Danh Viện Công Lược

Editor: Selene Lee

Mọi thứ tiếp tục trôi qua trong sóng yên biển lặng, thỉnh thoảng Thiệu Hoa lại lui tới thăm hỏi Phùng Dịch Xuân. Lúc nào Hứa Lộc ở nhà thì sẽ nói chuyện với ông vài câu.

Lúc này Thiệu Hoa đang ngồi trong gian chính, nhấp một hớp trà, lại nói với Hứa Lộc: “Tiểu Uyển à, Tử Duật bảo đã đi tìm con mấy lần, muốn hẹn con đi xem phim hay dạo phố con đều từ chối?”

Hứa Lộc trả lời thản nhiên: “Bác Thiệu. Đã cuối năm rồi, công việc ở xưởng bận bịu lắm ạ. Thật sự là con không phân thân nổi”.

Thật ra là cô chỉ đang mượn cớ, căn bản là Hứa Lộc chẳng muốn gặp Thiệu Tử Duật.

Thiệu Hoa gật đầu: “Con có quyết định của con, chuyện đám trẻ các con, bác cũng không định can thiệp nhiều. Đúng là Tử Duật có phần chậm chạp, nhưng tính nó không xấu. Nếu được thì con tiếp xúc với nó nhiều một chút, có lẽ sẽ có cái nhìn khác. Bác nghe nói cổ đông bên nhà máy là ngân hàng Nhật Thăng? Chắc con cũng biết đó là tài sản trên danh nghĩa của ai?”

Hứa Lộc gật đầu.

“Con biết là tốt rồi. Như vầy đi, con hãy thương lượng rút vốn với bên đó, bác sẽ thay phần đầu tư cho con.”

“Bác Thiệu…”- Hứa Lộc cảm thấy không ổn.

Thiệu Hoa lại rất nghiêm túc: “Thế lực của Phó Diệc Đình ở Thượng Hải rất lớn, bối cảnh lại phức tạp. Cha con và bác đều là những người đứng đắn, ông ấy sẽ không đồng ý để con qua lại nhiều với người như vậy, càng không muốn con bị cuốn vào những chuyện phạm pháp. Con có hiểu không?”

Hứa Lộc biết Thiệu Hoa cũng chỉ muốn tốt cho nhà mình, đặc biệt là hiểu biết về Phó Diệc Đình hơn cô, lại càng rõ ràng chuyện anh quá “nguy hiểm”. Có lẽ cũng vì lý do này mà dù có trong tay một con bài át chủ, cha Phùng vẫn không muốn liên hệ với anh. Nhưng lúc đầu nhà cô rơi vào tuyệt cảnh, cũng là anh đã ra tay giúp đỡ, chuyện này nào liên quan gì đến bối cảnh và lai lịch Phó Diệc Đình. Đâu thể đánh giá một người xấu hay tốt qua những điều này, huống hồ gì Hứa Lộc cũng không muốn qua cầu rút ván.

“Bác Thiệu, con xin cảm ơn ý tốt của bác. Nhưng chúng con đã ký hợp đồng với Nhật Thăng, nhà máy cũng chỉ mới vào nề nếp, mới kiếm được một chút tiền, bây giờ rút lại thì không ổn. Đây là chuyện liên hệ đến danh dự, không chừng sau này người ta sẽ không tìm đến chúng con nữa. Trước đó con cũng có tìm hiểu rồi, Nhật Thăng làm ăn đứng đắn, không có liên hệ với những chuyện bác sợ đâu ạ.”

Biểu cảm của Thiệu Hoa hơi cứng lại. Ông cũng đã đề cập chuyện này với Lý thị, nhưng bà lại nói Phùng Uyển đang quản lý xưởng dệt, mong ông có thể nói thẳng với con bé. Ông nghĩ hai nhà đã biết gốc, biết rễ nhau, quan hệ sau này cũng tốt, mà trên thực tế, ông đã sớm muốn đầu tư vào xưởng dệt, tham gia kinh doanh. Vậy mà ông bạn Dịch Xuân già đó cứ khăng khăng không chịu. Vì chuyện tình nghĩa hai bên, ông cũng không tiện nhắc lại nữa.

Không ngờ bây giờ Phùng Uyển cũng từ chối ông.

“Lời bác muốn nói chỉ có bấy nhiêu, con có thể suy nghĩ thêm. Nếu có vấn đề gì trên phương diện pháp luật, con cứ đến tìm bác.”

Hứa Lộc cảm ơn ông một lần nữa, song vẫn không thay đổi quyết định. Lòng cô cũng không muốn để nhà họ Thiệu khống chế kế sinh nhai của gia đình.

Thiệu Hoa đứng dậy cáo từ, Hứa Lộc đưa ông đến tận cửa. Ông bèn quay lại nhìn cô bé với vóc người gầy gò nhưng ánh mắt kiên nghị đó, nói thật chân thành: “Tiểu Uyển à, mong con có thể hiểu cho lòng bác. Bác chỉ hy vọng con và Tử Duật có thể bên nhau, trở thành người trong gia đình, vậy bác cũng có thể chiếu cố gia đình con danh chính ngôn thuận. Xã hội này quá khó khăn với một cô gái trẻ như con. Chỉ cần con đồng ý, tài sản ở Thượng Hải của bác đều thuộc về hai đứa, con cũng không phải xuất đầu lộ diện cả ngày nữa, cứ nhàn nhã làm một bà chủ là được rồi.”


Gia cảnh nhà họ Thiệu sung túc vô cùng, ngoài sở Luật còn có thêm phần bất động sản ở Thượng Hải, không thì sao có thể thoải mái sống ở đây như thế. Điều kiện như thế này, dành cho một cô gái đã là ân huệ quá lớn. Mà đến hiện tại Hứa Lộc cũng chưng từng nghĩ mình sẽ đạt được điều gì từ một cuộc hôn nhân.

Thiệu Hoa nhìn Hứa Lộc trong im lặng, biết cô vẫn không mảy may dao động, đành phải thở dài rồi ra về.

Cuối năm đến, rốt cuộc xưởng dệt cũng có thời gian rỗi sau mấy đợt vất vả, vài công nhân đã xin về nhà. Hứa Lộc cũng thương lượng với xưởng trưởng Ngô, quyết định sẽ yêu cầu Nhật Thăng tăng thêm vốn đầu tư. Tài liệu đã được gửi qua theo thủ tục, hội đồng quản trị lại muốn bên cô phải đưa thêm thông tin. Nói qua nói lại, rốt cuộc cũng có người yêu cầu, muốn ngày mai Hứa Lộc phải đến trình một chuyến.

Mặc dù Nhật Thăng là tài sản của Phó Diệc Đình, nhưng bình thường anh cũng không tham gia quyết sách mà giao hết cho bên hội đồng quản trị. Sản nghiệp mang danh nghĩa của anh nhiều như thế, thời gian đâu để chăm chút từng cái một. Nên xem như bây giờ cô có đến đó thì cũng khó mà gặp anh được.

Từ lúc biết anh ta đã về đến giờ cũng là 10 ngày rồi. Hôm qua báo chí còn đăng tin anh tham gia tiệc Giáng Sinh của cục Quản lý, lại khiêu vũ chung với một cô gái tóc vàng mắt xanh, hai người nói cười vui vẻ lắm. Dù sao trước nay anh ta cũng không thiếu đàn bà, ít đi một Tô Mạn, thì sẽ có Lý Mạn, Trương Mạn, Dương Mạn đến thay.

Cũng chỉ có cái loại con ngốc vừa biết yêu như cô mới chết nổi trong thứ mật ngọt hại ruồi đó của anh ta.

Hứa Lộc úp mặt thật mạnh vào gối. Cô lại nghĩ đến anh ta nữa rồi, thứ đầu heo này!

Ngày hôm sau, Hứa Lộc thay quần áo, chọn trang sức nền nhã. Vốn là muốn tìm bông tai để đeo, song lại tìm mãi không thấy bên còn lại của đôi hoa tai ngọc trai, bèn để một bên lên bàn rồi đi không ra ngoài. Hứa Lộc ngó mình trong gương, nhún vai, dù sao có hay không cũng không quan trọng, vì trông cô vẫn rất tốt.

Gia đình cô đang ăn điểm tâm trong gian nhà chính, Hứa Lộc cầm đại một cái bánh tiêu lên rồi nói với Lý thị: “Mẹ, con phải đi công việc rồi, mọi người cứ ăn đi ạ.”

“Con lại không ăn sáng mà đi luôn à?”- Lý thị đứng dậy: “Thức ăn sẵn bên ngoài không tốt cho dạ dày.”

Hứa Lộc nhét thẳng cái bánh tiêu vào miệng, xua tay, ậm ừ: “Không được ạ, con trễ rồi. Có thể tối nay con về muộn đấy ạ.”

Vừa nói xong đã đi thẳng ra cửa.

Hứa Lộc đã hẹn gặp xưởng trưởng Ngô ở cửa Nhật Thăng, lúc cô đến được nơi thì người đã đợi sẵn. Hôm nay ông còn mặc âu phục và mang giày da, tóc tai được chải bóng loáng. Ông chỉnh lại vạt áo, hỏi đầy ngại ngùng: “Cô cả, trông tôi như vầy có tạm ổn không ạ?”

Hứa Lộc cười khẽ, tuy trong lòng cảm thấy trang phục bình thường ổn hơn, nhưng vẫn nói: “Vâng, rất có tinh thần ạ.”

Hai người đi từ cửa xoay vào, bên trong kẻ đến kẻ đi, ai ai cũng có một chuyện riêng để bận rộn. Hứa Lộc bước tới một quầy có đặt điện thoại, mở lời với cô gái trẻ ngồi bên trong: “Xin chào, xin hỏi tôi phải tìm giám sát Vương ở đâu ạ?”

Cô gái trẻ kia đang cầm gương thoa lại son, môi đỏ răng trắng, nom rất xinh đẹp. Cô ta nghe vậy thì dừng lại nhìn cô: “Cô tìm giám sát Vương có chuyện gì? Có hẹn trước không?”

“Chúng tôi là người của xưởng dệt Phùng Ký, là giám sát Vương đã hẹn chúng tôi ở đây.”


Cô gái trẻ thả vật trong tay xuống với vẻ miễn cưỡng, cầm ống nghe lên để quay số. Nói xong vài câu, cô ta lạnh nhạt: “Lầu bốn, sát thang máy, phòng đầu tiên bên tay trái.”

Hứa Lộc cảm ơn cô ta rồi đi về phía thang máy. Cửa vừa đóng lại thì cô thấy một cô gái khác chạy đến nói với cô gái ban nãy: “Này, ngài ấy tới thật hả? Trời ơi, đang ở đâu đấy?”

“Đúng rồi, vừa mới lên thôi. Cô không biết đâu, vừa đẹp trai vừa nho nhã. Tôi hồi hộp quá đi mất!”

Hai người kia vui như mở cờ trong bụng.

Xưởng trưởng Ngô lắc đầu, lại thở dài: “Mấy cô gái trẻ bây giờ…”

Thang máy đã đến tầng bốn, căn phòng đầu tiên bên tay trái viết hai chữ “phòng họp” rất to. Hứa Lộc bèn đến gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng người già dặn, thận trọng: “Mời vào.”

Sau khi mở cửa xong, Hứa Lộc phát hiện bên trong có đến mười mấy người ngồi, lại mặc chung một kiểu âu phục. Càng bất ngờ hơn là Phó Diệc Đình cũng ở đây! Anh mặc một bộ âu phục màu đậm có hoa văn chìm, thắt cà vạt, hiện đang ngồi ở ghế chủ tọa, biểu cảm rất nghiêm túc. Hình như anh hao gầy đi, nhưng ngũ quan lại thêm anh tuấn sáng sủa, trước mặt lại có một tập tài liệu, Phó Diệc Đình đang đọc nó rất nghiêm túc, còn giám sát Vương thì ngồi bên cạnh anh. Mười mấy người còn lại cũng vây lấy Phó Diệc Đình, thoạt như “chúng tinh củng nguyệt”

(Sel: Ý là sao vây lấy trăng á, nhưng Sel thấy để hay hơn.)

Hứa Lộc sửng sốt, không nghĩ đây lại thành một trận chiến lớn, bèn cúi đầu đến ba lần: “Xin chào các thành viên ban quản trị ạ.”

Xưởng trưởng Ngô cũng bị dọa, bèn vội vàng cúi chào theo.

Giám sát Vương là một ông lão ôn tồn lịch sự, ông giơ tay nói: “Mời tiểu thư Phùng ngồi. Hôm nay mời cô đến để thương lượng chuyện tăng vốn đầu tư. Tiểu thư đừng sợ, chỉ là chút chuyện nhỏ theo quy củ mà thôi.”

Hứa Lộc hít một hơi thật sâu, đến ngồi chỗ giám sát Vương đã chỉ, lại hướng mắt về phía trước, xem như ai đó chưa từng tồn tại.

Giám sát Vương hỏi cô mấy vấn đề như lợi nhuận mấy tháng gần đây của nhà máy, lưu thông cũng như tình hình hiện tại. Mấy thứ này đều đã được trình bày rõ ràng trong hồ sơ, Hứa Lộc chỉ trả lời lại lần nữa thật nghiêm túc.

Lúc đang bàn bạc chuyện tiến hành, bỗng Phó Diệc Đình hỏi: “Địa chỉ công xưởng mới ở đâu?”

Xưởng trưởng Ngô trả lời ngay: “Trên nguyên tắc, chuyện này bên các ngài quyết định, vì quyền sở hữu cũng thuộc về quý công ty đây. Xưởng chúng tôi chỉ muốn mở rộng sản xuất để tăng lợi nhuận thôi ạ.”

Hôm qua ông đã đứng trước gương tập đi tập lại rất nhiều lần, bây giờ có thể xem là nói năng lưu loát.


Phó Diệc Đình vẫn chưa ngẩng lên: “Ai chịu trách nhiệm chi phí vận chuyển?”

Xưởng trưởng Ngô không dám quyết định, bèn chờ Hứa Lộc trả lời. Cô nói: “Chúng tôi có thể tự hách toán được ạ.”

Rốt cuộc người kia cũng ngẩng đầu lên, hướng thẳng ánh mắt về phía cô: “Vậy xin hỏi tiểu thư, các vị cần thêm ba chục nghìn tiền vốn, đã dự tính trong bao lâu có thể thu lại lợi nhuận chưa? Mức độ mở rộng như thế nào? Đã dự trù chênh lệch giá thành thị trường ra sao? Mở rộng sản xuất đồng nghĩa với việc giá vốn tăng cao, cần nhiều đơn đặt hàng hơn, bên các vị đã chọn được nguồn gia tăng đơn hàng ấy chưa?”

Hứa Lộc cảm thấy lúc nào người này cũng “gãi đúng chỗ ngứa”. Lần trước cũng nhờ sự góp ý của anh mà đơn xin đầu tư mới không có sơ hở. Lần này Hứa Lộc không hỏi đến anh, chỉ bận bịu chuẩn bị với xưởng trưởng Ngô mấy ngày liền, lúc này toàn bộ tài liệu đều là hàng tại chỗ, còn vấn đề xác định tương lai, hoàn toàn không đề cập gì đến.

Cô luôn cho là “không có gì mình không làm được”, vậy mà ở trước mặt người này, chỉ mới một giây thôi đã bị đánh hiện lại nguyên hình. Trong nháy mắt, lòng háo thắng lẫn sự bất cam đều bị kích thích đến độ xộc thẳng ra:

“Ngài Phó, tôi chỉ có thể hứa hẹn việc cố gắng kiếm nhiều tiền hơn cho ngài sau khi mở rộng sản xuất. Còn cụ thể là bao nhiêu, tôi chưa dự liệu được, cũng không có ý định khai sẵn chi phiếu. Tôi sẽ không cam kết chuyện mình không làm được.”

Cả phòng họp bắt đầu xôn xao. Dám nói chuyện với Phó Diệc Đình bằng giọng điệu này, sợ là Thượng Hải không được mấy người.

Phó Diệc Đình khép tài liệu lại, cười nhạt: “Tính cách tiểu thư đây, tôi có lời khen ngợi. Nhưng là đại cổ đông của cô, tôi phải biết các cô có đáng để mình chi nhiều tiền hơn không. Ít nhất là với bản kế hoạch này, tạm thời tôi không thể thông qua, các vị thấy thế nào?”- Anh chuyển hướng sang mười mấy người trong hội đồng khác.

Lúc này giám sát Vương mới đờ người ra, ban đầu chuyện đầu tư vào nhà máy dệt nhỏ này cũng là ý của ngài Phó. Bên họ đưa hồ sơ đến đề nghị đầu tư thêm, ông cũng không suy nghĩ mà đồng ý ngay, dù sao ba mươi nghìn đồng cũng không phải số tiền lớn. Ai mà ngờ, ngài Phó không những biết chuyện, còn tự hỏi rồi bắt toàn bộ thành viên của hội đồng quản trị đến đây để ngồi đợi một cô gái nhỏ.

Bây giờ thì ông hoàn toàn không hiểu ngài Phó muốn gì.

Mấy thành viên còn lại đâu dám cãi lời ông chủ lớn, ai cũng gật đầu rối rít, xì xào chuyện đầu tư cần phải xem xét hơn.

Hứa Lộc siết chặt tay, không phải vì xưởng dệt cô đã đứng dậy bỏ đi từ sớm. Nhưng lúc này cô không thể hành động theo cảm tính được nên đành phải nhịn xuống, lễ phép nói: “Vậy tôi sẽ về viết lại bản kế hoạch, hy vọng ngài Phó có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa. Đợt trước chúng tôi có nhận được một đơn đặt hàng năm nghìn thước, với quy mô hiện tại, sản xuất đã có phần quá sức. Không phải vì như thế, chúng tôi cũng không đề nghị quý công ty tăng vốn đầu tư.”

Nghe đến chuyện một nhà máy dệt nhỏ nhoi lại nhận được đơn đặt hàng lớn như thế, tất cả thành viên ban quản trị đều giật mình. Đây là một kiểu đơn tối thiểu mà chỉ có nhà máy cỡ trung mới được nhận.

Giám sát Vương thấy sắc mặt cô gái nhỏ không tốt, thành ra cũng cảm thấy không nỡ. Con gái ông cũng chừng tuổi này, gia đình cưng chiều như tâm can còn chưa đủ, tuổi nhỏ đã phải ra ngoài lăn lộn, vốn đã không dễ dàng gì, huống chi cô gái nhỏ này cũng đã làm rất khá. Ông bèn nhỏ giọng nói với Phó Diệc Đình: “Ngài Phó, bản kế hoạch này tôi đã xem rồi, không có vấn đề gì quá lớn, lợi nhuận gần đây cũng tốt. Hay là ngài…”

Phó Diệc Đình nhìn Hứa Lộc, đoạn mới đẩy tài liệu ra ngoài, nói như làm phước: “Nếu giám sát Vương đã nói thế, vậy cô hãy cầm bản kế hoạch về hoàn chỉnh đi.”

Hứa Lộc đứng dậy, đi đến trước mặt anh, thu tập tài liệu lại rồi cúi đầu chào tất cả mọi người: “Xin lỗi vì đã làm phiền các vị ạ, tôi xin cáo từ trước.”

Nói xong, cô ôm tài liệu đi thẳng một mạch ra ngoài.

Xưởng trưởng Ngô đuổi theo, Hứa Lộc bèn đưa phần tài liệu cho ông, cũng không quay đầu mà nói: “Xin lỗi bác, cháu đi rửa tay một chút, bác đừng đợi ạ.”

Chưa chờ người ta trả lời, Hứa Lộc đã co chân chạy về phía trước. Cô không hề đến nhà vệ sinh mà chạy vào một góc không người, tựa vào tường, ngồi chồm xuống, ôm hai gối. Cô cảm thấy không nhìn nổi con đường mình đi, nước mắt cũng cuộn trào mãnh liệt. Hứa Lộc không biết rốt cuộc cảm giác hiện tại là gì: Xấu hổ, uất ức, hay là đau đớn? Phải chăng là tất cả?


Dù cô có cố gắng thế nào đi nữa, có kiên cường bậc nào chăng nữa thì người kia cũng có thể bóp nát cô chỉ bằng một cú nắm nhẹ. Anh ta ỷ vào địa vịa, ỷ bản thân có tiền mà phủ nhận công sức của cô.

Bỗng có một bóng đen bao lấy đỉnh đầu Hứa Lộc. Cô hoảng hốt lau nước mắt, ngẩng đầu lên chầm chậm.

Phó Diệc Đình đang đứng trước mặt cô, ánh nhìn sâu như biển: “Đến tìm tôi khó lắm sao? Cùng lắm chỉ là một câu nói thôi.”

“Không dám làm phiền.”- Hứa Lộc nghiến răng, đứng lên định quay đi. Phó Diệc Đình ôm lấy bờ vai cô, kéo cô trở lại, đè lên tường rồi giam vào giữa vòng tay mình. Hai người dựa vào nhau rất gần, đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau vô cùng rõ ràng, lúc này thời gian như ngưng đọng lại qua cái nhìn của họ.

Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, lòng khẽ chặt lại: “Em muốn đi họp, tôi đến cùng em. Bây giờ em lại cảm thấy tôi không nể tình? Uất ức?”

“Tôi không thấy uất ức”- Hứa Lộc gằn từng chữ: “Là do tôi không hoàn thiện được bản kế hoạch. Tôi nhận, tôi sẽ viết lại, viết đến khi nào anh hài lòng mới thôi. Ngài Phó, tôi có thể đi được chưa?”

“Em không muốn nói gì khác với tôi sao?”

“Không có!”

Phó Diệc Đình tiến đến, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Mong các đồng nghiệp, trong lúc bôn ba vì nghiệp nước hãy bảo đảm sự an toàn của mình, xin hãy nhớ luôn có người lo lắng cho các vị.”- “Mấy lời này không phải tôi viết, em dịch từ đâu ra đấy?”

Hơi thở ấp nóng của anh dội vào tai cô khiến Hứa Lộc cảm thấy như có một dòng điện vừa chạy ngang trái tim mình. Cô quay đầu tránh đi, lòng lại cảm thấy không ổn. Mấy lời này là cô viết thêm vào bản thảo, vì lúc đó không kìm được, nhưng không phải cô đã vứt bản thảo rồi sao? Sao người này lại biết?

“Cô gái ngốc, sao em không nghĩ, thư viết cho người Trung Quốc thì cần biên dịch làm gì?”- Phó Diệc Đình cười khẽ.

Lúc này Hứa Lộc mới biết mình trúng kế của Vương Kim Sinh, nhất thời thẹn quá thành giận, bèn đẩy mạnh anh ra.

Đồ lừa đảo, tất cả bọn họ đều là kẻ lừa đảo!

Mặc cô có đẩy thế nào, anh vẫn không mảy may nhúc nhích: “Em không dám nhận là em lo cho tôi, nhận mình thích tôi sao?

Hứa Lộc đã bị ép đến bước đường cùng, đành phải liều mạng: “Đúng thì sao, tôi thích anh đó thì sao…”

Cô còn chưa nói hết câu thì Phó Diệc Đình đã ôm cô thật mạnh, cúi đầu ngăn môi cô lại.

Sel: Huhu, gặp Sel mà bị vặn hỏi vầy trước mặt mn là Sel khóc rồi á. May mà chị nhà mạnh mẽ. Anh Phó chơi vậy không đẹp gì hết .-.

À mà hai anh “quân sư” cũng hơi bị đỉnh đấy nhé ^^



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận