Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Vừa về đến cổng lớn Vạn Bảo Lâu.

Một nhóm gương mặt quen thuộc đã đợi anh từ lâu.

Đám người Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành, thư ký Tiền.

Lo lắng đi đi lại lại trước cổng Vạn Bảo Lâu!
Không chỉ bọn họ, còn có một vài gương mặt quen thuộc.

Có đến ba ngàn người, một luồng sát khí ập đến!
Chính là các tướng sĩ của đội Thiên Cơ.

“Long soái!”
Đoạn Nha nhìn thấy Diệp Bắc Minh đầu tiên.

Anh ta mau chóng xông lên: “Tham kiến Long soái!”
“Long soái đến rồi!”
Thạch Lỗi cũng phản ứng lại.

Một luồng gió mạnh thổi qua, anh ta đã đứng thẳng người trước Diệp Bắc Minh, hơn nữa còn thực hiện lễ chào trong quân đội.

“Toàn thể tướng sĩ đội Thiên Cơ, tham kiến Long soái!”
Mọi người phản ứng lại.

Tất cả hướng mặt về Diệp Bắc Minh!
Trên khuôn mặt tất cả tướng sĩ, đều thể hiện ý sùng bái!
Hơn một tháng nay, câu chuyện của Diệp Bắc Minh không ngừng truyền đến tai của họ, đúng là giống như thần thoại!
Quá kinh người!
Hơn một tháng, thực lực của tướng sĩ đội Thiên Cơ tăng lên rất khủng bố.

Đa số đều đã tiến vào cảnh giới Võ Linh, có người đột phá đến võ vương.

Còn có một bộ phận nhỏ đã là võ hoàng.


Đủ để chứng minh thiên phú của tướng sĩ đội Thiên Cơ không hề kém.

Chỉ là tài nguyên võ đạo không đủ!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Các tướng sĩ, đã lâu không gặp”.

Mấy người thư ký Tiền, Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành đi lên, vẻ mặt nghiêm trọng: “Long soái, xảy ra chuyện rồi!”
“Liên quan đến long mạch phải không?”
Diệp Bắc Minh nói.

Ba người quay sang nhìn nhau.

Sau đó nghiêm trọng gật đầu.

Diệp Bắc Minh nói: “Vào Vạn Bảo Lâu rồi nói”.

Trong một căn mật thất của Vạn Bảo Lâu.

Thư ký Tiền mau chóng nói: “Long soái, tôi nói ngắn gọn thôi, long mạch dưới chân Côn Luân Hư xảy ra chuyện rồi”.

“Sau trận động đất vừa nãy, tin tức mới nhất được truyền về”.

“Ngọn núi ẩn chứa long mạch bị nổ tung, rất nhiều long khí lọt ra ngoài”.

“Nếu không nghĩ cách chặn lại, sợ rằng khí vận của Long Quốc từ nay sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng”.

“Vốn dĩ chuyện này sớm đã có hiện tượng, chỉ là không ngờ, biến cố lại đến nhanh như vậy”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Sớm đã có hiện tượng?”
“Đúng thế!”
Diệp Lăng Tiêu gật đầu: “Tôi đến thành Võ Đế, chính là để điều tra sâu hơn về biến cố long mạch!”
“Chỉ là không ngờ, lại bất ngờ chứng kiến gia tộc người canh gỡ bị tiêu diệt”.

Sau khi nói xong, ông ta còn nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh.

Thư ký Tiền còn lấy ra mấy chục bức ảnh.

Diệp Bắc Minh nhận lấy xem qua.

Có hình ảnh vệ tinh.

Cũng có hình ảnh xu hướng của ngọn núi.

Còn có một vài bức ảnh bộ phận núi Côn Luân!
Đặc biệt là trên hình ảnh vệ tinh, có thể nhìn thấy rõ ràng, một dãy núi hình rồng vòng bao quanh núi Côn Luân.

Phía tây từ Côn Luân, đến vùng đất Long Quốc phía Đông!
Khí thế hào hùng!
Quốc vận hàng ngàn năm, gắn liền với nhau!
Thư ký Tiền lại lấy ra một bức ảnh, chỉ vào một chỗ: “Long soái, chỗ này xảy ra vấn đề!”
Diệp Bắc Minh nhìn qua.

Dựa theo cách quy đổi tỉ lệ, ở vị trí bảy tấc long mạch lại nứt ra một cái miệng lỗ.

Chân long vốn có dáng thế bay lên, bỗng bị chém đứt.


Tất cả khí vận bị bóp nghẹt!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kinh ngạc: “Cậu nhóc, long mạch này đứt đoạn khá hiểm đấy!”
“Sẽ có hậu quả gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Chỗ bị đứt lìa, tương đương với một đao chém đứt đầu rồng, xương rồng, gân rồng, mạch rồng!”
“Cậu nói xem sẽ có hậu quả gì?”
Ông ta tự hỏi tự trả lời: “Nhẹ thì quốc vận giảm sút, thiên tai liên miên!”
“Nặng thì, diệt vong!”
“Suýt!”
Diệp Bắc Minh hít khí lạnh.

Trán không khỏi toát mồ hôi: “Có cách cứu vãn không?”
Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống: “Việc này không dễ nói, bức ảnh không nhìn ra được gì, phải đến tận nơi xem mới biết được”.

Diệp Bắc Minh đứng lên: “Sự việc không thể chậm trễ, đi thôi!”
Sau khi anh bàn giao vài việc của Vạn Bảo Lâu, rồi trực tiếp xuất phát.

Diệp Bắc Minh dẫn theo tướng sĩ đội Thiên Cơ, máy bay đáp xuống dưới chân núi Côn Luân.

Hơn trăm chiếc xe bọc thép đã được chuẩn bị sẵn sàng, đám người Diệp Bắc Minh trực tiếp lên xe.

Chạy thẳng đến chỗ long mạch đứt đoạn.

Một tiếng sau đã đến hiện trường.

Khắp chỗ dưới mặt đất phía trước đều là thi thể của tướng sĩ Long Quốc!
Mùi máu tanh nồng nặc truyền đến.

“Chuyện này… là sao?”
Vẻ mặt thư ký Tiền biến sắc: “Ai dám giết hộ vệ canh giữ long mạch?”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, sau khi kiểm tra, sắc mặt âm trầm: “Tất cả đều bị giết chỉ bằng một đòn tấn công, không phải người bình thường làm”.

“Có võ giả cường mạnh đã đến nơi này!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn về hướng long mạch.

“Cái gì!”
Vẻ mặt mọi người đều biến sắc.

Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, nhìn size giày chắc chắn không phải người Long Quốc.

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Lên núi!”

Vừa đi được mười mấy phút.

Bên tai vang lên tiếng khóc: “Hu hu hu, ông nội, ông nội, ông không được chết!”
Một ông lão nằm trên nền đất tuyết bên đường.

Một cô gái ngồi quỳ bên cạnh, không ngưng rung lắc cơ thể của ông lão.

Trên lồng ngực của ông lão có một vết thương đáng sợ, quần áo rách tơi tả, toàn thân đầm đìa máu tươi.

Vừa nhìn là biết bị thương nặng!
“Vân Chi Lan!”
Diệp Lăng Tiêu chấn kinh.

Thư ký Tiền hít khí lạnh: “Suýt, đúng là kiếm thánh Vân Chi Lan thật, có chuyện gì vậy?”
“Sao ông ấy lại bị thương!”
“Ừm?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, bước vội đến trước người Vân Chi Lan.

Một bóng người xuất hiện đột ngột khiến Vân Kiếm Bình sợ giật mình.

Soạt!
Cô ta rút ra một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh!
Choang!
Diệp Bắc Minh tiện tay nắm lấy lưỡi kiếm.

Vân Kiếm Bình kinh ngạc, mới nhận ra Diệp Bắc Minh: “A, là anh!”
Buông thanh trường kiếm.

“Vân Chi Lan bị làm sao vậy?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay cứu người.

Cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào trong cơ thể của Vân Chi Lan!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận