Điều Ước Của Dê Con

Ngày khai giảng, Lôi Khế Nhĩ đến sớm vài phút, chờ giáo sư xuất hiện trong lớp, trong lòng có chút khẩn trương. Cậu mở hộp đàn ra, luyện tập bài tập hè mà giáo sư giao cho cậu, rất sợ lúc trả bài sẽ bị mắc lỗi cho dù đó là lỗi nhỏ đi chăng nữa thì giáo sư cũng sẽ không vui.

Giáo sư xuất hiện rất đúng giờ, đối Lôi Khế Nhĩ lên tiếng chào, Lôi Khế Nhĩ dừng luyện tập, đáp lại lời chào của giáo sư.

“Lôi Khế Nhĩ, tôi đã nghe nói chuyện tình của em và Lý Ngang. Tin tức này thật sự rất chấn động nhưng chuyện tình hai người cũng như bao chuyện tình khác rất bình thường, đừng nghĩ ngợi quá nhiều.”

“Uh ~~~~” Lôi Khế Nhĩ không nghĩ tới giáo sư hiểu chuyện như thế, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao đáp lại ông ấy.

“Đừng khẩn trương, thầy không phải muốn truy vấn chuyện tình cảm của hai em, có thể nói báo chí đều viết rất rành mạch, Lý Ngang cũng thẳng thắn.” Giáo sư phất tay, muốn cậu hãy thỏai mái, “Hơn nữa thầy cho rằng có thể gặp được người như Lý Ngang đối với âm nhạc của em sẽ rất tốt, em có muốn thử sức ở một số bài nhạc buồn hay không?”

Giáo sư có vẻ nóng lòng muốn thử, ông còn chưa có nghe qua Lôi Khế Nhĩ diễn tấu âm nhạc nhân cơ hội này yêu cầu cậu diễn tấu.

“Em nguyện ý thử.” Lôi Khế Nhĩ tạm dừng một hồi, nói, “Chỉ là em và Lý Ngang trong lúc đó cũng không có buồn khổ như vậy. Anh ấy đối với em thật sự tốt lắm.”


Nếu là buồn khổ, có lẽ Lý Ngang so với cậu buồn hơn, ủy khuất hơn. Rõ ràng đã sớm cùng cha mẹ nói rõ ràng, lại không thể nói ra mọi chuyện với cậu, trong lòng luôn mong cậu có đủ dũng khí tự thừa nhận quan hệ với họ.

“Hôm khác thầy sẽ lựa một ca khúc phù hợp với em.”

“Tốt.”

Lôi Khế Nhĩ đồng ý, giáo sư muốn kiểm tra bài tập, Lôi Khế Nhĩ điều chỉnh cảm xúc, bắt đầu diễn tấu. Diễn tấu xong, giáo sư sau khi nghe, khen ngợi cậu tiến bộ. Lôi Khế Nhĩ thực vui vẻ.

“Lôi Khế Nhĩ, có chuyện thầy hơi tò mò.” Giáo sư nói ra vấn đề, “Lúc trước em và Lý Ngang cùng một chỗ, là em tự nguyện?”

Vấn đề này bị hỏi, cậu thật sự chưa bao giờ trả lời vấn đề này với ai nhưng lần này cậu nói, “Em đương nhiên là tự nguyện. Em so với anh ấy còn trưởng thành nhanh hơn, rất sớm liền phát hiện tâm ý chính mình.”

“Tự nguyện là tốt rồi.” Giáo sư gật đầu, “Thầy chúc phúc hai em.”

“Cám ơn.”

“Thầy còn có chuyện khác muốn nói, thầy có xem đoạn clip mà em diễn tấu trên đường ở nước Pháp, em và người kia đều rất xuất sắc, thầy đặc biệt hiếu kì người kia.”

“Anh ấy tên Mông Nã. Chơi nhạc jazz thật sự rất tuyệt.”

“Quả thật rất tuyệt, âm sắc của em có phần chịu ảnh hưởng của cậu ta, trở nên càng thêm sinh động nhẹ nhàng.”

“Thật sự?”


“Đúng vậy. Em cần phải cùng đối phương trao đổi nhiều, âm sắc của em sẽ càng tốt hơn.” Giáo sư còn nói thêm, “Có lẽ em cũng là tài năng chơi nhạc jazz.”

Giáo sư bắt đầu đàm luận nhạc jazz, giống như bật trúng công tắc, thao thao bất tuyệt, hưng trí còn diễn tấu mấy điển khúc, ngay cả đến lúc hết tiết học còn luyến tiếc chấm dứt. Nếu không phải Lôi Khế Nhĩ tiếp theo còn có tiết, cậu thật sự sẽ không thể rời đi.

Ngày đó tan học, Lý Ngang tới đón cậu về nhà, Lôi Khế Nhĩ vội vàng kể cho y nghe mọi chuyện hôm nay.

“Em bây giờ mới biết nguyên lai giaó sư rất mê nhạc jazz. Giáo sư nói thầy ấy rất muốn cùng Mông Nã luận bàn một chút, anh nói xem em có nên giới thiệu bọn họ với nhau không?”

“Mời giáo sư tới tham dự hôn lễ, đến lúc đó gặp mặt nhau thì có thể bàn luận.” Lý Ngang đề nghị.

“Mông Nã thực không đơn giản, lại một người nữa ngã quỵ dưới âm nhạc của anh ấy. Lại được sự chỉ dẫn của đại chỉ huy gia, anh ấy thật sự là người rất giỏi.” Lôi Khế Nhĩ khen.

“Lôi Khế Nhĩ, em hẳn là biết anh so với anh ta càng lợi hại đúng không?” Lý Ngang có điểm không cam lòng, sao cứ luôn tán dương Mông Nã, mà không tán dương y.

“Giáo sư nói âm sắc của em chịu ảnh hưởng của anh ấy trở nên tiến bộ rất nhiều!”

“Nền tảng âm nhạc của em là do anh chỉ dạy đó.”


Lôi Khế Nhĩ trong lòng phản bác, nhìn chằm chằm y thấy y cổ cổ quái quái, tạm dừng một hồi, lại phản ứng.

Người này ghen tị.

“Em thích âm nhạc Mông Nã, nhưng em yêu anh.” Lôi Khế Nhĩ nắm tay Lý Ngang, nhẹ nhàng vuốt mao sư tử.

Sư tử hừ hừ vài tiếng, nháy mắt thuận theo.

Anh cậu sao đáng yêu như thế a.

Lôi Khế Nhĩ nhịn không được nở nụ cười, trong lòng ngọt như được rót mật, nói không ra lời.

_Hết_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận