Danh Viện Công Lược

Editor: Selene Lee

Thời tiết vào đầu thu, chạng vạng tối đã chớm lạnh. Hứa Lộc nói với Lý thị là mình muốn đi ăn tối với bạn, thậm chí còn không để bác Đinh đi theo.

Lý thị nhìn theo cô ra cửa mà lo lắng. Dù sao trời cũng đã tối, trị an không ổn định. Nhưng nghĩ con gái trước nay làm việc gì cũng có chừng mực, hẳn là con bé tự có lý do của nó.

Phùng Thanh đi đến cạnh bà, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ, chị con đã lớn rồi, mẹ đừng lo nghĩ nhiều như thế. Chị làm ăn bên ngoài, sao không thể không có mấy người bạn?”

Lý thị gật đầu, đoạn đi cùng con gái út vào nhà sau. Phùng Thanh nói: “Mẹ. Mấy ngày nữa là sinh nhật bạn con, con muốn đến tham gia. Mẹ có thể cho con ít tiền không? Chúng bạn con đã bàn chuyện quà cáp, con không tiện từ chối. Nhà người bạn ấy làm ăn, giàu có lắm.”

Gần đây Phùng Thanh đòi tiền nhà liên tục, lúc thì mua cái này, lúc lại sắm cái kia. Hứa Lộc đã nói với mẹ rất nhiều lần, rằng đừng để con bé muốn gì được nấy.

“Con cần bao nhiêu tiền?”- Lý thị mềm lòng.

“Không nhiều đâu mẹ ạ. Năm mươi là được.”- Phùng Thanh xòe bàn tay mình ra.

Lý thị nhíu mày, thành khẩn nói: “Không phải mẹ keo kiệt với con. Nhưng năm mươi đồng đủ để nhà ta ăn uống một tháng liền, con cần mua gì mà đắt như thế? Tiểu Thanh, tuy bây giờ nhà ta đã khá giả hơn. Nhưng cha con còn đang bệnh, chị con phải loay hoay công việc để kiếm tiền. Chúng ta phải chi tiêu tiết kiệm một chút.”

“Chị mới là người tiêu tiền đến khiếp đó mẹ!”- Phùng Thanh lẩm bẩm: “Hôm trước con thấy trong túi chị còn hơn trăm đồng, hôm nay đã sạch bách. Nhiều lần con còn thấy chị có rất nhiều đồ đắt tiền, chị bảo là người khác tặng, biết đâu chính chị tự mua lấy? Vì sao chị thì được, con lại không?”

“Con nói thật sao?”- Lý thị không biết gì về mấy chuyện này.

“Tất nhiên là thật.”- Phùng Thanh chỉ vào phòng chị mình: “Nếu không phải có tật giật mình, sao chị phải khóa cửa tủ? Mẹ, theo con thấy mẹ phải khuyên bảo chị đi. Cũng không thể giao toàn bộ việc nhà cho chị đâu.”

Vốn là Lý thị rất an tâm về Hứa Lộc, song gần đây đúng là con bé có nhiều hành động rất khác thường. Ví dụ như thái độ lãnh đạm với con trai ông Thiệu, có tiền đưa Phùng Thanh đi xem kịch, lại còn khăng khăng không chịu tiết lộ tên bạn bè mình. Dù sao con bé vẫn còn trẻ, Lý thị sợ con bị gạt, bèn nói với Phùng Thanh: “Đợi chị con về mẹ sẽ nói chuyện sau. Còn con, nhiều nhất là ba mươi thôi. Không rút được tiền tháng này nữa, chị con mà biết là không xong đó.”

“Da dạ. ba thì ba. Vẫn là mẹ hiểu con nhất”- Phùng Thanh tựa vào vai Lý thị làm nũng.

Lý thị vuốt ve con gái. Vốn là bà nợ con bé, bây giờ bù đắp lại cũng là nên.


***

Hứa Lộc đến nơi đã thấy mấy chiếc xe nhỏ đậu trước cổng, người giúp việc qua lại tấp nập. Vương Kim Sinh đứng ngay đó, thấy cô bèn tiến đến chào: “Tiểu thư.”

Hứa Lộc vội đáp lại: “Thư ký Vương, đừng khách sáo như thế.”

“Lục gia đang chờ người trên lầu, mời người lên đó.”- Vương Kim Sinh đưa tay.

Trên lầu không chỉ có Phó Diệc Đình và Viên Bảo mà còn có giám đốc bách hóa Trường Khánh – một người phụ nữ ba mươi năm tuổi nghề tên là Diệp Thanh. Người này cao gầy, phong cách khéo léo lịch sự, cũng giàu kinh nghiệm. Mặc dù ở những cuộc họp bà cũng đã gặp ông chủ lớn, nhưng hôm nay là lần gặp riêng đầu tiên, bà không khỏi được hồi hộp.

“Ngài Phó. Chúng tôi đã chọn ra năm bộ lễ phục theo yêu cầu của ngài. Tất cả đều đã được mang đến phòng khách, mời ngài chọn.”- Diệp Thanh cung kính.

Phó Diệc Đình khoát tay: “Chờ người đến rồi để cô ấy tự chọn.”

Diệp Thanh đồng ý, lòng lại nghĩ: Trước kia ông chủ cũng đã đưa khách nữ đi dự tiệc cùng rồi, nhưng đa phần đều là đến thẳng cửa hàng để mua quần áo, chưa có lần nào tốn công phí sức như thế này. Không chỉ chuẩn bị trước mấy ngày, ông chủ còn khiến cả bộ phận nữ trang chạy đôn chạy đáo, đã vậy còn bắt các cô phải đến tận cửa đợi lệnh. Tất cả đủ đế thấy vị khách nữ này có sức nặng nhường nào.

Thời gian Diệp Thanh làm việc cho Phó Diệc Đình không tính là ngắn, có thể xem là “kiện tướng đắc lực”. Tất nhiên bà chẳng dám chậm trễ chút nào.

Vẫn còn một người đàn ông nữa, vóc dáng thấp bé với kiểu tóc tân tiến, lại còn khá nữ tính. Viên Bảo giới thiệu là thợ làm tóc người Nhật Bản nên không dùng được tiếng Trung. Vốn là phải thuê thêm thông dịch viên, song Viên Bảo biết Phùng Uyển rất giỏi tiếng Nhật nên đã tiết kiệm khoảng này.

Tất nhiên Phó Diệc Đình không hài lòng: “Thợ làm tóc Thượng Hải này nhiều như thế, cậu lại tìm một người Nhật Bản?”

“Lục gia, con đã hỏi ý kiến công ty điện ảnh rồi. Họ cũng đề cử người này, nhất định là có lý do. Hơn nữa tiểu thư hoàn toàn có thể dùng tiếng Nhật để trao đổi.”

Người thợ kia tuy không hiểu gì, song vẫn lễ phép cúi chào Phó Diệc Đình.

Anh không nói gì.

Về phần thợ trang điểm, có mấy nhân viên đến hỗ trợ sau lưng Diệp Thanh. Trước nay họ chưa bao giờ có cơ hội bước vào ngôi biệt thự này, nay đi vào thì bị trần nhà lẫn đồ đạc hoa lệ đắt tiền dọa đến sợ, chẳng ai dám ngó đông ngó tây vì lo sẽ xúc phạm ông chủ. Dù sao họ cũng chỉ biết làm theo lời cấp trên.


Hứa Lộc gõ cửa trước rồi mới vào, vừa bước chân đến đã thấy một hàng người đứng đó chờ lệnh.

“Ngài Phó.”- Cô chào Phó Diệc Đình trước.

Anh vừa định giới thiệu mấy người nọ với cô thì người thợ cắt tóc đã vui vẻ nói: “Hey! Tiểu thư Phùng, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Hứa Lộc nhận ra đây là người hôm trước Tanaka Keiko giới thiệu cho mình, bèn cười nói: “Ngài Miura, chào buổi tối.”

Miura trò chuyện với cô mấy câu, còn bắt tay Hứa Lộc rất thân thiết. Phó Diệc Đình cảm thấy không vui, bèn nói: “Diệp Thanh, đưa tiểu thư đi chọn quần áo trước đi.”

Diệp Thanh lập tức tiến lên nói với cô: “Tiểu thư Phùng. Tôi là Diệp Thanh, người phụ trách phần quần áo trang sức cho tiểu thư, mời tiểu thư đi theo tôi.”

Hứa Lộc theo bà ra cửa, đến phòng khách cách đó không xa. Bên trong đã bày sẵn một giá lớn với năm bộ lễ phục, nom vô cùng đặc sắc. Hứa Lộc thích nhất hai bộ trong số đó: Một bộ váy mỏng màu trắng chiết eo, từ ngực trở lên là thiết kế kiểu nụ hoa, bên trên còn có nạm ngọc trai và kim tuyến sáng lấp lánh. Bộ còn lại là một cái váy màu hồng, hai bên vai có ruy băng, dài đến mắt cá chân. Chân váy thêu tầng tầng lớp lớp những bông hoa nhỏ.

Đến nay cô chưa từng thấy quần áo đẹp như thế, nhất thời hoa mắt, bèn hỏi ý Diệp Thanh.

Bà cười nói: “Tiểu thư tinh mắt quá, hai bộ này chính là kiểu mới nhất của Paris năm nay, chỉ vừa được đưa đến Thượng Hải không lâu, lại chỉ làm có hai bộ. Tất cả đều do ngài Phó tự chọn cho tiểu thư. Kiểu nào cũng phải tốn mất mấy tháng mới hoàn thành. Chất liệu vải mỏng, tính mềm và mát mẻ cũng rất tốt, đến hoàng gia Anh cũng đã chọn chất liệu này để làm dạ phục. Nếu tiểu thư dự tiệc đêm nay, tôi xin phép để cử bộ màu hồng này. Nếu tiểu thư còn chần chừ, người có thể thử trước.”- Đoạn bà quay sang nói với người bên cạnh: “Gọi những người khác đến giúp tiểu thư thay quần áo.”

Hứa Lộc không quen việc có nhiều người hầu hạ như thế, nhưng các cô ấy đã ùa đến như ong vỡ tổ, ba chân bốn cẳng cởi quần áo cho cô, thậm chí cả việc tròng áo lót cũng có người giúp cô chuẩn bị.

Chờ Hứa Lộc thay lễ phục xong rồi, tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Ngài Phó tinh mắt thật đấy, vị tiểu thư này mặc quần áo lên đẹp vô cùng, hơn nữa cũng bù lại vóc dáng mảnh khảnh của tiểu thư.

Nhưng Diệp Thanh, với ánh mắt chuyên nghiệp, lại cảm thấy vùng eo quá rộng, bèn gọi người mang kim chỉ đến sửa tại chỗ.

Hứa Lộc thầm tán thưởng động tác nhanh nhẹn và chuyên nghiệp của người này. Lúc đó thì mấy người khác cũng mang giày, túi nhãn hiệu nổi tiếng và trang sức kim cương đến để cô chọn. Lúc chọn trang sức, Hứa Lộc nhìn thấy một cái kẹp tóc giống hệt như cái Lăng Hạc Niên đã tặng mình, bèn cầm lên xem thử. Đúng là giống nhau như đúc.

Diệp Thanh lại khen ngợi: “Đúng là ánh mắt tiểu thư tinh như sao. Đây chính là kim cương Bỉ nổi tiếng, mà chiếc kẹp Điệp Luyến Hoa này cũng là hàng được ưa chuộng nhất của các tiểu thư quý tộc. Ước chừng Thượng Hải này chỉ có hai chiếc, hôm trước có vị khách đã mua mất một, đây chính là hàng đặc biệt. Ngài Phó cố tình dặn chúng tôi để lại. Nó rất hợp với lễ phục của tiểu thư. Mời người xem một chút nữa, bên này còn có khuyên tai, vòng tay và dây chuyền. Người có thể đeo thử.”


Hứa Lộc hỏi một vấn đề “rất nhà quê”: “Xin hỏi, tôi có thể lỗ mãng biết được giá của chiếc kẹp này không?”

Diệp Thanh nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Ngài Phó đã nói tiểu thư có thể dùng miễn phí mọi đồ đạc, không phải lo về chuyện giá cả. Còn nữa, xin tiểu thư yên tâm. Tất cả đều là hàng sang trong và đắt giá nhất được chọn lọc khắp thế giới của bách hóa Trùng Khánh, chắc chắn có thể tôn lên giá trị con người của tiểu thư và ngài Phó.”

Hứa Lộc thầm thở dài. Cô thật sự không hiểu thế giới của những người có tiền. Giá trị con người của cô á? Cùng lắm là nhờ Phó Diệc Đình cả thôi.

Đợi Hứa Lộc chuẩn bị đầy đủ, đã hóa thân thành một danh viện khí chất cao nhã, Diệp Thanh cũng chưa sử dụng chiếc kẹp kia mà đưa Hứa Lộc đến gặp Phó Diệc Đình.

Anh đã đổi xong một mẫu vest đuôi én màu đen, vóc người cao lớn, khí chất nho nhã. Vương Kim Sinh đang sửa nơ giúp anh. Phó Diệc Đình quay đầu lại thì thấy Hứa Lộc, không kìm được mà khen thầm. Người trước mắt đẹp đến mức như tiên nữ vừa xuất hiện từ những đóa hoa.

Mà điều anh cảm thấy tốt nhất chính là cô như công chúa nhỏ của riêng anh.

“Trời ạ, đẹp quá đi mất! Cứ như hai người khác nhau ấy.”- Viên Bảo hoảng sợ la lên.

Hứa Lộc nghe cậu chàng khen thì hai má ửng đỏ lên. Chưa bao giờ có nhiều người nhìn cô đến vậy. Hẳn là cô mặc bộ lễ phục này đẹp lắm…

Phó Diệc Đình chỉ nhìn một lần rồi bình tĩnh bảo Miura đến làm tóc cho cô.

Miura là một người thợ rất có chủ kiến, bàn bạc với Hứa Lộc xong, ông quyết định búi tóc cho cô, nếu không sẽ không thể tôn lên hết vẻ đẹp của chiếc váy. Nhưng vì tóc Hứa Lộc quá ngắn nên cô chỉ có thể mang thêm tóc giả. Miura thêm vào rất tự nhiên, hệt như tóc thật, lại cài thêm chiếc kẹp bướm kia lên. Ông không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi: “Perfect!”

Cô gái trẻ đang trang điểm cho Hứa Lộc nghe vậy thì giật mình, lắc đầu bất đắc dĩ rồi né qua một bên: “Tiểu thư Phùng, tiểu thư xem đã ổn chưa ạ?”

Hứa Lộc nhìn lại mình trong kính: Da trắng như tuyết, hai gò má hây hây đỏ, mị đẹp tựa lá liễu, sóng mắt như nước. Cả kiểu trang điểm tinh tế và bộ váy đều khiến cô không nhận ra bản thân nữa.

Mỗi cô gái đều có một giấc mộng riêng trong tim, cứ xem như đêm nay là mộng đẹp của riêng cô vậy.

Lúc cô xuống lầu với một đám người vây quanh, Phó Diệc Đình đã đợi cô ở đó, lại cầm thêm một cái áo khoác màu tử la lan. Anh đến trước mặt Hứa Lộc, khoác chiếc áo mới mềm mại lên người cô rồi nói: “Tiết trời lạnh lẽo, đừng để ngã bệnh.”

Hứa Lộc cúi đầu, vịn chặt áo khoác rồi nói: “Cảm ơn.”

Trong biệt thự có lò sưởi, mà bản thân quá hồi hộp nên người cô vẫn đầy mồ hôi. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng cô thấy giọng Phó Diệc Đình dịu dàng vô cùng, cứ như ở trong mơ.

Lúc hai người ra ngoài thì xe hơi đã đậu sẵn, đích thân Phó Diệc Đình mở cửa cho cô, lại chờ cô vào an toàn rồi mới đóng cửa, vòng sang cửa bên kia.

Một nhóm đông người đứng trước cổng, cúi chào họ với thái độ cung kính: “Ngài phó, tiểu thư Phùng đi thong thả.”


Trên đường đi, Hứa Lộc nhìn theo những ánh đèn xẹt qua mà cảm thấy không chân thật. Cô, mặc một bộ lễ phục lộng lẫy, đến dự một bữa tiệc dành cho danh nhân Thượng Hải… Đây là chuyện có tính xác thương nhường nào chứ?

Trên người người đàn ông bên cạnh có mùi xà phòng rất nhạt, như thể anh vừa tắm xong, mùi thuốc lá đã bị giấu đi mất. Hứa Lộc dùng hết dũng khí để quay sang nhìn anh mà nói: “Ngài Phó, liệu tôi có thể đề nghị một yêu cầu không?”

Phó Diệc Đình đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thế thì gật đầu. Anh cố gắng không nhìn cô nữa, bởi lúc cô bước xuống cầu thang kia, thật sự quá đẹp, quá chói mắt.

“Đêm nay ngài có thể gọi tôi là Hứa Lộc không?”

Cô đã nghĩ cẩn thận rồi, nếu Phó Diệc Đình giới thiệu tên thật của cô, sợ là nay mai sẽ có ký giả đến theo dõi nhà họ Phùng, sau đó phanh phui chuyện gia đình cô. Dùng tên giả vẫn là an toàn nhất, có gặp người quen thì với khuôn mặt này, người ta cũng không nhận ra cô được. Nếu có thì cứ “chết cũng không nhận.”

“Được.”- Phó Diệc Đình đồng ý, cũng nói tiếp: “Tôi cũng có một yêu cầu.”

Hứa Lộc hơi sững sốt, song đáp lễ là chuyện nên làm: “Ngài cứ nói.”

“Đêm nay, em không thể gọi tôi là ngài Phó. Hãy gọi tôi là Lục gia, hoặc gọi thẳng tên tôi.”

Viên Bảo nghe thế thì há hốc miệng, định quay đầu nhưng cố kìm lại. Ngay cả Vương Kim Sinh là người xưa nay có gặp biến cố cũng không sợ hãi, vậy mà nghe xong cũng quay sang nhìn biểu cảm của Lục gia qua kính chiếu hậu. Chỉ có người thân cận ông chủ mới được gọi Lục gia, ngay cả Tô Mạn đã qua lại với ông chủ hai năm cũng chỉ có thể gọi là ngài Phó, chứ đừng nói gì đến tên của Lục gia!

Tiểu thư thật sự quá xuất sắc!

Hẳn là Hứa Lộc cũng không dám gọi ba tiếng “Phó Diệc Đình”, mà sợ là cả Thượng Hải cũng chẳng mấy ai có gan như thế, nên cô chỉ gọi “Lục gia.”

Phó Diệc Đình luôn cảm thấy giọng cô rất mềm mại, nghe xong quanh quẩn bên tai. Vì thế cảnh dây dưa trong mộng mấy đêm nay lại hiện lên trong trí óc Phó Diệc Đình. Anh phải cố gắng lắm mới nhìn được chữ viết trên bản hợp đồng.

Xe đã đến biệt thự họ Diệp, cảnh tiệc rượu phòng hoa* đã bày sẵn từ sớm, tiếng cười nói ồn ào. Những chiếc xe tư nhân ùa vào như nước, sau khi đưa chủ nhân đến xong thì lại lái đi theo đường vòng. Viên Bảo xuống mở cửa cho Phó Diệc Đình trước, anh cũng không quên ra hiệu cho Hứa Lộc ngồi tại chỗ, đợi anh qua mở cửa nắm tay cô xuống xe.

(Sel: Nguyên văn: Đăng hồng tửu lục – 灯红酒绿)

Vốn là Phó Diệc Đình nổi tiếng, từ lúc vào cửa đã khiến ánh mắt mọi người bị kéo đến, lại thấy anh đích thân mở cửa xe, ai cũng rối rít không biết đây là thần thánh phương nào mà có thể để Lục gia phải hạ mình như thế.

Hứa Lộc xuống xe rồi, Phó Diệc Đình mới cong tay, cô dịu dàng khoác vào, hai người cùng đi về phía ánh đèn rực rỡ trước mắt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận