Điện Hạ Dụ Phi: Tuyệt Sủng Bao Cỏ Tam Tiểu Thư

Edit: Thố Lạt

Trong phòng.  

Hứa Thị vô cùng thích Tiểu Bảo, chỉ mong có thể cho thằng bé tất cả những đồ chơi tốt nhất, Tiểu Bảo đi qua đi lại quanh bà ngoại, khiến người già vô cùng vui vẻ.

Nhưng cha của Thượng Quan Tĩnh đã phát hiện sự bất thường của Công Tôn Diễn, nữ nhi của ông đi tới đâu thì theo tới đó, nói năng như đứa trẻ, hành vi cử chỉ khiến người ta khó lòng hiểu được.

Hay dòng họ Công Tôn này là gia tộc ngầm? Nếu không thì sao lại như vậy...

Thượng Quan Nghĩa Nhân thở dài, không nhịn được hỏi: "Con gái, cha của Tiểu Bảo là bị..."

Thượng Quan Tĩnh ho khan, giải thích, "Cha, trong một lần giao đấu mới ma thú, vì cứu con, nên chàng bị chấn thương ở đầu."

Sắc mặt Thượng Quan Nghĩa Nhân không tốt, nhìn con rể đang nghịch tóc con gái, thở dài, thôi vậy, con cháu có phúc của con cháu.

Hôm nay y dễ dàng đả thương tứ đệ của Huyền Giai chỉ bằng một quyền, Huyền Giai nhất định ở theo phe tứ đệ của mình, chỉ là... ài.

Thượng Quan Tĩnh thấy cha mình buồn rầu, hỏi: "Cha đang lo chuyện của tứ thúc sao?"

Thượng Quan Nghĩa Nhân gật đầu, nhói mày, "Phải, ông cụ nhất định sẽ truy cứu đến cùng, ta lo con không chịu nổi... Nhưng con yên tâm, dù phải chết ta cũng sẽ bảo vệ các con chu toàn!"


Thượng Quan Tĩnh cảm động từ tận đáy lòng, an ủi: "Cha, cha yên tâm, con đã không còn là đồ bỏ đi như trước nữa, nhất định sẽ trả thù không gớm tay những người đã từng hiếp đáp chúng ta!"

Vì nàng vô dụng, nên địa vị của cha trong Thượng Quan gia ngày một tệ, vốn là thiên tài tu luyện, lại không hiểu sao, luyện đến cấp Thiên Huyền thứ hai, lại trì trệ không tiến, thậm chí đôi lúc còn thụt lùi.

Biến cố này, khiến người nhà họ bị đối xử thờ ơ hơn nữa.

Ánh mắt của Thượng Quan Tĩnh kiên định, có cảm giác khiến người ta tin tưởng vô điều kiện, Thượng Quan Nghĩa Nhân chọn tin ý nghĩ trong lòng mình, con gái thật sự đã thay đổi rồi.

Tiểu Bảo chạy tới, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm lấy bàn tay thô ráp của ông, giọng nói non nớt, “Ông ngoại, con và mẫu thân, cả phụ thân nữa, nhất định sẽ bảo vệ mọi người, Tiểu Bảo sẽ nỗ lực tu luyện huyền khí, sớm ngày thành nam tử hán.”

Vợ chồng Thượng Quan Nghĩa Nhân vui mừng gật đầu, khóe mắt phiếm lệ.

Thoáng cái đã đến lúc ông cụ xuất quan.

Thượng Quan Khải ra khỏi mật thất, khẽ thở dài, qua hai mươi năm, ông vẫn chưa phá bỏ Địa Huyền Chi Cảnh, quả nhiên là người già đi rồi.

Bên này, Thượng Quan Vũ Hùng đã chờ bên ngoài từ lâu, thấy ông cụ đi ra, lập tức tiến lên, “Cha.”

Thượng Quan Khởi đang phiền lòng, tức giận nhìn ông, “Nói!”

Thượng Quan Vũ Hùng kể lại sự tình.

Đôi mắt sáng của Thượng Quan Khải nhíu lại, không ngờ đứa cháu gái bị ông ghẻ lạnh, tám năm trước mất tích một cách thần bí, bây giờ đã trở lại, lại còn dẫn theo hai người lạ mặt, không chỉ đả thương muội muội, còn định giết chết Lão Tứ, khiến ông phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Cha, cha nhất định phải làm chủ cho Tiếu Tiếu, tàn bạo bất nhân như vậy, không thể tha thứ được.” Thượng Quan Vĩ Hùng tỏ vẻ đau xót.

Thượng Quan Khải đặt chén trà xuống bàn, lạnh giọng, “Kêu Thượng Quan Tĩnh đưa hai thằng nhãi đó đến gặp ta!”

“Vâng!” Gương mặt Thượng Quan Vũ Hùng ánh lên hận ý.

Trong phòng, Thượng Quan Tĩnh được báo rằng, bảo nàng và Tiểu Bảo cùng Công Tôn Diễn tới thư phòng một chuyến.

Thượng Quan Tĩnh lạnh lùng nhếch môi, tới nhanh như vậy sao.

Tiểu Bảo nắm tay Thượng Quan Tĩnh, chớp mắt, “Mẫu thân, trong lòng con có dự cảm không tốt, Bảo Bảo sợ quá! Nếu răng của con bị nhổ hết, thì làm sao ăn kẹo hồ lô được nữa?”


Thượng Quan Tĩnh thấy được tia giảo hoạt trong mắt thằng bé, gõ đầu cậu, “Để tùy cơ ứng biến sau, hiểu chưa?”

Tiểu Bảo hiểu ngay, Công Tôn Diễn ngờ nghệch, bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Sao không hiểu gì hết!

Trong thư phòng, ba người vừa bước vào, một cơn gió lớn đã xẹt ngang qua mặt.

Ánh mắt của Thượng Quan Tĩnh đóng băng, vội bảo vệ Tiểu Bảo, vung tay áo, một lá chắn trong suốt ngăn ở phía trước. Luồng khí bị lệch, Công Tôn Diễn đứng bên cạnh bất cẩn bị đánh trúng, bị hất ra, y gào khóc kêu đau bên cửa.

Mắt của Tiểu Bảo giựt giựt, ôi người cha ngốc, sao không tránh phía sau mẫu thân?

“Nương tử, ngực ta đau quá!” Sắc mặt Công Tôn Diễn tái nhợt, trong mắt ngập nước,

Thượng Quan Tĩnh và Tiểu Bảo vội chạy tới đỡ y, bàn tay mũm mĩm của Tiểu Bảo vuốt ngực thuận khí cho y, “Cha, không sao đâu, Tiểu Bảo vuốt cho cha.”

Thượng Quan Tĩnh tỏ vẻ không vui, oán hận nhìn cụ già trước mặt, “Ông nội đang muốn mưu sát chắt trai và cháu rể sao?”

Thượng Quan Khải không nói gì, dùng ánh mắt túc trí đa mưu đánh giá đứa cháu gái này.

Khi nãy ông chỉ thử thôi, quả nhiên đứa cháu gái này không giống trước đây, lại có thể tiếp được công lực ngũ thành của ông.

Nhưng mà, nam nhân này không giống những gì Lão Tứ nói, trên người hắn không có huyền khí, quả thật là một tên vô dụng không có linh cơ.

Ánh mắt lại bị đứa trẻ trắng trẻo dễ thương hấp dẫn, đây là con trai của Thượng Quan Tĩnh và nam nhân này sao?

Tiểu Bảo không hề bị ánh mắt lạnh như băng của Thượng Quan Khởi dọa, kêu một tiếng vô cùng ngọt ngào, “Chào cụ ngoại, con là Tiểu Bảo! Cụ ngoại trẻ quá, Tiểu Bảo hâm mộ ghê!”


Bán moe là đòn sát thủ của cậu, nhưng mà, dường như cụ ngoại không hề bị ảnh hưởng, ngại ghê…

Thượng Quan Khải không ngờ miệng đứa bé này lại ngọt như vậy, suýt chút nữa buông đao đầu hàng, vội ho khan, giận dỗi, “Ai là cụ ngoại của ngươi? Ta không chấp nhận đứa chắt lai lịch bất minh này.”

Thượng Quan Tĩnh mỉm cười, mặt tối sầm lại, “Ông nội, Tiểu Bảo là do con dứt ruột sinh ra, sao có thể là lai lịch bất minh, người nói vậy, là có ý gì?”

Nàng vô cùng che chở cho con trai mình, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào dèm pha cậu nửa câu, cho dù kẻ đó là ông nội nàng thì sao hứ?

Ánh mắt Thượng Quan Khải khóa chặt Thượng Quan Tĩnh như gông xiềng, ông vốn định thử tiểu tử Công Tôn Dã, không ngờ lại phát hiện một bất ngờ lớn hơn.

Thượng Quan Khải kích động tiến lên, “Ngươi đã đạt tới cấp bậc nhất của cấp xanh rồi?”

Nếu thật sự như vậy, nàng chính là một thiên tài tu luyện của Thượng Quan Gia Tộc.

Thượng Quan Tĩnh lạnh nhạt, nói theo lời của ông, “Phải thì sao?”

Nhận được đáp án khẳng định, Thượng Quan Khải cười lớn, như quên hết chuyện không vui khi trước, “Tốt tốt tốt, quả là cháu gái tốt của ông nội, ta đã nói mà, từ nhỏ cha ngươi đã là thiên tài tu luyện, đương nhiên con gái cũng không thể kém, quả nhiên, quả nhiên!”

Giả dối!

Lật mặt nhanh thật! Thượng Quan Tĩnh không khỏi châm chọc, nàng hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Vậy không biết ông nội gọi con tới là có việc gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận