Điệp Ngân


Đã không còn là thuật ảo ảnh, cũng không phải cảnh ở trong mơ.

Cánh hoa Điệp Y bay tán loạn khắp nơi, Trang Sinh hiểu mộng cũng thật hão huyền.

Ảo ảnh kia chắc hẳn cũng chỉ làm bằng nước với thuật của người dị giới, nếu không thì sao có thể đứng sờ sờ trước mặt mình rồi đùng một cái biến mất?
Bị kẻ áo tím đánh bên cạnh Tuyết Thiên Luyến, kéo ra một đạo trên tường băng, rút chakra của Điệp Ảnh đang trong hình dạng thiếu nữ váy đỏ từ đằng sau, ra sức vung tay bắn lên mấy chục đạo băng trụ, đôi mắt chảy những giọt lưu ly có thể làm tan chảy vạn vật.

Lòng bàn chân linh động như gió, thân hình nhoáng lên, ngay lập tức chi gian đã phát ra vài lần cường công, người áo tím liên tục ăn những chiêu tàn nhẫn, nhưng tinh thần vẫn sáng láng như cũ, chưa chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng những ngọn lửa vô pháp vô thiên đã tiến đến gần hắn thêm một bước.

"Đừng phí sức nữa, nếu ngươi thiêu hết nơi này cũng không thể phá nổi tường băng đâu." Dung nhan thanh tao lại mỹ lệ của thiếu nữ lấn lướt cả sắc màu của ngọn lửa, quả nhiên hắn ta đã từ bỏ mục tiêu Thần Khí.

Còn lại là năng lực nhất tộc của Tuyết Thiên Luyến, bất luận thế nào cũng phải dùng chính chakra của mình tiến về phía phía trước, tiêu hao toàn bộ năng lượng của hắn, đến đây nàng lại tiếp lời: "Ngoại trừ đồng thuật thiên chiếu."
"Giới hạn huyết kế sao? Thật là món đồ đáng sợ giống như ngự điệp chi thuật..."
Ánh mắt của người áo tím lộ ra tinh quang, dùng toàn lực tập trung chú ý vào nữ hài kia, nàng giống như nữ nhân của nhất tộc Tuyết Thiên, ngự điệp bí thuật cũng rất sâu xa, nhưng nàng rõ ràng không thuộc nhất tộc mà chính là đang giữ gìn tiểu nha đầu của nhất tộc, quấy nhiễu kế hoạch của hắn.

Nàng sở thi chi thuật tựa hồ vào đúng lúc bị tương khắc, vậy thì xem nàng có thể kiên trì đến khi nào, có thể che chở cho tiêu gia hỏa của nhất tộc Tuyết Thiên đến bao giờ đây!
"Điệp Ảnh, là ngươi sao?" Tuyết Thiên Luyến chú ý màn đối chiến trên không của hai bên, nàng đã nghe được thanh âm, lại tận mắt thấy quá trình hiện hình của Điệp Ảnh, như vậy còn cần hoài nghi gì nữa sao?
Không tồi, thiếu nữ mặc váy đỏ kia chính là Điệp Ảnh, mà người mặc áo tím đối diện nàng cũng có một giới hạn huyết kế hoàn mỹ, tên là A Diễm.

Loại huyết kế này gọi là nóng chảy độn thuật.

Điệp Ảnh tự nhiên cảm giác được tai mình run rẩy nhưng nàng không dám phân thần, chỉ muốn thay Tuyết Thiên Luyến ngăn cản độn thuật nóng chảy cũng đã không còn bao nhiêu sức.

A Diễm cũng sẽ không tái diễn giống lần trước – dễ dàng lui lại, ngược lại không ngừng mở rộng phạm vi để tăng mạnh nhẫn thuật, đôi lông mày mỹ lệ của Điệp Ảnh đã nhăn thành rãnh nhỏ.

"Mục tiêu của ngươi còn rất rộng lớn, giống như không phải chỉ có Thần Khí."
Mấy chữ ngự điệp chi thuật đối với Điệp Ảnh mà nói thật đúng là từ ngữ mẫn cảm.

"Không, tuy nói là phong ấn Thần Khí bằng tám đuôi nhưng nó bất quá chỉ dùng để tìm kiếm lưu ly điệp mà thôi.

Hai người hấp dẫn lẫn nhau, có thể tìm được thể tự nhiên tốt nhất."
Lưu ly điệp? Tuyết Thiên Luyến bỗng nhớ tới năm màu lưu ly lung linh trên thân Điệp Ảnh, nếu nói Điệp Ảnh chính là...!Tuyết Thiên Luyến rất muốn phủ định ý nghĩ này trong lòng nhưng phong ấn tám đuôi Thần Khí không phải chỉ là năng lực phong ấn thủy kính, cùng với thuộc tính đảo của Điệp Ảnh vô cùng sát nhau, nói hấp dẫn nhau cũng thật sự bình thường.

Nếu thật như vậy, có nghĩa Điệp Ảnh...!
"Vậy ngươi cứ việc đưa nơi nào làm cái đế hướng lên trời mà tìm ra Thần Khí." Điệp Ảnh duỗi tay đùa bỡn chính ánh màu xanh phát ra từ vai mình, tùy ý luyện ngục biển lửa dưới chân.

"Ngươi không ra tay? Thật giống như một chút cũng không để tâm vậy." Thái độ của nữ hài này có điểm nằm ngoài dự kiến của A Diễm.

"Ngươi hình như có chút hiểu lầm, trừ Tuyết Thiên Luyến, bất luận sinh tử của kẻ nào đều không cùng ta quan hệ."
Tuyết Thiên Luyến cảm thấy kết giới chung quanh mình dần buông lỏng nhưng ngày càng lạnh, dọa người một chút có thể ví với đạo hầm băng, Điệp Ảnh thân người sái lạc trong suốt cùng càng thêm xa lạ đến lạnh lẽo.


"Vậy nàng mau nói cho ta nơi Thần Khí cùng lưu li điệp đang ẩn náu đi." Sắc mặt của A Diễm cũng lạnh dần, nàng đang kéo dài thời gian, nhất mực háo thắng ư? Như vậy...!
Diễm đang nói chuyện thì chi gian đã kết xong ấn, há mồm nhìn về luyện ngục.

"Nóng chảy độn thuật, tinh trầm địa chấn."
Điệp Ảnh ra chiêu bất ngờ, mắt thấy từ trên trời giáng xuống những hòn đá cắn nuốt lấy ngọn lửa bên cạnh phòng hộ của Tuyết Thiên Luyến, nổ mạnh tạo ra hoa tuyết, mùi thơm lạ lùng trong nháy mắt len lỏi vào hơi thở của mọi người.

"Điệp thuật, tập người hương!"
Tuyết Thiên Luyến tự mình hóa giải công kích? Điệp Ảnh nhìn Luyến phía dưới vẫn bình yên vô sự thì thoáng yên tâm, nhưng Diễm cũng không để cho nàng kịp thở dốc, lấy lửa đánh úp lại đá rất nhanh, không hề lưu tình chút nào.

"Chờ nàng chậm rãi hóa thành nùng tương, ta tinh tế hỏi ra nơi Thần Khí và lưu ly điệp rơi xuống cũng không tồi.

Hơn nữa, ta đã chán ghét phản ứng của ngươi rồi."
Điệp Ảnh chống cự có vẻ sắp không nổi nữa, nàng phát động ra điệp thuật căn bản theo không kịp hắn...!
Luyến, nếu ta không thể bảo hộ ngươi, có phải nên tìm một người bảo vệ ngươi khỏi những thương vong này?
Đáp án chắc chắn là sự khẳng định, bởi chính khoảnh khắc nhìn gương mặt người nọ, ta đã bắt đầu do dự, bắt đầu có chút rõ ràng tư vị đau lòng.

Ngươi không chú ý tới sao?
Từ ngày đó về sau, hắn luôn căng cứng những đường cong trên mặt, thời điểm ngươi đến tổng hội mới tỏ ra nhu hòa; luôn tiếc rẻ mỗi lần người xuất hiện thấp thoáng dù nó rất thường xuyên; sẽ dùng sa tế để trêu ngươi đến thảm, sẽ dùng sa tuyến để xác định an toàn của ngươi, để thuận tiện nhìn ngươi làm nhiệm vụ; sẽ nhân lúc ngươi ngượng ngùng rời đi, khóe miệng như có như không nở nụ cười.

Còn vì sự sống chết trước mắt của ngươi mà động thủ.

Cũng đúng, bởi vì ngươi lo lắng hắn sẽ nhìn gương mặt ngươi đang ửng đỏ, hay ngh được tiếng tim ngươi đập mãnh mẽ kinh hoàng, cho nên không bao giờ nhìn trực diện hắn đúng không?
Ta hiểu được ngươi xuất phát từ khế ước tâm ý tương thông của thông linh, nhưng cũng xuất phát từ sự tự mình lý giải khi trải qua mọi chuyện.

Những điều Điệp Ảnh có thể cho ngươi vĩnh viễn không kịp với bả vai dày rộng của hắn, bởi dù sao đó cũng chính là sự ấm áp của thân thể, dòng máu con ngươi.

Nếu ngươi nhất thời yêu cầu, yêu cầu một cái ôm chân tình bảo hộ ngươi, Điệp Ảnh này vĩnh viễn không cho được.

Gaara, xin hãy nhớ rõ lời ngươi đã nói, bảo hộ Luyến, thỉnh ngươi bảo hộ Tuyết Thiên Luyến của ta.

Mà hẳn là hắn sẽ bảo hộ Luyến thôi!
Điệp Ảnh cười ảm đạm, thong dong ứng phó Diễm, nàng đón gió mà đứng như cũ, nói với Luyến rằng: "Ngươi không có việc gì thật tốt."
Sau đó Điệp ẢNh dùng hết sức thi thuật, Gaara đã đứng trên mặt đất di chuyển người sống sót đến chỗ cao, mọi người đều là cũng hỉ cũng ưu, cũng kinh cũng sợ, đầu tiên là liều mạng bắt lấy hạt cát, sau đó lại sợ hãi hạt cát không thôi.

Tuyết Thiên Luyến bên cạnh Gaara vẻ mặt đau thương, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào, nơi nào đó bên ngực phải lập tức mềm xuống dưới, đau đớn đến nhợt nhạt.

"Đối thủ hiện tại của ngươi, vẫn là ta."
Ý của Gaara là bảo Tuyết Thiên Luyến lui sang một bên, con ngươi tựa bích ngọc tụ đầy ánh sáng của sát ý, Điệp Ảnh có thể cảm nhận rõ ràng rằng "Không thể đến gần hắn" từ tận tế bào đến chân tơ kẽ tóc.


"Gaara tộc cát, mục tiêu của ta cũng không phải ngươi, bất quá nếu ngươi muốn chặn đường, ta sẽ khiến cho ngươi nếm thử tư vị của độn thuật nóng chảy."
Độn thuật nóng chảy? Trách sao không thể đem nơi này biến thành như vậy.

Bởi vì trong cơ thể có thủ hạc, Gaara đối với đuôi thú cũng có chút hiểu biết.

Mà độn chi thuật nóng chảy đúng là vết máu giới hạn của nhất tộc, do bốn đuôi Jinchuuriki hợp thành.

Người này không biết liệu có phải Jinchuuriki mà hắn biết hay không nhưng thực lực người này thật không thể khinh thường.

Ưu thế địa hình đã sớm bị đối phương chiếm hết, nguyên lai vừa rồi đều là do một phần mưu kế độc địa của đối phương bày ra.

Hiện tại đã rơi rơi vào trạng thái bất đắc dĩ như vậy, cần thiết phải sử dụng chiêu thức tuyệt mật.

"Ngươi mau mang Tuyết Thiên đi!" Gaara ra lệnh cho Điệp Ảnh, chỉ là hắn chưa nói xong đã bị đáp trả.

"Muốn mang thì chính mình mang, bổn tiểu thư không có sức lực nữa..."
"Ảnh!" Tuyết Thiên Luyến lo âu đến la hét thất thanh khi nhìn ký ấn trên mặt Điệp Ảnh phát ra ánh sáng chói mắt, thân thể như bị hấp thu đến co lại, khôi phục hình thái của bướm.

"Đáng giận, cố tình ngay lúc này..." Gaara nắm chặt tay, nhưng chàng cũng biết Điệp Ảnh đã tận lực, thể chất con bướm ở thông linh vốn dĩ có tính nhược.

Thực xin lỗi, A Luyến...!
"A, ta sớm nên biết, lần đầu tiên lúc nàng dùng điệp thuật đáng nhẽ phải đoán được năm màu huôn hương có thể dùng cùng chỗ như vậy trừ lưu li điệp còn ai khác, chỉ là không nghĩ tới, tử vong trong hang bướm có thể hấp thụ năng lượng tự nhiên, lấy hình thái con người mà xuất hiện.

Như có muốn tiểu nha đầu của nhất tộc cũng chỉ vô dụng, nhưng thật ra một lượng lớn chakra có thể trợ giúp ta lĩnh hội sự tinh túy của ngự điệp chi thuật."
Điệp Ảnh quả nhiên là lưu li điệp.

Tuyết Thiên Luyến càng thêm lo lắng, còn Gaara khi biết mục tiêu không nằm trên người Tuyết Thiên Luyến lại cảm thấy nhẹ nhàng, liên buông tay nàng ra chiến đấu với Diễm, mặc kệ sa độn vẫn chỉ nên phòng ngự tuyệt đối, nếu không phngf ngự sẽ bị độn thuật nóng chảy phá hủy, chỉ làm lãng phí rất nhiều chakra.

Vậy là vẫn chỉ còn có thể dùng nhất chiêu thôi sao?
Gaara nhắm hai mắt lại, Thủ Cúc ôn tồn trấn an, Naruto khích lệ, Tuyết Thiên Luyến ngây thơ mỉm cười, quan trọng nhất chính là nàng ưng thuận hứa hẹn.
Muốn đạt được tán thành phải bảo vệ người quan trọng.

"Làm sao vậy? Nhắm mắt nhận lấy cái chết ư? Như thế nào lại đột nhiên trở thành tiểu thú ngoan ngoãn dịu dàng như vậy?" Diễm mở miệng công kích.

Không cần để ý đến những lời đồn đãi, chính mình làm liền tốt ngay! Lúc sau hiểu rõ chuyện này, tâm cảnh đột nhiên trong sáng.

Lần thứ hai Gaara trợn mắt thì màu đen đã biến mất, nhìn vào vành mắt chỉ còn lòng trắng dã.


"Vậy ta liền mở mang kiến thức cho ngươi một chút xem cái gì là luyện ngục chân chính, hãy cảm thụ thật tốt vào mà đến luyện ngục thăm hỏi Tu La." Gaara nhanh chóng kết phức tạp ấn, cuối cùng hai tay ôm chặt vào nhau, ngón trỏ cùng ngón giữa hướng lên trời, điềm đạm mở miệng.

"Nhẫn pháp, chợp mắt chi thuật."
Gaara rũ đôi tay xuống, nặng nề đập Điệp Ảnh vào trong lòng, thân hình không ngừng mở rộng, đồng tử có hình dạng như đồng tiền tứ giác, hình xăm Lan Tử trải rộng ra toàn thân, cát đá cứng đờ bỗng thành móng vuốt bén nhọn, quét ngang một cái thành mảnh đuôi dài.

Không phải nói giỡn đi.

Đây chính là đuôi thủ hạc ký chủ ư?
Bất quá phải giải thích cũng phải mất mấy đêm, đôi mắt đẹp của chàng tân trang thêm chiếc vòng màu đen, có thể tự do thao túng các nhẫn thuật đặc thù ở thể cát trong bộ dạng nôn nóng, không dễ tiếp cận này.

Như vậy, nguyên nhân là vì bên cạnh luôn tràn ngập những lời đồn đại chói tai, độc địa ư?
Bộ mặt này của Gaara rất dễ công kích tính yêu thú, đại khái đánh chết người sẽ vẫn còn người không tin, tưởng hắn kỳ thực chỉ là bảo hộ.

Tuyết Thiên Luyến kêu thảm thiết tựa che trời lấp đất nhưng lại che kín bưng miệng mình, nhìn thủ hạc như vậy nàng lại nhớ đến mình khi hóa thành phù sa, nàng đã nhìn thấy Gaara dùng chính tính mạng mình khai ra một hương thông sinh lộ.

Điệp Ảnh chỉ dựa vào hạt cát trong hồ lô nên không thể chiếu cố việc chiến đấu cùng cứu người, cho nên hắn mới...!Nhưng nếu chậm rãi như ngủ say sự tình vẫn là không thể vãn hồi được nữa.

Muốn ngăn cản.

Mục đích của Gaara còn có một người, đó là người đang chế tạo biển lửa – A Diễm, hắn đem toàn bộ chakra phô ra không giữ lại chút nào, cát trên mặt đất dần bị hóa giải hết.

Tuyết Thiên Luyến đạp mặt đất một tiếng rồi kêu: "Điệp thuật, điệp tẩm đông sương!", Điệp Ảnh trong suy nghĩ lập tức cảm ứng, phóng thích chakra, mặt đất lập tức phủ đầy băng tuyết, ba thước dưới tầng nham thạch cũng đều bị đóng băng, xem như nguy cơ tạm thời được giải trừ.

Nhưng lúc này những người sống sót lại do dự, người cầm đầu còn nhân nhượng: "Thủ hạc chính là quái vật a, chúng ta đã đi theo rồi, không được sa đọa vong hồn nữa."
"Không phải, Gaara như vậy là vì cứu các ngươi" Tuyết Thiên Luyến tức giận biện giải.

"Tóm lại là chúng ta không đi, ngươi muốn đi thì tự mình đi."
"Các ngươi!".

Tuyết Thiên Luyến trơ mắt nhìn sự tình đang theo hướng suy sụp thì gấp đến độ muốn rơi nước mắt, bằng lòng hay không bằng lòng thì người cũng chỉ có tốp năm tốp ba.

"Ta nói các ngươi dây dưa mãi không xong, chỉ muốn trực tiếp đi xuống! Thật phiền toái!" Điệp Ảnh chính là lười để ý những người này, không khỏi lên tiếng chê bai.

Diễm tuy rằng háo thắng đến cực độ nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, ngồi giống bộ dạng ngư ông thủ lợi nói: "Ngươi không nghĩ cứu, nhưng có ngươi tưởng cứu."
"Ngươi câm miệng cho ta." Điệp Ảnh không khách khí đáp lễ, tung bay khắp chi gian mà mở ra huân hương.

"Điệp thuật, mềm gân hương! Cũng may là hộ vệ không có nhẫn thuật chiếm đa số".

Điệp Ảnh bất đắc dĩ biến lại thành hình người thêm lần nữa, triệu nhiều con bướm giúp đỡ Tuyết Thiên Luyến, đem những người không chịu hành động kéo ra ngoài.

Nhưng sắc mặt của chính nàng lại tái nhợt, đầu óc chịu từng đợt choáng váng, không thể không đứng yên một chỗ.

Luyến đâu? Điệp Ảnh nhìn thấy Tuyết Thiên Luyến ở phía trước, nhìn thấy Gaara đã hóa thủ hạc.

"Phóng ra!" Điều này hoàn toàn không phải bản chất của Gaara, nhưng thật sự lại được rống to từ trong miệng chàng, chàng đã hoàn toàn mất khống chế.


Điệp Ảnh tinh thần quật cường đi về phía Tuyết Thiên Luyến, dưới lớp băng nàng cứ nghĩ là dung nham nhưng thực ra lại là cát vàng.

"Bão cát đại táng!"
Phi sa ngưng tụ thành kiếm hướng về phía Diễm bắn rất nhanh nhưng lại bị hắn hóa giải, Điệp Ảnh liền xuyên qua làn kiếm mà đem một cây cắm vào cổ hắn, dùng sức hấp thụ chakra trên người hắn ta.

Tứ chi Điệp Ảnh khó bề động đậy, cơ hồ nàng muốn bốc hơi, nứt toạc ra rồi.

Mà sức lực của Diễm vẫn không thể thoát nổi Điệp Ảnh.

"Không phải muốn lưu li điệp sao? Chỉ lo tới chính là..."Điệp Ảnh ức chế dâng lên một tia huyết khí, Diễm rốt cuộc cũng phóng ra không trung một tia chakra.

Hắn tự mình thú nhận biển lửa địa ngục đã đánh thức nổi Tu La đang ngủ say, dùng thân thủ tự chôn vùi mình vĩnh viễn.

Khả năng cao vì thế mà rất nhiều người vô tội bị chôn vùi.

"Thông linh chi thuật, trảm trảm vũ!"
Công chúa tóc vàng cùng con rối kịp thời xuất hiện, xem như kịp thời đem nơi này thay đổi, rất nhiều nguyên bản người đang sắp sửa thành cơ thể sống vận mệnh phụ thuộ chủ, người tới đúng là Thủ Cúc và Khám Cửu Lang.

"Như thế nào lại thành ra vậy, Gaara...!tiểu đệ...".

Thủ Cúc giờ phút này đau lòng không thua gì bị phong ba bão táp cắt da đập thịt, khổ sở gào lên.

"Trạng thái này của hắn không nghe được chúng ta nói đâu." Khám Cửu Lang cũng vô cùng bất đắc dĩ.

"Gaara, người kia đã chết, đủ rồi!" Tuyết Thiên Luyến mới bị cái đuôi của thủ hạc quét tới vẫn không chịu từ bỏ việc đứng ở viên thượng tàn mà kêu.

Nữ hài kia...!Thủ Cúc cùng Khám Cửu Lang có chút bối rối, từng có tiền lệ trước giữa Naruto và Gaara, hai người chỉ có thể nói là thấy nhiều nhưng không trách giận.

"Nơi này không có gặp người bị thương, ngươi khôi phục lại đi." Lúc này lời nói giống như có tác dụng, thủ hạc an tĩnh ở dưới, Tuyết Thiên Luyến cũng ngửi được mùi hương quen thuộc, là một loại thần hương có thể khống chế tạm thời sự ổn định của thuật giả tâm thần nhờ huân hương, mà người dùng mùi hương lại là Ảnh...?
Tuyết Thiên Luyến nhìn phương hướng mà mùi hương bay tới, lại không có nhìn đến Điệp Ảnh.

"Tiểu đệ, không cần như vậy, sẽ không có người gây tổn thương cho ngươi, tỷ tỷ ở đây, vẫn luôn ở đây."
Thủ Cúc nhìn Gaara, lần đầu tiên phát hiện ra hình thái chán ghét của Thủ Hạc, dần dần phát hiện ra sự cô độc khổ sở của hắn, nàng liền nghĩ mặc kệ Gaara có thể vì Naruto mà thay đổi hay không, nàng vĩnh viễn sẽ che chở cho chàng, vĩnh viễn quý trọng chàng, vĩnh viễn giúp cho chàng tiêu trừ lệ khí.

Gaara chớp mắt một cái liền khôi phục, nhìn thấy nàng rồi nhìn thấy Tuyết Thiên Luyến, liền muốn nắm lấy đôi bàn tay người kia, khiến Thủ Cúc bật cười đến thoải mái.

Một mảnh chiến trường hỗn độn, cũng tựa như không hề thê lương.

"Tuyết Thiên, tiện lợi thật...!chơi một lần nữa đi."
"Một phần, tam phân mới đúng nhé tiểu đệ."
Tuyết Thiên Luyến nghiêng đầu, đối với lời nói của Thủ Cúc không rõ nguyên do, trong đầu lúc này chỉ xoay liên hồi những lời Điệp Ảnh từng nói:
[Điệp Ảnh, khi dùng thần hương phải cẩn thận.]
[Yên tâm, lập tức trở lại liền.]
[Tốt rồi, ta chờ ngươi.]
Chính là Điệp Ảnh không trở về, nàng kỳ thật cũng không còn cách trở về nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận