Đây Chốn Bình Yên


Phịch! Lý Chương thả người xuống giường, rất nhanh đã vắt chân lên thành giường, tìm một tư thế nằm thoải mái rồi lục tìm điện thoại.
- Ha ha! Một Lục Hàn Anh mặt lạnh chấp hành nội quy cũng có ngày trốn học, cúp tiết l, nói dối thầy cô, đồng loã với một đám học sinh cá biệt.

Ngày này thật đáng nhớ, phải kỉ niệm mới được!
Lục Hàn Anh nhíu mày, không nặng không nhẹ đạp chân cậu ta rơi xuống giường.

Lý Chương vẫn khoái chí cười, chụp tanh tách mấy tấm ảnh.

Hàn Anh không khỏi nghi ngờ, liền cưỡng chế cướp điện thoại của đối phương.

Hoá ra, cái kỉ niệm mà cậu ta nói chính là đem khoe với Ngôn Tử Minh.

Vì có dự cảm không hay nên cô gái muốn "ngăn chặn nguy cơ" nhưng bực nhất chính là ứng dụng này không cho thu hồi tin nhắn.

Chả trách, tên kia lại để cô lấy đồ thành công.

Mà bên kia, Ngôn Tử Minh đã seen rồi nhưng không rep.
- Giỏi lắm! - Lục Hàn Anh liếc xéo một cái, ném điện thoại về cho Lý Chương.
Lý Chương cười ha hả không thôi, lúc lâu mới ngừng được.

Cậu sờ sờ bụng, nói:
- Cậu coi vậy, nắm đấm cũng có lực đấy nhỉ?
- Tôi thấy căn bản mình đấm cậu một phát nhẹ như bông, nên giờ cậu mới còn nhăn nhở được như thế này!
Nghe vậy, Lý Chương từ trong giường lăn ra cạnh giường (Lục Hàn Anh đang ngồi trên chiếc ghế đặt bên giường).

Phải thừa nhận rằng, cậu chưa từng thấy cô gái nào lại lãnh đạm, điềm tĩnh như Hàn Anh.

Chính là bình thường nói hơi ít, bộc lộ biểu cảm hơi ít, bị nói xấu cũng không đáp trả, chỉ lạnh mặt, gặp côn đồ không biết đường la hét kêu cứu, tự làm mình thiệt thân, rồi còn hay âm thầm giúp đỡ người khác xong bị hiểu lầm cho đủ.

Tóm lại, người này không giống Ngôn Tử Minh - có đủ năng lực bảo vệ bản thân, cậu ta khó thân cận đồng thời khiến người ta thấy khó động vào.

Mà sự thực chứng minh, người cố ý phạm vào Tử Minh không có kết cục tốt.

Còn Hàn Anh, tính tình lãnh đạm hơi giống Ngôn Tử Minh, quan hệ với mọi người luôn tồn tại khoảng cách, không hoà đồng, nhất định chịu thiệt.

Mà theo hiểu biết của Lý Chương, đa số người như cô sẽ im lặng dằn những uất ức, khó chịu này xuống.

Chính là kiểu ngốc ngốc, dễ bị bắt nạt.
Xem ra, chút am hiểu về tâm lí của Ngôn Tử Minh, của kẻ đi bắt nạt và kẻ bị bắt nạt, Lý Chương vẫn có chỗ dùng tốt.
Nghĩ vậy, cậu gạt bỏ hết chút đắn đo, cân nhắc một chút rồi đột nhiên nói:
- Xin lỗi!
Cậu không có kinh nghiệm xin lỗi người khác, vẫn là ngắn gọn trực tiếp thì hơn.
Lục Hàn Anh chỉ "Hả?" một tiếng, căn bản do đang xem điện thoại nên chưa hiểu cả buổi cậu ta xoắn xuýt chuyện gì.

Lý Chương lại hiểu nhầm rằng thái độ của cô là không chấp nhận lời xin lỗi qua loa, hời hợt như thế, muốn cậu nói rõ ràng.

Đúng là làm khó người khác!
Mà Lý Chương không biết rằng, chỉ khi để tâm đến người khác mới canh cánh trong lòng chuyện mình có lỗi với người ta, còn người ta có thể không đặt nặng điều mình đang lo lắng.
Thành ra, Lý Chương không chịu nổi ngượng ngùng đâm bực mình:
- Cũng tại cậu thích lo chuyện bao đồng, ăn một đấm kia của tôi, đáng đời!
Lục Hàn Anh tròn mắt nhìn Lý Chương xoay người vào trong, vùi mặt vào gối trắng, hơi ngẩn người.


Hoá ra cậu nói về chuyện mình đánh nhau, đã nổi nóng với cô, còn dùng bạo lực đe doạ.

Lo cô giận lâu như vậy cũng vì chỉ Lý Chương biết một đòn kia đấm ra có bao nhiêu phần lực, sẽ làm trầy tay, nhức xương, chảy máu, theo đó trút lượng cảm xúc tiêu cực ra ngoài.

Đau thì đau thật nhưng không phải cậu đã thành tâm nhận lỗi rồi à, sao còn giận dai như thế? Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Lý Chương len lén nhìn Hàn Anh xem cô rốt cuộc đang có biểu tình thế nào.

Bất thình lình, gương mặt tươi cười của Lục Hàn Anh đập vào mắt cậu ta làm cậu phát ngốc.
Nụ cười ấy hơi bất đắc dĩ song rất đỗi trong sáng, hồn nhiên, sạch sẽ, đơn thuần.
Lý Chương ngốc ngốc nhìn, không hiểu sao Lục Hàn Anh lại cười như thế.
Hàn Anh đúng là ngẩn người vì rất kinh ngạc.

Không ngờ Lý Chương lại để ý tới cảm xúc của cô đến vậy.

Vì cảm xúc cá nhân xuất phát từ một người nên người khác có thể chọn phớt lờ, không quan tâm.

Nếu họ để tâm mình đang vui hay buồn, mang tâm sự gì, lại xoắn xuýt muốn làm gì đó tức là tâm trạng của mình có một mức độ ảnh hưởng nào đó đến đối phương.

Cũng có thể nói, bản thân là sự tồn tại có trọng lượng trong lòng người kia, dẫu ít hay nhiều.

Lí giải điều này, Lục Hàn Anh không dám tin.

Âm trầm, mờ nhạt như cô cũng sẽ được người khác phát hiện, để ý tới hay sao? Rất ngạc nhiên, rất sửng sốt cho đến khi niềm vui len lỏi cõi lòng, tựa mạch nước ngầm chảy vào vùng đất đá cằn khô.

Mùa xuân tới muộn nhưng cây lá sau mùa đông dài đã chờ lâu một tia nắng ấm vẫn sẽ đâm chồi nảy lộc.

Vì chút ánh mặt trời nóng bỏng mà cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài, phơi bày nhựa sống bên trong.
Giận Lý Chương, vì cậu ta đanh nhau, xem nhẹ lợi ích của bản thân? Giận Lý Chương, vì cậu không biết tốt xấu, cô lo cho cậu như vậy, không ngại nguy hiểm, phiền phức mà cậu thì nổi giận với cô?
Phải không?
Sai rồi!
Vốn ban đầu, Hàn Anh khi chọn đâm vào mớ phiền phức này, chưa từng nghĩ sẽ được ai đó biết ơn chứ không phải xem cô thành cái gai trong mắt, đi rước họa vào thân.
Nên, sai rồi.
Nếu cho rằng chỉ vì sự xuất hiện của bản thân mà có thể vào vai "chúa cứu thế", ngăn cản được một kẻ bạo lực, không ngại tay dính máu thì đã quá tự cao tự đại rồi, đã quá tự đề cao bản thân.

Chuyện này, Lục Hàn Anh lại ý thức rất rõ ràng.

Nên nếu nói giận thì phải là giận bản thân.

Giận chính mình ngu ngốc lo chuyện bao đồng, đã biết chính mình ghét phiền phức song lại tự ôm phiền phức vào người.

Đã biết dù có xen vào đi chăng nữa cũng không giải quyết được gì, còn làm mọi chuyện rối ren hơn nhưng vẫn cứ hành động thiếu lí trí.

Thật sự, ngốc hết thuốc chữa!
Dù gì, Hàn Anh vẫn rất cảm kích Lý Chương.

Còn chưa có ai cố gắng làm cho cô vui nhiệt tình như cậu ta đâu.

Một học bá doạ sợ người khác lại kiên nhẫn vụng về suy nghĩ cho tâm tình của mình, căn bản là giận k nổi.
- Một cú đấm kia tôi sẽ không giận.

Tôi biết anh Chương không định đánh tôi.
Một tiếng "anh Chương" của Hàn Anh làm người ta phải dựng tai mà nghe cho kĩ.


Chàng trai ra vẻ không tin:
- Biết tôi không đánh cậu? Cậu dựa vào đâu mà có cái tự tin đó?
Ý cười trên môi chưa tan, thái độ Hàn Anh rất ôn hoà:
- Nếu tôi không nhầm, cậu không bao giờ đánh con gái.

Hay chính là, không bắt nạt kẻ yếu hơn mình.
- Vớ vẩn! Tôi chướng mắt ai thì đánh người đó, không phân biệt đối tượng nào hết.
- Hửm, để xem nào.

Lần đầu tiên, là hôm cậu mới chuyện trường, cậu bị các nữ sinh vây quanh muốn làm quen.

Tôi cứ nghĩ một người nóng nảy, bạo lực như cậu sẽ túm lấy một ai đó đánh một trận để cảnh cáo.

Nhưng mà, biểu hiện của cậu lại khá lúng túng, tuy khó chịu song chỉ đập bàn, lớn tiếng đe doạ, bất quá thì nhờ Ngôn Tử Minh ra mặt.

Khi ấy, tôi ngờ ngợ Lý Chương không làm tổn thương con gái.

Lần thứ hai, vào buổi tối hôm ấy, cậu gặp côn đồ.

Nguyên nhân đánh nhau lại là vì bọn họ làm khó người lớn tuổi.

Đến đó thì tôi khẳng định, Lý Chương không những không bắt nạt kẻ yếu mà còn có ý thức bảo hộ, che chở họ.

Lần thứ ba, vào hôm nay, rất rõ ràng là cậu đã bảo vệ Kiều Mẫn Nhi.

Bất quá khi ấy, tôi lo có người bị thương nên không nghĩ rằng cậu sẽ hiểu lầm tôi cho là cậu ra tay đánh cả con gái.
"Hoá ra cậu ta cũng biết mình đây bị oan ức cơ à?!" Bấy giờ, cơn ấm ức của Lý Chương mới được xoa dịu.

Hàn Anh tiếp lời:
- Nói thế nào thì tôi cũng có phần sai.

Nên là, hoà nhau nhé? Tôi với cậu chẳng ai giận ai nữa.
Lý Chương hừ mũi, làm vẻ không tình nguyện mà đồng ý.

Vậy là, tâm trạng kì quái cả ngày trời của Lý Chương kết thúc.
- Phải rồi! - Lý Chương tùy tiện hỏi thêm - Đoạn ghi âm là cậu tự ghi à?
- A, nó hả? - Lục Hàn Anh thản nhiên trả lời - Dĩ nhiên không phải.

Cậu đã phát hiện ra nó đầy đủ một cách dị thường rồi đúng không? Không thể là tôi.

Còn có, dù cho chứng kiến mọi chuyện từ đầu đi chăng nữa thì tôi cũng không nhanh trí mà biết ghi âm lại bằng chứng đâu.
- Vậy...!- Lý Chương kinh ngạc, không dám tin điều mình đang nghĩ liền bật người dậy - Chẳng lẽ...
Lục Hàn Anh nhẹ nhàng chứng thực suy đoán trong lòng đối phương:
- Đúng vậy! Đoạn ghi âm ở chỗ Ngôn Tử Minh.

Cậu ấy đã bàn giao nhiệm vụ cho tôi khi mới biết chuyện.
- Chết tiệt, thằng quỷ mặt lạnh này!
Thế rồi, Lý Chương buông mình xuống giường.

Phịch! Cậu mò trong túi áo với sau cổ áo một lúc liền tìm thấy một thiết bị nghe lén đã ngắt kết nối từ lâu.


Lục Hàn Anh xem với trải nghiệm cả quá trình, từ kinh ngạc đến cảm thán khả năng tính toán của Ngôn Tử Minh.

"Mười lăm phút nữa, chờ tôi!" - Hàn Anh vẫn nhớ bằng chỗ thời gian ấy, Ngôn Tử Minh vừa chỉnh sửa đoạn ghi âm cho hợp lí, vừa liên hệ với hội trưởng và hội phó, vừa tiếp xúc với Kiều Mẫn Nhi, thuyết phục cô và các nạn nhân trước của Bách Nhật Tinh ra làm chứng.

Không dễ dàng gì.

Lý Chương bày ra vẻ mặt chán ghét:
- Cậu ta đã nghỉ học rồi lại còn tính kế cả tôi nữa.

Đặt máy nghe lén lúc nào tôi chẳng biết gì cả!
- Ha ha! Này còn không phải chứng minh rằng hai người quá hiểu nhau rồi sao? Biết cậu sẽ gây chuyện liền mượn cơ hội tạo luôn bằng chứng, nhất Lý Chương cậu rồi nhé!
Lục Hàn Anh bình luận mấy câu, hoàn toàn không có ý trêu chọc.

Lý Chương chẳng biết đang nghĩ gì, nghịch thiết bị nho nhỏ kia, bất chợt định ném đi.

Hàn Anh tức thì phản ứng, ngăn lại:
- Cậu không cần thì cho tôi đi!
- Hả? - Lý Chương nhếch mày, không dám tin.

- Cậu tính mưu đồ chuyện xấu gì à, hay có sở thích bị người khác xâm phạm đời tư?
- Trí tưởng tượng bay hơi xa rồi đấy! - Lục Hàn Anh lười giải thích.
Mà chàng trai cũng không hỏi nhiều, tùy tiện ném cho người kia.

Hàn Anh mân mê thiết bị trong tay, hơi nghiêng đầu để ý thời gian.

Sắp tan học rồi.

Bầu trời như một bức tranh đang vẽ dở, được người hoạ sĩ quệt lên gam màu nóng của sắc hồng và đỏ.

Cô nhìn sắc trời qua cửa sổ, như có như không mà nói:
- Cậu đánh nhau hẳn có nguyên nhân nhỉ? Lí dó vì sao, tôi chưa hiểu.
Nét mặt Lý Chương hơi ngưng đọng, cậu hất hàm bảo:
- Đừng hỏi nhiều! Chuyện không cần biết thì đừng biết.
Lục Hàn Anh nghe ra tâm trạng Lý Chương chuyển xấu, thức thời im lặng.

Lý Chương thấy bức bối, bật dậy rồi ra ngoài.

Vừa lúc, tan trường.

Hàn Anh tưởng phòng không còn ai, đang nhắm mắt lại chợt giật mình.
- Ê! Còn không đi tôi khoá cửa nhốt cậu luôn đấy!
Lý Chương đứng chờ không kiên nhẫn liền giục.

Hàn Anh ra rồi cậu mới khoá cửa đi về.

Cô gái nhìn ổ khoá lạch cạch kêu, hơi mỉm cười, đột nhiên nói:
- Mẹ tôi mời cậu và Tử Minh sang nhà ăn cơm đấy.
Tức thì, Lý Chương quay mặt sang dùng đôi mắt phát sáng như sao và cái đuôi điên cuồng vẫy để xác nhận thông tin.
...
Lục Hàn Anh tựa đầu vào cửa kính xe ô tô, nắng nhạt màu chiếu vào tôn lên sườn mặt người con gái.

Không nhanh không chậm, một tin nhắn được gửi đi:
- Cậu đến nhà tôi ăn cơm không? Mẹ tôi mời.
Mấy giây sau, có hồi âm:
- Vè rồi?
- Ừ, cùng Lý Chương.
Hàm ý, không cần cậu đi đón.

Khoảng lặng hơn chục giây.


Ting! Điện thoại có tin mới:
- Ừ.
Hàn Anh rũ mi, tự dặn mình là đã nghĩ nhiều rồi.
Bên ngoài, ô cửa kính vừa lướt qua thân ảnh một thiếu niên.

Gương mặt điển trai lộ một nửa ra ánh sáng, một nửa ẩn vào bóng râm, lấm tấm mồ hôi.

Đôi đồng tử xanh lam sâu thẳm, lặng lẽ giấu đi bề nổi cảm xúc.

Ngôn Tử Minh chậm rãi thu hồi tầm mắt khỏi dấu vết chiếc xe đã đi xa.
Không khí quanh quẩn hơi thở đang dần ổn định, còn có nhàn nhạt mùi tanh ngọt của máu.
...
Một nam thư kí đứng trước phòng làm việc sang trọng, đưa tay gõ cửa.
Cộc! Cộc!
- Vào đi! - Giọng một người phụ nữ truyền ra, ngọt ngào êm tai như mạch nước ngầm.
Anh thư kí bước vào, tầm mắt dừng ở tấm bảng tên đặt trên bàn, đề: "Giám đốc Dương Vân Mai".
- Thưa Giám đốc, chuyện của cậu chủ đã giải quyết xong rồi ạ! Hợp đồng trở thành cổ đông trong nhà trường đã được chuẩn bị xong, mời ngài xem qua.
Giám đốc Dương nghĩ đến con trai, hơi nhíu mày, hỏi:
- Nó gây chuyện rồi? Nghiêm trọng không?
- Dạ thưa, cậu chủ ở trường mới bị bạo lực học đường, đã có hành động tự vệ.

Gia đình đối phương tuy không chịu bồi thương nhưng đã cúi đàu nhận sai.
Vị phu nhân nghe xong liền chấn kinh.

Trước nay, chỉ có con trai của bà đánh bạn học trọng thương, chưa từng có chuyện con mình bị bạo lực học đường.

Trước nay, chỉ có gia đình bà phải bồi thường cho nhà người ta, chưa từng có chuyện gia đình người ta xin lỗi, càn bồi thường tổn hại cho con trai bà.

Nó thay đổi rồi, con trai của bà.

Trước nay chưa có tiền lệ.

Càng nghe, Dương Vân Mai càng thất thần, cuối cùng yêu cầu:
- Lập báo cáo chi tiết gửi tôi.
- Vâng.
~*~*~*~​
Mẩu chuyện nhỏ:
1.

Lục Hàn Anh rảo bước ra khỏi cổng trường, chưa được mấy bước đã bị một người đằng sau kéo cặp lại.

Cô nhíu mày, không buồn quay đầu hỏi:
- Làm sao?
- Sao trăng cái gì! - Vẻ mặt Lý Chương khó hiểu - Lên xe, tôi gọi taxi rồi!
- Nhà tôi có mấy bước chân, phiền phức vậy làm gì?
- Khái niệm gàn của cậu là tốn 20 phút đi bộ đấy hả? Khoan, đừng nói lúc Ngôn Tử Minh đưa cậu về cũng đều đi bộ hết đấy nhé?
- Ừ!
Lục Hàn Anh bình thản đáp lại trong khi Lý Chương hoàn toàn chấn động.

Hình ảnh một Ngôn Tử Minh ám ảnh thời gian đang dần vỡ vụn.

Lại nói, Ngôn Tử Minh cứ trực tiếp gọi xe đưa Hàn Anh về nhà không phải an toàn hơn hẳn sao?
2.

Lý Chương (cười đắc ý): "Tôi không làm tổn thương con gái."
Lục Hàn Anh (lắc đầu): "Là không làm tổn thương con gái về mặt thể chất.

Chứ về tình cảm, chắc cậu không biết mình đã vô tình làm tổn thương bao nhiêu người đâu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận