Dì Lan



Mất 5 phút sau dừng trước một quán ăn không lớn lắm, có chút giản dị nhưng điều đặc biệt là đến giờ này vẫn còn rất đông khách ăn uống, cậu Dương xuống xe đi lại mở cửa xe bên cạnh Kiều bước xuống mỉm cười ngại ngùng vì chưa bao giờ nàng được một người đàn ông nào đối xử với mình như vậy, nàng biết Dương là ai một doanh nhân thành đạt có tiếng cả ở trong nước và ngoài nước, người mà rất nhiều tiểu thư danh giá muốn được đi bên cạnh, vậy mà nàng một người phụ nữ không có danh tiếng, vì mẹ và em trai phải bán thân cho thằng chủ tịch khốn nạn chà đạp vậy mà lại đang được Dương quan tâm vui vẻ đối xử như một cô người yêu bé nhỏ… nàng đã rung động ngay từ lần đầu gặp Dương, nụ cười cùng ánh mắt quan tâm khi Dương đưa nàng chiếc khăn tay, lúc đó trái tim nàng đã thổn thức, nàng không mong Dương đáp lại, chỉ mong có thể được bên Dương những phút giây như này…Nàng vui vẻ!!Nàng hạnh phúc!!Nhưng cũng đầy sự tự ti và mặc cảm…Vào trong quán chọn một bàn gần trong cùng gần với cửa sổ khá thoáng đáng, quán ăn nhìn bé và giản dị nhưng được một điều là vệ sinh quán rất sạch sẽ, và mùi thức ăn phảng phất rất thơm…Lúc này một cậu thanh niên tầm 18 tuổi đi ra chào hỏi…– Dạ chào anh chị ạ, không biết anh chị muốn gọi món gì ạ…Cậu Dương quay sang nhìn Kiều…– Em gọi món đi…– Ơ mà anh ăn được hải sản không – Kiều quay lại hỏi cậu Dương, cậu mỉm cười gật đầu…Nghe vậy Kiều mỉm cười quay sang nhìn cậu nhân viên…– Cho chị một nồi lẩu hải sản nhé, à nước lẩu cho cay một chút – nói đến đây Kiều quay sang cậu Dương muốn hỏi ý có ăn được cay không, cậu Dương vẫn gật đầu…– Dạ anh chị có muốn dùng thêm nước gì không ạ…– Ừm cho chị 2 chai rượu nếp nhé…– Vâng anh chị đợi một chút ạ – cậu nhân viên nói xong cúi đầu quay người rời đi…– Quán ở đây nhìn bé vậy thôi chứ đông khách lắm, vì đồ ăn ở đây rất ngon đặc biệt là rượu nếp ở quán được ông chủ ủ rất kỹ lên được khách uống rất nhiều, nay em gọi ra cho anh uống thử đó hì hì – trong lúc đợi đồ ăn Kiều liền giới thiệu cho Dương biết về quán ăn này…– Anh vừa đến quán cũng ngửi thấy rất thơm, chỉ không biết rượu có ngon như em nói hay không thôi, mà nghe em giới thiệu như vậy anh sợ em cho anh say ở đây mất – Dương nháy mắt tinh nghịch nhìn Kiều…– Dạ em cũng biết uống chút ít thôi ạ, anh đừng trêu em nữa – Kiều cười ngại ngùng…Nhìn nụ cười của Kiều lúc này thấy đẹp làm sao, nụ cười thật hiền lành nhưng vẫn thiếu thứ gì đó tự nhiên, có lẽ…Dương thầm nghĩ và tiếc cho Kiều, trong lòng cũng nổi nên một luồng cảm xúc chua xót có lẽ anh không hề biết…! Đồ ăn được nhân viên quán bê ra ngoài, nồi lẩu bốc khói nghi ngút kèm mùi thơm làm cho bụng của Dương kêu nhẹ, Kiều đưa tay với lấy địa đậu phụ cho vào mấy miếng rồi tôm, ngao vào trong nồi lẩu rồi đậy vung lại…Dương mở nắp chai rượu nếp đưa lên mũi ngửi nhẹ, một mùi thơm từ rượu nhanh chóng tỏa ra, Dương gật đầu đưa tay với 2 cái chén nhỏ rót rượu đưa về phía Kiều một chén…– Nào uống chúc mừng vì anh đã quen được một cô gái xinh đẹp ha ha – Dương nói xong cười sảng khoái, Kiều cũng mỉm cười cộc chén, uống hết chén rượu Dương cảm thấy rượu ngọt ngọt mà rất êm…– Wow rượu này rất ngon nhé, lâu lắm rồi anh không được uống rượu Việt Nam đâu – Dương gật gù khen, Kiều khẽ mỉm cười rót rượu vào chén cho Dương rồi nói…– Rượu mình nếu làm chuẩn uống vẫn ngon anh nhỉ…– Ừ đúng rồi ngày đó hồi anh còn nhỏ mỗi lần về quê ngoại chơi thường hay cùng bà ngoại đi sang nhà ông Sáu bên cạnh chơi tiện thể mua mấy lít rượu để bố anh mang lên biếu khách, nhà ông Sáu nấu rượu ngon nức tiếng ở vùng khi đó mà giờ ông ý mất rồi, con trai cũng bỏ nghề lên thành phố làm ăn hết rồi – Dương kể xong ánh mắt hoài niệm nhớ lại khi đó…– Có lần trong bữa cơm thấy ông ngoại với bố anh uống mà liên tục khen ngon, anh nén rót rượu vào một cái cốc rồi uống trộm, lần đó anh say không biết gì nôn nao mất 2 ngày làm bố mẹ với ông bà anh sợ chết khiếp ha ha, nghĩ lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cảnh con người mất ha – Dương mỉm cười nhẹ đưa chén rượu lên uống…– Anh ngày đó nghịch thật ý, cũng may là không sao hi hi – Kiều mỉm cười trêu…– Trẻ con mà em, giờ thì anh uống không biết say là gì nhé – Dương nói xong ưỡn ngực ra vẻ làm Kiều che miệng cười khúc khích…– Vâng anh giỏi – nói xong Kiều mở nắp nồi đưa đũa gắp tôm vào bát rồi nhanh tay bóc vỏ rồi đưa sang bát Dương…– Anh ăn đi ngon lắm đó – Kiều mỉm cười dịu dàng, Dương gương mặt hơi đơ lại vì hành động của Kiều nhưng rất nhanh mỉm cười cảm ơn rồi đưa lên miệng ăn thử…– Công nhận ngon thật, còn được người đẹp bóc cho lên tôm ngon thêm gấp đôi – vừa ăn Dương vừa cười ghẹo….



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận