Đế Tâm Kiều


Lý Triệt đã hai ngày không thấy Sở Lạc, ban đêm ở chuồng ngựa, làm thế nào cũng đều không ngủ được.
Khi thì đứng, lúc lại nằm, qua thật lâu mở mắt ra, ánh trăng bên ngoài chuồng ngựa vẫn đang treo cao như cũ.
Tựa như biết được chính mình đã làm sai chuyện, Lý Triệt có chút nhụt chí, muốn nhận sai, lại không nhìn thấy người, trong lòng nghẹn muốn chết.
Vốn dĩ hắn là đúng lý hợp tình, đâu phải tùy tiện người nào cũng có thể nghĩ đến việc đi cưỡi hắn.Hắn còn đang tính không cho Sở Lam sắc mặt ngựa tốt.
Mặc cho gã sai vặt làm cái gì, hắn đều không cho dắt, không cho cưỡi.
Hắn đường đường là đế vương, có thể nhẫn nại đến như vậy đã là không tồi.
Gã sai vặt cũng khuyên can Sở Lam, nếu không thì đừng cưỡi con ngựa này của Lục tiểu thư, nói nó tính tình ương bướng, sợ là sẽ làm cho người bị thương.
Lý Triệt cảm thấy gã sai vặt nói chuyện đã rất rõ ràng.
Kết quả khuyên như thế nào cũng không lay động được Sở Lam.
Sở Lam một hai phải cưỡi.
Gã sai vặt không có cách nào, lại kéo không được hắn, mới nhanh chóng gọi một người khác tới hỗ trợ.

Lý Triệt tính tình quật cường, hai gã sai vặt cố gắng lắm mới miễn cưỡng kéo được hắn, nhưng hắn cử động quá mạnh mẽ, Sở Lam không thể leo lên, cuối cùng phải gọi tới gã sai vặt thứ ba.
Đều đã đến mức như thế, Sở Miên bên cạnh có chút sợ hãi, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nhịn không được tiến lên khuyên.

Nhưng Sở Lam vẫn nhất quyết không nghe.
Lý Triệt hung tợn trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái.
Sở Lam nửa ngày không cưỡi lên được, có chút bực bội, cũng không hỏi ba gã sai vặt một tiếng, cầm chiếc roi bên cạnh dùng sức quất lên thân Lý Triệt, mấy người kia thấy vậy đều ngây ngốc.
Lý Triệt ăn đau, trong lòng bùng lên một cỗ lửa giận.
Sở Lam thấy hữu dụng, lại hướng về phía Lý Triệt tàn nhẫn quất thêm một roi, còn cười nói, "Chính là thiếu đánh!"
Lần này, Lý Triệt tức giận đến cực hạn, Sở Lam thấy rốt cuộc có thể cưỡi lên, tươi cười vẫn còn treo ở trên mặt, Lý Triệt liền trực tiếp đem nàng ta hất xuống dưới.
Nếu không nhờ gã sai vặt tay mắt lanh lẹ, liều mạng giữ chặt hắn, Lý Triệt còn định dùng vó ngựa đá nàng ta.
Ba gã sai vặt trong lòng đều cảm thấy run sợ.
So sánh ra, Sở Lam như vậy đã coi là bị thương nhẹ, nhưng nàng ta vẫn bị ngã gãy chân.
Ba gã sai vặt có khổ mà không thể nói.
Sở Lam vừa khóc, toàn bộ trại nuôi ngựa đều rối loạn, nàng ta đau đến không nói nên lời.
Hầu phu nhân cùng Quách ma ma bên người lão phu nhân đến, còn gọi đại phu tới, kêu gia đinh trong phủ nâng cáng đem người đi.

Lý Triệt nhìn thấy toàn bộ, trong lòng cũng thoải mái, Sở Lam bị như vậy là xứng đáng, lại nghe Sở Lam một bên nằm trên cáng, một bên hướng Hầu phu nhân cùng Quách ma ma khóc lóc kể lể, Lý Triệt liền bực bội, tuổi còn nhỏ mà đã biết đổi trắng thay đen, tâm tư ác độc!
Chờ bình tĩnh lại, một lần nữa bị nhốt trở về chuồng ngựa, gã sai vặt hướng hắn thở dài, "Tính tình ngươi cương liệt như vậy, chúng ta sớm hay muộn đều bị ngươi làm hại! Ngươi hôm qua mới gây ra họa, vốn nên nhốt vào phòng tối hoặc đưa đi, là do Lục tiểu thư lén chiếu cố ngươi, cho ngươi ăn, lại khiến cho ta đem tấm gỗ lấy bớt xuống, không gây chuyện còn tốt, vừa xảy ra chuyện, Lục tiểu thư là người đầu tiên bị ngươi liên lụy.

Rõ ràng đang trong thời điểm mấu chốt, lại liên tiếp gây rắc rối, ngươi để cho Thất tiểu thư cưỡi một chút thì thế nào.."
Gã sai vặt hận sắt không thành thép quở trách hắn.
Lý Triệt mới dần dần hồi phục tinh thần, hắn lại khiến cho Sở Lạc gặp rắc rối.
Hôm qua hắn xông ra khỏi trại nuôi ngựa, Sở gia lão thái thái liền răn dạy Sở Lạc một phen, hôm nay hắn lại đá người.
Kỳ thật Sở Lạc đối với hắn rất tốt.
Nàng nhẫn nại, thân thiện, nhưng hắn vẫn luôn gây cho nàng những phiền phức không đáng có.
Lý Triệt nhớ tới bộ dáng khóc lóc thê thảm vừa rồi của Sở Lam, Sở Lạc không chịu ủy khuất mới là lạ..
Hắn chớp chớp mắt, trong lòng thật hụt hẫng.

Hắn hất ngã Sở Lam xác thật hả giận, thời điểm hắn là thiên tử, ai dám giương oai trên đầu hắn như vậy, nhưng hắn trước mắt chỉ là một con ngựa, thân phận này cũng không thể cho hắn tôn nghiêm..
Thời gian từng ngày qua đi, hy vọng có thể trở về với hắn mà nói giống như ngày càng xa vời.
Nếu quãng đời còn lại sau này, hắn mãi chỉ là một con ngựa..
Lý Triệt rất muốn lảng tránh vấn đề như vậy, nhưng lý trí của hắn lại không cho phép.
Nếu thật là như thế, hắn nguyện ý đi theo Sở Lạc.

Tay của nàng rất ấm áp, sẽ tôn trọng hắn, cũng sẽ không vô cớ gây rối giống như Sở Lam kia..
Nhưng mà, hắn có chút lo lắng, sợ Đông Xương hầu phủ sẽ làm như gã sai vặt vừa mới nói, đem hắn tặng cho người khác.
Lý Triệt cả đêm không ngủ.
* * *Lý Triệt đã ba ngày chưa nhìn thấy Sở Lạc.
Trừ bỏ gã sai vặt đem thức ăn đến cho mình, hắn cũng không gặp người khác.
Gã sai vặt thấy hắn uể oải, hình như cũng không đói, lại giống trước đây bộ dáng không muốn ăn, gã duỗi tay sờ sờ đầu hắn, thở dài, "Ngươi nha, chính là vận khí tốt, gây ra chuyện lớn như vậy, trong phủ thế mà không truy cứu.

Bằng không đem ngươi đánh chết, hoặc đưa ra ngoài, đến lúc đó xem ngươi còn có thể làm gì."
Lý Triệt dựng lỗ tai nghe, theo ý tứ của gã sai vặt, chuyện này cứ như vậy liền bỏ qua.
Vậy Sở Lạc có phải cũng không có việc gì hay không?

Hắn là lo lắng Sở gia lão thái thái gây khó dễ cho nàng.
Gã sai vặt trong khoảng thời gian này ở chung, cũng cảm thấy Khinh Trần này tuy rằng là ngựa chân lùn, nhưng lại giống như có thể hiểu tiếng người, bởi vì mỗi lần cùng nó nói chuyện, nó phảng phất đều nghiêm túc nghe, có đôi khi dựng lỗ tai, lúc lại nghiêng đầu, người khác có lẽ không thấy gì, nhưng gã thì nhìn ra được.
"Con ngựa này thành tinh rồi đi." Gã sai vặt cảm thán.
Lý Triệt cảnh giác làm ra bộ dáng ngây dại.
Gã sai vặt cười nói, "Thật si ngốc, ngươi chỉ là một con ngựa, nhiều lắm có chút thông minh, còn thích nghe người ta nói chuyện."
Lý Triệt trong lòng thổn thức.
"Khinh Trần, ngươi ngoan ngoãn ăn cỏ đi, đừng để đến lúc Lục tiểu thư tới, thấy ngươi đói gầy, cho rằng ta đối đãi với ngươi không tốt.

Nhận tiền của Lục tiểu thư, chuyện này ta phải thay người làm tốt."
Gã sai vặt đem cỏ khô bỏ vào máng ăn, lại thêm nước, lúc này mới xoay người rời đi.
Có lẽ những lời này của gã sai vặt nói trúng băn khoăn trong lòng hắn, tốt xấu xem như có tin tức của Sở Lạc, cũng biết được phong ba đã qua.

Lý Triệt cúi đầu, trong lòng khẽ buông lỏng, nhai cỏ khô trong máng ăn, giống như lại có hương vị.
Truyện được đăng tại diễn đàn dembuon.vn và wattpad kha14898, những nơi khác đều là ăn cắp!
Vào sáng sớm một ngày, Lý Triệt ở trong chuồng ngựa chán muốn chết, chờ đợi gã sai vặt đến nói chuyện với hắn, chợt lỗ tai hơi hơi dựng thẳng, lập tức nghe ra được tiếng bước chân của Sở Lạc.
Hắn liền "vèo" một tiếng từ trong chuồng ngựa đứng lên, vó ngựa run run liền hướng cạnh cửa đi tới.
Dáng người hắn không cao, vừa lúc có thể từ chỗ khe hở nhìn thấy hai đạo thân ảnh cách đó không xa.
Sở Lạc cùng Sở Dao nói chuyện, hướng phía chuồng ngựa bên này đi tới.

Bất quá, hôm nay hai người đều mặc y phục cưỡi ngựa, tư thái hào sảng.
Gần đến chuồng ngựa, Sở Lạc và Sở Dao tách ra.
Ngựa của Sở Dao cùng với những con ngựa khác ở một chỗ, Khinh Trần lại bị nhốt một mình một nơi.
Chờ Sở Lạc đi đến trước chuồng ngựa, một đôi mắt chăm chú nhìn về phía nàng của Lý Triệt giống như không dời ra được, y phục cưỡi ngựa màu trắng, sạch sẽ lưu loát, ở bên hông cùng trước ngực có một tấm khăn mỏng màu thủy lam điểm xuyết, trông vừa có tinh thân lại vừa giỏi giang.
Thời điểm Lý Triệt còn đang nhìn không chớp mắt, gã sai vặt tiến lên, "Lục tiểu thư!"
Sở Lạc nói, "Đem Khinh Trần dắt ra ngoài đi."
Gã sai vặt đồng ý.
Trong lòng Lý Triệt vui sướng nhảy nhót, chỉ kém tự mình lôi kéo gã sai vặt tiến lên.


Gã sai vặt trong lòng mắng thầm, bộ dáng của nó khi nhìn thấy Lục tiểu thư cùng với lúc gặp Thất tiểu thư thật đúng khác nhau hoàn toàn, cho dù đây là chủ nhân của nó thì cũng không cần phải hưng phấn đến vậy đi.
Sắp đến trước mặt Sở Lạc, Lý Triệt lại giống như có chút câu nệ, không thể không biết xấu hổ mà nhìn về phía trước.

Ngôn Tình Tổng Tài
Sở Lạc tiến lên sờ sờ hắn, Lý Triệt chỉ cảm thấy từ đầu đến đuôi đều tê dại.
Lực chú ý cả người đều dừng trên tay Sở Lạc.
"Lục tiểu thư hôm nay là muốn cưỡi ngựa sao?" Gã sai vặt cũng để ý thấy nàng mặc y phục cưỡi ngựa.
Sở Lạc ôn nhu đáp, "Ừm, cùng tiểu Cửu hẹn nhau cưỡi ngựa."
Lý Triệt dừng một chút, nàng muốn cưỡi ngựa?
Nhưng Sở Lạc nói muốn cưỡi hắn, trong lòng hắn chẳng những không có nửa phần không muốn, thậm chí còn có chút cao hứng là chuyện gì xảy ra?
Lý Triệt lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, có lẽ là do tay Sở Lạc xoa lên lưng ngựa, hắn thật sự quá thoải mái nên vậy.
Sở Lạc vốn là chủ nhân của hắn, để cho nàng cưỡi một chút hình như cũng không có gì..Lý Triệt đột nhiên đỏ bừng mặt.
Trên mặt gã sai vặt có hơi chần chờ, khó xử nói, "Lục tiểu thư, không lâu trước đây, Thất tiểu thư mới từ trên lưng của Khinh Trần ngã xuống, nếu không chúng ta lại thuần hóa thêm một thời gian, chờ nó dịu ngoan Lục tiểu thư lại đến, tiểu nhân trước dắt một con ngựa khác tới cho ngài dùng?"
Sở Lạc giống như bị hắn đả động, có hơi chần chờ.
Lý Triệt có chút bực gã sai vặt này, nói cái gì mà hắn không muốn cho Sở Lạc cưỡi! Hắn ở trước mặt Sở Lạc vẫn luôn dịu ngoan như vậy, gã nhìn không ra sao!
Hắn không muốn Sở Lạc cưỡi con ngựa khác.

Con ngựa khác nhất định dịu ngoan nghe lời hơn hắn, lại còn không phải là ngựa chân lùn, hắn sợ nàng đổi hắn lấy con ngựa không gây rắc rối khác..
Gã sai vặt còn đang nói chuyện, Lý Triệt liền nhanh chóng chủ động tiến lên đi cọ Sở Lạc.
Sở Lạc cùng gã sai vặt đều ngẩn người.
Con ngựa này, mỗi lần đều cố tình làm ngược lại với lời hắn ta nói, gã sai vặt trong lòng cạn lời.
* * *Có vết xe đổ phía trước, ba gã sai vặt một đường đều nhìn chằm chằm Khinh Trần.
Nhưng Khinh Trần hiện tại nghe lời phảng phất cùng mấy ngày trước là hai con ngựa khác nhau, Sở Lạc chuẩn bị sải bước lên lưng ngựa, Khinh Trần cố ý ngoan ngoãn đứng, không hề lộn xộn, giống như sợ nàng ngã xuống.
Chờ Sở Lạc ngồi ổn, lại nắm chặt dây cương, gã sai vặt liền tiến lên dắt ngựa, một loạt động tác đều liền mạch lưu loát.
Sở Lạc cúi người sờ sờ bờm ngựa, nhẹ giọng nói, "Chậm một chút, ta sợ."
Lý Triệt nhớ kỹ.
Hắn giống như không cần gã sai vặt dắt, một đường đều đi rất vững vàng, gã sai vặt thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nó, một bộ dáng bình tĩnh trầm ổn, nơi nào còn có khí thế mấy con trâu đều kéo không lại của ba ngày trước?
A, con ngựa này quả nhiên thành tinh rồi!
Gã sai vặt tiếp tục nắm nó hướng bên trong trại nuôi ngựa dắt đi.
Mà Khinh Trần cũng như nghe hiểu lời nói, Sở Lạc kêu hắn chậm một chút, hắn liền chậm, đi được một đoạn, bước chân của hắn đều rất vững, tóm lại, Sở Lạc ngồi trên lưng hắn rất an ổn.
Gã sai vặt lau mắt mà nhìn.

Chờ lúc đến trại nuôi ngựa, Sở Dao đã tới rồi.
Ngựa của Sở Dao so với Lý Triệt thì cao lớn cường tráng hơn, cùng đi chung một chỗ như vậy, Lý Triệt lần đầu tiên cảm thấy thua chị kém em.
Mà con ngựa kia của Sở Dao, cũng xác thật dùng lỗ mũi nhìn hắn.
"Khinh Trần thật nghe lời!" Sở Dao có chút ngoài ý muốn.
Xem ra ác danh của hắn là bị Sở Lam truyền đi khắp nơi, trong lòng Lý Triệt nghĩ.
"Đi thôi." Sở Lạc sờ sờ đầu Lý Triệt, hắn quả thực nghe lời cất bước, Sở Dao kinh ngạc cảm thán một tiếng, "Tỷ thật là lần đầu tiên cưỡi Khinh Trần?"
Sở Lạc mỉm cười, "Không lẽ còn lừa muội?"
Lý Triệt thế nhưng cũng có chút đắc ý.
Một lát sau, gương mặt ngựa lại gục xuống, hắn đắc ý cái quái gì.
Sở Dao cũng sờ sờ ngựa của mình, nói nhẹ, "Đi thôi."
Con ngựa kia hoàn toàn không có động tĩnh, cuối cùng vẫn là gã sai vặt dắt dây cương, nó mới cất bước.
Sở Dao cảm thán nói, "Nhìn xem người ta, lại nhìn ngươi đi."
Ngựa của Sở Dao chân dài hơn, thực mau vượt qua, Lý Triệt bực bội.
Sở Dao hâm mộ nói, "Nhìn như vậy ta thật muốn cùng Lục tỷ tỷ đổi cho nhau!"
Chỉ là lời nói trêu ghẹo, Lý Triệt lại cảnh giác lên, Sở Lạc sẽ không thật sự đổi hắn lấy con ngựa ngốc bên cạnh đi, sau đó lại nghĩ, Sở Lạc mới sẽ không đổi hắn, trong lòng hắn đột nhiên kiên định lại.
Hai con ngựa chạy song song với nhau, ngựa của Sở Dao chân dài, Lý Triệt chân ngắn, người ta đi một bước, hắn liền muốn chạy hai bước, nhưng hắn nghĩ đến lời Sở Lạc nói, vì thế hai chân ngắn nhỏ vẫn luôn duy chỉ khoảng cách đi đằng sau một bước so với tuấn mã bên cạnh.
Từ từ, gã sai vặt thử buông dây kéo ra, hai con ngựa vẫn đi thật vững vàng.
Gã sai vặt tuy rằng buông lỏng dây cương, nhưng trước sau đều có người cưỡi ngựa nhìn chằm chằm, nếu thấy tình thế không ổn sẽ cứu người, đều đã quen tay, cho nên cũng không lo lắng.
Sở Dao ban đầu còn có chút hoảng, nhưng rất mau liền thích ứng.
Sở Lạc lại khác, nắm chặt dây cương liền không quá lo lắng, Lý Triệt ngày thường giỏi cưỡi ngựa bắn cung, biết làm thế nào để nàng ngồi ổn, Sở Lạc trong lòng thổn thức, phảng phất không cần nàng lưu ý quá nhiều, Khinh Trần sẽ tự mình giải quyết.
Sở Lạc một bên buồn bực, một bên nghe Sở Dao nói nhỏ, "Nghe nói nhị biểu ca sắp về Đông Xương hầu phủ."
"Đàm Hiếu?" Sở Lạc có ấn tượng, nhưng là ấn tượng khi còn rất nhỏ.
"Chính là Đàm Hiếu." Sở Dao tiếp tục nhẹ giọng nói, "Lục tỷ tỷ, nghe nói người này có chút ham sắc đẹp, thanh danh không tốt.."
Nàng chưa nói xong, Sở Lạc đã đánh gãy, "Tiểu Cửu."
Sở Dao hiểu ý im lặng, nơi này là Đông Xương hầu phủ, nàng không nên khua môi múa mép.
Lý Triệt lại thật sự rõ ràng, tiểu nhi tử của Đông Xương hầu chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chơi bời lêu lổng.

Nếu hắn nhớ không lầm, chính bởi vì cái bao cỏ này ở Phượng Nguyệt lâu trong kinh thành, cùng cháu trai của Khúc thái úy tranh giành tình cảm, động thủ đánh người, Đông Xương hầu còn bị ngự sử dâng một quyển sổ con tố cáo hắn quản giáo không nghiêm, Đông Xương hầu phạt hắn đến nhà mẹ đẻ Vương thị cấm túc nửa năm, trước mắt mới trở về.

Lý Triệt thật sự không thích cái bao cỏ Đàm Hiếu này, hắn ta hồi phủ, không phải là chuyện tốt.
Hổ: Bệ hạ này là đội vợ lên lưng rồi nha!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận