Diện y

Chương 4 : 
Edit: 5th May
 
Mấy ngày kế tiếp, không biết phải do nam nhân kia yêu cầu hay không, hay là do sơn trang cố ý sắp xếp, mà khách nhân của Tần Sương đều là nam nhân kia.
 
Vị khách tuyệt sắc này không chỉ ôn nhu , lúc hoan ái còn vô cùng kích tình, phóng đãng, Tần Sương đến cùng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, dù cho trong lòng hết lần này đến lần khác tự nhắc nhở chính mình, nhưng cuối cùng cũng không tránh được có chút động tâm.
 
Một ngày nọ, khi nam nhân đang giúp Tần Sương vẽ chân mày, Tần Sương nhìn biểu tình chăm chú, tỉ mỉ của hắn, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Công tử đã thành thân chưa?”
 
“ Chưa từng.” Nam nhân gác đại thạch* xuống, “ Phu nhân tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy.”
 
*đại thạch : phiến than dùng để vẽ chân mày của phụ nữ thời xưa.
 
Tần Sương cười cười, trên mặt lộ ra chút biểu tình hâm mộ, “ Công tử là người biết cách quan tâm săn sóc như vậy, phu nhân tương lai chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
 
Nam nhân chỉ cười nhẹ không nói.
 

Buổi chiều lại như cũ một phen triền miên, sau đó, Tần Sương ngủ thiếp đi, trong mơ nàng thế mà lại thấy được phu quân mất đã lâu của nàng.
 
Đó là một nam nhân nghiêm nghị, ít nói, tuy vậy đối với nàng lại rất dịu dàng ôn nhu. Trong mơ, hắn cũng không sớm qua đời, ngược lại cùng nàng tương kín như tân, cầm sắt hài hòa, nàng còn sinh cho hắn một đôi nhi nữ . . . . . .
 
Tần Sương chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào, miệng bất giác lẩm bẩm gọi tên vị phu quân đã mất kia, cùng lúc đó nàng đột nhiên bừng tỉnh hỏi giấc mộng, dần dần mới nhận thức được nàng đang ở nơi nào.
 
“Phu nhân nằm mơ sao?” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp dò hỏi.
 
Ánh trăng lạnh lẽo ngoài hiên xuyên qua màn cửa chiếu rọi vào trong, Tần Sương ngửa đầu nhìn nam nhân đang kề bên cạnh nàng, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc phức tập.
 
“ Phu nhân làm sao vậy?” Nam nhân thấy vẻ mặt nàng hơi lạ, cúi đầu, thân thiết nhìn nàng, “ Mơ thấy ác mộng?”
 
“ Không có.” Tần Sương lắc đầu, sau một lúc mới tựa vào lồng ngực của hắn, mở miệng yếu ớt nói: “ Ta chỉ là, mơ thấy phu quân đã mất của ta.”
 
Nam nhân trầm mặc, cánh tay đang ôm lấy nàng tựa hồ như buông lỏng ra một chút, sau một lúc mới lại hỏi : “ Phu quân trước đây của nàng là người như thế nào?”
 
“ Hắn là một vị Tướng quân, rất nghiêm túc, cũng rất ít nói.  . . . .” Tần Sương chợt nghĩ tới đoạn thời gian đã qua, khi bọn họ chung sống với nhau, nàng thậm chí còn không hề tìm hiểu tính cách của hắn, nàng tự giễu cợt, cười : “ Kỳ thực, ta cũng không rõ hắn là người như thế nào, ta cùng hắn kết hôn không đến hai ngày, hắn liền bị triệu ra biên quan, sau lần đó, đã không còn trở lại. . . . .”
 
Vào lúc này, nói lời an ủi thế nào nghe có vẻ cũng không có tác dụng, hắn chỉ nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve nàng. Tần Sương có chút ỷ lại dựa sát vào lồng ngực hắn, tựa hồ muốn tìm kiếm chút ấm áp từ hắn.
 
Thân thể cả hai đều trần truồng, da thịt dán sát vào nhau. . . . Động tác vuốt ve an ủi ban đầu dễ dàng biến thành một hành động mang ý vị khác.
 
“ Công tử. . . .”
 
Lửa tình trực tiếp bùng lên mãnh liệt. Tần Sương mở to đôi mắt mê ly, không tiếng động nhìn nam nhân đang cúi xuống hôn lên trán nàng, nụ hôn dần dần buông xuống bên gáy, cánh tay hữu lực chống lên giường ngồi dậy, đè lên thân thể nàng, nụ hôn rớt lên đôi môi nàng, lên cánh tay mềm mại và lên cả nơi khuỷu tay mẫn cảm.
 
Nàng và hắn tứ chi quấn quýt lấy nhau, âm thanh yêu kiều rên rỉ, mùi hương ái muội nồng đậm trong không khí.
 
Ánh mắt hắn như ánh lửa được bọc bởi dòng nước ấm, di chuyển đến nơi nào, nơi đó của nàng không nhịn được nóng ran, toàn thân tê dại, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Môi hắn mềm mại hơn cả lông vũ, lướt trên cơ thể nàng, từng tấc từng tấc, nàng mơ hồ có thể nghe được âm thanh rên rỉ của làn da.

 
Động tác khiêu gợi, thân hình mê người tràn trề tinh lực, khiến người khác chỉ cần một ánh mắt cũng có thể động tâm. . . . .  Dưới vẻ ngoài đó là sự mê hoặc trí mạng ẩn bên trong, Tần Sương nghe thấy hô hấp của mình ngày càng nặng nề, xương cốt tựa hồ như bắt đầu nhũn ra. . . . . 
 
Dưới thân tiểu huyệt đã ướt đẫm mật ngọt từ lúc nào, nàng chủ động ôm lấy bờ vai hắn, dùng tứ chi để biểu hiện sự khát cầu.
 
Hắn tách hai chân nàng ra, đặt mình vào giữ hai chân, đặt côn thịt nóng rực giữa khe huyệt của nàng, nhẹ nhàng ma sát, trêu chọc cơ thể đang run rẩy vì kích thích của nàng.
 
“ Phu nhân, ta có thể gọi tên nàng không?” Môi lưỡi của hắn từ ngực liếm dần xuống bụng nàng, tới lui thăm dò, gieo rắc từng trận tê dại.
 
“ Sương. . . . . .Sương. . .Tuyết Sương. . . .” Hai vú nàng dựng đứng khát tình, thậm chí hy vọng hắn chà đạp hai đầu nhũ thật thô bạo, đến khi hắn tựa như hiểu ý nàng, cắn đầu vú nàng kéo nhẹ khiến nó đỏ bừng lên, cảm giác sung sướng từ trong nội tâm khiến cơ thể nàng run rẩy từng đợt, thanh âm rên rỉ thỏa mãn.
 
“ Sương nhi. . . .” Bàn tay hắn nóng rực, nhẹ vỗ về bả vai và khuỷu tay của nàng, cuối cùng cùng nàng mười ngón tay đan chặt, “ Trì Uyên”
 
“?” Lòng bàn tay truyền đến cảm giác yên tâm, triệt để khiến nàng muốn tan chảy, lấp đầy tất cả trống vắng trước đây của nàng. Nàng cũng không thể nào nghe rõ rốt cuột là hai chữ gì, chỉ khó khăn gọi theo hắn, “ Trì Uyên. . . . Trì Uyên. . . .”
 
“ Ta đây”
 
Hắn hài lòng đáp lại, dâm thủy ướt át thẽo kẽ mông trượt xuống, hắn dừng ở khe mông ướt đẫm đụng nhẹ tạo áp lực, sau đó đâm xuyên qua cánh hoa đang co thắt không ngừng phía trên.
 
Thân thể không chống đỡ được cực hạn, cùng với cảm giác cơ thể được lấp đầy, còn có cảm giác tất cả xấu hổ đã bị áp chế, lúc này đây nàng chỉ cảm thấy bản thân được an ủi vô cùng.
 

Ưu thương cùng đau xót đã tạm thời bị xóa mờ. Chỉ còn dày đặt dục vòng toát ra theo từng hơi thở, Tần Sương khát cầu chủ động leo lên người Trì Uyên, âm thanh rên rỉ yêu kiều càng thêm thơm ngọt.
 
Hô hấp nóng rực, từ trong cơ thể cả hai thoát ra, quấn quít lấy nhau, tất cả khát vọng sắc dục, đều bị đêm tối mờ mịt bao phủ.
 
Hắn nằm trên người nàng, tư thế vẫn không vì qua thời gian lâu mà thay đổi, cứ thế liên tục động thân đâm vào, trêu chọc nàng đạt đến cao trào mấy lần, khiến nàng không ngừng thét chói tai, xin tha không ngớt.
 
Khăn trải giường màu hồng cánh sen dưới thân họ, không biết từ lúc nào đã trở nên nhăn nhúm, như đang nở rộ đã từng đóa hoa tuyệt mỹ. Nàng cùng hắn không ngừng vận động, trong không khí tĩnh lặng của gian phòng, không ngừng vang lên vô số tiếng rên rỉ cùng cảm xúc mãnh liệt.
 
Từng tiếng từng tiếng một, tiêu hồn thực cốt*.
 
*tiêu hồn thực cốt : hồn xiêu phách lạc.

 
  

  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận