Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Nói là sinh nhật bạn nhưng thật ra từ “bạn” này cũng chỉ gọi cho đúng phép tắc, anh mới gặp Trình Dật đúng hai lần mà thôi.

Lúc Lục Gia Hành đến bầu không khí đang rất sôi động, Trình Dật đang khoác tay lên vai một cô gái, hai người họ vai kề vai hát hò, nhìn thấy người vừa đến anh ta đứng bật dậy từ ghế salon, hai con mắt nhìn chằm chằm về phía sau anh.

Không có một bóng người.

Trình Dật chưa từ bỏ ý định, rướn cổ nhìn ra bên ngoài.

Chính xác không có một ai.

Con mẹ nó anh ta cảm thấy điều mới mẻ nhất thế giới là Lục thiếu gia cảnh cáo nhắc nhở bọn họ rằng anh sẽ dẫn một người tới, Trình Dật cảm thấy rõ ràng anh đang ám chỉ điều gì vì vậy anh ta đã trực tiếp cho mấy em chân dài lui xuống, trong phòng chỉ còn lại đám đàn ông vô hại vừa ca hát vừa uống rượu, kết quả không ngờ anh tới một mình.

Trìn Dật nhìn vẻ mặt anh.

Không thấy có vẻ gì gọi là bị cự tuyệt, ngược lại có mấy phần vui vẻ.

Đến mức rất vui vẻ.

Trình Dật híp mắt đi tới trước mặt anh, đằng hắng một tiếng, ddlqđ hơi mê mang nói: “Sao tôi cảm thấy cái mặt cậu cứ như vẻ mặt của mấy bà nhiều chuyện thế?”

“...”

“Không hiểu tại sao, con mẹ nó cứ thấy sai sai.”

“?”

Trình Dật sờ sờ cằm nói: “Lần trước tôi thấy cậu cầm một cái bình nước quay về, tôi đã cảm thấy không bình thường rồi, không phải cậu lại trêu chọc em nào đấy chứ, này đừng đi, mười cái mạng chó của Lâm Bách Dương đều ở trong tay cậu.”

Lâm Bách Dương đang ngồi trên ghế sofa cách xa đám người trong phòng, yên tĩnh vô hại ăn bánh sinh nhật chả cần biết nó là bánh sinh nhật của ai, ngón út vểnh lên, tay cầm cái dĩa nhựa xiên bánh gato ăn, vừa vặn anh ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ: “Trình Dật tôi [bad word] cả nhà cậu.”

Trình Dật mờ mịt: “Con mẹ nó sao cậu cũng đàn bà thế cơ chứ?”

Hiển nhiên Lục Gia Hành không quan tâm, cũng lười để ý đến anh ta, anh đi thẳng vào phòng ngồi xuống cạnh Lâm Bách Dương.


Lâm Bách Dương học cùng trường đại học với bọn họ, mặc dù quan hệ của bọn họ cũng không tệ nhưng cậu ta là người có đức hạnh và tốt bụng, mở miệng hay nói bậy nhưng lại là một chàng trai ngây thơ, từ trước đến giờ khi ra ngoài chơi cậu ta  đều chỉ ngồi một chỗ yên lặng ăn và chơi điện thoại.

Hôm nay, Lục Gia Hành cũng gia nhập cùng cậu ta.

Bên trong phòng bầu không khí ở hai hàng ghế hình bán nguyệt đang high, trên bàn bầy đầy xúc xắc và rượi, có người nhìn thấy anh gọi tới nhưng anh cũng không quan tâm, cả người giống như một cái xác máy móc mở cửa đi vào ngồi xếp hàng trong góc với Lâm Bách Dương, đôi chân dài gác lên nhau, lấy điện thoại ra bấm.

Trình Dật cảm thấy không thể tin được.

Anh ta trợn mắt há mồm nhìn người ngồi cạnh Lâm thiếu gia là Lục thiếu gia, anh  lấy tai nghe cắm vào điện thoại, hai chân bắt tréo lười biếng gác lên ghế đôn, yên lặng nửa phút, sau đó...

Lộ ra nụ cười mê hoặc.

Quả thực Trình Dật nghi ngờ cậu ta đang nghe cái gì đó dơ bẩn xấu xa trước mặt mọi người.

Anh ta đi vòng ra sau, cái đầu kề sát cổ Thẩm Lục Gia, nhìn màn hình di động của anh: “Có thứ tốt muốn share hả anh Hành.”

Phản ứng của chàng trai này cực nhanh, ấn một cái tắt màn hình di động, nghiêng đầu vươn ta đẩy cái trán của anh ta: “Cách xa tôi một chút.”

Trình Dật vùng vẫy: “Tại sao chứ?”

“Đàn bà của cậu bò trong chuồng bò ra à? Cả người đầy mùi nước hoa khiến tôi muốn nôn.”

Trình Dật: “...”

*

Sơ Chi trở về phòng ngủ bị mọi người tra khảo nghiêm khắc.

Mấy cô gái sống chung với nhau sớm chiều hơn mười ngày, chuyện tình yêu đã sớm bị các cô lôi ra làm chủ đề tâm sự trước khi đi ngủ, Lâm Đông chỉ hận mài sắt không thành kim: “Tại sao cậu có thể đáp ứng anh ta chứ? Anh ta chính là một tên cặn bã! Có cái gì tốt mà trò chuyện?”

Chị hai trong phòng là Cố Hàm cũng vô cùng đau lòng ôm đầu: “Cái đứa nhỏ này thật là ngu ngốc quá đi, anh ta mới nói hai câu ngon ngọt thể hiện sự hối cải, chào cậu hai câu, cậu liền ngã vào vòng tay anh ta rồi.”

Cuối cùng chị Ba cũng bình tĩnh kết luận: “Đồng chí Sơ Chi, tổ chức rất thất vọng với đồng chí.”


“...”

Sơ Chi giãy giụa giải thích: “Hai bọn mình mới hẹn hò không tới mười ngày, mình cũng không có cảm giác gì, bọn mình không có hiềm khích gì mà phải tránh cả, hơn nữa dù sao cũng là bạn học cũng lớp ba năm.”

Cố hàm trợn tròn hai mắt diendan, hoàn toàn không yên tâm nói: “Ngộ nhỡ anh ta kéo cậu đến chỗ vắng người mạnh mẽ cưỡng đoạt thì sao!”

Sơ Chi: “Không có chuyện đó đâu, mình đã học võ Karate được ba năm rồi.”

Vẻ mặt Cố Hàm từ không tưởng tượng nổi đến kính nể: “Không nhìn ra nha, tiểu Chi.”

Sơ Chi cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng đều: “Vẫn là đai trắng.”

Cố Hàm: “...”

Cố Hàm là một cô gái sống ở  Đông Bắc, bình thường cô thích nghiên cứu bài Tarot, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên hứng khởi lôi kéo mấy người trong phòng giảng đạo.

Lâm Đồng không tin những thứ đồ chơi này, lão Tam là một học bá mẫu mực, mỗi khi kết thúc ngày học quân sự buổi tối người khác đều đi chơi còn cô nàng ngồi ôn bốn sáu loại từ vựng tiếng anh, Cố Hàm là fan trung thành duy nhất trong phòng, chỉ còn lại Sơ Chi.

Mười một giờ đêm giữa cảnh tối lửa tắt đèn mọi người bò lên giường chơi điện thoại di động nói chuyện phiếm, Cố Hàm mở đèn pin ngồi xếp bằng trên giường, cách một lớp màn trắng cô nhìn Sơ Chi đang ngồi đối diện mình nói thầm: “Muốn biết duyên phận của cậu và anh ta ra sao ư, thật ra hai người giống như Quách Tĩnh và Hoàng Dung vậy, duyên phân giữa hai cậu có bao nhiêu cậu đã hiểu rõ rồi chứ.”

Sơ Chi vô cùng hồi hộp: “Giống như mình và Ngô Ngạn Tổ.”

“...”

Cố Hàm: “Được rồi, chỉ số duyên phận giữa cậu và Doãn Minh Thạc là bằng không, nhưng nhìn cái mặt anh ta mình thấy được đây là một người cực kỳ phiền toái, anh ta sẽ bám cậu không dứt, sau đó sẽ xuất chiêu bắt đầu từ việc đưa bữa sáng đến mang đồ ăn vặt.”

Sơ Chi: “...”

*

Sơ Chi cảm thấy Cố Hàm thực sự có chút tài năng, bởi vì vừa rạng sáng ngày hôm sau Doãn Minh Thạc đã xuất hiện.


Lúc đó cô còn chưa tỉnh ngủ, áo khoác quân phục trên người còn chưa được kéo khóa, cô vừa buộc tóc vừa đi theo bạn cùng phòng xuống lầu mua bữa sáng, mua xong tiến về phía bãi tập vừa đi vừa ăn.

Đến bãi tập cái bánh bao đậu đỏ vừa vặn được cô ăn hết, Sơ Chi mở túi sữa đậu nành đưa lên miệng uống, vừa ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy Doãn Minh Thạc đứng bên cạnh tấm lưới sắt xách một cái túi trong tay.

Anh ta không đến một mình, bên cạnh còn có hai nam sinh đi theo, chắc là bạn cùng phòng, nhìn thấy bọn Sơ Chi đi tới anh ta cười cười khiến cho người khác cảm thấy rùng mình.

Sơ Chi còn chưa kịp phản ứng, Doãn Minh Thạc tiến tới nhìn cô cười: “Chào buổi sáng.”

Trong miệng Sơ Chi còn ngấm túi sữa đậu nành, cô vừa uống vừa nói: “A, xin chào...”

“Đã ăn rồi sao? Sáng sớm cậu chỉ uống sữa đậu nành sao có thể no được, phải đứng phơi nắng đến trưa đấy, tôi mua cháo gà cho cậu, một lúc nữa mới đến giờ tập hợp cậu mau ăn trước đi?”

Cố Hàm nhìn Lâm Đồng, ánh mắt giống như đang nói: “Thấy mình nói có đúng không?”

Tính cách Lâm Đồng giống như một quản bom nổ chậm, không cần châm lửa vẫn có thể tự cháy, không nói hai lời cô kéo Sơ Chi về phía sau mình, nhắm hai mắt lại nén sự bực bội: “Tôi bảo này, hai người đã chia tay rồi, cậu cũng đừng quấn lấy con gái nhà người ta nữa được không? Mất mặt quá đi.”

Nụ cười của Doãn Minh Thạc biến mất, vẻ mặt anh ta khẽ biến nhưng vẫn tỏ ra mình hòa thuận: “Đây là chuyện giữa tôi và Sơ Chi, chắc cậu không biết, cô ấy có chút hiểu lầm tôi.”

“Thực sự cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.” Lâm Đồng khinh bỉ hừ một tiếng, “Khi nào cậu đi vệ sinh hãy nhìn xuống bồn cầu, lúc đó cậu sẽ hiểu phân[1] còn chẳng cần hiểu lầm cái chó má gì?”

[1] từ “phân” và từ “chia tay” có cùng cách viết là 分手

Doãn Minh Thạc còn chưa lên tiếng, hai tên nam sinh phía sau anh ta đã không vui, trong đó có một người thân hình rất vạm vỡ tiến lên trước hai bước nói rất to: “Nói chuyện khách khí một chút, mày cho rằng bố mày đây không dám đánh đàn bà sao?”

Cố Hàm, người vẫn còn nắm bấm ngón tay Sơ Chi tính toán nghe thấy vậy cũng không trêu cô nữa, khóe môi rủ xuống đi tới, cảnh giác nhìn bọn họ.

Doãn Minh Thạc còn có chút khó xử, tay anh ta đặt lên bả vai nam sinh kia vỗ vỗ giống như bảo anh ta bình tĩnh.

Trời càng sáng nam sinh và nữ sinh mặc quân phục đi vào bãi tập ngày một đông, thấy cảnh này bọn họ đều không khỏi liếc mắt nhìn.

Ba nam sinh cao to đối đầu với mấy cô gái, bất luật như thế nào nữ sinh đều không chiếm được lợi lộc gì, phía trước là cuộc xung đột của bạn cùng phòng “Hạt tiêu nhỏ”, trong giây phút ngắn ngủi Tiết Niệm Nam phục hồi lại tinh thần từ trong thế giới từ vựng tiếng Anh của mình, cô bắt đầu cấp tốc phân tích tình hình bây giờ nghĩ nên xử lý như thế nào là tốt nhất.

Bất quá cô cũng không sợ lắm, bởi vì cô cảm thấy việc nam sinh đánh nữ sinh vẫn còn là việc khó thể xảy ra.

Chính vì nghĩ như vậy nên khi cô nhìn thấy nam sinh cao to kia trực tiếp hất bàn tay của Doãn Minh Thạc trên vai anh ta ra, khiêu khích đẩy Lâm Đồng một cái, cô nàng hoàn toàn ngây người.

Nam sinh đánh nữ sinh đối với cô mà nói là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Cố Hàm đứng bên cạnh trực tiếp nổi giận, hét một hai ba rồi bắt lấy cánh tay anh ta hung hăng há miệng cắn một cái, Sơ Chi đang đứng im hút hút túi sữa đậu nành mát lạnh không phản ứng gì, thấy vậy cô giơ cánh tay lên thật cao bóp một cái, sữa đậu nành giống như một cột nước màu ngà phun lên mặt nam sinh kia.


Theo bản năng anh ta nhắm mắt lại đẩy hai cô lui về phía sau, vừa mở mắt ra nhìn thấy sữa đậu nành đang tí tách ngấm vào quần áo mình khiến cho anh ta hoàn toàn nổi giận, hai con mắt như chuẩn bị phun lửa, căm hận nhìn các cô đầy thù hằn.

Anh ta hùng hổ xông về phía trước được hai bước đã bị một người khác nện cùi chỏ vào gáy.

Không biết Chu Minh chạy đến từ lúc nào, đánh xong cậu ta gào khóc hai tiếng ôm cánh tay bị tê, mu bàn tay đã sớm đỏ bừng còn không quên giả bộ: “Dám bắt nạt nữ sinh lớp chúng tôi, cậu đã hỏi qua nam sinh bọn tôi chưa?”

Không khí chiến đấu vô cùng nóng, mọi người không mủi lòng bắt đầu giương cung bạt kiếm.

Tuy rằng dáng người Chu Minh và bốn người bọn cô khá gầy, không to khỏe bằng đối phương nhưng bọn họ có nhiều người hơn hẳn, còn có nữ sinh hỗ trợ, tuy rằng sức yếu nhưng họ cũng không ở thế bất lợi.

Có cái gọi là pháp luật sẽ không trách số đông, muốn đánh nhau phải đánh theo bầy, quy mô phòng ngủ vẫn còn kém hơn một chút.

Lúc huấn luyện viên và thầy hướng dẫn tới, Sơ Chi đang hất chỗ cháo gà mà Doãn Minh Thạc mua xuống nam sinh đang bị Lâm Đồng và Cố Hàm đè xuống đất, cháo chảy xuống khiến cho anh ta kêu gào thảm thiết ddL~Q~Đ.

Huấn luyện viên chạy tới quát tách bọn họ ra, nhìn đám nam sinh thảm hại, người động thủ đầu tiên là thê thảm nhất, trên mặt, tóc và quần áo anh ta dính đầy cháo và sữa đậu nành. Ngược lại mấy cô gái không bị làm sao, trừ quần áo và đầu tóc có hơi loạn.

Thầy hướng dẫn thấy vậy tức giận phát điên lên, nhìn bọn họ nói nước miếng văng tung tóe: “Lát nữa thầy chủ nhiệm sẽ tới đây! Các cô các cậu cứ chờ đấy, lớp chúng ta còn chưa vào học chính thức đã muốn nổi tiếng!”

Sơ Chi biết điều đứng đầu, vừa ngước lên cô đã nhìn thấy thầy chủ nhiệm đi từ xa tới.

Phía sau còn có một người.

Hôm nay “Bốn chữ số” mặc một cái áo màu trắng sữa và quần jean, đôi mắt đào hoa quét qua mọi người dừng lại trước mặt cô.

Dường như ánh mắt kia đang nói: Thật là bướng bỉnh.

Sơ Chi sững sờ, đáng thương chớp chớp mắt.

Khóe môi chàng trai nhếch lên, anh đi theo đằng sau thầy chủ nhiệm nhìn thầy hướng dẫn và huấn luyện viên đang nói chuyện cách đó không xa, mặt bình tĩnh đứng bên cạnh Sơ Chi.

“Tác phẩm của em có gì vậy?” Giọng nói anh trầm thấp còn mang chút nghiềm ngẫm, tầm mắt không nhìn cô mà thờ ơ lướt qua mấy nam sinh đang bị thương.

“Cháo,” Sơ Chi hơi do dự nhỏ giọng bổ sung, “Còn có sữa đậu nành...”

Cô vừa nói xong, anh liền bật cười.

Tiếng cười khẽ từ cổ họng phát ra, anh rủ mắt xuống nhìn cái đầu nhỏ của cô, trông cô có vẻ rất biết điều, dáng vẻ ngoan ngoãn đứng cúi đầu, anh khẽ trêu cô: “Cháo rất ngán, sao em không chuẩn bị hai túi dầu mè chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận