái chết của Tần vương phi, thái tử xót Tần vương chịu đả kích lớn tinh thần hoảng loạn, bèn để y về phủ tĩnh dưỡng mấy ngày.
Nhưng khi về, không biết có phải Tần vương phát điên rồi hay không, bất ngờ hạ lệnh sai người rút cạn nước của ao cá mà mình yêu quý nhất, cá trong ao chết sạch cũng chẳng thấy y kêu dừng.
Ao cạn khô, y lại đuổi mọi người đi, không cho phép ai tới gần, một mình lội dưới bùn tìm kiếm từ ban ngày cho đến tận đêm tối.
Bởi vì không có ai ở, nên cũng không có ai biết ngày hôm đó, rốt cuộc là y đang tìm thứ gì.
HẾT CHÍNH VĂN..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận