Đế Vương Sủng Sát Vương


Author: Tiểu Lãnh Lãnh
- Thật ồn ào! Chẳng nhẽ Túy Nhan Lâu vẫn làm việc như thế này sao? Sau vài năm không trở lại, nơi này thật làm bản tướng thất vọng mà.- Tiếng nói trầm thấp từ tính vang ra.

Tiếp đó cửa phòng chữ Long cũng mở, hai thân ảnh cao ngất một trước một sau xuất hiện.
Nam nhân đi trước một thân hắc bào, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng.

Khí phách của một tướng quân dù không phát ra vẫn chứa đựng uy áp nặng nề.

Một đôi hắc mâu cao ngạo thanh lãnh như chẳng đặt thứ gì vào trong mắt, cũng khiến người không rét mà run.

Nam nhân đi sau lại mang sắc thái đối lập.

Một thân hồng bào đỏ rực yêu nghiệt, khí chất thong dong nhàn tản đem theo sức dụ hoặc chí mạng.

Huyết bào kết hợp với đôi mắt tím sâu thẳm khiến hắn càng giống một đóa mạn đà la nơi hoàng tuyền âm u.

Chỉ một ánh nhìn liền khiến ngươi chìm sâu vào sự yêu nghiệt đó, vạn kiếp bất phục.
Lãnh Tiểu Ni một thân xiêm áo xinh đẹp hoa lệ nhưng thần thái lại ngây ngốc tại chỗ.

Nàng đã từng thấy biết bao những nam tử tuấn mĩ trong yến tiệc, kể cả các hoàng huynh cũng đều là cực phẩm, bất quá tất cả đều thua hết hai nam nhân trước mắt này, tim bất giác đập loạn nhịp.
- Bà thím này ở đâu ra?- Một câu nói của Hàn Vũ Phong kèm theo tiếng cười cợt nhả, đúng thật diệt phong cảnh.

Nháy mắt hảo cảm của Lãnh Tiểu Ni dành cho vị tướng quân trẻ tuổi này nhảy xuống mức âm.

Bất quá sống trong gia đình đế vương, Tam công chúa nàng cũng có chút suy nghĩ, biết phân lợi hại.

Sắp tới đây nàng sẽ gả qua Phượng Thiên Quốc, đường đi xa xôi, thời tiết khác biệt, chắc chắn còn phải trông chờ vào hắn nhiều.

Hơn nữa nếu vừa có được tình yêu của Nam Cung Đế, vừa có được trái tim của Hàn tướng quân, vậy cuộc sống sau này của nàng ở Phượng Thiên...
( Ầy gù, ảo tưởng quá má -_-" )
Nghĩ đến đó, u ám trong đáy mắt biến mất.

Điều Lãnh Tiểu Ni quan sát kĩ hơn là phong thái của Nam Cung Đế.

Khí chất đó quả thật càng làm cho nàng xao động.

Hồng y nam nhân hoàn hảo này muốn dung mạo có dung mạo, muốn quyền lực có quyền lực, thế mới xứng làm nam nhân của nàng.

- Ngươi...!To gan! Ngươi là ai mà dám mạo phạm Tam công chúa?- Hà Điệp là cung nhân vừa mới trở thành đại cung nữ bên cạnh Lãnh Tiểu Ni, gan cũng lớn hẳn, khí thế bức nhân, quát.
Lãnh Tiểu Ni lập tức giơ tay, hơi cau mày, ý bảo nàng ta dừng lại:
- Đây là khách quý của Bạch Vân ta, ngươi muốn quát là quát?- Nói rồi quay sang Nam Cung Tuyệt và Hàn Vũ Phong dịu dàng hành lễ.- Tam công chúa Bạch Vân Quốc Lãnh Tiểu Ni xin ra mắt Nam Cung Đế, Hàn tướng quân.

Cung nữ Hà Điệp không hiểu quy củ, mong hai vị nể mặt bổn công chúa mà không trách phạt nàng.
Tiểu nhị nhíu nhíu mày, nhưng thấy người bà cô này muốn tìm cũng tìm thấy nên đành bước tránh sang một bên.

Đối với nàng công chúa cành vàng lá ngọc này phải cân nhắc trước khi hành động, nếu không sẽ gây họa cho Túy Nhan Lâu.

Mặc dù lâu chủ không cố kỵ hoàng thất, bất quá nếu dây dưa thì vẫn có chút rườm rà.
Nam Cung Tuyệt thờ ơ nhìn mĩ nhân trước mặt, một lượt đánh giá.

Một vài giây sau liền tỉnh bơ đánh giá:

- Hừm...!Tóc không mượt như nương tử, mắt không trong sáng long lanh như nương tử, hàng lông mày kia không thu hút bằng nương tử, hàng mi không dày và cong bằng nương tử, mũi không đẹp như nương tử, môi son đỏ đậm kia cũng không căng mọng tự nhiên như đôi môi nương tử, ăn mặc quá quê mùa...!Trên đương nhiên không lớn bằng nương tử, eo quá mập, dưới không cong như nương tử...
Yêu nghiệt nam nhân khẽ cười, nụ cười làm điên đảo chúng sinh, nhưng lời nói lại lạnh lẽo vô tình.
- Thật sự chẳng có chỗ nào có thể sánh được với một góc áo của Nguyệt Nhi nhà trẫm.

Tam công chúa, vẫn nên là trở về đi.

Hôm nay bổn đế không rảnh rỗi tiếp ngươi.
(Au: Rồi, ai cũng không đẹp như nương tử ông, nương tử ông là nhất ????????????
Nam Cung Tuyệt: Đương nhiên Nguyệt Nhi là xinh đẹp nhất, nàng là nữ thần của lòng ta, là tiên nữ trên trời...!Bla bla...
Au: Haizzzz...
Tứ linh: Haizzzz...
Ngũ kỵ: Haizzzz...)
Một câu của Nam Cung Tuyệt khiến cho Lãnh Tiểu Ni như rơi vào hầm băng.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người nói nàng không bằng Cửu công chúa.

Một Tam công chúa được sủng ái như nàng, một trong tứ đại tài nữ Bạch Vân, ấy vậy mà lại bị nhận xét là không bằng một góc áo của xấu nữ kia, thử hỏi sao nàng ta có thể cam lòng?
Tất cả những thứ mà cái tiểu tiện nhân Lãnh Nguyệt kia đang có, đáng lý ra đều phải là của nàng, ấy vậy mà giờ đây Lãnh Tiểu Ni nàng lại ở vào hoàn cảnh phải đi xin được diện kiến bên ngoài hoàng cung thế này.

Nếu không phải...nếu không phải tại ả ngày đó động thủ bẻ đi ngón tay của nàng, vậy nàng cũng sẽ không phát điên, cũng sẽ càng không bỏ lỡ sinh thần Thái hậu, không bỏ lỡ cơ hội cho mọi người thấy được tài hoa của Tam công chúa nàng.
Phải, tất cả là tại tiện nhân đó, chính ả đã cướp đi hết thảy.

Bàn tay trong ống tay áo siết chặt, nhưng gương mặt vẫn bày ra vẻ nhu hòa ủy khuất, chọc người yêu thương, mà hận ý với Lãnh Nguyệt lại tăng thêm vài phần.
Nhưng Lãnh Tiểu Ni không nhớ rằng, chính nàng là người đã khóc lóc cầu xin Lãnh Đế và Doãn Thục phi từ bỏ mối hôn sự này.


Hơn nữa mặc dù nàng ta không hủy hôn, Nam Cung Tuyệt cũng nhất định không rước về một nữ nhân đanh đá chua ngoa như vị công chúa này.
Hàn Vũ Phong lần nữa đánh giá hồng y nữ nhân trước mắt, không khỏi lộ ra tiếu ý.

Thẩm mĩ của người này thật kém đi, nhiều trang sức cắm trên đầu như thế, chẳng khác gì cuộn len xiên lỗ chỗ những chiếc kim khâu bằng vàng cả.
- Tam công chúa, đeo nhiều trâm vàng lên người như thế, không sợ bị đè chết sao? Bây giờ đặt lên bàn cân của lão bán thịt ngoài chợ, chắc đôi bên cũng ngang ngửa đấy nhỉ.
- Ngươi...- Lãnh Tiểu Ni hai mắt trợn trừng
- Đủ rồi! Hàn tướng quân, kệ nàng ta, vào trong thôi, Nguyệt Nhi còn đang chờ bổn đế.

Chuyện còn lại, Túy Nhan Lâu nếu không lo được vậy thôi khỏi làm ăn gì nữa, dẹp đi.
Tiểu nhị nghe điểm đến tên, mồ hôi lám tấm đầy trán.

Hai bên, bên nào cũng không dễ đắc tội.
- Nam Cung Đế, phụ hoàng phái ta tới bồi ngài.- Lãnh Tiểu Ni rũ mắt, hơi cúi đầu e thẹn mà đáy mắt lướt qua một tia không cam lòng.
Nam Cung Tuyệt hơi chau mày, lần nữa nhìn lại.

Thiếu nữ thanh xuân mơn mởn, một bộ hồng y linh động, châu sai lấp lánh, một bộ dáng chọc người thương tiếc.

Gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, mắt hạnh mày liễu...!Haizzz, bất quá vẫn không bằng một phần vạn của Nguyệt Nhi.

Hắn rốt cục cũng thôi chau mày, cười rộ lên.

Tiếng cười của hắn trầm thấp mà quyến rũ, như có ma lực dụ hoặc lại như có như không mang một tia khát máu.

Lãnh Tiểu Ni len lén nhìn lên liền bị nụ cười này thu hút đến ngơ ngẩn, trực tiếp thất thần.
- Cả Bạch Vân này, người dám uy hiếp bổn đế, chỉ e...!công chúa là người đầu tiên.
Lãnh Tiểu Ni thất sắc.

Sao nàng lại quên mất người trước mắt đây cũng là quân chủ một nước chứ, lời uy hiếp trắng trợn như thế, làm sao có vị hoàng đế nào chịu được.

- Nam Cung Đế, ta...!Ta chỉ là tới theo lời của phụ hoàng, tuyệt đối không có dị tâm.
Hồng y nam nhân tao nhã xoay người trở lại Long phòng.

Hàn Vũ Phong hừ lạnh một tiếng:
- Trở về nói với Lãnh Đế, những gì đã đáp ứng với hoàng hậu, Nam Cung Đế tuyệt không bội ước.

Còn chuyện khác, mời đừng can dự vào.

Lãnh Đế bàn tay cũng với quá dài rồi đấy.

Chuyện của quân chủ Phượng Thiên Quốc, các ngươi thao túng không nổi, đừng phí tâm nữa.
Hơi dừng lời một chút, Hàn Vũ Phong bước dài hai bước, tiến đến sát người Tam công chúa mới đứng lại, ghé sát tai nàng ta nở nụ cười ngạo nghễ, thì thầm:
- Nếu không, long nhan đại nộ, Doãn Thục Phi muốn cứu con gái cũng thúc thủ vô sách.

Mà không những thế, ngay cả Bạch Vân cũng nguy trong sớm tối đấy.

Đến lúc đó, Lãnh Đế dù không nỡ cũng sẽ vẫn phải dùng mạng của Tam công chúa người để xoa dịu Nam Cung Đế rồi.

Người thử nói xem, giang sơn Bạch Vân quan trọng hay tính mạng của người trân quý hơn đây?
- Ngươi...- Lãnh Tiểu Ni trợn tròn mắt, không nói hai lời liền ngất xỉu.
- Công chúa...!Công chúa...- Hà Điệp sợ hãi đỡ lấy Lãnh Tiểu Ni, lay gọi.
- Hừ, thật không thú vị.- Vị tướng quân nào đó phất vạt áo chuẩn bị vào phòng, cũng không quên phân phó lại cho tiểu nhị.- Kêu người đem nàng công chúa kia về đi, tránh để cho người khác nói Phượng Thiên Quốc không biết lễ nghi, ức hiếp công chúa.
- Dạ dạ, tiểu nhân đi ngay ạ.- Tiểu nhị khẽ lau mồ hôi trên trán, thối lui.
Lão phật gia ngài nói cái gì thì chính là cái đó, đã được chưa.

Mà Tam công chúa kia phách lối thành tánh, cả thành đèu biết, giờ nàng ta tức đến nỗi ngất xỉu, quả thật khiến dân chúng hả giận.

Tin chắc ngày mai, tin tức Tam công chúa lửa giận công tâm đến ngất xỉu sẽ trở thành đề tài mới cho mọi người bàn tán ngay thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận