Đích Phi Sách


Trong viện, ánh mặt trời càng chói chang, tử vi nở rộ, nhưng lúc này, chẳng còn ai còn tâm tư đi thưởng thức cảnh đẹp.

Bách Lý Khiên và Bách Lý Vũ ngồi bên trên, đều im lặng, so với Bắc Tương nôn nóng lo lắng, quận chúa Bắc Vương phủ Bắc Nhu lại vô cùng trấn định, đôi mắt kia, người ngoài nhìn vào chính là ôn nhu như nước, nhưng thực chất lại đang xem xét thời thế, thỉnh thoảng nhìn Bách Lý Khiên mấy lần, hoàn toàn không giấu được nhu tình ái mộ.

An Cửu trầm tĩnh nhất, nàng vẫn ngồi trên ghế đá, ánh mắt trống rỗng nhìn về hư không, không ai rõ nàng đang nghĩ gì.

Bách Lý Vũ vài lần thử, nàng đều im lặng, giống như không nghe thấy, tuy mất mặt nhưng Bách Lý Vũ càng có hứng thú với nàng.

"Thái Tử điện hạ, Nhan Trắc Phi đến."
Qua khoảng thời gian nửa nén hương, người hầu bên cạnh Bách Lý Khiên dẫn Nhan Trắc Phi tới.

An Cửu hoàn hồn, nhìn Nhan Trắc Phi ngồi trên bộ liễn, gương mặt tái nhợt, trông có vẻ nhu nhược đáng thương.

Nhan Trắc Phi này, bề ngoài dịu dàng nhu thuận, thực chất tâm địa độc ác, ngay cả thai nhi trong bụng cũng có thể dùng làm tiền cược.


"An Cửu, sao ngươi lại hại hài nhi trong bụng ta? Thiếu chút...!Thiếu chút nó đã không còn, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Ngươi ước gì nó chưa từng tồn tại đúng không? Có gì ngươi cứ nhắm vào ta, thai nhi trong bụng ta, nó là con của Thái Tử điện hạ!" Vừa thấy An Cửu, Nhan Trắc Phi lập tức kích động, chỉ tay vào nàng lên án.

An Cửu nhíu mày, Nhan Trắc Phi luôn mồm bảo nàng hại hài nhi của ả, diễn thật khá, nếu không rõ thân thể này lúc trước chưa từng làm gì, sợ là nàng cũng bị ả lừa rồi!
Diễn kịch sao? Không chỉ có Nhan Trắc Phi ả biết!
An Cửu cắn môi, lã chã chực khóc: "Oan uổng, oan uổng quá, chuyện táng tận lương tâm như vậy, ta sao có thể xuống tay được? Hơn nữa, ta và Nhan Trắc Phi xưa nay không thù không oán, ta sao phải hại hài nhi trong bụng nàng ta?"
Này Nhan trắc phi, nhìn nhưng thật ra dịu dàng nhu thuận, được không sự lại là độc ác tâm địa, liền chính mình bụng thai nhi đều có thể lấy tới làm tiền đặt cược, thật là bỏ được!
"Tại sao? Còn không phải vì ghen tỵ biểu tỷ hoài con nối dõi của Thái Tử, sợ biểu tỷ cướp mất vị trí thái tử phi của ngươi hả!" Bắc Tương hừ lạnh một tiếng, thời điểm Nhan Trắc Phi tới, bất an lập tức tiêu tan, trong lòng càng thêm tự tin.

Ả không tin, bọn họ nhiều người như vậy không đối phó nổi một An Cửu!
An Cửu nhíu mày, đáy mặt xẹt qua tia khinh thường, a, Bắc Tương này đúng là không có đầu óc, có điều, rất hợp ý nàng, không phải sao?
"Vị trí thái tử phi do Hoàng Hậu quyết định, biểu tỷ ngươi có bản lĩnh gì cướp đoạt?" An Cửu nói theo Bắc Tương, từng câu từng chữ đều rất có khí thế.

Bắc Tương ngây ra, bật thốt lên nói: "Biểu tỷ ta hoài con nói dõi của Thái Tử, ông trời phù hộ, lần này nhất định sinh được nam hài.

Biểu tỷ sinh hạ nhi tử cho Thái Tử điện hạ, sao không có bản lĩnh tranh đoạt vị trí thái tử phi?"
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, ngay cả Nhan Trắc Phi cũng cứng đờ, trừng mắt nhìn Bắc Tương một cái, hận không thể bịt miệng ả.

An Cửu nhướng mày, nàng cố tình dụ Bắc Tương nói ra lời này, ả đúng là phối hợp không tệ.

"À, thì ra là thế, biểu tỷ ngươi mơ ước tới vị trí thái tử phi sao?" An Cửu cao giọng, "Như vậy, Nhan Trắc Phi dùng con nối dõi của Thái Tử mưu toan ám hại ta chính là vì vị trí thái tử phi!"
Vừa rồi trong lòng mọi người đã phát hiện manh mối, hiện tại thế mà bị An Cửu xé mở trần trụi, sắc mặt đều thay đổi.

"Ngươi...!Ngươi nói bậy! Ăn nói bừa bãi, ngươi..." Bắc Tương luống cuống, hoàn toàn bị kéo theo tiết tấu của An Cửu.

Bách Lý Vũ nhíu mày, hai phần tà khí trong xương tủy đều lộ ra, ai ai cũng nói Thái Tử Phi tương lai An Cửu yếu đuối nhu nhược, nhưng đầu óc rõ ràng này, còn nhanh mồm nhanh miệng, phản ứng mau lẹ, ai có thể bắt nạt được nàng ấy?
"Thái Tử điện hạ, thần thiếp bị oan, có Thái Tử điện hạ yêu thương, có hài tử trong bụng, như vậy đã đủ lắm rồi, thần thiếp chưa từng hi vọng vị trí thái tử phi xa vời kia." Nhan Trắc Phi giải thích.


An Cửu thấy Bách Lý Khiên thay đổi thái độ, không khỏi thở dài, dịu dàng quả nhiên là vũ khí sắc bén của nữ nhân, có điều, Nhan Trắc Phi này bề ngoài dịu dàng, nội tâm lại độc ác, dối trá như vậy, An Cửu nàng chán ghét nhất, nếu như đã đụng phải, vậy đừng trách nàng tự tay xé cái mặt nạ giả dối của ả.

"Nhan Trắc Phi thật lòng với Thái Tử, đúng là khiến mọi người cảm động.

Nếu đã yêu Thái Tử điện hạ như vậy, Nhan Trắc Phi chắc sẽ không để Thái Tử điện hạ khó xử đúng không? Hiện tại Thái Tử bị kẹp giữa chúng ta, thị phi khó nói rõ, ta đây có chủ ý này có thể giúp Thái Tử giải trừ phiền muộn, Nhan Trắc Phi, nếu ngươi yêu Thái Tử điện hạ, vậy làm theo đi." An Cử nhìn chằm chằm Nhan Trắc Phi, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người.

Chủ ý của nàng?
An Cửu xưa nay yếu đuối, nhưng lúc này nhìn An Cửu, dường như đã thành một con người khác, tâm tư kín đáo, mồm miệng lanh lợi, vừa rồi từng bước dụ dỗ Bắc Tương nhảy vào cái bẫy, hiện tại, chẳng lẽ nàng lại định tính kế mình?
Nhan Trắc Phi lập tức nâng cao phòng bị, nhưng đợi bừng tỉnh mới phát hiện lời ả không thể không làm theo lời An Cửu, nếu không, có nghĩa là ả không yêu Thái Tử, điều này càng khiến ả gặp bất lợi.

Hay, hay cho một An Cửu!
"Chỉ cần không làm Thái Tử điện hạ khó xử, ta đây cái gì cũng nguyện ý làm." Ngoại trừ đáp án này, Nhan Trắc Phi ả không còn lựa chọn nào khác.

"Tốt, tốt lắm!" An Cửu đứng dậy, chậm rãi đi về phía bộ liễn của Nhan Trắc Phi.

Mọi người nhìn theo An Cửu, có người phòng bị, có kẻ nghi hoặc, lại có người cảm thấy hứng thú, An Cửu này lại muốn làm gì?
Đứng trước mọi người, An Cửu nhìn Nhan Trắc Phi, cao giọng: "Nếu ngươi đã nói ngươi không có lòng với vị trí thái tử phi, không dùng thai nhi trong bụng hãm hại ta, mà ta lại nói ta không ghen ghét ngươi hoài con nối dõi của Thái Tử, vậy chúng ta ở trước mặt Thái Tử điện hạ, trước mặt Vũ vương gia thề với trời đất, nếu ngươi và ta có lòng với vị trí thái tử phi, đời này kiếp này sẽ không có được nó, đồng thời mất đi sự sủng ái của Thái Tử, không sinh được con nối dõi cho ngài!"
Nghe vế trước vẫn còn tốt, nghe đến cuối cùng, sắc mặt Nhan Trắc Phi tái nhợt, biểu cảm hoảng loạn và sợ hãi đều bị mọi người nhìn thấy.


Vô duyên với vị trí thái tử phi, không được Thái Tử sủng ái, không sinh được con nối dõi cho Thái Tử...!Tất cả đối với ả, là lời thề độc còn ác hơn chết không được tử tế!
An Cửu nhìn phản ứng của Nhan Trắc Phi, vô cùng đắc ý.

"Nhan Trắc Phi, có Thái Tử và Vũ vương gia làm chứng, chờ ngươi và ta thề độc xong rồi, liền xin bọn họ trình báo với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, việc này coi như công bằng, ngươi thấy thế nào?" An Cửu cúi người, giọng điều mềm hơn vài phần.

Nhan Trắc Phi sửng sốt, càng thêm hoảng loạn.

Nếu ả thề, nếu trình báo lời thề này với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, vậy ả thật sự vô duyên với vị trí Thái Tử Phi!
Vậy những gì ả làm, chẳng phải thất bại toàn bộ sao?
Nhưng nếu ả không thề, vậy chẳng phải chứng minh, ả thật sự có dã tâm với vị trí thái tử phi? Như thế hãm hại An Cửu vì động cơ đó!
An Cửu ở An Cửu...!Nàng ta thế mà đẩy ả vào tình cảnh tiến thoái đều không được!
Nàng ta...!Là đang chơi khăm ả!
Nhan Trắc Phi hận không thể giết An Cửu ngay lập tức, lại không chú ý đến, Thái Tử Bách Lý Khiên ở bên cạnh đã nổi giận đùng đùng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận