Danh Gia Vọng Tộc

Ở cung yến của Hoàng hậu, các phu nhân và tiểu thư thường là theo Hoàng hậu cùng tản bộ trong Ngự Hoa viên ngắm hoa, sau đó được cùng Hoàng hậu nương nương dùng ngọ thiện ở đình Long Phượng trong Ngự Hoa viên.

Cho nên ngày hôm nay các phu nhân cùng tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi từ khi trời còn tờ mờ sáng, tất nhiên Cẩm Sắt cũng không ngoại lệ, Vương ma ma tự mình giúp nàng trang điểm thay quần áo, Cẩm Sắt cũng cố gắng dùng qua chút điểm tâm cùng một chén cháo tổ yến sau đó mới rời viện.

Lúc nàng tới được Hoàng cung thì trời đã sáng choang, nhưng mà bầu trời âm u nhìn như sắp có tuyết rơi, gió cũng mạnh hơn. Nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới không khí vui mừng trong cung, dù sao cũng là ngày sinh của chính cung nương nương, trước cửa cung đỗ không ít xe ngựa của các phủ đệ. Cẩm Sắt vừa xuống xe liền có thái giám tới đón, cung kính hành lễ với Cẩm Sắt, nói: “Nô tài là thái giám ở Càn Ninh cung, Hoàng hậu nương nương phân phó nô tài tới đón Diêu tiểu thư vào Càn Ninh cung nói chuyện, tiểu thư mời lên xa liễng.”

Cẩm Sắt nghe vậy mỉm cười gật đầu,“Làm phiền công công.”

Nàng nói xong ra hiệu cho Bạch Chỉ, Bạch Chỉ vội vàng từ trong tay áo lấy ra một hà bao đưa cho vị công công kia, vị công công kia cũng không từ chối vui vẻ thu vào tay áo, thái độ cực kì nhiệt tình chiếu cố Cẩm Sắt lên xa liễng. Cẩm Sắt ngồi xong, thấy Bạch Chỉ lo lắng đứng ở bên ngoài xa liễng, cười nói: “Nhìn sắc trời hình như sắp có tuyết rơi, ngươi về phủ trước đi, khi cung yến chấm dứt lại đến đón ta cũng được.”

Tiến cung không thể mang theo nô tài trong phủ, trong cung đã có cung nữ chiếu cố các phu nhân và tiểu thư. Bạch Chỉ nghe Cẩm Sắt nói, chỉ cười cười cúi người, lại kiên trì đứng chờ ở đó. Đêm qua Vương ma ma đã dặn dò nàng rất kĩ, sợ vị Vân Tần kia ở trong cung có ý xấu với tiểu thư, kêu nàng hôm nay nhất định phải cảnh giác chút. Nhưng mà giờ Bạch Chỉ thấy Hoàng hậu lại coi trọng tiểu thư nhà mình như vậy, tâm tình đang buộc chặt thoáng thả lỏng chút. Vị Vân Tần kia cho dù có kiêu ngạo cỡ nào đi nữa cũng không qua được chính cung Hoàng hậu, nghĩ đến có chỗ dựa là Hoàng hậu, tiểu thư chắc sẽ hông có chuyện gì đâu.

Thấy Bạch Chỉ đáp ứng, Cẩm Sắt mới thả màn che xa liễng xuống, vị thái giám kia liền phân phó hai tiểu thái giám bên cạnh, nói: “Diêu tiểu thư là người do nương nương tự mình phân phó ta tới đón, các ngươi phải nâng cho ổn định, làm tiểu thư tức giận thì cẩn thận da các ngươi.”

Tiểu thái giám vâng dạ, liền nâng xa liễn đi tới. Bên trong Hoàng cung không thể cưỡi ngựa, đa số các phu nhân tới yết kiến đều là để thái giám dùng loại xa liễng này nâng người đi các cung. Nói là xa liễng chứ kỳ thật không khác kiệu là mấy, chính là vì đang là mùa đông cho nên xung quanh có vây màn, đem xa liễng sửa lại thành cỗ kiệu mà thôi.

Xuyên qua khe hở do màn che bị gió thổi Cẩm Sắt thấy nơi nơi đều là tường đỏ ngói vàng trải dài liên tiếp, đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau, uy nghiêm trang trọng, nàng vội vàng lại rũ mắt xuống. Chỉ cảm thấy khi con người bị vây trong những bức tường cấm cung này dường như đều trở nên nhỏ bẻ, chỉ có thể thân bất do kỷ mà chìm nổi giữa lốc xoáy quyền thế mà thôi.

Đợi cho tới khi đến được bên ngoài Càn Ninh cung, mấy tiểu thái giám mới hạ Cẩm Sắt xuống, Cẩm Sắt được vị công công kia giúp đõ nâng xuống xe, đã nhìn thấy vị ma ma ngày hôm trước đến Diêu phủ ban thưởng đứng hầu ở một bên, Cẩm Sắt vội vàng có lễ, Tôn ma ma liền cười nói: “Hoàng hậu nương nương đang cùng Quốc công phu nhân, Giang Hoài vương phi nói chuyện, đoán chừng tiểu thư cũng sắp đến, liền cho nô tỳ tới nghênh đón, tiểu thư mau mời.”

Cẩm Sắt vội vàng cười gật đầu, nàng rũ mắt theo Tôn ma ma vào đại điện, vừa vào đã thấy Trấn quốc công phu nhân ngồi cùng một vị phu nhân mặc trang phục sặc sỡ đang ngồi trên ghế thái sư đặt ở một bên, còn có một nữ tử tuổi con trẻ khác ngồi trên ghế bọc gấm lộng lẫy ở bên cạnh, ba người ngồi nói chuyện cùng nữ chủ đang ngồi ngay ngắn ở tháp mỹ nhân.

Cẩm Sắt không dám nhìn nhiều, trong lòng biết vị nữ tử ngồi ở tháp mỹ nhân tất nhiên là Dương Hoàng hậu, nàng liền bước lên phía trước quỳ xuống, nói: “Tiểu nữ Diêu Cẩm Sắt kính chúc Hoàng hậu nương nương phương hoa vĩnh trú, phúc thọ kéo dài.”

Dương Hoàng hậu mặc áo màu đỏ nạm vàng viền váy được thêu hoa văn nổi màu tím tranh hoa điểu, bên ngoài là áo khoác không tay màu vàng ánh kim được thêu hoa văn nổi hình lá trúc, bên dưới là váy màu hồng lựu thêu hoa cúc rực rỡ, trên đầu đội bộ trang sức phượng vĩ bằng vàng ròng có đính hồng ngọc, tôn lên khí chất đoan trang mà ung dung lại lộng lẫy.

Hoàng hậu đang cười nói chuyện cùng mẫu thân và dì, thấy Cẩm Sắt tiến vào liền nhìn tới, thấy khuôn mặt Cẩm Sắt quá giống Liêu Hoa làm cho trong lòng cảm thấy đau xót. Lại thấy khí chất Cẩm Sắt xuất chúng, cử chỉ thong dong, không hề nịnh hót không kiêu ngạo cúi chào càng thêm hai phần yêu thích và coi trọng, nói: “Mau mau đứng lên, đến bên người bản cung để bản cung nhìn kĩ xem nào.”

Hoàng hậu nói xong, đã có tiểu cung nữ tiến lên nâng Cẩm Sắt dậy, Cẩm Sắt không dám ngước mắt chậm rãi tiến lên, cho tới khi Dương Hoàng hậu kéo tay nàng, nàng mới thoáng cười nâng nhìn thoáng qua Hoàng hậu một chút. Liền thấy tướng mạo Dương Hoàng và Dương Tùng Chi có sáu bảy giống nhau, nhất là thần sắc tỏa ra từ khuôn mặt thì lại càng giống.


Càng làm cho Hoàng hậu tăng thêm hai phần anh khí cùng mạnh mẽ, lại thiếu mất vài phần quyến rũ mà nữ tử nên có. Mẫu thân khi còn sống cũng có nói với Cẩm Sắt về Dương Hoàng hậu, nói tính cách của Hoàng hậu hào phóng mà cứng rắn, là nữ trung hào kiệt. Một nữ tử như vậy nếu gặp được nam nhân tốt, thì sẽ kính yêu có thêm, nhưng đối với Minh Hiếu đế tham luyến sắc đẹp mà nói lại thiếu đi vị nữ nhân, cũng khó trách từ khi Dương Hoàng hậu vào làm chủ đông cung tới giờ cũng không quá sủng ái.

Cẩm Sắt nghĩ vậy nhưng trên mặt cũng không hề thay đổi, Dương Hoàng hậu thấy ánh mắt Cẩm Sắt trong suốt sạch sẽ, tươi cười dịu dàng nhàn nhã, liền nói với Trấn quốc công phu nhân: “Mẫu thân nói quả nhiên không sai, nha đầu này quả nhiên cùng Hoa nhi giống nhau đều là người có tính tình trầm tĩnh.”

Nói xong mới vỗ tay Cẩm Sắt nói: “Bản cung và mẫu thân ngươi là khăn tay giao(*), khi đó bản cung cũng là khách quen của Liêu phủ, cùng mẫu thân ngươi tình như tỷ muội, mấy ngày không thấy liền nhớ tới phát hoảng. Sau đó bản cung lại gả vào đông cung, ra cung cũng không dễ dàng, không bao lâu sau mẫu thân ngươi cũng gả ra ngoài, do vậy gặp mặt lại càng khó hơn...... Mẫu thân ngươi lấy được phu quân tốt, bản cung cũng thật cao hứng cho nàng, nhưng lại không nghĩ tới...... Ai, không nói chuyện này. Ngươi cũng đừng xem bản cung là người ngoài, về sau có chuyện gì cứ nói với bản cung, bản cung làm chủ thay ngươi, tuyệt không để người khác khi nhục ngươi.”

(*)Khăn tay giao: là bạn gái chơi thân trước khi xuất giá

Cẩm Sắt từ trong giọng nói của Dương Hoàng hậu nghe ra được tình cảm của Hoàng hậu và mẫu thân, trong lòng nàng cảm kích, nhẹ nhàng đáp dạ, bên kia cô gái ngồi bên người Giang Hoài vương phi lại đột nhiên mở miệng kinh ngạc nói: “Vị này là người tranh cãi ầm ĩ với Võ An Hầu ở trước cửa Võ An Hầu phủ dây sao, chính là vị Diêu gia muội muội tự mình lui việc hôn sự với Võ An Hầu gia đây sao?”

Cẩm Sắt nghe vậy trong lòng liền thấy hồi hộp, chuyển mắt nhìn, thấy vị tiểu thư đang nói nhìn có vẻ sắp cập kê, dung mạo kiều diễm, đang cười nhìn lại, trên mặt nàng hiện lên vẻ hiếu kì cùng ngây thơ, ý cười trong mắt vô cùng trong treo không làm cho người ta cảm thấy phản cảm. Nhưng lời nói của nàng kia lại làm cho người ta không vui nổi, bị nàng ta nói như vậy giống như đánh đồng Cẩm Sắt với hình tượng người đàn bà đanh đá chanh chua, hơn nữa giống như làm chuyện đồi phong bại tục.

Cẩm Sắt thấy cô gái này có dung mạo tương tự Giang Hoài vương phi, liền biết chắc nàng ta là vị tiểu thư duy nhất của Giang Hoài Vương phủ - Nhu Nhã quận chúa, liền nói: “Hôm qua đáng ra là tộc lão tới từ hôn, tiểu nữ cùng đệ đệ cũng chỉ là xin phép tộc lão cho phép ra cửa nhìn lại Thủ Phụ phủ, sau đó lại nghe dân chúng bàn luận nói đại tỷ tỷ lại ở Võ An Hầu phủ, lòng tiểu nữ vô cùng kinh ngạc lại mừng rỡ mới vội tới Hầu phủ...... để cho Quận chúa chê cười rồi.”

Giang Hoài vương phi nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Nhu Nhã quận chúa, cười nói: “Diêu tiểu thư đừng để ý, đó cũng không phải là chuyện cãi nhau của mấy đứa nhỏ, sao có thể nói là tranh cãi ầm ỹ được chứ!”

Bà dứt lời, lại cười nói với Hoàng hậu: “Đứa nhỏ này không biết giữ mồm giữ miệng, nhìn Diêu tiểu thư bình đạm như nước, sau vài năm các tiểu thư toàn thành xem ra kém nàng đây. Lại không biết ngày đó ai là người dùng ống lau hô to Văn nhi là uế vật vậy nhỉ?”

Giang Hoài vương phi vừa nói xong, Nhu Nhã quận chúa liền nghịch ngợm thè lưỡi, ra vẻ mình hoàn toàn vô tội, Cẩm Sắt chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe vậy nhìn hướng Giang Hoài vương phi.

Bà hôm nay mặc triều phục, mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng dung mạo vẫn còn vô cùng xinh đẹp. Giang Hoài vương phi là nữ nhi của Ngụy vương, nhưng vì là thứ xuất cho nên khi chưa gả vẫn chưa nhận phong hào quận chúa, bà gả cho Giang Hoài vương làm vợ kế, thứ tử Giang Hoài vương là con ruột của bà, mà Giang Hoài vương thế tử là Giang Hoài vương phi trước kia lưu lại, ngoài ra Giang Hoài vương còn có hai người con trai trưởng cùng ba người con vợ kế, lại chỉ có Nhu Nhã quận chúa là nữ nhi duy nhất, phi thường chiều chuộng.

Cẩm Sắt cúi đầu với Giang Hoài vương phi, thẹn thùng nói: “Vương phi không biết đấy thôi, tiểu nữ mặc dù nhìn có vẻ là tính tình yên tĩnh nhưng thật cũng rất bướng bỉnh, cũng từng né tránh nhóm ma ma vụng trộm chạy đến bên dòng suối chơi đùa. Nhớ rõ khi theo tổ phụ hồi hương, thuyền tạm nghỉ ở Hồ Sơn, tiểu nữ chuồn êm rời thuyền, từng thấy vài tiểu hài tử nhà nông dùng ống lau uống nước. Tiểu nữ ngày đó cũng vì tình thế cấp bách, nghĩ thế cũng tùy tiện thử một lần, nay nghĩ đến còn thấy ngày đó thật sự lỗ mãng.”

Giang Hoài vương phi nghe vậy cả cười, nói:“Đứa nhỏ này quả nhiên thành thật, tiểu hài tử quậy phá một chút cũng là ngây thơ vui vẻ, mà Nhã nha đầu này của ta ngày thường đó là một hầu tử(con khỉ), ca ca cùng đệ đệ của nàng chiều nàng tới tới hư rồi......” bà nói xong liền nhìn Trấn quốc công phu nhân cười nói, “Tỷ tỷ còn nhớ rõ chuyện trước đây có một lần tỷ tỷ và ta gạt nhóm ma ma chạy tới trong vườn chơi đùa, bị ong mật chích cho mặt mũi sưng vù sao?”

Trấn quốc công phu nhân cũng cười lên, trong phòng nhất thời trở nên vui vẻ hòa thuận, ba người lớn nói chuyện, Cẩm Sắt cũng ngồi ở ghế nhỏ và Nhu Nhã quận chúa cùng nhau nghe, Nhu Nhã quận chúa thường chêm thêm vài câu chọc cười, Cẩm Sắt lại một mạch mỉm cười nghe. Nàng ngồi đó lâu lâu có thể cảm nhận được ánh mắt Nhu Nhã quận chúa liếc sang, trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ.


Cũng may chỉ chốc lát sau, cung nhân liền tiến vào bẩm báo thời gian đã tới, các vị phu nhân cùng các tiểu thư đều đã chờ lâu, Hoàng hậu đứng dậy, Nhu Nhã quận chúa liền bước lên phía trước đỡ, Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, nàng liền hì hì cười, ai ngờ tiếp theo Hoàng hậu liền đem cánh tay khác nâng lên hướng Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt hơi hơi sửng sốt, vội vàng cúi mắt tiến lên đỡ Hoàng hậu, bên kia Nhu Nhã quận chúa liền cười nói: “Hoàng hậu biểu tỷ phong nhã hào hoa, thế nào lại cần tới hai người nâng, Nhu Nhã có vẻ là dư thừa rồi. Ngay cả mẫu thân đều nói Diêu muội muội dung mạo vô song, người ta mới không cần cùng nàng đi cùng một chỗ rồi bị so sánh đâu.”

Nàng nói xong lại là hì hì cười liền buông tay Hoàng hậu, thân mình nhẹ nhàng xoay tròn ngược lại giúp đỡ Giang Hoài vương phi, nói:“Mẫu thân, nữ nhi nói rất đúng phải không?”

Giang Hoài vương phi điểm điểm đầu nàng, mới nói:“Ngươi cái con khỉ này, mẫu thân kêu ngươi đỡ ngươi không chịu, dì ngươi xưa nay thương ngươi nhất, đi, đi tìm dì của ngươi đi!”

Nhu Nhã quận chúa liền lại đỡ lấy tay Trấn quốc công phu nhân, lấy lòng khoe mẽ nói: “Dì, mẫu thân ghét bỏ Nhã Nhã rồi, dì là tốt nhất, đừng có đuổi Nhã Nhã đấy.”

Trấn quốc công phu nhân cười đáp ứng, Nhu Nhã quận chúa liền lại đòi khi cung yến chấm dứt muốn tới chơi Trấn quốc công phủ, đòi ở lại Trấn quốc công phủ cho tới khi Bình Nhạc quận chúa hết ở cữ mới thôi. Trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy giọng nói líu ríu của nàng.

Cẩm Sắt vẫn cúi mắt, trên mặt tươi cười, Hoàng hậu lại vỗ tay nàng, nói: “Nhu Nhã bị chiều hư rồi, lòng dạ có chút hẹp hòi ngươi đừng chấp nàng làm gì.”

Cẩm Sắt liền cười nói:“Nhu Nhã quận chúa sinh động nhiệt tình, khó trách được vương gia cùng vương phi xem như hòn ngọc quý trên tay, tiểu nữ thật là hâm mộ vô cùng.”



Hoàng hậu nghe vậy lại vỗ vỗ tay nàng, cũng không nhiều lời nữa, đoàn người đến Lưu Sắc điện có nhóm mệnh phụ đang chờ, tiếng hô thông báo của cung nhân vang lên, các phu nhân quý nữ bên trong liền đều quỳ xuống cung nghênh, đợi Hoàng hậu hô bình thân mọi người mới đứng dậy.

Mọi người vừa ngẩng đầu lên liền thấy được Cẩm Sắt đứng bên cạnh Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu được một vị tiểu thư tuổi có vẻ còn nhỏ đã có dung mạo tuyệt sắc nâng đỡ, lại là một vị tiểu thư lạ mặt tất cả đều rất ngạc nhiên, sau đó đồng loạt đều tinh tế đánh giá Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt hôm nay mặc đúng là bộ xiêm y ngày hôm qua Liêu lão phu nhân đưa đến Diêu phủ, áo gấm màu đỏ mềm mại như nước làm hai gò má phấn nộn của nàng càng giống như bông hoa kiều diễm, váy dài thắt lại ngang lưng càng tôn lên dáng người cao gầy của nàng, váy dài quét đất lay động phía sau, có vẻ cực kì cao nhã, những viên rubi đính trên váy theo gió lắc lư, cùng những viên trân châu đính ở vạt áo càng tăng thêm vẻ rực rỡ.

Áo khoác bao lấy chiếc cổ duyên dáng, lông chồn bạc viền xung quanh cổ áo nhẹ nhàng cọ lên chiếc cằm nhỏ nhắn như được tỉ mỉ điêu khắc của nàng, hai chuỗi kim châu rũ xuống từ trâm Bạch ngọc hình bươm bướm đậu trên hoa hải đường theo từng bước chân của nàng mà lay động, bươm bướm xinh đẹp lay động như muốn bay lên vô cùng sinh động tinh xảo, toàn thân nàng giống như tỏa ra khí chất cao quý tao nhã tự nhiên từ trong xương tủy, các phu nhân nhìn thấy không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.

“Vị bên cạnh Hoàng hậu không biết là quý nữ nhà ai, tướng mạo thật tốt.”


“Còn nữa, khí chất cũng xuất chúng, nhìn là biết không phải gia đình bình thường có thể dưỡng ra, nhưng mà gần đây cũng không có nghe nói có nữ nhi của phiên vương, hoặc nữ quyến của danh gia vọng tộc nào mới trở về kinh cả......”

“Chẳng nhẽ lại là vị Diêu gia tiểu thư cơ trí cứu Bình Nhạc quận chúa ở Giang Châu, rồi lại từ hôn với Võ An Hầu thế tử ngay hôm qua đó chứ?, mọi người nhìn nàng đi chẳng phải là lớn lên rất giống với mẫu thân của nàng đó sao.”

“Là nàng rồi, ta đã nói rồi mà, một nhà Diêu gia có hai trạng nguyên, vị Diêu tiểu thư này khi còn bé cũng từng được tiên đế tán thưởng đấy, tới khi trưởng thành như vậy cũng là đúng thôi.”

“Ai, rốt cuộc cũng chỉ là một bé gái mồ côi, mặc dù được Hoàng hậu xem trọng, có Trấn quốc công phủ giúp đỡ che chở cho nàng thì sao chứ, cao số như vậy cũng khó nói sau khi từ hôn với Võ An Hầu phủ lại tìm được một cửa hôn nhân tốt, cũng thật là đáng tiếc cho tướng mạo tốt đến vậy.”

“Mặc kệ nói như thế nào, lui mối hôn sự với Võ An Hầu phủ là chuyện tốt, gả cho người có gia đình như vậy cho dù phú quý thì sao chứ, chỉ sợ cũng hưởng không được vài năm, đã bị làm hại tới tánh mạng không còn.”

......

Nhất thời, Mọi người lại nghị luận chuyện tình ở Võ An Hầu phủ ngày hôm qua, Liêu lão phu nhân cũng ở trong điện, nghe người ta khen ngợi Cẩm Sắt, trên mặt đã lộ ra ý cười kiêu ngạo, nhưng khi nghe thấy mọi người nói tới chuyện Cẩm Sắt cao số sau này khó gả ra ngoài lại cảm thấy vô cùng khó chịu, Liêu lão phu nhân tất nhiên liền cảm thấy mất hứng. Tiếp theo lại nghe mọi người chỉ trích Võ An Hầu phủ trên mặt lại có ý cười, mà Liêu Thư Mẫn ở một bên kéo tay bà, nói: “Tổ mẫu, tổ mẫu, Vi Vi muội muội đã trở về, tổ mẫu khi nào thì đón muội muội vào phủ vậy? Muội muội lần này trở về kinh thành, có phải sẽ không đi Giang Châu nữa phải không?”

Giọng nói của Liêu Thư Mẫn lúc này có vẻ hơi lớn, các phu nhân nghe vậy quay lại nhìn, thấy Liêu lão phu nhân mỉm cười gật đầu, nói: “ Vi Vi muội muội cùng đệ đệ của ngươi đã làm phiền trưởng bối trong tộc mấy năm nay, về sau cũng nên để Liêu gia chúng ta chăm sóc rồi, tổ mẫu tất nhiên là muốn để Vi Vi muội muội cùng đệ đệ của ngươi có thể làm bạn lâu dài ở bên người tổ mẫu. Chờ muội muội ngươi vào phủ, các ngươi cần phải cùng muội muội ở chung thật tốt biết chưa.”

Diêu Thư Mẫn liền vỗ tay, nói: “Tất nhiên rồi tổ mẫu, trước đây con rất thích Vi Vi muội muội nhu thuận, nay muội muội có thể hàng năm ở tại quý phủ, không còn gì có thể tốt hơn. Chính là cháu gái về sau chỉ sợ là muốn thất sủng của tổ mẫu rồi.”

“Tổ mẫu có bốn người con trai lại chỉ có mỗi tiểu bác là nữ nhi nên yêu thương vô cùng, Vi Vi muội muội lại nhu thuận từ nhỏ, không có dượng cùng tiểu bác yêu thương, tổ mẫu tất nhiên phải yêu thương nhiều hơn một chút rồi. Tổ mẫu yên tâm, chờ muội muội vào phủ, ba tỷ muội chúng con sẽ cùng nhau chăm sóc tốt cho nàng mà.” Diêu Thư Tình cũng cười nói.

Năm đó chuyện trưởng tử Liêu gia mất các phu nhân ở trong kinh tất nhiên là đều biết rõ, cũng đều biết nguyên nhân năm đó Liêu gia và Diêu gia ở Giang Châu trở mặt, không ít người còn cười năm đó Liêu Thượng Thư đem nữ nhi duy nhất gả đến Diêu gia là tính sai, kết quả là tự nhiên mất không nữ nhi, còn mất luôn tánh mạng trưởng tử. Mấy năm nay cũng chưa bao giờ nghe nói Liêu gia làm gì cho tỷ đệ Cẩm Sắt, liền nghĩ rằng tỷ đệ Cẩm Sắt không có khả năng lại được ngoại tổ gia che chở, ai ngờ nay Liêu lão thái quân lại nói ra những lời như vậy.

Diêu gia tiểu thư nếu có thể sinh trưởng ở bên người Liêu lão thái quân được ngoại tổ mẫu yêu thương tình huống lúc này lại khác đi. Hộ bộ Thượng Thư là trọng thần, con cháu Liêu gia cũng đều có tiền đồ, huống chi có Liêu gia che chở, đệ đệ Diêu Cẩm Sắt khả năng chắc chắn sẽ thành tài. Mà ở tại ngoại tổ gia, tương lai sau này Diêu tiểu thư xuất giá, không thể thiếu được sẽ có thêm phần đồ cưới của Liêu gia, Liêu lão thái quân Trương thị lại xuất thân từ vọng tộc, quang cảnh năm đó khi Liêu Hoa xuất giá mọi người còn chưa quên được đâu.

Có đồ cưới của Liêu gia, lại còn có gia nghiệp to lớn Diêu gia lưu lại, đồ cưới của Diêu tiểu thư tất nhiên không ít đâu, chỉ cần nghĩ như vậy thì đây lại là một mối hôn nhân tốt lắm.

Chúng phu nhân tham gia cung yến ngày hôm nay, không ít người là trong nhà có con cháu cũng đến tuổi kết hôn, thấy vậy không ít người tâm tư đã rục rịch, lại lặng lẽ quan sát Cẩm Sắt.

Mà bên kia nhóm cung phi đang thỉnh an chúc thọ Hoàng hậu, Cẩm Sắt nâng tay Hoàng hậu sâu sắc nhận thấy được ánh mắt âm độc chiếu thẳng tới, nàng không cần ngẩng đầu cũng biết người đó là Tạ Thiền Quyên, bị một cái độc xà nhìn chằm chằm như vậy, mày Cẩm Sắt bất giác nhăn lại, âm thầm cảnh giác.

Sau khi Hoàng hậu và chúng phi tần hàn huyên xong liền nói với mọi người: “Hôm nay bản cung mời mọi người đến chủ yếu là ngắm hoa, năm nay hoa mai trong Ngự Hoa viên nở thật sự rất đẹp, chỉ sợ một lát nữa trời sẽ đổ tuyết, thừa dịp lúc này sắc trời còn đang tốt, các phu nhân cùng bản cung đi dạo ngắm hoa trước vậy.”


Mọi người đồng thanh nói vâng dạ, có nhóm cung phi vây quanh Hoàng hậu, Cẩm Sắt thấy không thích hợp đứng ở bên người Hoàng hậu nữa, nàng chậm rãi lui ra phía sau, xung quanh tìm người Liêu gia, lại nghe được một tiếng gọi thanh thúy mà mang theo vui thích từ bên cạnh vang lên.

“Vi Vi!”

Cẩm Sắt quay đầu liền thấy một đôi tỷ muội sinh đôi và vài tiểu thư cùng tuổi bước nhanh tới, đôi tỷ muội sinh đôi ăn mặc không khác nhau mấy, tướng mạo lại dị thường ngọt ngào vô cùng chói mắt, Cẩm Sắt nhìn thoáng qua đã thấy được các nàng.

Nàng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền vui vẻ nở nụ cười, đôi song sinh này là đôi đích nữ của lại bộ viên ngoại lang, tên gọi Chính Văn Quân và Chính Văn Tĩnh. Lại bộ viên ngoại lang từng là môn đệ của tổ phụ, cho nên khi Cẩm Sắt còn ở kinh, cùng tỷ muội họ Chính vô cùng quen thuộc, trong vài khăn tay giao cũng có đôi tỷ muội như hoa này.

Hai người mặc dù diện mạo giống nhau, nhưng tính tình lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một người cực điềm tĩnh, một người lại hoạt bát thái quá, mặc dù đã bốn năm không gặp, Cẩm Sắt chỉ cần nhìn lướt qua đã nhận ra người vừa mở miệng gọi đang không ngừng ngoắc tay với nàng tất nhiên là muội muội Chính Văn Quân.

Nàng vội vàng cười tới đón, vui vẻ nắm tay Chính Văn Quân nói: “Văn Quân tỷ tỷ.” Nói xong mới nhìn sang người đang đứng một bên yên tĩnh mỉm cười nhìn nàng đôi mắt tỏa sáng,“Văn Tĩnh tỷ tỷ.”

Nàng vừa gọi xong, mọi người lại cười to, quay sang nhìn Chính Văn Tĩnh. Chính Văn Tĩnh bị Cẩm Sắt gọi thì ngẩn ra lập tức thay đổi sắc mặt từ điềm tĩnh sang có vẻ như đang tức giận mà vui vẻ trừng to đôi mắt, nói với Cẩm Sắt: “Vi Vi sao vẫn thông minh như vậy chứ, người ta đã cố ý giả dạng làm thành bộ dáng của tỷ tỷ, Vi Vi sao vẫn có thể phân biệt ra vậy.”

Chính Văn Quân nghe vậy liền cười nói: “Tỷ đã nói lừa không được Vi Vi đâu, ngươi còn không tin, còn muốn bắt tỷ làm thử.”

Văn Tĩnh cái miệng nhỏ nhắn chu lên nhe răng nhếch miệng với Cẩm Sắt nói: “Ghét nhất Vi Vi, vừa mới trở về đã làm hại tỷ thua một quyển Minh Sơn du ký, đó là bản hiếm có người ta thật vất vả mới tìm được đó!”

Nàng nói xong cũng quăng luôn việc này ra sau đầu, lôi kéo Cẩm Sắt hỏi nàng là như thế nào phát giác được manh mối, Cẩm Sắt liền bật cười, nói: “Trên mặt Văn Tĩnh tỷ tỷ vừa rồi tuy biểu hiện dịu dàng nhã nhặn lịch sự nhưng tỷ không phát hiện một tay buông xuống vẫn luôn lắc lư không ngừng sao? Còn có, Văn Quân tỷ tỷ mỗi lúc căng thẳng liền thích vặn khăn tay, vừa rồi tỷ ấy vẫy khăn tay với muội, khăn tay đó gần nửa còn đang vị vặn ở trong lòng bàn tay đó.”

Cẩm Sắt nói xong, Văn Quân và Văn Tĩnh lại vô cùng cảm động, chưa từng nghĩ đã qua nhiều năm không gặp Cẩm Sắt vẫn còn nhớ rõ mỗi lời nói từng cử động của các nàng, hai người bất giác hốc mắt nóng lên, Văn Quân lôi kéo tay Cẩm Sắt nắm thật chặt. Kiếp trước khi Cẩm Sắt trở lại kinh thành vì thân phận có khác, vẫn đều xa lánh một ít khăn tay giao năm đó, sau lại vào Võ An Hầu phủ ba năm cũng chưa từng tham gia giao tế gì cả, cho nên kiếp này lại lần nữa có thể cùng Văn Quân tỷ muội cùng chúng quý nữ đứng ở một chỗ vui sướng tán gẫu, trong lòng nàng là ngàn vạn cảm thán.

Nhớ kỹ kiếp trước tỷ muội Văn Quân vẫn là chưa từng đến Võ An Hầu phủ tìm nàng, nhưng lại nhờ Diêu Cẩm Ngọc đưa quà tặng cho nàng, đến ngày lễ tết đưa quà tặng tới Võ An Hầu phủ cũng không quên mang tới cho nàng một phần, trong lòng Cẩm Sắt càng thêm hai phần cảm kích cùng thêm thập phần vui sướng.

“Sắp tới ngày sinh nhật của ta, Vi Vi đã trở lại kinh thành, nhất định phải ghé thăm phủ ta đó, vài người chúng ta đã lâu cũng chưa vui vẻ đùa giỡn cùng một chỗ đó.”

Người nói chuyện là một nữ tử có dung mạo tú lệ nàng mặc áo dài màu xanh được thêu hoa văn bằng chỉ bạc óng ánh, bên ngoài là áo choàng ngắn bằng sa tanh mỏng màu hồng nhạt vạt áo phía trước được thêu hoa hải đường màu xanh ngọc, đầu đội trâm cài hình ngân phượng. Cẩm Sắt nhìn lại đúng là tiểu thư nhà lại bộ Thượng tư – Lưu Tùng San, liền cười gật đầu cười đáp,“Tùng San tỷ tỷ.”

Nói xong cũng nhìn sang mấy vị tiểu thư còn lại đều là những người quen biết nên cũng không thể thiếu được hàn huyên một chút. Mà trong đó cũng không thiếu người năm đó cũng từng nói xấu nàng, từng là người bỏ đá xuống giếng. Tựa như Lưu Tùng San kia, kiếp trước nàng ta cùng Diêu Cẩm Ngọc là Võ An Hầu phu nhân cũng rất gần gũi, nhìn nàng làm thiếp thất ở Võ An Hầu phủ sau, liền giống như thấy được ôn dịch vội vàng tránh xa.

Việc ở kiếp trước, Cẩm Sắt không muốn so đo làm gì, tất cả những rối rắm lúc đó tất cả là do mình làm thiếp mà ra. Dù sao con người khi ở hoàn cảnh bất đồng cũng sẽ ảnh hưởng tới nhiều việc giống như những thay đổi ở trên người nàng, nhưng nàng sẽ không so đo thân phận gì chỉ luận chân tình mà thôi.

Cho nên kiếp này, nàng muốn cảnh giác cao độ, nên trả giá chân tình khi tuyệt không do dự, giúp mọi người làm điều tốt. Nhưng đối với những kẻ có nhân phẩm kém, nàng cũng sẽ không vì việc ở kiệp trước mà làm điều ác với người khác, nếu có thể giao hảo cũng muốn giao hảo, chỉ tại trong lòng sẽ có phòng bị không thể trở thành thâm giao được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận