Đệ Nhất Ác Phi

Edit: August97

"Ồ, thật xin lỗi, ta luống cuống rồi." Phong Ngạo Thiên mỉm cười, nhìn lên cặp mắt sáng ngời kia, cảm thấy hình như hắn đã tìm được cái gì đó.

Thượng Hải Thanh Yên bị hắn nhìn chăm chú như vậy, không được tự nhiên quay người sang, phía trước không xa, Mạc Lương thở hổn hển chạy tới, không biết là vội vã mua đồ cho chủ tử hay đang lo lắng Phong Ngạo Thiên có mưu đồ bất chính.

"Thanh Yên, lần sau ta có thể tìm ngươi hay không?" Liếc thấy động tác thưởng thức ưu nhã của Thượng Hải Thanh Yên, Phong Ngạo Thiên vừa động lòng, cặp mắt sáng ngời, có lẽ hắn đã nhận ra lòng mình rồi.

"Tất nhiên, ta ở Vạn Hoa lâu trong thành." Thượng Hải Thanh Yên mỉm cười, tựa hồ đang chờ phản ứng của Phong Ngạo Thiên.

Phong Ngạo Thiên trái lại cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh vẻ mặt mình, "Vạn Hoa lâu, ta nhớ kỹ rồi." Trong lòng hơi kinh ngạc, nhìn Thượng Hải Thanh Yên, bộ dáng thanh bạch này lại ở loại địa phương đó, Vạn Hoa lâu là thanh lâu nổi danh trong kinh thành, hắn biết, đột nhiên nhớ đến từng có người nói trong Vạn Hoa lâu cũng có nam quan, hơn nữa còn là khí chất bất phàm.

Nghĩ tới đây, trong lòng buồn phiền, lần nữa quan sát Thượng Hải Thanh Yên trước mặt, ánh mắt Phong Ngạo Thiên đã ảm đạm rất nhiều.

Nhận thấy sự biến hóa của nam nhân trước mặt, Thượng Hải Thanh Yên cũng không giận, chỉ ngồi đó cười dịu dàng, trái lại Mạc Lương lại tức giận.

"Xem ngươi, người này, coi công tử nhà ta trở thành loại người nào!"

"Xin lỗi." Phong Ngạo Thiên áy náy cười một tiếng, nhìn Mạc Lương ý bảo hắn nói tiếp.

"Hừ, dù sao công tử nhà ta cũng không phải là loại người như ngươi nghĩ." Mạc Lương bĩu môi, khuôn mặt thanh tú tràn đầy bất mãn.

Thượng Hải Thanh Yên vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, dường như không hề liên quan đến mình, ngón tay thon dài bỏ hoa quả vào trong miệng, động tác không khỏi khiến người ta mê muội. ♪August♫97♪Di♫ễn♫đààn♪Leê♫Quuý♪Đôôn

Phong Ngạo Thiên thấy bọn họ như thế, cũng không nói chuyện, nhìn phong thái Thượng Hải Thanh Yên quả thật không giống loại người trần tục kia, nhưng lại ở loại địa phương đó, khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi.

"Sắc trời đã không còn sớm, ta cũng cần phải trở về, Thanh Yên, lần sau ta lại đến thăm ngươi." Sắc trời dần dần tối xuống, Phong Ngạo Thiên biết Kỳ Liên cũng đã chờ đến sốt ruột rồi, mặc dù rất muốn lưu lại tán gẫu cùng hắn, nhưng cũng không thể không rời đi.

"Ừ, công tử đi thong thả." Thượng Hải Thanh Yên nhẹ nhàng nói, nụ cười rất hiền hòa, Phong Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn hắn, từ từ dạo bước rời đi.


"Công tử, sao lại khách khí với hắn như vậy." Thấy Phong Ngạo Thiên đã rời đi, Mạc Lương không hiểu, mặc dù tính tình công tử rất tốt, nhưng chưa bao giờ như vậy với một nam nhân.

"Sau này ngươi sẽ biết." Khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt Thượng Hải Thanh Yên tràn đầy tự tin.

Trở lại cửa cung, quả nhiên Kỳ Liên đã đứng ngoài cửa đợi hắn hồi lâu, thấy hắn tới đây, người vốn cực kỳ chững chạc cũng rối loạn gấp gáp, bước nhanh tới.

"Chủ tử, ngài không sao chứ?"

"Không có việc gì." Phong Ngạo Thiên tiến lên trước mặt hắn, để hắn xem xét mình, cùng hắn bước vào hoàng cung.

Ban đêm phủ xuống, Phong Ngạo Thiên ngồi ở ngự thư phòng, phê duyệt tấu chương trước mặt, thái giám bên cạnh ân cần giơ quạt. ♪August♫97♪Di♫ễn♫đààn♪Leê♫Quuý♪Đôôn

Cửa ngự thư phòng ken két vang lên một tiếng, ngoài cửa lại đi vào một thái giám.

"Hoàng thượng, nên chọn bài tử rồi."

Phong Ngạo Thiên nhíu mày, không dừng lại động tác trên tay, cũng không lên tiếng chọn người nào.

"Hoàng thượng đang đợi tự hành qua đi, không chọn bài tử nữa." Thái giám bên cạnh quan sát vẻ mặt Phong Ngạo Thiên, vội vàng tiến lên hoà giải, thái giám phủ Nội Vụ ngẩng đầu liếc nhìn, không dám nói gì nữa, lặng lẽ lui xuống.

Phong Ngạo Thiên đưa mắt nhìn thái giám Diêu Hiền bên cạnh, không nói gì.

Sắc trời càng lúc càng muộn, Diêu Hiền đứng bên cạnh cũng không nhịn được bắt đầu có động tác ngủ gật.

"Hoàng thượng, đã canh ba." Không nhịn được tiến lên nhắc nhở, Phong Ngạo Thiên lại vẫn không thay đồ ngủ.

"Cho dù không đi mấy vị nương nương kia, hoàng thượng cũng nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lâm triều." Diêu Hiền thấy sắc mặt Phong Ngạo Thiên không kém, liền nói tiếp.

"Ngươi đi ngủ trước đi, gọi Kỳ Liên tới đây." Tâm tư của Diêu Hiền, Phong Ngạo Thiên cũng biết đến, lúc này người có cùng quan điểm với hắn, chỉ sợ trong cung chỉ có Kỳ Liên.


"Nhưng, hoàng thượng."

"Không sao, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, sớm đi ngủ đi, gọi tiểu thái giám ở đây hầu hạ là được."

"Vâng." Diêu hiền cúi người cẩn thận rời đi, không bao lâu sau Kỳ Liên đã đẩy cửa tiến vào.

Đứng ở bên người Phong Ngạo Thiên, Kỳ Liên phất tay, ý bảo tất cả thái giám trong điện lui xuống.

Thấy trong phòng không người, Phong Ngạo Thiên mới ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Kỳ Liên đang đứng cạnh hắn. ♪August♫97♪Di♫ễn♫đààn♪Leê♫Quuý♪Đôôn

"Thời điểm hai người ở chung không cần nhiều lễ nghi như vậy, ngươi biết, trẫm đã xem ngươi là huynh đệ."

Khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Liên xuất hiện nụ cười, ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Có huynh đệ như ngài cũng không làm người ta bớt lo."

Phong Ngạo Thiên mỉm cười, tựa vào trên ghế, thần thái có chút lười biếng, nhíu mày thể hiện trong lòng đang không thoải mái.

"Vương quốc sư lại ép trẫm rồi."

"Ông ta muốn gì?"

"Trẫm mới vừa kế vị, dân chúng Kinh Thành mới tăng thêm tiền thuế, hắn lại muốn ép trẫm tăng thuế toàn bộ dân chúng cả nước, nói là vì bổ khuyết quốc khố trống rỗng khi tổ chức quốc tang cho Phụ hoàng lúc qua đời."

"Ông ta muốn ngài không được lòng dân."

"Nhưng trẫm nên làm thế nào để ông ta không được như ý đây."


Kỳ Liên nhìn lên Phong Ngạo Thiên đang cau mày nghiêng đầu qua, chống cằm suy tư, sắc trời ngoài cửa sổ càng tối, Phong Ngạo Thiên thở dài.

"Sắc trời đã tối, ngươi sớm đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm lại tìm ngươi."

"Hoàng thượng không ngủ, sao ta ngủ được." Nhìn dáng vẻ hoáng mang của Phong Ngạo Thiên, Kỳ Liên cũng không đành lòng, biết hắn hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ hắn đều mạnh mẽ như vậy.

"Không sao, ta cũng chuẩn bị ngủ."

Liếc mắt nhìn Kỳ Liên trước mặt, hai mươi mấy năm qua, hắn ở lại bên cạnh không có chút tâm tư, toàn lực trợ giúp hắn, cũng may mắn được ủng hộ của hắn, hắn mới có thể bước lên đế vị hôm nay, hắn là một vị quân sư tốt, cũng là một hộ vệ tốt, càng là một huynh đệ tốt.

"Vậy cũng tốt, ta đi về trước đây." Kỳ Liên mở lớn hai mắt, nhiều năm như vậy hắn hiểu tính tình Phong Ngạo Thiên, không ngờ phương pháp giải quyết của hắn lại là thức đêm không ngủ, nhưng cũng không nói ra, yên lặng rời đi.

Hai người cả đêm chưa chợp mắt, buổi tối hôm sau, khi Kỳ Liên đi ngang qua ngự thư phòng thấy bên trong đèn vẫn sáng, xoay người vào ngự thiện phòng. ♪August♫97♪Di♫ễn♫đààn♪Leê♫Quuý♪Đôôn

"Hoàng thượng, người của ngự thiện phòng vừa mới đưa chè hạt sen tới, ngài uống lúc còn nóng đi, đêm còn dài mà." Diêu Hiền thận trọng tiến lên đặt bát chè trước mặt hắn, Phong Ngạo Thiên nhìn lướt qua, không nói gì.

Lúc này ngoại trừ mẫu hậu cùng tỷ tỷ, người đưa cháo cho hắn cũng chỉ có Kỳ Liên.

Liên tục mấy ngày, Phong Ngạo Thiên cũng chỉ tiếp tục phê duyệt tấu chương, không nghĩ ra được đối sách, vương quốc sư càng này càng bức bách khiến hắn không chịu nổi, thật sự phiền muộn, hơn nửa đêm nhìn ngoài cửa sổ, Phong Ngạo Thiên đột nhiên nhớ tới đôi mắt thanh linh kia.

Cũng không biết đó là cảm giác gì, đột nhiên cảm thấy hắn có thể giúp mình.

Cả đêm tìm Kỳ Liên, hai người tránh thoát tai mắt trong cung, len lén ra khỏi một chuyến cung, bóng đêm càng thâm, Kinh Thành mặc dù phồn hoa, hầu hết những quán nhỏ đều đã dẹp quầy, vòng qua rất nhiều chợ đêm, cuối cùng mới đến được Vạn Hoa Lâu sang trọng tọa lạc trong kinh thành.

Nơi này buổi tối chính là thời điểm làm ăn tấp nập nhất, ban đầu Kỳ Liên biết Phong Ngạo Thiên muốn tới loại địa phương này đã cực kỳ không đồng ý, cuối cùng vẫn khuất phục, dẫn Phong Ngạo Thiên tránh trái tránh phải tránh qua đám nữ nhân lẳng lơ kia, cuối cùng mới lên đến trên lầu, cuối cùng tìm được một gã sai vặt.

"Xin hỏi một chút, Thanh Yên công tử ở đâu?"

Kéo qua gã sai vặt kia mới phát hiện, thì ra người này chính là Mạc Lương.

Mạc Lương quan sát hai người trước mặt, trong lòng cảm thấy không thoải mái, mặc dù không muốn mang bọn họ đi, nhưng lại nhớ tới lời của chủ tử, nếu bọn họ tới nhất định phải chiêu đãi thật tốt, mang tới tìm chủ tử, nếu ngài ấy không có ở đây, bảo hắn tự mình tiếp bọn họ.

Từ lần trước chủ tử đã nói, Mạc Lương đoán rằng đây là nhân vật rất quan trọng, nhưng nhìn vẻ mặt cười típ mắt của Phong Ngạo Thiên, hắn không khỏi có chút không thoải mái.


"Các vị chờ ở đây, ta đi tìm một chút, nếutìm được, lập tức gọi công tử tới đây." Giọng nói Mạc Lương không kiên nhẫn, nhưng Phong Ngạo Thiên cũng không tức giận, ngược lại sắc mặt Kỳ Liên lại khó coi ngồi xuống.

Vạn Hoa lâu là thanh lâu sang trọng nhất Kinh Thành, ở lầu hai vị trí này, vừa đúng có thể nhìn thấy một mảng cảnh tượng thối nát.

Nam nhân nữ nhân xích lõa ôm nhau, cánh tay quấn quít thật chặt, nữ nhân từng đàn quơ múa khăn tay trước cửa, nhìn thấy một người tiến vào lập tức tiến lên tán tỉnh.

Kỳ Liên nhíu mày, nơi này khiến cả người hắn không thoải mái.

"Công tử, người kia vị bằng hữu thật đúng là ở chỗ này? Loại địa phương này có thể có cái gì chính nhân quân tử."

Phong Ngạo Thiên mỉm cười, "Mặc dù ta không biết hắn không phải là chính nhân quân tử, nhưng nhất định là một người thông minh, chỉ cần có đầu óc, chừng đó đã đủ."

Kỳ Liên không nói thêm gì nữa, chỉ thu hồi ánh mắt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

"Công tử! Có cần phục vụ đặc biệt?"

Nào biết hai người vừa bình tĩnh lại, trước mặt đã tiến tới hai nam tử trần truồng, đắm đuối đưa tình nhìn Phong Ngạo Thiên cùng Kỳ Liên.

Phong Ngạo Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Kỳ Liên, Kỳ Liên liếc mắt, rút kiếm bên hông ra.

Hai nam tử kia nào đã gặp qua loại trận thế này, vội ôm y phục vội vã rời đi. ♪August♫97♪Di♫ễn♫đààn♪Leê♫Quuý♪Đôôn

Nhưng sau khi bọn hắn đi, lại có lần lượt các nam nhân đến gần, quan sát cẩn thận hết này Vạn Hoa lâu này, hai người mới phát hiện, thì ra lầu một là nơi nữ nhân chiêu đãi nam nhân, lầu hai, là nơi đặc biệt giành cho kẻ đoạn tụ.

Hơn phân nửa là nam nhân muốn tìm nam nhân, hoặc là nữ nhân tìm nam nhân ở nơi này, hơn phân nửa nam nhân ở đây là song lưỡng tính.

Tướng mạo của Phong Ngạo Thiên và Kỳ Liên rất xuất chúng, tất nhiên hấp dẫn không ít người đến gần, người càng nhiều, Kỳ Liên đã bắt đầu sợ hãi.

"Công tử, vị bằng hữu kia của ngài, không phải cũng là loại nam nhân lộ ngực, kẻ thân thiết làm chuyện ấy với nam nhân đó chứ?" Kỳ Liên lộ vẻ mặt khinh bỉ, có thể thấy hắn rất kháng cự nơi này.

Phong Ngạo Thiên mỉm cười, nhưng cũng không trả lời hắn, "Kỳ Liên, tuổi ngươi cũng không nhỏ, vì sao không chịu học ít chuyện nam nữ, ngày khác ta cũng dễ ban thưởng một hôn sự tốt cho ngươi."

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận