Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức

Chưa tới vài ngày sau khi Tạ Vấn Thiên gặp chuyện không may , một thân veston, dáng vẻ có khí thế Đường Nhẫn bỗng nhiên ở trên chương trình TV tuyên bố, bởi vì kinh doanh không tốt, sản nghiệp dưới tên của cậu ta sắp tới sẽ rút khỏi thành phố A , cậu ta đối với việc này biểu hiện ra rất tiếc cùng xin lỗi, cũng hứa hẹn mai mốt có cơ hội vẫn sẽ trở về tiếp tục vì phát triển kinh tế của thành phố A mà cống hiến.

Sau khi thấy tin tức này , Ngụy Cửu chính là lạnh lùng hừ một tiếng, hắn còn chuẩn bị quay lại lại tìm một cơ hội tốt tốt trả thù Đường Nhẫn một phen , không nghĩ tới đối phương trái lại ôm đầu chạy như chuột trước.

“Hừ, tiểu tử này rốt cục cũng biết sợ rồi sao!”

Ngụy Cửu tùy tiện mà nằm ở trên sô pha , một chân đưa ra ngoài sô pha , đầu ngón chân từ cái vớ rách lòi ra, nhưng mà vẻ mặt của hắn lúc này có thể nói là đắc ý vênh vang, quả thật giống như Đường Nhẫn là bị chính hắn đuổi đi , tràn ngập cảm giác thành tựu.

Tạ Vấn Thiên đang ngồi ở một bên xem báo, từ sau khi từ chỗ Đường Nhẫn trở về, cậu liền tạm thời dừng công tác, chuẩn bị tốt hảo nghỉ ngơi vài ngày rồi tính.

Mắt cậu lạnh lùng liếc Ngụy Cửu không biết tốt xấu kia, giữa khố còn bị đai trinh tiết buộc lại hình thành khối u lớn , cuộn tờ báo lại gõ lên đầu hắn .

“Anh tỉnh mộng đi, nếu em không biết K, anh còn không biết có thể còn sống trốn thoát từ hộ vệ của Đường Nhẫn hay không!”

“Uy! Đừng phá kiểu tóc của anh!”

Ngụy Cửu vội vàng bảo vệ tóc, sửa lại cái mái, tuy rằng lời nói Tạ Vấn Thiên chính là thật, nhưng mà hắn sĩ diện vẫn không muốn dễ dàng chấp nhận, biểu môi tiếp tục lải nhải, “Không có K kia, anh đánh chết tiểu tử kia như thường, nếu em không ở chỗ đó vướng tay vướng chân , anh đã sớm. . . . . . Ôi!”

Tờ báo trên tay Tạ Vấn Thiên thoáng cái lại đập tới giữa khố Ngụy Cửu , cái đập tuy rất nhỏ nhưng cũng làm cho thân dưới đối phương bị đai trinh tiết buộc chặt cảm nhận được kích thích dữ dội, Ngụy Cửu nhịn không được liền nức nở lên.

Hắn trộm mà nhìn thấy sắc mặt Tạ Vấn Thiên biến thành hung ác , nghĩ đến phía dưới của mình còn khóa ở trong tay đối phương, cũng chỉ hảo nén giận.


“Nhìn bộ dạng anh, là cảm giác thích mang thứ này đi?” Tạ Vấn Thiên mắt nhìn thân dưới của Ngụy Cửu ngày càng phình to, mỉm cười.

Tuy rằng Ngụy Cửu thiếu nô tính bẩm sinh nhưng hắn lại giống như ở những ngày sau bị mình chậm rãi bồi dưỡng ra.

Ngụy Cửu xấu hổ mà khụ một tiếng, gấp gáp ngồi dậy, hắn đã hơn một tuần không có tiết qua, trong hai cái cầu nhỏ phía dưới sớm đã nạp đầy đạn.

Ai kêu hắn lần trước đem Tạ Vấn Thiên biến thành nứt hậu môn đâu, trừng phạt như vậy cũng là hắn tự nguyện chấp nhận, dù sao, Ngụy Cửu cho tới bây giờ đều cho rằng mình là một người nam tử hán dám làm dám chịu .

Hắn xoa xoa đầu, liếm liếm môi dưới, âm thanh hơi khàn khàn mang theo tìm cảm có chút khác thường ,sau khi mới vừa cùng Tạ Vấn Thiên đã trải qua một trận sóng gió hữu kinh vô hiểm (ngạc nhiên nhưng không nguy hiểm) , hắn phát hiện trong lòng mình đã bị điều giáo sư này hoàn toàn chinh phục .

“Tiểu Tạ , anh nói rồi, anh nguyện ý vĩnh viễn làm nô lệ của em, giống như Đường Nhẫn kia đối với K gì đó giống nhau. Chỉ cần em. . . . . . Vĩnh viễn theo ở bên người anh.”

Cảm giác được có được một người hoàn toàn, là cảm thụ bị hạn chế, nhưng cũng là một loại hưởng thụ tình yêu dào dạt.

Một người cô đơn rất nhiều năm, tình cảm cũng luôn phiêu phiêu đãng đãng tìm không thấy cảng để cập bến, giữa lòng Ngụy Cửu đã sớm mệt mỏi, nếu có một sợi dây xích có thể đưa hắn trói đến lại, vĩnh viễn mà cột vào một người bên mình, không hẳn cũng không phải chuyện tốt.

” Giữa em và anh, cũng không phải quan hệ đơn giản giữa điều giáo sư cùng người bị dạy dỗ , Cửu ca, em thích anh, cho nên em tôn trọng lựa chọn của anh. Đương nhiên nếu anh thật sự nguyện ý cùng em làm sâu sắc thêm một tầng tình cảm,em cũng vui vẻ nhận lấy.”

Vẻ mặt Tạ Vấn Thiên giãn ra vươn tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Ngụy Cửu , nhìn thấy phía trong cặp mắt chín chắn của đối phương, trong cặp mắt kia tràn ngập chân thành, cũng tràn ngập yêu, dục vọng độc chiếm gắt gao giữ trong lòng cậu cứ như thế mà bị sự ôn nhu trong hai mắt này châm ngòi .


Tuy rằng điều giáo Ngụy Cửu là cái chuyện rất phí tâm tốn sức, nhưng mà nếu đây là yêu cầu của đối phương , kia cậu cũng chỉ đáp ứng tốt.

Ngụy Cửu trừng mắt nhìn, lộ ra cái mỉm cười, bỗng nhiên xuống sô pha, học Đường Nhẫn chắp tay sau lưng như vậy quỳ tới bên chân Tạ Vấn Thiên.

“Chủ nhân. . . . . .” Ngụy Cửu có chút xấu hổ mà mở miệng, đôi mắt hắn mở to nhìn Tạ Vấn Thiên, thân dưới càng thêm rục rịch.

Ngay tại lúc không khí tinh tế này, một người luôn luôn sẽ bỗng nhiên dưng xuất hiện phá vỡ sự xấu hổ, người này chính là —— Tiểu Ngụy thiếu gia làm cho Tạ Vấn Thiên cũng đau đầu .

“Ba, ngươi đang làm gì a? !”

Tiểu Ngụy lưng đeo cặp, giật mình mà nhìn Ngụy Cửu ở phòng khách đối với bạch tuộc thúc thúc quỳ xuống , miệng đều mở một cái chữ O .

Ngụy Cửu làm sao cũng không tính đến lúc này đứa con sẽ tập kích bất ngờ, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa nằm úp sấp xuống.

“Con như thế nào tan học sớm như vậy ?”

Ngụy Cửu giãy dụa đứng lên, lại cảm nhận được hiện trạng hạ thân, Tạ Vấn Thiên vội vàng rút tờ báo trong tay giả vờ ngăn lại.


“Hôm nay ai quét dọn xong trước thì tan học, úc à à, ba ngươi vừa rồi quỳ gối trước mặt bạch tuộc thúc thúc, không phải là muốn hướng chú ấy cầu hôn a?”

“Nói bậy bạ gì đó? !” Ngụy Cửu liền gào thét lên, ngay cả Tạ Vấn Thiên cũng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiểu thiếu gia giáo dục chưa đủ mà cả ngày cứ suy nghĩ lung tung này cùng cha nó rất giống, “Tiểu Ngụy không nên nói bậy, ba ba ngươi vừa rồi lấy đồ vật không cẩn thận ngã, chỉ như vậy mà thôi.”

Tiểu Ngụy xem thường mà liếc mắt nhìn Ngụy Cửu đang hung thần ác sát có ý đồ giết người diệt khẩu một cái, đem cặp quăng lên tới sô pha , một chút lại đi tìm quả táo trên bàn trà , tạp sát tạp sát mà gặm, “Ba thật sự là già rồi, lấy đồ vật mà cũng làm rớt.”

Thấy Ngụy Cửu mặt đầy xấu hổ, trong lòng Tiểu Ngụy tràn ngập ý nghĩ tà ác không sợ chết mà lại tiếp tục , “Kỳ thật ba đang muốn bổ nhào vào người bạch tuộc thúc thúc đi? A, chơi trò chơi đi!”

Tiểu Ngụy nói xong nói liền nhanh chóng chạy về phòng của mình , đem cửa khóa phịch một tiếng lớn!

Chính là hầu như trong nháy mắt kia, mặt Ngụy Cửu đỏ bừng, hắn còn chưa có kịp bắt lấy tiểu ác ma Tiểu Ngụy này đánh một trận một chút, liền thấy Tạ Vấn Thiên lạnh lùng mà nhìn chăm chú hướng về phía mình.

“Lời nói con nít không cố kỵ, lời nói con nít không cố kỵ!” Ngụy Cửu sợ Tạ Vấn Thiên đem lời nói Tiểu Ngụy cho là thật , vội vàng đem tay nắm chặt.

Ai biết trên mặt nghiêm túc của Tạ Vấn Thiên rất nhanh liền thay một bộ ý cười hờ hững, cậu không hề gì mà mắt liếc nghiêng Ngụy Cửu liếc một cái, đi đến trước cửa phòng ngủ hai người, nhẹ nhàng đẩy cửa ra .

“Anh đã muốn làm nô lệ của em, em đây làm chủ nhân cũng không có thể bạc đãi anh. Vào đi, còn lo lắng làm gì, biết Cửu ca sắc lang anh muốn đã lâu .”

Ngụy Cửu không dám tin mà nhìn thấy Tạ Vấn Thiên tự nhiên mà đi vào phòng ngủ, sau đó bắt đầu cỡi quần áo.

Hắn cúi đầu mắt nhìn thân dưới ngẩng cao của mình , hung hăng nhéo nhéo đùi mình, lúc này mới tin tất cả đều là sự thật .

“Tiểu Tạ . . . . . .”


Ngụy Cửu liếm liếm môi khô khan bị lửa dục cháy sạch , bước chân kéo kích động rồi cũng đi qua.

Bức màn trong phòng đều đã được thả xuống, bên trong âm u, Tạ Vấn Thiên cả người trần trụi lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, thân hình cường tráng đủ để cho nam nhân cùng nữ nhân tâm động.

Hạnh phúc ngay tại trước mắt!

Ngụy Cửu thật sâu mà hít một hơi, mạnh mẽ vọt vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.

Tiếng hôn môi rất nhỏ cùng âm thanh quần áo xé rách từ khe cửa truyền đi ra, giống như toàn bộ đều thực thuận lợi, xem ra ông trời rốt cục làm cho Ngụy Cửu thỏa đáng .

Nhưng mà rất nhanh, trong phòng liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Cửu .

“Không phải chứ! Em đem cái chìa khóa ra chơi rồi đánh mất? !”

Tiểu Ngụy nghi ngờ mà từ phòng của mình nhô đầu ra, mắt nhìn phòng khách trống rỗng , cùng với phòng ngủ của ba đóng chặt cửa, lắc đầu lại đem đầu rụt trở về, thoạt nhìn, cuộc sống ba mình cùng với bạch tuộc thúc thúc cũng giống truyện thiếu nhi, còn cần cố gắng a!

——————————————

Có lẽ ngày sau có thời gian còn có thể viết thêm, nhưng mà lúc này đây ngay tại nơi này chấm dứt đi.

Ngụy Cửu cùng Tạ Vấn Thiên là có thể hạnh phúc . . . . . . Còn Đường Nhẫn, ta thực chờ mong chuyện xưa của hắn ! XD

Cám ơn bạn một đường theo văn , các ngươi vất vả !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận