Diện y

Chương 5:
Edit: 5th May
Trải qua một đêm phóng túng, ngày hôm sau Tần Sương suýt chút nữa không thể rời khỏi sơn trang, hai chân bủn rủn như thể không phải của nàng, Tần Sương ở nhà tịnh dưỡng gần nửa ngày, tới tối vẫn không nhịn được rời nhà đến sơn trang.
 
“ Mấy ngày không thấy, khí sắc phu nhân có vẻ càng thêm hồng nhuận. Có thể thấy được, nữ nhân dù ở tuổi nào cũng đều cần được nam nhân tẩm bổ.” Sơn trang Trang chủ Liễm Diễm nhìn thấy Tần Sương, không nhịn được cất lời khen.

 
Tần Sương bị nói có chút ngượng ngùng, lập tức dừng lại bước chân, đối phương tựa hồ như chợt nhớ ra điều ì mở miệng nói: “ Đúng rồi, Trì công tử buổi chiều này có việc ra ngoài, Liễm Diễm chưa kịp cho người đến báo cho phu nhân.”
 
Ra ngoài? Sao nàng chưa từng nghe Trì Uyên nhắc qua.
 
Tần Sương có chút mất mát dừng lại bước chân, vừa định cất tiếng hỏi, Liễm Diễm đã mở miệng nói: “ Có điều phu nhân nếu đến rồi, Liễm Diễm sẽ không để phu nhân phải mất hứng ra về, sơn trang Bắc Uyển gần đây mới tiếp đón một vị khách nhân, nghe các cô nương nói vóc dáng và thể lực người này đều không tồi, phu nhân liệu có hứng thú muốn nếm thử hương vị mới mẻ không?”
 

Khách nhân khác? Cùng Trì Uyên ở bên nhau thời gian lâu, Tần Sương suýt quên mục đích ban đầu bản thân khi đến sơn trang. 
 
Hiện tại Liễm Diễm bỗng nhiên nhắc đến việc muốn nàng cùng khách nhân khác lên giường, Tần Sương trong lúc nhất thời cảm thấy khó chấp nhận, chỉ từ chối nói: “ Hai ngày nay thân thể ta có chút không khỏe , nếu Trì công tử không ở đây, vậy ta xin phép về trước.”
 
Nói xong, lập tức cùng Liễm Diễm cáo từ, dọc theo lối vào muốn rời đi. 
 
Liễm Diễm nhìn bóng dáng buồn bã , mất mát của nàng, bỗng nhiên gọi nàng lại, nhắc nhở: “ Nếu phu nhân thấy trong người không khỏe,trở về sớm nghỉ ngơi cũng tốt, chỉ là sơn trang vốn là nơi tìm hoan* , Liễm Diễm hy vọng phu nhân sẽ nhận biết rõ ràng điều này, tốt nhất không nên kháng cự việc tiếp đãi các khách nhân khác.”
*tìm hoan : đến mua vui, quan hệ thể xác.

 
Từ sơn trang hồi phủ, Tần Sương thành thành thật thật ở yên trong phủ hai ngày, nhưng chỉ mới đến ngày thứ ba, nàng vẫn không nhịn được đi đến sơn trang.
 
Lý trí hiểu rằng lời Liễm Diễm khuyên bảo nàng không sai, nàng chỉ tới tìm hoan, nhưng trái tim lại chiến thắng lý trí, nàng lại không nhịn được muốn có chút hy vọng, chẳng sợ Trì Uyên sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi Trường An, nàng chỉ mong có thể ở chung cùng hắn lâu nhất có thể.
 
Cũng may, Trường Uyên đã trở lại.
 
Nghe được tiểu đồng ở sơn trang nói như vậy, Tần Sương một đường bước nhanh về phía biệt viện của Trì Uyên, nhìn thấy trong viện, nam nhân tuấn tú đang đứng bên cạnh cửa số, nàng lại có cảm giác bản thân đang trở về nhà.
 
“ Phu nhân vội vã đến đây, phải chăng là do nhớ nhung Trì mỗ?” Nam nhân quay đầu nhìn nàng, cười rạng rỡ.
 
Tần Sương đột nhiên cảm thấy bản thân có chút không rụt rè, vừa định thu lại cảm xúc, nam nhân đã đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, tham lam ngửi mùi hương trên người nàng, sau một hồi mới tách ra, mở miệng nói : “ Sương nhi. . . . .”
 

Sắc dục như rơm rạ, chỉ cần một mồi lửa nhỏ đã lập tức bùng cháy, nằm dưới thân Trì Uyên , Tần Sương đưa tay vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, hỏi hắn có thể ở lại kinh thành trong bao lâu.
 
“ Phu nhân hy vọng ta sẽ ở bao lâu?” Ngón tay trắng nõn của nam nhân lưu luyến vuốt ve cổ nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi.
 
Tần Sương rũ mắt không biết nên trả lời thế nào, chẳng ngờ không đợi nàng mở miệng, nam nhân đột ngột xông thẳng vào cơ thể nàng, khiến cho nàng không còn sức lực suy nghĩ vấn đề này nữa.
 
Theo thường lệ, lại là một phen tiêu hồn thực cốt, Tần sương không chịu đựng nổi, chỉ một lát sau đã thiếp đi, nửa đêm tỉnh lại, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trần trụi của nàng đang bị thứ gì đó quấn chặt từng vòng.
 
Là Trì Uyên sao? Mặc dù thường ngày hắn vẫn rất thích ôm nàng, nhưng lại vô cùng ôn nhu ôm nàng vào ngực, chưa từng có lần nào xiết chặt đến mức nàng không thở nổi như hôm nay. 
 
Tần Sương trong lòng giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt ta, đến khi thấy rõ quang cảnh xung quanh, nàng suýt sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
 
Một con quái vật to lớn thân hình tựa như mãng xà đang nằm trên giường, mà chính nàng đang bị nó cuốn ở giữa. Thân thể mãng xà trơn bóng, lành lạnh quấn lấy nàng từng vòng, xiết chặt đến mức nàng suýt không tở nổi.
 
Chuyện gì thế này, nơi này tại sao lại đột nhiên xuất hiện con quái vật to lớn như vậy, Trì Uyên đâu, hắn tại sao lại không có trên giường, lẽ nào đã bị con quái vạt này nuốt vào trong bụng?!
 

Ý nghĩ kinh sợ vừa xuất hiện trong đầu khiến Tần Sương sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, nàng cầm lấy đuôi con mãng xà khổng lồ, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của nó, nhưng khi bị đụng đến, thân mình mãng xà càng xiết chặt Tần sương bên trong, khiến nàng cảm thấy vô cùng nghẹt thở, nhưng khiến cho nàng hoảng sợ nhất chính là, ngay sau đó, Cự mãng chậm rãi ngẩng đầu lên, tiến đến sát cạnh mặt nàng, thè ra cãi lưỡi màu đỏ. 
 
“ Cứu. . . . . Cứu mạng. . . .. . Cứu mạng aaaaaa!”
 
Tần Sương sợ đến mức chân tay bủn rủn, cố gắng dùng hết sức kêu cứu, nhưng màn đêm thăm thẳm, tất cả mọi người đều đã say giấc, biệt viện lại quá lớn, âm thanh nhỏ bé yếu ớt của nàng không thể nào truyền ra ngoài được, tần Sương liên tiếp hô vài tiếng, bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, lúc này Cự Mãng mở to hai mắt, dưới ánh trăng hai mắt phát ra ánh sáng xanh lục, miệng nó phun xa chiếc lưỡi đỏ tươi, phát ra âm thanh xì. . . . xì. . . . xì. . . . 


 
 


  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận